Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Vụ án giết người của thợ hoa văn màu tại Ửu Kim thị chính thức kết án.

       Cảnh sát cũng đặc biệt thanh minh "Vụ án giết người" từ đầu đến cuối, tỏ rõ tình tiết phía sau là cảnh sát thêm vào để hấp dẫn hung thủ thật sự mắc câu, theo đó công bố đồ án hoa văn màu cùng với tướng mạo hung thủ chân chính.

       Đồng thời, cảnh sát cũng biểu lộ nếu như trước đây có người bị phạm nhân tiến hành qua hoa văn màu có thể liên hệ bót cảnh sát, hiệp trợ cảnh sát tiến thêm một bước thu thập chứng cứ phạm tội, cùng với xác định bản thân cũng không có làm mục tiêu.

       Phần thông cáo này đã được thông cáo toàn tinh.

       "Minh Viễn đã được cấp trên gửi tới biểu dương, nói anh ấy vụ án này làm rất đẹp." Sau khi tan việc, A Tam tiểu thư đến tìm. . . Thâm Bạch, thuận tiện cùng bọn họ nói chuyện phiếm.

       Không sai, là tìm Thâm Bạch.

       "Ai nha ~ Giúp tôi vẽ một con mèo nhỏ đi mà ~ Tôi muốn quất mèo, mập, càng mập càng tốt!" Nàng nhìn trúng bức tranh mèo của Thâm Bạch.

        "Cô xem con này thì thế nào?" Thâm Bạch cười hì hì đưa một xấp giấy trong suốt cho nàng, lại gần thì ra là một xấp giấy hình xăm, loại giấy dán dùng ngay: "Đây là sản phẩm mới sắp lên sóng nga ~ "

        Đồ án trong giấy rõ ràng là từng con mèo, có mèo trắng, mèo mun, tam hoa, hổ ban cái gì cần có đều có! Quất mèo cũng có!

        Mà lại nhìn cẩn thận một chút, những con mèo này đều là trọng điểm trong vụ án hoa văn màu trước đó khiến Thâm bạch "nhất cử thành danh" ~

        "Đây là. . ." A Tam tiểu thư trừng mắt nhìn.

        Thâm Bạch nhún vai, thở dài: "Trước cảnh sát không phải phát thông cáo nói tôi không phải hung thủ sao? Các bức tranh mèo này cũng không quan hệ gì tới vụ án, chỉ là sáng tác nghệ thuật thông thường, cho nên—— "

        "Người tìm tôi mua bản quyền càng ngày càng nhiều a ~ "

        "Bởi vì không biết tôi là ai nên đối phương liền đăng báo, trực tiếp chuyển hợp đồng đến bót cảnh sát, sau đó Minh Viễn toàn bộ chuyển cho tôi, tôi nghĩ bán cho ai cũng có tiết lộ thân phận, vậy thì quá nguy hiểm, bất quá mọi người lại thích như thế, nên tôi thẳng thắn làm chút đồ vật thỏa mãn nhu cầu mọi người cũng được."

        Mở ra tay, Thâm Bạch hời hợt nói: "Tôi liền đặc biệt đăng ký một công ty làm mấy thứ thế này, là thương phẩm thủ công."

       "Hiện nay chỉ mở ra online đặt trước, mở bán nửa tiếng đồng hồ mà thôi, giấy thủ bút hình xăm đã toàn bộ bán sạch rồi."

       "Những thứ trên tay cô là tôi trước len lén giấu đi trữ hàng."

       Thâm Bạch nói xong, nở nụ cười hảo hữu với nàng.

       "Cậu. . . Thật là một người tốt a!" A Tam tiểu thư cảm động muốn chết!

       Tuyết Lạp: . . .

       Tuyết Lạp ngoài miệng một câu chưa nói, bất quá nàng sau đó có chọn trong xấp giấy hình xăm A Tam tiểu thư cầm trong tay, Thâm Bạch len lén nhìn, nàng vừa ý một con mèo mập nhất trong số đó.

       Giấu đầu lòi đuôi, Thâm Bạch nhìn Lâm Uyên thè lưỡi.

       Liếc hắn một cái, Lâm Uyên xoay người rót hai ly trà cho A Tam tiểu thư và Tuyết Lạp .

       A Tam tiểu thư vừa tiết lộ một chút tin tức không nói đến trong báo cáo:

      "Tên hung thủ này a, còn thật là tay mới."

       "Hắn không biết mình nắm giữ cái gì gọi là ám vật chất, mà cho là mình vẽ có ma lực." A Tam tiểu thư nói, nhíu lại lông mi: "Các cậu có biết 《 Elise bị nguyền rủa 》 không ? Còn có 《 Cuộc hẹn chạng vạng tối ngày 13 》?"

      "Là Minh Viễn nói, chúng ta không hiểu nhiều, bất quá làm nghệ thuật hẳn là biết phải không?" Nàng nhìn về phía Thâm Bạch.

      Lâm Uyên cũng nhìn về phía hắn.

      Bị trở thành "Làm nghệ thuật" - Thâm Bạch chỉ là nhã nhặn cười cười: "Cái kia, tôi là học máy móc cùng số học, bây giờ còn đang học tập làm cảnh sát, không phải cái gì nghệ thuật hắc ~ "

      Hắn trước tiên bác bỏ, nhưng rất nhanh nói tiếp: "Bất quá hai cái tên cô nói tôi thật ra biết."

      "《 Elise bị nguyền rủa 》 là một bức họa, trên bức hoạ vẽ cảnh dưới ánh trăng, có một thiếu nữ nằm ngủ yên trên chiếc giường lớn tơ tằm bạch sắc. Hình ảnh phi thường nhu hòa an tĩnh, thoạt nhìn làm cho người ta liên tưởng đến từ "mỹ hảo" vậy, nhưng mà —— "

      Thâm Bạch dừng lại: "Bất quá có người nói, ai nhìn qua bức họa này đều sẽ chết."

      "Hơn nữa trạng thái bọn họ chết đều giống nhau như đúc, đều là bị bóp chết trên giường."

      Nói đến đây, Thâm Bạch nhíu mày: "Kỳ quái hơn chính là, bọn họ đều là tự tay bóp chết bản thân mình."

     "Có thể nói tử trạng phi thường thảm."

     "Còn về《 Cuộc hẹn chạng vạng tối ngày 13》, đây không phải là tranh vẽ, mà là một từ khúc, cũng không biết là ai soạn, khúc phổ chỉ là trong lúc vô ý xuất hiện trong khúc phổ lam của một người học sinh dùng để luyện đàn, sau đó bị đối phương vô ý diễn tấu ra."

      Chẹp miệng, Thâm Bạch nói tiếp: "Sau đó, người trình diễn đem tất cả số người nghe hắn diễn tấu cùng ngày, lão sư, còn có những học sinh khác toàn bộ giết chết."

      "Tràng diện vô cùng máu tanh, người trình diễn cuối cùng tự sát cũng dị thường thảm liệt."

       Uống một ngụm trà, Thâm Bạch cười cười: "Bất quá những thứ này đều là nghe đồn mà thôi. Thời đại internet mà ~ các loại tin tức giả giả thật thật không nhất định đều là thật a ~ "

       "Là thật." Nào ngờ, Thâm Bạch lập tức bị A Tam tiểu thư phủ nhận.

       Sắc mặt có điểm tái nhợt, A Tam tiểu thư nhăn nhó nói: "Hồ sơ có ghi chép lại hai án kiện, lời đồn trên mạng cơ bản cùng sự thực không có khác nhau lắm, hiện trường tử vong thực sự phi thường thảm liệt."

      "Nhưng thật ra cả hai thứ đó đều bị mất, có người nói truyền lưu ở chợ đêm, cảnh sát đến nay vẫn đang mật thiết truy tìm tung tích trong chợ."

      "Ngoài ra, có người nói 《 Elise bị nguyền rủa 》 sắp tới bị đấu giá, không biết nhóm cấp trên kinh phí có thể mua nó lại hay không."

      A Tam tiểu thư lạc đề một chút, sau đó tự trở về chính đề:

      "Cho nên nhắc tới hai kiện. . . Miễn cưỡng xưng chúng nó là tác phẩm nghệ thuật đi, đây là bởi vì hung thủ của lần án tử này cho rằng mình cũng nhận được hai kiện tác phẩm do người năng lực sáng tác, hắn cho rằng dồn người tử vong cũng là một loại trình độ nghệ thuật đạt tới đỉnh cao."

       "Tác phẩm của mình rõ ràng đã bị giao ma lực, nhưng vẫn không có ai thưởng thức, tâm lý của hắn tại mức độ chênh lệch dần dần xảy ra vấn đề, sau đó, hắn liền trực tiếp lấy thân người vẽ tranh, ý đồ thông qua sát hại người khác khiến cho người ta chú ý."

      Lâm Uyên nhíu mi.

      "Đây cũng . . . Hết chỗ nói rồi đi?" Thâm Bạch líu lưỡi: "Đây là nguyên nhân phạm án sao?"

      "Ừ, hắn đã hoàn toàn cung thuật."

      "Bây giờ nghĩ lại, hai kiện tác phẩm sở dĩ sẽ tạo thành sự kiện thảm như vậy, không chừng là bởi vì bản thân người sáng tác là người dị hoá năng lực." Uống xong một ngụm trà, A Tam tiểu thư tiếp tục nói: "Chỉ là không biết bọn họ có biết mình là người năng lực hay không. Bọn họ là có ý thức vẽ ni ~ hay là vô tình đem thứ gì đó chuyển vào tác phẩm. . ."

       "Vô luận trường hợp nào, bọn họ đều rất nguy hiểm. Chúng ta đã đặc biệt thành lập một phân đội nhỏ chuyên môn đi thu thập hồ sơ tương tự cùng với vật phẩm."

      "Phổ phổ thông thông dị năng giả là tồn tại, nhưng mà dị năng giả nguy hiểm đồng thời cũng tồn tại." Cuối cùng, Tuyết Lạp đặt dấu chấm kết thúc cuộc tán gẫu giữa song phương.

***

      "Cậu làm rất khá, sạch sẽ lưu loát giải quyết vấn đề như vậy, ta đã đọc rõ tất cả chi tiết trong báo cáo rồi." Ngay khi A Tam, Tuyết Lạp tan việc cùng Lâm, Thâm hai người khoái trá nói chuyện phiếm, trong phòng làm việc cao tầng của bót cảnh sát, Minh Viễn đang nói chuyện với một nam tử trong một gian phòng làm việc khá rộng mở.

      Xác thực nói là được triệu kiến.

     Đây là nhân viên "Cao tầng" phái xuống đốc tra , gần đây một đoạn thời gian, án tử liên quan dị năng giả càng ngày càng nhiều, cảnh sát cũng đã có bộ phận nhân viên đặc biệt đốc tra án kiện.

     "Trước khi thị dân rơi vào sợ hãi bởi vật thể kỳ quái cần phải nhanh chóng hiểu rõ án kiện , đây là nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta." Nam tử nói.

      "Cũng không phải là công lao riêng tôi, các đồng nghiệp. . . Còn có hai giáo sinh trường cảnh sát lần này cũng bang trợ rất lớn. . ." Minh Viễn khoanh tay tiếp lời.

      "Nhóm đồng nghiệp của cậu  ——" Nam tử khẽ lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái: "Bất quá hai giáo sinh trường cảnh sát biểu hiện quả thật không tệ, nghe nói bọn họ là học sinh Ửu Kim cảnh sát trường học, sau này ta sẽ đi đến đó, cùng hiệu trưởng bọn họ nói một chút vấn đề giáo dục giáo sinh, đồng thời cũng sẽ từ nơi bọn họ mang về đại lượng ưu tú sinh viên, nhất là sinh viên tốt nghiệp bản thân có dị hoá năng lực."

      "Dù sao —— "

      "Dị năng giả phạm tội chính là phải dựa vào dị năng giả ngăn chặn."

       "Nói chung, lần này cậu biểu hiện không tệ, hãy không ngừng cố gắng." Nói xong, nam tử phất phất tay: "Ta còn muốn tiếp tục cùng cấp trên của cậu đàm sự tình, cậu có thể ly khai."

      Minh Viễn nhìn sang thủ trưởng đứng bên người nam tử —— Chương Phong, thấy ông khẽ gật đầu với mình, hắn lúc này mới lui ra.

     Đóng cửa lại, hắn hơi dừng lại một chút: Lần này, khoa trưởng trở lại lần nữa, thoạt nhìn có chút bất đồng.

     Lần này thái độ nhân viên tới đốc tra. . . Hình như cũng có chỗ bất đồng.

     Cao tầng bắt đầu một vòng đánh cờ mới rồi sao?

     Cúi đầu, hắn khẽ lắc đầu.

     Vậy thì thế nào đâu? Hắn chỉ là một gã cảnh sát cơ sở thông thường, cách cảnh sát thượng tầng còn rất xa xôi, hắn chỉ cần phụ trách quản lý tốt án tử phân đến trên tay mình là tốt rồi.

     Chỉ là ——

     Minh Viễn đè xuống thang máy, nhấn xuống cái nút phía dưới, ly khai.

***

      Thâm Bạch và Lâm Uyên lần nữa về tới cuộc sống học sinh bận rộn ngày thường. Lúc này hai môn học đã xong xuôi bắt đầu chuẩn bị thi cử, kế tiếp cũng không có nghĩa là cuộc sống của bọn họ sẽ bởi vậy trở nên thanh nhàn, sau cuộc thi một tuần, chương trình học lại nhiều hơn ba môn !

    Trong đó bao quát cái tên khiến Lâm Uyên nhìn đến liền có chút nhức đầu "Lớp nghệ thuật giám định và thưởng thức".

     Lúc này, Lâm Uyên không chỉ không bội phục Thâm Bạch: Hắn chỉ là ôn tập hai môn thi cũng đã cảm giác thời gian rất khẩn trương, Thâm Bạch tham gia cuộc thi có chừng bảy môn! Mà hắn thoạt nhìn lại hoàn toàn không khẩn trương chút nào, thậm chí, hắn đã bắt đầu chuẩn bị bài khóa trình mới!

      Lướt qua sách ôn tập trong tay, Lâm Uyên nhìn Thâm Bạch phía trước đang loay hoay với máy vi tính —— Thâm Bạch đã dời hai máy tính đến phòng của Lâm Uyên. Lúc này, trên màn ảnh một máy chắc là môn hắn phải thi , mà. . . máy Thâm Bạch đang thao tác không ngờ là bức hoạ!

      "Nghệ thuật giám định và thưởng thức" . . . Nghe sẽ rất khó đây, thế nhưng. . . Nghĩ đến A Tam tiểu thư có nói qua, tựa hồ môn học này vẫn rất cần thiết.

      "Cậu đây là đang chuẩn bị bài sao?" Đại khái là đọc sách mệt mỏi, Lâm Uyên khó có được chủ động hỏi thăm Thâm Bạch.

      "Hả?" Thâm Bạch quay đầu lại nhìn hắn.

      "Lớp nghệ thuật giám định và thưởng thức." Lâm Uyên dùng cằm ý bảo bức tranh trên màn ảnh.

      "A. . . Anh nói cái này á. . ." Thâm Bạch gật đầu, sau đó rất nhanh lại lắc đầu: "Không phải nga ~ "

      "Trước kia A Tam tiểu thư không phải nhắc tới bức 《 Elise bị nguyền rủa 》 sao? Nàng không phải nói bức họa này gần đây đang bán đấu giá sao? Em bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với nó, liền tra xét tin tức gần nhất bán đấu giá, quả nhiên ở một đấu giá hội nhìn thấy tin tức bức họa này."

       Chớp chớp mắt, Thâm Bạch cười nói: "Em làm được thư mời cái đấu giá hội này nga ~ thế nào, anh có muốn xem không? Coi như. . ."

      "Coi như sớm chuẩn bị bài. . . nghệ thuật giám định và thưởng thức?"

      Lâm Uyên: . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro