Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121: Tuyến chính quan trọng

Địa ngục bảy điện. Đại sảnh điều khiển tự động.

Trong phòng nghỉ ngơi cạnh phòng điều khiển, hai anh em có diện mạo vài phần tương tự đang ngồi đối diện nhau.

Giơ tay rót một ly trà cho em trai ruột Minh Thiên, Minh Nguyệt hỏi hắn: "Ở chỗ này làm việc ba ngày rồi, cảm giác thế nào?"

Minh Thiên mặt vô cảm, không nhận trà, cũng không đáp lời.

Buông ấm trà trong tay, Minh Nguyệt cười: "Em xem, lúc trước tuy em cự tuyệt anh, nhưng hiện tại vẫn đến chỗ anh làm việc."

Nghe thế, Minh Thiên nhớ lại lần hai người nói chuyện tại chốn đào nguyên.

Khi đó hắn bôn ba ngàn dặm vạn dặm, cuối cùng đến một mảnh rừng chốn đào nguyên. Hắn gặp được người thiết kế trò chơi, không ngờ chính là anh trai mình.

Đoạn đối thoại như mới phát sinh ngày hôm qua, lại như phát sinh lâu lắm rồi.

Hắn vẫn nhớ rõ từng lời Minh Nguyệt: "Thời gian không dễ tái thiết lập, trừ phi tuần hoàn theo nguyên tắc trao đổi ngang giá. Đã chết bao nhiêu người, sau khi thiết lập lại phải chết bấy nhiêu mạng. Anh cho em ba ngày lựa chọn một trong vô số tuyến thời gian, giờ nói cho anh biết, em chọn được chưa?"

"Chọn được rồi." Minh Thiên nói, đưa đáp án mình đã chọn lọc cho Minh Nguyệt.

Trong tuyến thời gian mới, bắt đầu từ phó bản nào, đến kết thúc tại phó bản nào, hắn đều tính toán tốt.

Trong quá trình này người nào cần chết, hắn cũng lên kế hoạch đầy đủ.

Sau khi hệ thống tính toán, trong tuyến thời gian hắn chọn, Đoạn Dịch sẽ được đưa thẳng đến điểm thời gian mà anh đã hoàn thành nhiệm vụ "nhà tiên tri được chọn". Anh có thể trực tiếp rời khỏi trò chơi.

"Đây đúng là lựa chọn tối ưu, trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích. Nhưng cũng có nghĩa, em sẽ biết mất tại tuyến thời gian này. Em sẽ chết." Minh Nguyệt hỏi hắn, "Không hối hận?"

"Tôi không có gì để hối hận." Minh Thiên nói, "Ba ngày trước anh từng hỏi tôi, tôi có thể trở thành đao phủ, thậm chí là kẻ cuồng sát hay không. Tôi không biết đáp án. Nhưng nếu tôi thật sự biến thành quái vật giết người, ở lại địa ngục, hình như là một kết cục tốt."

"Được. Rất thống khoái." Minh Nguyệt nói, "Thời gian không dễ tái thiết lập, nghĩa là tất cả số liệu hiện có phải chạy lại một lần nữa. Số liệu chúng ta nộp lên trên cũng cần sửa chữa lại. Việc này không dễ đâu. Anh có thể đáp ứng yêu cầu của em, thiết kế một đạo cụ giúp em tái thiết lập. Nhưng em phải đồng ý với anh, sau khi em chết, linh hồn sẽ tùy anh sai phái."

·

Thời gian trở lại hiện tại.

Minh Nguyệt rót cho mình một ly trà, uống một ngụm, đưa cho Minh Thiên một màn hình thiết bị.

Trên màn hình hiện một danh sách tên.

Minh Thiên nhìn lướt qua, thấy những cái tên "Trâu Bình", "Trương Trác", "Tiết Cảnh", "Ôn Như Ngọc"...

Cuối cùng hắn thấy tên của mình: Minh Thiên.

"Đây là cái gì? Danh sách tử vong?" Minh Thiên hỏi.

"Đúng. Đã chuyển đến Sổ Sinh Tử." Minh Nguyệt nói, "Em trên thế gian đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại em là người chết, do hệ thống địa ngục quản lý. Tên Đoạn Dịch không có trong này. Cậu ta sống hay chết, không biết là khi nào. Vậy em..."

Dừng một chút, Minh Nguyệt thu thiết bị, hỏi: "Hiện tại em có hối hận không?"

Biểu cảm Minh Thiên chợt ngẩn ngơ, liền khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt.

Nhấc mí mắt liếc hắn một cái, Minh Nguyệt hỏi tiếp: "Hẳn là em biết, em thiết kế chương trình báo động tìm cậu ta, chuyện này anh không ngăn cản, không có nghĩ là anh không biết. Thế sau khi nhìn thấy cậu ta, cảm nghĩ như thế nào?"

"Phát hiện cậu ta đã sớm thích mình, kinh ngạc, hối hận? Có cảm thấy mình trước đây ngoan cố cứng đầu(1)?"

"Hoặc là, do phó bản đó nhìn thấu nội tâm con người đồng thời phóng đại nó, em nghi ngờ cậu ta không thích em đến như vậy?"

"Tôi không ngây thơ vậy đâu." Sau một lúc, Minh Thiên bỗng mở miệng, "Ngây thơ cho rằng mình có thể giấu trời qua biển (2) lặng yên không một tiếng động mà đi tìm anh ấy. Chuyện này ngoài mặt là anh ngầm đồng ý, thật ra anh đang lợi dụng tôi."

"Anh nghĩ tôi không cam tâm tình nguyện vì anh làm việc, nhưng khi thấy anh ấy ở trong phó bản, tôi sẽ tình nguyện ở lại; thậm chí lần này tôi đi gặp anh ấy, phát hiện anh ấy cũng có tình cảm với mình, để được vào gặp anh ấy, tôi sẽ cầu xin anh. Sau đó anh sẽ đặt điều kiện với tôi. Đây là tính toán của anh, đúng hay không?"

"Dùng từ 'cầu xin' thì lố quá." Minh Nguyệt cười, "Chúng ta là anh em ruột, cần gì dùng tới chữ này? Theo nhu cầu thôi mà. Cơ mà anh tò mò đấy, theo ý em... Anh muốn làm gì nhỉ?"

Liếc hướng ngoài phòng nghỉ một cái, Minh Thiên lại nhìn về phía Minh Nguyệt: "Việc Dương Dạ và Cố Lương lẻn vào điều tra, chắc chắn không phải anh không biết chút gì. Vẫn là anh dung túng ngầm đồng ý. Có lẽ anh thân tại Tào doanh tâm tại Hán(3)? Ai mà biết?"

Đôi mắt khẽ nheo, Minh Nguyệt không trực tiếp trả lời Minh Thiên.

Nhấp thêm ngụm trà, Minh Nguyệt chỉ hỏi: "Trở lại vấn đề vừa rồi. Nếu anh ngầm đồng ý cho em vào phó bản, em còn muốn tìm cậu ta không?"

Giơ tay niết miệng chén trà trước mặt, ánh mắt Minh Thiên nhìn Minh Nguyệt trở nên sắc bén. "Anh muốn tôi làm cái gì? Việc đã đến nước này, không ngại công bằng, nói thẳng đi."

"Người thiết kế trò chơi ban đầu không phải anh. Nửa đường anh bị Thái Sơn Phủ Quân đào qua đây, nhanh chóng tìm hiểu số liệu gốc của hệ thống, giúp hắn dự tính quản lý và thiết kế các phó bản mới mà thôi. Sau này anh phát hiện, người thiết kế ban đầu đã cài một bug ẩn trong trò chơi."

Nói đến đây, túi da ôn hòa trên mặt Minh Nguyệt biến mất, ánh mắt khiến người ta rùng mình, "Em đã vượt qua nhiều phó bản, làm người chơi như vậy là đủ rồi. Lúc này thử làm NPC đi. Có rất nhiều phó bản nguyên bản do người kia tạo ra, bên trong ẩn giấu một số manh mối, cần thâm thập phó bản trò chơi mới biết được. Em tìm cách giúp anh thăm dò, tìm cái bug đó."

"Có thể." Minh Thiên lại hỏi, "Tuy nhiên tôi muốn hỏi, người thiết kế trò chơi ban đầu đâu rồi?"

"Anh cũng không biết." Minh Nguyệt nói tới đây, ẩn ý bồi thêm một câu, "Nhưng nếu không bởi vì người này, Thái Sơn Phủ Quân đã không nổi điên, các em cũng không đến nơi này. Cho nên... Hợp tác vui vẻ nhé."

·

Đêm dài. Minh Thiên trở lại căn phòng được phân cho mình.

Cả căn phòng bị màn hình bao phủ, đây là nơi hắn nghỉ ngơi kiêm phòng làm việc.

Sau khi theo thường lệ kiểm tra số liệu hệ thống và giám sát một lượt, Minh Thiên tạm thời không có việc để làm.

Cầm thiết bị, hắn nhanh chóng gõ bàn phím ảo, một cửa sổ hình ảnh bắn ra: Đoạn Dịch đang ngủ trong lều.

Hôm nay lúc ở trong quan tài, ánh sáng quá mờ, Minh Thiên không nhìn được rõ anh.

Hiện tại hắn mới phát hiện, anh Tiểu Dịch mồ hôi đầy cổ, có vẻ rất là mệt.

Nhưng dù vậy, Minh Thiên vẫn thấy anh là người phong độ nhất anh tuấn nhất.

Cách sống chết, cách một màn hình, dùng cách này quan sát Đoạn Dịch, Minh Thiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Hôm nay hai người gặp lại nhau, không chỉ là niềm vui ngoài ý muốn của Đoạn Dịch, đối với Minh Thiên mà nói, cũng như mơ một giấc mộng đẹp.

Minh Thiên luôn muốn tìm gặp Đoạn Dịch, nhưng trước khi biết thái độ của Minh Nguyệt, hắn thực sự không dám cài báo động.

Thậm chí hai chữ "Ngày Mai" cũng không dám cài đặt.

Bởi vì từ này không hiếm thấy, nếu thường xuyên bị kích hoạt, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.

Cho nên Minh Thiên chỉ đành dùng số liệu gương mặt mình làm báo động trước.

Đoạn Dịch nhanh như vậy đã kích hoạt báo động nằm ngoài Minh Thiên dự đoán.

Tải bản thân vào hệ thống, gặp gỡ nhau, đối với Minh Thiên thật sự là bất ngờ không lườm trước được.

Lần này gặp nhau quá bất ngờ cũng quá mức vội vàng, Minh Thiên không kịp khuyên Đoạn Dịch trở về, thậm chí không kịp mừng vì Đoạn Dịch thẳng thắn tỏ tình không chút cố kỵ.

Không kịp nhung nhớ, không kịp chua xót, không kịp buồn thương, không kịp vui mừng, khi đó Minh Thiên chỉ có thể để bản năng chi phối... Ôm chặt người yêu, dùng sức hôn anh, muốn cùng anh hòa hợp một thể.

Tới tận bây giờ, Minh Thiên cách một màn hình ngắm Đoạn Dịch ngủ, lòng ấm áp chưa bao giờ từng có, mới chậm chạp nhận ra... Hóa ra hôm nay mình đã gặp Đoạn Dịch, còn hôn anh ấy.

Hơn nữa hắn còn nghe thấy Đoạn Dịch nói... Anh ấy đã thích mình từ lâu lắm rồi.

Giống như Tinh Vệ(4) không ngừng ném đá xuống biển rộng, hắn liên tục làm một việc suốt trăm ngàn năm, nhưng chưa từng nghĩ biển rộng sẽ đáp lại mình.

Từ trước tới nay Minh Thiên luôn cho rằng, yêu anh và che chở anh là hai chuyện không liên quan gì nhau. Là bản thân hắn cam tâm tình nguyện lựa chọn, vậy thì cứ để hắn lặng lẽ làm là được.

Nhưng giờ đây sóng biển vỗ lên bờ, nói một câu: "Tôi nghe được."

Cả đời hắn hướng tới đại dương.

Nhưng thì ra hắn không cần dời non lấp biển.

Sóng triều tự nhiên dâng lại gần bờ, nói với hắn rằng: "Tôi cũng yêu em."

Em yêu anh.

Anh cũng yêu em.

Người canh gác cuối cùng cũng nhận được lời hồi âm.

·

Trong mộ thất phó bản《 Tân Nương Lâu Lan 》. Sáng sớm.

Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan, Dương Dạ ba người ngồi bên nhau uống cháo.

Tối qua mọi người vote loại số 11 Hồng Hiền. Không ngoài dự đoán của Đoạn Dịch, đêm người sói cắn cô gái số 2.

Hiện tại ngoài tù còn 8 người.

Vừa uống cháo, ba người vừa bàn bạc kế hoạch hôm nay.

Ổ Quân Lan có chút nặng nề. "Người sói cắn cô gái duy nhất vẽ tranh, hiển nhiên là muốn thắng."

Đoạn Dịch nghĩ nói: "Bữa nào phải cảm ơn số 2 mới được. Không có cô ấy, tôi sẽ không gặp được Tiểu Thiên. Tiểu Thiên cũng thật là, dùng số liệu ngũ quan? Em ấy biết tôi không biết vẽ mà trời."

Dương Dạ ở bên cạnh nuốt một ngụm cháo, trả lời: "Có lẽ cậu ta cài giá trị cảnh báo chỉ có 10% thì sao? Tôi cũng không biết vẽ, nhưng nếu vẽ Lương Lương, tôi nhắm mắt cũng vẽ giống ba phần."

Đoạn Dịch: "..."

Ổ Quân Lan nghĩ đến cái gì, hỏi: "Ôi, nói trở về, cậu ấy làm NPC khách mời có cho chúng ta gợi ý được không?"

Dương Dạ phụ họa: "Đúng vậy. Nếu cậu ta làm boss, thế thì lần mò cách qua màn làm gì nữa? Lần sau gặp nhau để tôi hỏi nhá?"

"Hai người bớt tưởng bở." Đoạn Dịch phản bác, "Tiểu Thiên bị quy tắc ràng buộc, sao có thể làm bậy? Hai người đừng nói bừa trước mặt em ấy, lỡ em ấy bị phát hiện bị phạt thì sao?"

Nghe vậy, Ổ Quân Lan lúc lắc đầu, Dương Dạ cũng thở dài nặng nề.

Đoạn Dịch nhướng mày hỏi anh ta: "Anh tỏ vẻ gì đấy?"

"Thay anh cậu thở dài ấy mà. Em trai lớn như bát nước đổ đi. Mà này..." Nhìn Ổ Quân Lan, Dương Dạ tỏ vẻ thắc mắc khó hiểu, "Tôi không nhớ hôm bữa ai nói, Tân Nương Lâu Lan cùng lắm chỉ là một cái xác ấy nhỉ."

Ổ Quân Lan suy tư: "Hình như là Đoạn Dịch nói."

"Hai người kẻ xướng người hoạ gì đấy?" Đoạn Dịch cắn răng, "Cô ta vốn chỉ là một cái xác. Tiểu Thiên không tính!"

"Uầy, thế Tiểu Thiên của cậu có biết cậu nắm tay con gái người ta không?" Dương Dạ hỏi Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch: "..."

Dương Dạ: "Không sao không sao. Đến lúc đó cậu nói với cậu ta, anh có nắm tay ai đâu, anh sờ tay một cái xác thôi à."

Đoạn Dịch: "............"

---

(1) Nhất ý cô hành (raw): Tự làm theo ý mình. Cô hành tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.

(2) Man thiên quá hải (瞞天過海): Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. 1 trong 36 kế sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại

(3) Thân tại Tào doanh tâm tại Hán: Ở phe này nhưng lòng theo phe khác. Câu này được dùng cho Quan Vũ

(4) Tinh Vệ: Tinh Vệ là con gái của Viêm Đế, tên là Nữ Oa. Theo Sơn Hải kinh thì một lần Tinh Vệ ra Đông Hải chơi chẳng may thuyền bị sóng đánh đắm mà chết đuối. Linh hồn nàng oán hận biển cả nên hóa thành một con chim xinh đẹp, ngày ngày bay đến núi Tây ngậm đá mang thả xuống hòng lấp biển để trả thù. Điển tích chim Tinh Vệ ngậm đá để lấp biển, chỉ việc oán thù sâu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro