Vũ Lâm Thấp Liễu Hoàng Mân Côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa Đã Thấm Ướt Những Cánh Hồng Vàng

---

Tác giả: 炸炸不在-

Link gốc: https://yungui18705q.lofter.com/post/4b5d2b7b_1cbef929d

__________________________________________________________

                                                                                                     

                                                                                                 

                                                                                                 

“Tả Tịnh Viện, em biết không, thế giới của người trưởng thành không có những câu chuyện cổ tích, vui vẻ gặp gỡ, bình đạm chia ly, cứ như vậy mà dừng lại.”
                                                                                                                                                                                             
“Em nên trưởng thành rồi.”
                                                                                                 

Bốn phía một mảnh yên lặng, Đường Lỵ Giai an tĩnh đứng ở nơi đó, gương mặt bị ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua, nàng nhìn Tả Tịnh Viện, nàng nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều đã tiêu tan. Nói là sẽ tê tâm liệt phế, lệ rơi đầy mặt, kỳ thật cũng chỉ có như vậy.
                                                                                                 

Nàng cầm bó hồng vàng đã được lựa chọn tỉ mỉ, đưa cho Tả Tịnh Viện.
                                                                                                 

Tả Tịnh Viện chỉ thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, tựa như muốn dùng ánh mắt ấy thiêu cháy nàng.

                                                                                                 

Khi cậu đặt Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai ở cùng nhau, cũng đã không còn là hai cái tên nữa, mà là một đoạn chuyện xưa, là một đoạn quá khứ.

                                                                                                 

Tả Tịnh Viện vẫn nhận lấy bó hồng vàng kia.
                                                                                                 

Nở rộ thật đẹp đẽ. Cũng giống như những năm tháng trước kia của các nàng.
                                                                                                 

“Được, em buông tha chị. Đường Lỵ Giai, không hẹn gặp lại.”
                                                                                                                                                                                                  
                                                                                                 
---

                                                                                                 

Những chạc cây đen kịt chạm vào nền trời, kéo dài tới tận phương xa. Bầu trời dần phủ đầy mây đen, ánh đèn neon trên đường vẫn sáng lóa mắt, phố thị phồn hoa, tựa như cô độc mà lại tự do.
                                                                                                 

Trời đổ cơn mưa hệt như trước đây, dường như thứ gì cũng chưa từng thay đổi. Ngoại trừ việc Tả Tịnh Viện đã không còn được Đường Lỵ Giai che ô.

                                                                                                 

                                                                                                 

Hoa hồng vàng tượng trưng cho cảm tình đã chết đi.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

End.
__________________________________________________________

                                                                                                 

Thời gian ôn nhu chắp cánh cho mọi giấc mơ hoang đường, chúng ta của tương lai sẽ bay trên một bầu trời tươi đẹp hơn.


Cố chấp cũng được, nếu đã không thể buông xuống thì sao phải bắt ép bản thân, cứ như vậy thôi.
Chúng ta của tương lai, không cầu có thể trở về như xưa, chỉ mong sẽ quay lại bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro