Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Bất quá, cho dù Phùng Mông và Lâm Uyên rất bình tĩnh, mấy "Quang khách" còn lại vẫn bất an, xe lửa chui vào sơn động thời gian, phàm là có tín hiệu, Thâm Bạch liền gọi điện cho A Mỹ nữ thanh niên ← không sai, hắn có số A Mỹ, A Mỹ ngay từ đầu còn có thể khốc khốc nói "Không có việc gì", đến sau đại khái là bị hắn gọi phiền, liền rống giận một câu "Mặt trời mọc rồi, đừng quấy rầy lão nương ta ngủ ", triệt để cắt điện Thâm Bạch.

          Bởi Thâm Bạch tính cách tương đối kỹ tính, chuyển tất cả đều là video, nên nương theo lúc bị chửi quan sát bốn phía, cuối cùng chú ý tới phía bên ngoài cửa sổ quả thực có mặt trời, hắn liền cam tâm tình nguyện bị cúp điện thoại.

       "Trấn trên quả thực không có việc gì nữa." Đây là câu đầu tiên khi hắn bị cúp điện thoại xong .

        "Sách ~ A Mỹ còn là nữ tính đầu tiên cúp điện thoại em ni ~" Đây là câu thứ hai.

        Đã hoàn toàn không sợ hắn - Diệp Khai nhăn mi: "Chẳng lẽ không phải người thứ nhất treo điện thoại sao?"

        "Đương nhiên không." Thâm Bạch cũng nhướng mày, đường nhìn chuyển hướng Lâm Uyên bên cạnh : "Người thứ nhất cúp điện thoại là A Uyên."

         Diệp Khai: ...

        Nhìn Lâm Uyên ngồi tại chỗ yên lặng đọc sách, Diệp Khai biểu thị, đối với đáp án này, hắn tựa hồ tuyệt không ngoài ý muốn.

          "Bất quá thật đúng là kỳ quái, một cơn lốc lớn như thế, trên trấn không hề ảnh hưởng một chút nào, quả thực có thể dùng từ "thần kỳ" để hình dung, địa phương khác đã mưa rền gió dữ cả ngày rồi. . ." Bởi vì lo lắng an toàn trên trấn, Diệp Khai vẫn chưa tắt radio, trong khoảng thời gian đầu tới nay, bọn họ vẫn nghe tình hình tai nạn ở địa phương khác , mặc dù bây giờ hệ thống phòng chống thiên tai của thành thị đã rất hoàn thiện, cho dù thực sự tới đại hình biển động cũng sẽ không đặc biệt trí mạng ảnh hưởng, thế nhưng đại nạn không có, tiểu nạn khó phòng, những thành thị trước đó đề cập tới đã hoặc nhiều hoặc ít bị ảnh hưởng.

           Chỉ có Sơn Hải trấn ——

           Sơn Hải trấn cư nhiên trời nắng ? !

           "Đã nói không có chuyện gì mà, trấn tụi tớ vị trí thực sự là đặc biệt may mắn, các loại tai hoạ khí trời hình thành từ chính diện, vừa vặn sẽ vòng qua, quả thực tựa như có kết giới." Phùng Mông do trấn nhỏ an toàn dưỡng dục ra đúng là thuộc phái vui vẻ, tắt đi radio, hắn nói: "Chúng ta đánh bài một chút nhé?"

          Hành trình tương đối dài, cả xe lửa chỉ có đoàn người bọn họ, thẳng đến xe lửa lái ra khỏi vùng núi, đến trạm xe đầu tiên—— Vân Vụ trạm, hành khách mới lên chỉ có thể dùng từ "Cuộn trào mãnh liệt" để hình dung, thế mà bọn họ lại không thích ứng được một đoạn thời gian.

         "Đại khái là lâu lắm chưa thấy qua nhiều người a, vừa thấy được, thật đúng là không thích ứng. . ." Nói lời này chính là Diệp Khai.

         Hầu như tất cả người lên xe đều cầm dù, trừ đó ra trên người ai cũng ướt nhẹp lợi hại, lúc này họ mới chú ý tới bên ngoài trời đang mưa, bên trong xe sàn nhà vốn khô ráo nhất thời bị các hành khách dẫm lên làm cho ướt nhẹp, cũng may không lâu lắm, hệ thống làm khô bên trong xe bắt đầu tự động vận hành, trên mặt đất, trên người hành khách rất nhanh được hong khô, chỉ là vẫn để lại một tia khí ẩm, làm cho hương vị bên trong buồng xe nguyên bản thuộc về Sơn Hải trấn, mang theo chút vị mặn của gió cùng cây Ô Vân cuối cùng bị che lấp mất.

           "Luôn cảm thấy ngày ở Sơn Hải trấn quả thực tựa như nằm mơ ." Diệp Khai nói ra những lời này, ngoại trừ Lâm Uyên, Phùng Mông thì đều thu được gật đầu tán thành của tất cả mọi người.

           Bọn họ đúng lúc xuống trạm xe lửa Ửu Kim thị, tay xách hành lý nhưng không lập tức trở về, sau khi Thâm Bạch cực lực đề cử đến cửa hàng Sam' s ăn một bữa hambuger, bọn họ lúc này mới nhẹ nhàng bắt đầu lại sinh hoạt tại thành phố lớn.

           Thời gian tân sinh trình diện vào ngày 29 tháng 9, hơn phần lớn trường học khai giảng ở Ửu Kim thị —— 30 tháng 9 sớm hơn một ngày.

            Sáng sớm, ngay khi Điểm Điểm còn đang chạy bài tác nghiệp, Lâm Uyên giống như Thâm Bạch xuất phát đi Ửu Kim cảnh sát trường học.

            Lúc biết địa chỉ Ửu Kim cảnh sát trường học thì Thâm Bạch còn kinh ngạc nho nhỏ một chút, nguyên nhân không phải hắn: Là do Ửu Kim cảnh sát trường học và Ửu Kim học viện cư nhiên cách vô cùng gần!

            "Em vẫn cho là nằm bên phiến rừng kia, là rừng rậm Ửu Kim học viện làm ra để xanh hoá, không nghĩ tới Ửu Kim cảnh sát trường học lại ở một đầu khác."

            Giả như dùng con đường tỉ dụ mà nói, đại khái chính là mọi người đều cho rằng Lục phòng Lâm Uyên bọn họ ở chính là cuối đường , kết quả sau lại có người nói cho ngươi biết, không, đó không phải là cuối đường, mà đống phòng ở con sông phía sau Lục phòng mới là cuối đường.

          ↑

         Đại khái chính là loại cảm giác này.

         Ửu Kim cảnh sát trường học từ cửa trường bắt đầu phi thường có cảm giác "Cảnh sát" , tiêu chí được khắc trên cửa trường ← bản thân cửa trường cũng như đại môn đồn cảnh sát độc nhất vô nhị, mà tân sinh hay lão sinh từ trên ăn mặc là có thể liếc mắt phân biệt : Còn có một chỗ khác với đại học, ở đây có đồng phục!

         Hầu như giống như đúc đồng phục cảnh sát, chỉ là trên vai không có huy chương, đây cũng không phải là chế phục, chỉ cần mặc thân chế phục này, đại biểu ngươi là quân dự bị cảnh sát, phạm vi quyền lực giống như trấn nhỏ trị an quan, không sai, chính là công tác trước đây phân cho Lâm Uyên.

          "Ách. . . Ở đây thoạt nhìn quả thực tựa như một cục cảnh sát." Ngẩng đầu nhìn kiến trúc chủ lâu xám đen phía trước, kèm theo "Bạn học" chung quanh mặc các loại cảnh phục, Thâm Bạch trong nháy mắt cảm nhận được một tia cảm giác áp bách.

          "Cậu lập tức cũng sẽ trở thành một phần nơi đây thôi." Lâm Uyên nhàn nhạt nói.

          Quả nhiên, ở chỗ tiếp đãi học sinh mới tiến hành đăng ký, bắt được thẻ học sinh đồng thời, bọn họ cũng lãnh được chế phục thuộc về mình, mà sau khi thay xong chế phục tại gian phòng chỉ định, hai người trong nháy mắt đã hoà hợp với bức tranh nơi đây.

           Lại là một ngày khai giảng, là ngày khai giảng thứ hai Thâm Bạch trong cùng một năm dự họp.

           Bất quá, khác với ngày khai giảng đầu tiên, vào giờ khắc này, hắn không bao giờ nghĩ thế giới này nhàm chán nữa.

           Nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên ngồi bên trái chăm chú lắng nghe lãnh đạo trường phát biểu trên đài, Thâm Bạch rất nhanh quay đầu lại, chăm chú nhìn lão thái bà . . . Ách, không, Phó hiệu trưởng đang đọc diễn thuyết.

           Xác thực mà nói là nhìn về phía sau nàng.

           Hắn rõ ràng cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng mà, bản năng nói cho hắn biết nơi đó có thứ gì đó, phi thường lớn, phi thường đáng sợ.

           Đồng dạng mấy thứ trên bục giảng, dưới bục còn có rất nhiều.

           Ở trong thành thị cũng có rất nhiều.

           Sau khi trở về từ Sơn Hải trấn, Thâm Bạch chợt phát hiện trên người mình biến hóa: Thứ hắn nhìn thấy tựa hồ nhiều hơn , trước đây rõ ràng có thể thấy được sự tồn tại vật nào đó, nhưng mà chỉ có thể loáng thoáng thấy đường nét, điều này làm cho Thâm Bạch đôi khi sẽ có cảm giác choáng đầu do thấy nhiều bóng chồng lên nhau ; trong mấy thứ này, có khi là trước đây đã thường thấy, như dị thú do hắc vụ tạo thành, có khi là vật thể, thậm chí vật kiến trúc. . .

           Tuy Thâm Bạch bây giờ còn chưa thể nhìn rõ chỉnh thể, nhưng nếu có một ngày , hắn có thể thấy "Cửa" những kiến trúc kia, hắn nghĩ mình nhất định sẽ rất thích ý cùng Lâm Uyên đi gõ cửa.

           Ngô, bất quá, nhất định là khi hắn cường đại hơn một chút, dưới tình huống có thể bảo đảm Lâm Uyên an toàn.

           Hắn nghĩ cửa thế giới mới đã mở ra một chút xíu rồi.

           Bản thân đã từng cho rằng thế giới mình nhìn trong mắt khi đó là bộ dáng thật sự của thế giới này, bất quá bây giờ xem ra, đó bất quá chỉ là một bộ phận cực nhỏ của thế giới này mà thôi.

            Cảm giác lâng lâng không rõ thật làm cho lòng người ngứa ngấy, hắn nghĩ.

            Vì điều không biết mà nỗ lực , tựa hồ cũng không tệ. . . Lẳng lặng nhìn sau lưng Phó hiệu trưởng, hai tay hắn đặt trên đầu gối, đầu ngón chân hơi hướng bên Lâm Uyên, Thâm Bạch khẽ cười.

***

           Làm học sinh lần thứ hai liên thi vào , chắc hẳn phải vậy, học sinh xuất hiện trên buỗi lễ tựu trường cũng không phải toàn bộ, đợi được ngày hôm sau chính thức đi học, bọn họ mới chính thức gặp mặt toàn bộ bạn học tương lai.

           Khác với những trường học khác là, cảnh sát trường học không phân hệ, cũng phải, giả như đem cái từ "Cảnh sát" đại biểu hàm nghĩa học thuật cho là một hệ mà nói, thì bọn họ vốn là một hệ học sinh, trong tương lai ba năm , bọn họ phải học tập tất cả tri thức một cảnh sát phải biết.

          Chính trị, pháp luật, kỹ xảo cận chiến, mật mã học, các loại ngôn ngữ, y học thường thức, thậm chí còn có kiến thức pháp y căn bản. . .

           Mỗi môn khóa đều có đối ứng học phân, như những trường học khác, tổng học phân phải thỏa mãn trường học yêu cầu mới có thể tốt nghiệp ← đương nhiên, học phân chỉ là một trong những điều kiện tốt nghiệp.

           Không quan hệ yêu thích, cũng không liên quan ưu thế hoàn cảnh, ở năm thứ nhất, tất cả học sinh đều phải tu tập toàn bộ môn theo quy định trường học, nói cách khác, năm thứ nhất toàn bộ đều là môn bắt buộc.

           Tới năm thứ hai, môn bắt buộc vẫn có rất nhiều, bất quá các học sinh đã có thể lựa chọn tích luỹ học phân khác: Đó chính là tham gia nghiên cứu môn học nào đó mình cảm thấy hứng thú hoặc am hiểu , dù sao mọi người học tập các loại tri thức cũng là vì sau này vận dụng trong công việc thực tế, tuy rằng đều là cảnh sát, nhưng mà cảnh sát cái cơ cấu khổng lồ này tựa như một xã hội nhỏ, bên trong có các bất đồng cương vị, mà bất đồng cương vị cần bất đồng kỹ năng, "Tham gia nghiên cứu" chính là vì giúp đỡ học sinh vào giai đoạn tại trường học tìm đến phương hướng tương lai mình muốn nhậm chức.

           Đương nhiên, nếu quả thật không có môn học nào đặc biệt cảm thấy hứng thú hoặc am hiểu cũng không quan hệ, trường học có đa dạng cơ sở môn bắt buộc để học sinh lựa chọn, có nhiều cảnh sát đang làm việc mới phát hiện phương hướng mình am hiểu , do đó tìm được định vị của mình. Thì là tìm không được cũng không quan hệ, tổ chức đinh ốc hoan nghênh như nhau có thể tùy tiện chỉ định bạn học.

           Làm học sinh lần thứ hai liên thi vào, Thâm Bạch và Lâm Uyên bị phân đến ban 13 ← nơi đây lại là một thiết định bất đồng với đại học ngày nay, đại học ngày nay đã sớm thủ tiêu chế độ chia lớp, đối với sinh viên mà nói, bọn họ chỉ có tiết khóa nào đó cùng bạn học lên lớp, cũng không có "Ban" vừa nói, mà trường cảnh sát cường điệu chỉnh thể quan niệm lại vẫn đang sở hữu chế độ lớp cũ, thậm chí, bọn họ còn có ký túc xá, học sinh có nhà không ở bản địa nhất định phải trọ lại trường, mà học sinh có nhà tại bản địa tuy rằng có thể không cần trọ lại trường, bất quá mỗi tuần cũng chí ít phải ở trường học một ngày → thuận tiện cùng bạn học gắn bó hữu nghị.

           "Thật tốt quá, em và A Uyên không chỉ được phân cùng một lớp, còn được phân đến một phòng ngủ ni!" Đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn, quả thực không giống như là vừa khớp, bất quá Thâm Bạch lại thực sự tìm không ra lý do nói đây không phải là trùng hợp, cho nên, nhướng mày, hắn rất cao hứng tiếp nhận rồi.

          Cứ như vậy, sinh hoạt tại trường cảnh sát mà Lâm Uyên tha thiết mơ ước chính thức kéo ra màn che.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro