Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Cô gái kia đẩy ra một cánh cửa, tiến vào.

           Chim to cũng không bay, đậu bên trên cửa sổ đối diện tầng kia , đầu đen lắc lư lắc lư, cuối cùng dừng trên mặt Lâm Uyên.

           Lâm Uyên cứ như vậy cùng chim to nhìn nhau, mãi cho đến phía sau truyền đến thanh âm Thâm Bạch : "A Uyên, anh đứng ở đây làm gì?"

          Một tay xách một cái túi lớn, Thâm Bạch lấy xong thuốc trở về.

          Lâm Uyên không trả lời hắn, mà là hỏi hắn: "Đối diện là địa phương nào?"

          Lúc này, Thâm Bạch cũng thấy chim to đối diện.

          Mặc dù không thấy nữ nhân OL, bất quá vừa nhìn thấy con chim này, hắn liền biết cô gái kia nhất định tại phụ cận, mà A Uyên sở dĩ hỏi như vậy, nhất định là thấy nữ nhân kia.

          Thâm Bạch suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Bên kia chắc là khu nội trú cho bệnh nặng."

           ". . ." Lâm Uyên không tái phát ra âm thanh, chỉ là tiếp tục nhìn, Thâm Bạch cũng liền an tĩnh đứng bên cạnh hắn quan sát.

           Thẳng đến nữ nhân OL lần thứ hai từ bên trong đi ra.

           Trong tay của nàng cầm một bình hoa, trong bình hoa hơi khô héo, liên tưởng đến nàng vào cửa đang cầm hoa tươi, hiện tại chắc là đi ra ngoài thay nước bình.

           Lâm Uyên thấy nàng nhìn bọn họ liếc mắt, sau đó hướng bọn họ vẫy vẫy tay.

           Liếc nhau, Lâm Uyên và Thâm Bạch liền đi tới tầng trệt đối diện.

           Nơi này là bệnh viện, để tiết kiệm thời gian, hầu như tất cả lầu đều là thông lẫn nhau, hai tòa nhà này cũng không ngoại lệ, Thâm Bạch mang Lâm Uyên từ thang lầu trên không đi xuyên qua, rất nhanh thì đến tòa nhà bên kia, bọn họ đi vào vừa lúc là phòng lấy nước, cô gái kia đang  chà rửa bình hoa.

          Hoa khô bị nàng ném vào thùng rác phía dưới.

          Thấy hai người bọn họ , nữ tử vẫn không nhanh không chậm làm xong công việc trong tay , thẳng đến một lần nữa rót nước vào bình, đặt tới trên đài, lúc này nàng mới xoay người, vươn tay ra chào hỏi Lâm Uyên và Thâm Bạch.

          "Ta là Hà Thanh Thanh."

          "Lâm Uyên."

          "Thâm Bạch."

           Ba người tự giới thiệu đơn giản.

           Giới thiệu hoàn tất, Hà Thanh Thanh cầm bình hoa lên, sau đó một lần nữa đi tới khu phòng bệnh.

           Lâm Uyên chần chờ một chút, sau đó cùng đi với nàng.

           Hà Thanh Thanh thẳng đến phòng "707" mới dừng lại , sau khi vào cửa, Lâm Uyên lại do dự , còn là Hà Thanh Thanh quay đầu nhìn hắn, nói "Vào đi", Lâm Uyên lúc này mới bước vào phòng bệnh.

            Nơi này là phòng đơn, không phải rất xa hoa, nhưng mà phi thường ấm áp, nếu như không phải trên người bệnh nhân cắm ống dẫn, thoạt nhìn càng giống như là dân cư thông thường , ngô. . . Còn là phòng ngủ.

            Hà Thanh Thanh cắm hoa tươi mua trước đó vào bên trong bình hoa, sau đó đến trước giường bệnh, bên giường chỉ có một cái ghế, Hà Thanh Thanh từ trong tủ âm tường mang ra một ghế gấp, mở ra, sau đó ý bảo Lâm Uyên và Thâm Bạch ngồi xuống.

            Khi ngồi xuống , Lâm Uyên rốt cục thấy được bộ dáng của bệnh nhân trên giường bệnh:

           Trên giường không chỉ có một người!

           Tổng cộng hai người nằm phía trên, một người trong đó là nữ nhân trung niên có chút niên kỷ, mà người còn lại là một đứa bé còn nhỏ , hai người gầy gò lợi hại, miệng mũi đều mang máy hô hấp, trên cổ tay cắm ống truyền dịch , dưới chăn mơ hồ có thể thấy được một ống dẫn nhỏ, chắc là ống dạ dày . . .

           Những ống này toàn bộ là xuyên thấu qua khoang dinh dưỡng truyền vào, khoang dinh dưỡng trong suốt giống như một quan tài kính, cô lập người trên giường với ngoại giới.

          "Đây là mẹ và em trai tôi." Hà Thanh Thanh mở miệng.

          "Họ đây là. . ." Lâm Uyên chậm rãi hỏi.

          "Tai nạn xe cộ, người gây ra họa đã chạy, họ được chuyển vào viện quá trễ, lúc giải phẫu vẫn hôn mê, đến bây giờ đã . . . Đã ba năm rồi." Nói đến đây , Hà Thanh Thanh trong mắt có một tia bi thống, bất quá nàng rất nhanh dùng vẻ mặt vô biểu tình che giấu tâm tình: "Bác sĩ nói họ phẫu thuật thành công, thế nhưng không biết vì sao vẫn chưa tỉnh lại, bất quá. . ."

           Vẻ mặt lại ngắn ngủi vặn vẹo.

           Hà Thanh Thanh tiếp tục nói: "Gần nhất thể chứng sinh mệnh của cả hai đã bắt đầu rơi chậm lại, bác sĩ nói, khả năng mau chóng không nổi nữa."

           "Thành thật mà nói, ba năm qua duy trì sinh mạng cho họ chính là quan tài này cộng thêm cái ống phía trên, một khi những thứ này không còn tác dụng, phỏng chừng —— "

           Hà Thanh Thanh không tiếp tục nói hết.

           Ba người rơi vào trầm mặc.

           Ngay trước mặt hai người khách nhân , Hà Thanh Thanh quét dọn đơn giản gian phòng một lần , Lâm Uyên chú ý tới, nàng quét tước thực sự phi thường tỉ mỉ, hắn thấy, phòng này đã rất sạch sẽ, mà Hà Thanh Thanh lại quét ra thêm một đống bẩn .

           Làm cho gian phòng sạch sẽ ấm áp, lưu lại hoa tươi nở rộ, Hà Thanh Thanh mang theo Lâm Uyên Thâm Bạch ly khai phòng bệnh.

            Ba người lên thang máy đi ra ngoài viện, thấy tay Thâm Bạch mang theo túi , Hà Thanh Thanh liền nói: "Đây là thuốc cảm mạo Ửu Kim y viện tự phối đi? Nghe nói dùng tốt, gần nhất lưu cảm hoành hành, mua cũng đúng."

            Thang máy đến lầu một, ba người đi tới cửa bệnh viện, theo lý thuyết bọn họ có thể cáo biệt, nhưng mà, Hà Thanh Thanh bỗng nhiên gọi bọn hắn lại :

            "Cái kia, có muốn hay không cùng nhau ăn cơm tối? Tôi mời khách, coi như. . . Cảm tạ hai cậu đã hỏi thăm người nhà tôi, cùng với. . . duyên phận gặp lại nhau lần nữa?"

            Lâm Uyên và Thâm Bạch liếc nhau, cuối cùng, Lâm Uyên gật đầu.

            Hắn luôn cảm thấy đối phương tựa hồ có lời muốn nói.

            Quả nhiên, sau khi lên tàu điện ngầm đi tới một địa phương xa lạ, sau khi xuống xe, Hà Thanh Thanh nói nhà mình đang ở phụ cận, có muốn tới nhà mình ăn luôn hay không.

            Lâm Uyên, vẫn không có cự tuyệt.

             Cùng nữ nhân song song đi tới, dọc theo đường đi, nữ nhân nhận hai cuộc điện thoại công tác, trên đường đụng phải vài người hàng xóm, đại khái đều là lão nhai phường, thấy Hà Thanh Thanh, các nàng còn chủ động chào hỏi, từ đó có thể thấy được các nàng tựa hồ đối với thân phận Lâm uyên và Thâm Bạch có điểm hiếu kỳ, bất quá theo lễ phép, các nàng cũng không có hỏi.

            Đã đến hà Hà Thanh Thanh.

            Nhà của nàng nằm trên một nhà trọ cao tầng , không phải như nhà trọ cao cấp của Thâm Bạch, mà là cái loại nhà trọ chi chít giống như hình khối vậy , một tầng lầu có hơn mười hộ nhân ở, có một đoàn hàng xóm cái loại này.

            Không biết có phải hay không là vừa khớp, biển số nhà nàng cũng là "707", cùng số phòng bệnh mẹ và em trai nàng nhất trí.

           "Địa phương có chút hẹp , thỉnh đừng để ý." Cửa có một tủ giày nho nhỏ, Hà Thanh Thanh thay giầy cao gót , mở tủ , nàng tựa hồ muốn tìm cho Lâm Uyên và Thâm Bạch đôi dép, bất quá rất nhanh lúng túng: Ở đây căn bản không có dép nam tử trưởng thành.

           Bất quá thật ra có giầy trung niên nữ tính cùng với giày chơi bóng của trẻ nhỏ—— Lâm Uyên chú ý tới.

          "Không có việc gì, cứ như vậy đi." Ý bảo nàng không cần tìm dép nữa, Lâm Uyên trực tiếp cởi giày trên chân ra.

          Hà Thanh Thanh gật đầu, xuất ra thẻ , mở cửa.

          Ngoài dự đoán của mọi người, trong cửa không phải tối đen như mực, mà là sắc cam sáng sủa chiếu đầy cả phòng, trừ đó ra, còn có mùi thơm của thức ăn từ bên trong truyền tới.

          Lâm Uyên sửng sốt.

          Cũng phải, mẹ và em trai nằm viện, nàng khẳng định còn có những thân nhân khác.

          Theo thói quen, Lâm Uyên quan sát căn nhà:

          Chính như Hà Thanh Thanh nói, nhà của nàng quả thực không lớn, phòng nhỏ bị các loại các dạng đồ vật nhét đầy, lại tuyệt không loạn, vừa nhìn chính là được tỉ mỉ thu thập qua, hơn nữa còn là nữ tính chăm chỉ thu thập→ các loại chi tiết vừa nhìn liền biết là xuất từ tay nữ tính , hơn nữa còn là nữ tính phi thường biết sinh hoạt.

          Tuy rằng Hà Thanh Thanh cũng biểu hiện ra năng lực chỉnh lý tương đối khá , thế nhưng. . .

          Lâm Uyên luôn cảm thấy căn phòng này không giống như nàng phản ứng ra ngoài.

           Hà Thanh Thanh chỉ là nghiêm cẩn tỉ mỉ mà thôi, đối với chi tiết cuộc sống của mình , nàng cũng không phải đặc biệt để ý, một đường nói chuyện với nhau, cộng thêm lần trước cùng tàu quan sát, Lâm Uyên đã đối tính cách nàng có một đại thể hiểu biết.

           Nhanh chóng đem nhà Hà Thanh Thanh nhìn vào đáy mắt , Lâm Uyên nhìn qua khuôn mặt nàng ——

           Rõ ràng trong căn phòng tràn ngập ngọn đèn màu cam ấm áp, thế nhưng sắc mặt nàng lại. . .

          Bỗng nhiên tái nhợt? !

          Lâm Uyên ngẩn người.

           Hắn nhìn về phía Thâm Bạch, sau đó phát hiện hắn lúc này đang nhìn chằm chằm phương hướng mùi cơm nước bay tới  —— phòng bếp.

           Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, Lâm Uyên nghe được tiếng bước chân bên trong:

           "Thanh Thanh đã về rồi? Ngày hôm nay trở về sớm hơn bình thường a, thế nào, ngày hôm nay không tăng ca sao?"

            Kèm theo tiếng bước chân, một nữ nhân từ trong phòng bếp đi ra, trên thân nàng mặc áo len nhạt màu, dưới thân xuyên quần dài đậm sắc, trước người thì buộc một cái tạp dề hoa ưu nhã.

           Đồng thời thấy nữ nhân, Lâm Uyên đầu tiên là lập tức hiểu rõ: Đúng rồi, người này mới là nữ chủ nhân khiến gian phòng có hơi thở như nhà. . .

           Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân mà ra:

           Chờ một chút ——

           Làm sao có thể?

           Nữ nhân trước mắt. . . Làm sao có thể đứng ở chỗ này? Làm sao có thể như vậy khỏe mạnh đứng ở chỗ này?

           Đôi mắt dài nhỏ hơi trợn to, Lâm Uyên chăm chú nhìn vào gương mặt nữ nhân trung niên ở cửa phòng bếp , gương mặt đó, hắn sẽ không nhận sai, chính là người không lâu hắn ở trong phòng bệnh, cách khoang dinh dưỡng nhìn thấy, mẹ của Hà Thanh Thanh!

             Gương mặt tái nhợt, gầy gò, trầm lặng , lúc này còn lại là no đủ, hồng nhuận, nguyên bản hai tròng mắt đóng chặt vào khắc này mở ra, đang tiếu ý dịu dàng nhìn bọn họ.

            Sau đó, Lâm Uyên lại nghe được một tiếng bước chân, tiếng bước chân ngắn mà gấp, là tiếng bước chân của con nít.

            Bên trong phòng bếp, một bé trai từ bên trong chạy đến, ôm lấy đùi người mẹ đồng thời nhìn qua hướng bọn họ, xấu hổ cười.

            Mà đứa bé này, chính là một bệnh nhân khác Lâm Uyên cùng trong một buổi chiều ở khoang dinh dưỡng thấy qua—— em trai Hà Thanh Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro