Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Bên trong phòng rộng mở, Thâm Bạch khoác áo choàng tắm cùng một nam tử thân tây trang ngồi đối diện nhau.

       Một mình Thâm Bạch kim đao đại mã ngồi trên sô pha ba người, nam tử thì ngồi trên ghế sô pha đơn, ở phía sau hắn, một cô gái tóc vàng trang điểm hoa mỹ mang theo một cô bé đứng bên cạnh.

        "A Bạch, con là tiểu bối, làm sao có thể cho ba con ngồi ghế đơn, mình lại nghênh ngang ngồi ghế chủ tọa ni?"

         Lâm Uyên bưng trà đi qua, vừa vặn nghe nữ nhân đối diện Thâm Bạch nói, thanh âm không lớn, cũng rất nhu hòa, tuy nghe không ra ý tứ chỉ trích, nhưng mà thấy thế nào vẫn là chỉ trích.

         Đem khay trà đặt trên bàn vuông giữa Thâm Bạch và nam tử , Lâm Uyên không có phân trà cho hai người, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Thâm Bạch.

         "Còn có người này cũng vậy, đem trà bưng tới thì xong rồi sao? Còn ngồi vào bên cạnh chủ nhân . . ." Nữ nhân lại nói, bất quá lần này không đợi Thâm Bạch, nam tử đã trực tiếp lên tiếng.

         "Câm miệng!"

         "Vốn không gọi ngươi theo ngươi cứ nhất định đòi theo, rõ ràng nói đã lâu không gặp A Bạch muốn nhìn một chút , tiến đến lại nói những lời không làm cho người ta thích nổi, ngươi bây giờ liền đi ra ngoài."

         Khẽ nhíu mày, nam nhân cũng không quay đầu lại phản ứng nữa.

        Nữ nhân cứng người.

        Ôm lấy thắt lưng nữ nhi, nàng mím chặt khóe miệng, còn muốn nói điều gì, nhưng mà nam nhân rất nhanh lại lên tiếng.

       "Đi ra ngoài."

        Nữ nhân tựa hồ rất sợ nam nhân, nghe được câu này, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn kéo nữ nhi đi ra, lúc bắt đầu chuẩn bị đi ra ngoài. Không nghĩ Thâm Bạch lại gọi lại nàng:

        "Không muốn đi ra ngoài cũng được, chúng ta còn thiếu một người bưng trà rót nước. . ."

        Mắt mèo nhìn nữ nhân, Thâm Bạch nhếch môi lên cười, nhưng mà nụ cười kia lại hoàn toàn không ăn nhập với ánh mắt hắn.

        "Ngươi ——" Nữ nhân lộ vẻ tức giận, nhưng mà ——

        "Đi ra ngoài, không đi ra thì lưu lại châm trà." Nam nhân lại lạnh lùng lên tiếng.

        Trên mặt vừa thẹn vừa giận, nữ nhân do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn lưu lại.

         "Tiểu Lam ngoan ~ đi ra ngoài chơi, bên ngoài có một đại tỷ tỷ, nàng sẽ chơi với em." Mắt dòm nữ nhân thật sự tính dâng trà, Thâm Bạch cười híp mắt nói với tiểu cô nương đang im lặng một bên.

        Sợ hãi nhìn mẹ mình, lại liếc nhìn Thâm Bạch, tiểu cô nương gật đầu, một lát chạy ra khỏi cửa.

         Nàng là một hài tử rất hiểu quy củ, tiếng mở cửa rất nhẹ, ra cửa còn không quên đồng dạng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

         Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có nam nhân, cô gái tóc vàng, Thâm Bạch còn có Lâm Uyên.

          Lâm Uyên lẳng lặng đánh giá nam tử đối diện, trong lòng có cảm giác bất khả tư nghị.

          Nam tử trước mắt. . . rất giống Thâm Bạch, ngoại trừ kiểu tóc bất đồng, tuổi tác bất đồng, ngũ quan thật sự phi thường tương tự, khí chất cũng tương tự, thậm chí ngay cả một ít biểu tình cũng cực kỳ tương tự.

         Trong khoảng thời gian này tới nay, hắn thấy qua niên thiếu Thâm Bạch ← gia gia, thanh niên Thâm Bạch ← bản thân Thâm Bạch, lão niên Thâm Bạch ← gia gia, hiện tại, dĩ nhiên lại gặp được trung niên Thâm Bạch.

         Ngô. . . Cũng không tính là trung niên đi? Ba ba Thâm Bạch thoạt nhìn tuổi còn trẻ, một tia nếp nhăn cũng không có, chỉ là khí chất phi thường trầm ổn, thấy thế nào không thể nói là thanh niên.

         Không biết nhà Thâm Bạch rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cả đám quả thực như phục chế lẫn nhau!

         Nữ nhân cúi xuống thân, chăm chú bắt đầu châm trà , theo nước trà rót vào tách, trong phòng nháy mắt tràn đầy trà hương.

        Nam nhân liếc nhìn tách trà, cầm lên khẽ nhấp một cái, lập tức nhướng mi : "Trà ngon!"

        "Đây là gia gia con đưa cho?" Lời này là nhìn Thâm Bạch hỏi.

        "Không, là A Uyên cho con." Thâm Bạch lập tức nhìn sang Lâm Uyên bên cạnh, khẽ mỉm cười với hắn một cái.

         "Nga?" Đường nhìn ba ba Thâm Bạch lập tức chuyển qua trên mặt Lâm Uyên, cảm giác mình bị người từ đầu tới đuôi dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén quét một lần, Lâm Uyên nghe được đối phương nói với hắn : "Là bạn A Bạch đi? Khuyển tử nhận được chiếu cố."

          Nói xong, hắn khẽ gật cằm mình một chút.

          Vừa có phong độ vừa có lễ phép, đối bằng hữu của nhi tử có cảnh giới tâm, bất quá là do lo lắng hài tử kết giao bằng hữu không tốt, một khi cảnh báo giải trừ, ánh mắt đưa tới chỉ còn từ ái lại hữu hảo ——

          Lâm Uyên hơi nghiêng đầu, hắn có điểm không hiểu nổi phụ thân Thâm Bạch.

          Hắn cũng cung kính khom người với đối phương, tỏ vẻ lễ phép.

          "Thân thể gia gia con có khỏe không? Ông ấy không chịu gặp ta, không cần đồ của ta, thậm chí không cho ta bước vào Sơn Trạch thị, đã thật lâu chưa thấy qua lão nhân gia ông ấy a. . ." Lúc nói câu này, trong mắt nam nhân hiện lên tia thương cảm.

           Lâm Uyên ngẩn người.

          Thâm Bạch cũng ngẩn người.

          Trên mặt vốn thoải mái lập tức tiêu thất, Thâm Bạch nói: "Không ai thông tri ba sao? Gia gia đã qua đời."

          "Cái gì? !" Nam nhân đứng lên, vào nhà lâu như vậy, Lâm Uyên vẫn là lần đầu tiên thấy người kia thất thố, thậm chí còn làm đổ tách trà trong tay.

         Tách trà chưa uống xong rơi rụng trên sàn nhà, mặc dù không có vỡ hư, nhưng trên thảm đã thấm ướt một mảnh.

          Nữ nhân cách tách trà gần nhất căn bản không kịp thu thập, nghe được tin tức, nàng cũng là vẻ mặt khiếp sợ.

          "Xin lỗi, ta thất thố." Nam tử nói, khom lưng nhặt tách trà trên đất, sau đó một lần nữa ngồi trên ghế sa lon.

         Lần này, cái ngồi có chút nặng nề, hắn đan tay cầm cái tách, tay kia che ở trên mặt, thật lâu. . . thật lâu. . .

        Lát sau mới đưa tay xuống, nhẹ nhàng đặt cái tách trên bàn trà trước mặt.

        Một khắc kia, Lâm Uyên cảm nhận được nam nhân đau thương.

        Sau đó, cổ đau thương chậm rãi biến thành trầm mặc.

        Ba nam nhân trong phòng tản ra bầu không khí im ắng chết lặng, nữ nhân muốn nói cái gì, nhưng không khí thực sự rất đáng sợ, nàng cuối cùng cũng không nói.

       "Gia gia con hiện tại ở nơi nào? Ta muốn dâng nén hương cho ông ấy."

        "Băng thất trong tầng ngầm, gia gia đã sớm an bài tốt chỗ đình quan cho mình." Thâm Bạch chỉ chỉ xuống phía dưới.

         Nam nhân liền gật đầu, đứng lên, dự định ly khai.

        "Tối hôm nay ta sẽ túc trực bên linh cữu gia gia, chuyện này, con sẽ đồng ý chứ?" Khi đi tới cửa, nam nhân vịn tay trên chốt cửa, đột nhiên hỏi Thâm Bạch.

        "Đương nhiên không sao, bất quá, ba tới tìm con chính là vì hỏi điều này?" Thâm Bạch cũng đứng lên.

        Nam tử đem cánh cửa vừa kéo ra khép trở về, xoay người lại, hắn vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Con lập tức phải về bổn gia tế tổ không phải sao?"

          Thâm Bạch gật đầu.

          "Ta cho con một khoản tiền vốn chính là muốn con đặt mua lễ vật cho bổn gia, bất quá như vậy không thích hợp, nên lần này đã cố ý mang lễ vật chuẩn bị tốt cho con, khoản tiền kia con cứ cầm, làm tiêu vặt cũng tốt, thích thì mua thêm chút lễ vật cũng được, tùy con." Nam nhân nói với Thâm Bạch.

          Thâm Bạch nhíu mày.

          Phụ tử hai người cách nhau đối diện thật lâu, sau đó, ba ba Thâm Bạch mới mở miệng lần nữa: "Bổn gia, ta trước kia đánh giá thấp bọn họ."

          "Đó là một nơi cực kỳ có nội tình, ngay cả chút tài phú của ta đối với đối phương đại khái không hề đáng để nhắc tới, ta là sợ con chuẩn bị lễ vật quá trẻ con, làm cho đối phương tức giận, lúc này mới đặt mua lễ vật mới."

         "Không đủ làm cho đối phương thưởng thức, nhưng đủ không làm cho đối phương tức giận với con mà thôi."

          Nam nhân nói, một lát lại bổ sung một câu: "Nơi đó mặc dù là địa phương tốt nhiều người muốn đi, bất quá, nếu con không thích, thì làm chuyện cho xong rồi nhanh chóng trở về."

         Nói xong, hắn kéo cửa ra, bước tiến như gió bước đi.

         Nữ nhân tóc vàng theo thật sát phía sau hắn cũng ly khai.

        Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Thâm Bạch và Lâm Uyên.

        "Ba ba cậu. . . thật không giống với tôi tưởng tượng." Một lát, Lâm Uyên nói.

        Nhìn chằm chằm phương hướng ba mình biến mất hồi lâu, Thâm Bạch nhẹ giọng nói: "Ông  đối với em không kém."

        Sau đó, hắn nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, đem áo choàng tắm trên người vứt trên ghế sa lon, rồi đạp dép bôn vào phòng tắm tiếp tục tắm.

***

        "Gia gia lão nhân gia ông ấy qua đời, A Bạch cả chuyện này cũng không nói với chúng ta, hài tử này thực sự là. . . rất không nên. . ." Trong hành lang, nữ nhân vừa ra sức đuổi theo bước tiến của nam nhân , vừa thấp giọng nói.

        "A Bạch là tiểu hài tử, là thiếu gia, gặp phải loại sự tình này tự nhiên là hạ nhân thông tri, chuyện này không trách nó." Nam nhân lại không có chút nào ý tứ trách cứ Thâm Bạch.

       "Tiểu hài tử cũng không thể như vậy, nó đây là muốn, đây là muốn một mình độc chiếm lão gia tử tài sản ——" Nữ nhân cũng không buông tha, tiếp tục thêm mắm thêm muối.

      "Im miệng —— "

      Nam nhân quát bảo nàng ngưng lại.

       "Ngươi còn không nhìn ra được sao? Gia gia là người có kế hoạch, ông ấy đã sớm đem địa phương đình quan tất cả an bài xong, những chuyện khác có thể không an bài tốt sao? Dưới loại tình huống này, A Bạch chỉ cần theo kế hoạch của ông ấy chính là hiếu thuận, nó không nói đã là cho ta mặt mũi.

       Nếu như lão gia tử có ý cho ta biết, như vậy nhất định có người cho ta biết, nếu không ai cho ta biết, vậy đã nói rõ lão gia tử hoàn toàn không dự định để ta biết chuyện này, A Bạch nếu như cho ta biết, chính là đối gia gia bất kính." Đi lại liên tục, nam nhân sau khi tiến vào thang máy rốt cục dừng bước, nhưng mà sắc mặt vô cùng băng lãnh.

       Run rẩy nhìn nam nhân lạnh lùng, nữ nhân tựa hồ đang do dự có nên vào hay không, nam nhân lại nói: "Về phần gia gia tài sản, vốn cũng chỉ có A Bạch, gia gia ngay cả ta cũng không muốn, ngươi lại coi là cái gì? Đàng hoàng chờ ta chia cho ngươi tài sản là được, đừng đi nhớ thương thứ ngươi không nên lo nghĩ."

        Nữ nhân bị hắn nói xong sắc mặt một mảnh trắng bệch.

       Nàng rốt cuộc vẫn là bước vào thang máy, bất quá không dám đến gần nam nhân, chỉ là gắng đứng cách xa, thay đổi giọng nói trước đó, yếu thế nói: "Xin lỗi, ta ngày hôm nay. . . Nói chuyện không tốt lắm, còn không phải là bởi vì. . . Bởi vì nghĩ thay lão gia ngài sao? Còn có chính là vì Lam Lam bất bình. . ."

       "Lam Lam chúng ta biết điều như vậy, bổn gia lại nói nó là tạp chủng, đây, đây cũng quá khi dễ người! Còn có lão gia không phải muốn cùng bổn gia buôn bán sao? Ngài không nói cho nó, ta sợ tiểu hài tử như nó cái gì cũng làm không tốt. . ."

       "Đi ra ngoài." Lạnh lùng nhìn nữ nhân, nam nhân nhấn xuống cái nút tầng một.

       Nhìn nữ nhân cứng ngắc bước ra thang máy, hắn lúc này mới nhấn nút đóng cửa, sau đó nhắm hai mắt lại.

      "Tạp chủng. . . Gia gia, đây mới là nguyên nhân người kiên quyết không để ta thú cô ta sao?"

      "Còn có A Bạch mẫu thân. . ."

      Trong thang máy, nam tử tự mình lẩm bẩm.

      "Đinh" một tiếng, thang máy đã tới tầng một dưới đất.

      Hàn khí đập vào mặt, trong băng thất to lớn, một quan tài màu đen lẳng lặng đặt ở nơi đó, cho dù là tạm thời, nhưng vẫn có bàn thờ, có di ảnh, còn có hương thờ cúng cùng hoa quả tươi.

        Cầm lấy một nén nhang, nam tử cung kính dâng hương, ở trước di ảnh bái lạy, sau đó mới quỳ gối trên đệm cạnh đuôi hòm.

        Buông tay thả quỵ, nam nhân lẳng lặng cùng lão nhân trên di ảnh nhìn nhau.

       Tròn một đêm cứ như vậy canh giữ bên trong băng thất lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro