Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            "Không biết ngày hôm nay có khách nhân, không có chuẩn bị trước, đều là một ít món thường trong nhà , còn xin mọi người bỏ qua cho." Một bên múc canh cho hai người Lâm Uyên, Thâm Bạch, "Hà mẫu" một bên nhiệt tình nói.

            "Nhìn cũng rất ngon a! Bá mẫu người thực sự là quá khách khí a ~" So "Hà mẫu" còn nhiệt tình hơn là Thâm Bạch, không đợi Lâm Uyên đứng lên, hắn liền chủ động vươn tay, giúp Lâm uyên nhận lấy chén cơm.

            "Cảm tạ." Ngoài miệng nói cảm tạ, Lâm Uyên không dấu vết quan sát Hà mẫu cùng với ngồi bên người nàng, em trai Hà Thanh Thanh.

            Hà mẫu thoạt nhìn tựa như bất luận người mẹ nào sẽ hoan nghênh bạn bè của con gái, mà em trai Hà Thanh Thanh thì lại như một đứa bé nhu thuận thông thường, hết sức chuyên chú dùng chiếc đũa gắp đồ ăn trước mặt, tập trung ăn cơm.

           Bắt chuyện xong hai người khách, Hà mẫu gắp mấy đũa đồ ăn cho con gái và con trai, lúc này mới ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

            Ăn cơm, rau, canh. . . giống như Hà tiểu đệ, nàng thoạt nhìn cũng giống người bình thường .

            Nếu như không phải trước đó ở y viện gặp qua hình dạng hấp hối của họ, Lâm Uyên vô luận như thế nào cũng đoán không được hai người kia cư nhiên không phải người sống!

           Trên bàn cơm im lặng, ngoại trừ thanh âm bộ đồ ăn va chạm, còn là thanh âm Hà mẫu thỉnh thoảng chào hỏi khách nhân, trừ đó ra, trong cả căn phòng không có những thanh âm khác.

            Dưới bầu không khí này, ngay cả Lâm Uyên cũng hiểu được bữa cơm ăn có chút vô cùng trầm mặc . . .

            Quá dằng dặc.

            Sau khi ăn xong Hà mẫu đi rửa chén, Hà tiểu đệ thì tới trên ban công tưới hoa.

            "Đó là có lần tới giờ dạy học tự nhiên lưu lại bài tập, nhật ký quan sát các loại, muốn bọn nhỏ tự trồng một gốc cây thực vật, sau đó bắt đầu viết nhật ký." Nhìn thân ảnh ngồi xổm trên ban công tưới hoa , Hà Thanh Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: "Cuối cùng , tác nghiệp viết xong, cây những hài tử khác cũng đã chết, ném liền ném, chỉ A Huyền giữ lại."

           "Mỗi ngày tưới nước, định kỳ bón phân. . ."

           Hà mẫu ở phòng bếp kì kì cọ cọ, Hà Huyền ở trên ban công nhỏ tưới hoa, mà Hà Thanh Thanh, Lâm Uyên và Thâm Bạch vẫn đang ở lại trên bàn cơm, trước mặt mỗi người đều có một ly trà nóng, Hà mẫu bớt thời giờ pha cho.

         Trà rất thơm, hơi nước từ trong ly trà mờ mờ ảo ảo.

         Nói đến đây , Hà Thanh Thanh buông xuống ly trà trong tay.

         Trên ban công có mấy chậu hoa, nhưng tựa hồ chỉ có một loại, trong đó có một chậu hoa đặc biệt lớn, Hà Huyền tưới xong hoa còn chưa tính, bé còn tỉ mỉ cắt bỏ lá cây không tốt trên thực vật, phát hiện sâu nhỏ, thì dùng tay cào xuống.

         Cậu nhóc bé xíu ngồi chồm hổm, phảng phất sân thượng trước mắt chính là toàn bộ thế giới của bé.

         "Ngày đó ——" Hà Thanh Thanh mở miệng lần nữa.

         "Ngày đó, y viện nói cho tôi biết cả hai khả năng không thể tỉnh lại, tuy rằng sẽ không chết đi, thế nhưng tỉnh lại tỷ lệ cũng cực thấp, tôi mơ mơ hồ hồ về đến nhà, sau đó. . ."

         "Ngay trên ban công thấy được tình cảnh này."

         Nói xong, Hà Thanh Thanh dùng cằm hơi chỉ về phía trước: "Tôi thấy A Huyền như thường ngày ở trên ban công tưới hoa, trên đỉnh đầu của nó, còn có y phục vừa giặt xong treo lên, gió thổi qua, y phục liền bay bay. Ngay sau đó. . ."

          "Tôi chợt nghe đến thanh âm mẹ tôi từ trong phòng bếp truyền tới, cùng đi đến còn có mùi cơm nước."

           "Ngày đó. . . Tôi đã cho rằng mình chỉ là quá nhớ hai người, cho rằng. . . Đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi."

           "Ngày hôm sau tỉnh lại, cả hai quả nhiên biến mất."

            "Ngay khi cho rằng thật chỉ là làm mộng , buổi tối khi về nhà, lại mơ tới cảnh tượng giống nhau."

             "A Huyền đang tưới hoa, mẹ đang nấu cơm, cả nhà cùng nhau ăn cơm. . ."

            "Một ngày lại một ngày, mỗi ngày đều là như thế, tôi. . ." Hà Thanh Thanh há miệng một cái, kinh ngạc nhìn thân ảnh tiểu nam hài trước mặt bọn họ, bỗng nhiên dừng lại.

              "Sợ sao?" Lâm Uyên hỏi nàng.

               Hà Thanh Thanh đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

              "Ngay từ đầu là sợ, tưởng rằng bọn họ là quỷ. Thế nhưng, cậu phải biết rằng, khi quỷ là người nhà thân mật nhất của mình, là người mình yêu quý nhất , thì dù họ có là cái gì đều không quan trọng, cho nên sau này tôi không sợ nữa , tương phản, còn có chút vui vẻ, vui vẻ các nàng có thể lấy một loại hình thức khác bên cạnh tôi , sau đó. . ."

              Hà Thanh Thanh lông mi nhíu lại:

             "Sau đó hắc vụ lại xuất hiện."

             Ánh mắt của nàng lướt qua cậu bé hướng trên cửa sổ ban công, vừa lúc nhìn thấy vật thể chim to màu đen dưới ánh nhìn của nàng chợt tạo thành!

           "Cũng không lâu lắm những người kia lại tìm tôi, nói cái gì tôi là người dị hoá năng lực , bọn họ hỏi rằng có muốn tham gia hội nghị hay không, có người nói có thể tìm hiểu thêm càng nhiều về tri thức dị hoá năng lực , ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, bất quá sau lại —— "

            Cúi đầu, Hà Thanh Thanh uống một ngụm trà.

            "Sau lại cô bỗng nhiên ý thức được, mỗi ngày tại nhà thấy mẹ và em trai, không chừng không phải quỷ, mà là một loại dị hoá năng lực thể hiện, cho nên, cô liền dự định đi?" Vẫn không hé răng Thâm Bạch giúp nàng đem nửa câu sau nói cho xong.

           "Không sai, tôi chính là nghĩ như vậy." Hà Thanh Thanh uống một hớp trà lớn.

           "Cho nên , cô mới hỏi những vấn đề kia. . ." Lúc này người hỏi nàng là Lâm Uyên.

           Hắn hiện tại rốt cuộc minh bạch đối phương ngày đó tại sao phải hỏi ra những vấn đề đó  ——

           "Nếu có người xung quanh không có hắc vụ, thế nhưng đã có dị hoá hình thái, đây là có chuyện gì?"

           "Dị hoá hình thái có thể ly khai người năng lực tồn tại sao? Nó có thể ăn cơm loài người cùng với. . . Ám vật chất sao? Như vậy có tốt sao?"

           Cũng không phải là bởi vì đối phương biết thuật đọc tâm, mà là bởi vì đối phương vừa vặn gặp tình huống tương tự như mình, so với chính mình càng thêm sốt ruột, đối phương lúc này mới hỏi ra vấn đề trên.

           "Từ khi bắt đầu ý thức được mỗi ngày sau khi về nhà nhìn thấy mẹ và A Huyền là dị hoá hình thái của họ, tôi vẫn muốn hiểu rõ những hắc vụ này rốt cuộc là thứ gì."

           "Tôi muốn biết, đã có dị hoá hình thái, không phải nói rõ mẹ và A Huyền kỳ thực còn có ý thức? Nếu như có thể cùng dị hoá hình thái hai người trao đổi , có đúng hay không có thể tìm tới phương pháp làm cho các nàng tỉnh lại ?"

          "Ngay từ đầu chỉ là nghĩ như vậy, thế nhưng —— "

           Nói đến đây, Hà Thanh Thanh lông mày lại nhăn : "Gần nhất các nàng trở nên càng ngày càng suy nhược , tôi bắt đầu lo lắng loại dị hoá hình thái này phải chăng là nguyên nhân làm cho các nàng suy nhược . . ."

          "Vốn tưởng ở trên hội nghị có thể làm rõ ràng, ai biết những người đó chỉ nói da lông, tôi cũng muốn hỏi kỹ lưỡng hơn, lại sợ bọn họ đem mẹ và A Huyền làm vật thí nghiệm."

          "Vậy ngày hôm nay cô như thế nào lại nói cho chúng tôi biết a?" Thâm Bạch hỏi nàng.

           Hà Thanh Thanh nhìn hắn một cái, sau đó thở dài: "Cũng là thực sự không có biện pháp, ngày đó tôi đi còn có một mục đích, là muốn nhận thức càng nhiều người dị hoá năng lực , tiếp thu ý kiến quần chúng, nói không chừng có người gặp được tình huống tương tự ni? Kết quả đến rồi, trừ các cậu ra cùng nam nhân bên cạnh hai cậu, ai cũng không nhận thức, ngày hôm nay nhìn thấy cả hai cũng cảm giác này thật sự là duyên phận, đơn giản nói cho các cậu."

          Một hơi nói xong, thuận tiện uống cạn ly trà, Hà Thanh Thanh nhìn về phía Lâm Uyên.

          Đáng tiếc ——

          Lắc đầu, Lâm Uyên thấp giọng nói: "Tôi cũng vừa biết chuyện hắc vụ , dị hoá hình thái là người loại tình huống này. . . Thực sự chưa từng nghe tới."

           Hắn cho rằng Hà Thanh Thanh nghe thấy sẽ rất thất vọng, thế nhưng cũng không có.

           Đối diện nữ nhân sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng mà biểu tình lại ổn định.

            "Không có quan hệ, các cậu có lẽ đi tham gia cái hội nghị kia, khẳng định cũng là tay mới như tôi, sở dĩ sẽ cho các cậu biết, đại khái còn có một nguyên nhân khác . . ."

            Tầm mắt của nàng lướt qua Lâm Uyên rơi vào trên người cậu bé trên ban công:

            "Đại khái là muốn đem việc mình trải qua nói cho người khác biết, cái này, chắc gọi là giãi bày nỗi lòng đi?"

             Cùng mẹ với em trai, Hà Thanh Thanh tiễn Lâm Uyên và Thâm Bạch.

            Trước khi đi, Lâm Uyên hướng Hà Thanh Thanh phát lời mời: "Ngày mai chúng tôi dự định đi thư viện một chuyến, chính là ngày đó nữ cảnh sát đề cập tới , bên trong tựa hồ có rất nhiều tư liệu hình dạng, cô có muốn cùng đi không?"

            Hà Thanh Thanh lắc đầu cự tuyệt: "Tôi không thể xin nghỉ nữa, bình thường đi bệnh viện đã xin nghỉ, đi hội nghị lại xin một lần nữa, tiếp tục sẽ bị khai trừ mất."

            "Các cậu giúp tôi tra một chút nhé, dù sao —— "

            Hà Thanh Thanh nhìn về phía Thâm Bạch: "Người kia vừa nhìn liền thấy đầu óc rất tốt , tựa như. . . Tựa như tôi trước lúc đi học thỉnh thoảng sẽ gặp phải học sinh niên cấp xuất sắc vậy."

            Lâm Uyên: ". . ."

            Nữ tính trực giác thật là đáng sợ!

            Vẫy tay tạm biệt nàng, Lâm Uyên và Thâm Bạch mỗi người ôm một túi đi tới tàu điện ngầm.

            "Ngay từ đầu, em biết nhất định hắc vụ sẽ có vật phẩm hình thái tồn tại , bất quá, hắc vụ lấy nhân loại hình thái tồn tại , trước thật không có nghĩ tới ——" Khó có được Thâm Bạch không có nói trước nghĩ tới sự tình, hắn có điểm cảm khái.

            ". . ." Lâm Uyên không nói gì, qua đã lâu, hắn mới nói: "Tôi đang suy nghĩ, mọi người vì sao có thể lợi dụng những hắc vụ này ni? Điều kiện có thể thấy hắc vụ là cái gì ?"

           "Tôi ngay từ đầu nhìn không thấy hắc vụ, thế nào bỗng nhiên là có thể thấy được ni?"

           "Mẹ và em trai Hà Thanh Thanh tình trạng thân thể tốt chính là lúc họ làm người thường, vì sao sau khi hôn mê, chợt có dị hoá hình thái?"

           Nói, Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: "Có thể để cho người mất đi ý thức bỗng nhiên có được năng lực nào đó, nhất định là chấp niệm vô cùng sâu ."

          Ngẩng đầu lên cùng Lâm Uyên nhìn một mảnh bầu trời đêm tối, Thâm Bạch khó có được không có lập tức tiếp lời Lâm Uyên.

         Ngày mai buổi sáng Thâm Bạch không có lớp, Lâm Uyên dự định buổi sáng đi thư viện với hắn. Vì vậy tối hôm nay Thâm Bạch đương nhiên theo Lâm Uyên trở về nhà, bọn họ lúc trở về đã có điểm chậm, trong Lục phòng ba người vừa vặn uống rượu xong, hai người ngã xuống, Tông Hằng đang thu thập cục diện rối rắm.

          "Người này, để cho người khác giúp mình mua thuốc, bản thân lại uống tới như vậy ." Một bên hỗ trợ kéo Diệp Khai, Thâm Bạch nhỏ giọng oán trách.

          "Diệp Khai và Phùng Mông bộ dáng như thế, chỉ có thể ngày mai đưa thuốc cho bọn họ." Lâm Uyên nhìn thoáng qua Phùng Mông: Hắn trạng huống cũng không khá hơn bao nhiêu, mặt con nít hồng phác phác, vừa nhìn liền uống rất nhiều.

          "Nhưng thật ra Tông Hằng, cậu tối hôm nay nên uống một liều đi, Thâm Bạch nói những thuốc này đều là phải ngao, càng nhanh uống cạn dược hiệu mới càng tốt."

           Lâm Uyên nói, từ trong túi lấy phần Tông Hằng đưa cho hắn.

           Dàn xếp hảo bọn Diệp Khai Phùng Mông, phòng cũng thu thập xong, ba người đều tự an trí, suốt đêm không nói chuyện.

           Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Uyên quen đường mang theo Thâm Bạch ra bên ngoài chạy bộ, đi ngang qua nhà Trương đại gia , hắn còn cầm hai phần thuốc cho họ: Hai ông cháu một già một trẻ, đều tính là người dễ cảm bệnh.

            Sau đó hắn liền mang theo điểm tâm trở về.

            Bất quá sáng hôm nay hắn lại không giống như ngày thường ở cửa thấy Phùng Mông và Diệp Khai.

            Phùng Mông hoàn hảo, nhưng Diệp Khai ——

            Hắn bị cảm.

            Chỉ một buổi tối mà thôi, hắn liền mang bộ dáng trọng bệnh, mặt tuấn tú đỏ bừng, mắt cũng sưng lên, Phùng Mông lo lắng vuốt trán của hắn: "Diệp Khai giống như sốt nặng lên."

            "Đừng động tôi, cậu nhanh đi làm đi, được rồi, giúp tôi lấy điện thoại tới, tôi phải xin nghỉ. . ." Tuy rằng nhìn không tốt lắm, bất quá Diệp Khai tinh thần tựa hồ cũng không quá tệ, đuổi mọi người đi, hắn biểu thị muốn ngủ một giấc.

           "Chớ quấy rầy nhá, phải làm gì thì đi làm đi, chỗ này có thuốc Lâm Uyên bọn họ ngày hôm qua mua, uống thuốc xong ngủ một giấc thì tốt rồi, đều đi, đừng quấy rầy tôi ngủ."

           Đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, Diệp Khai đắp chăn, tiếp tục nằm.

          "Không có việc gì, hai người đi thư viện đi, tôi sẽ thường thường qua nhìn cậu ta." Tông Hằng cũng nói như vậy.

            Vì vậy cuối cùng Lâm Uyên và Thâm Bạch dựa theo kế hoạch ban đầu ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro