Chương 123: Phu thê (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 123: Phu thê (Trung)

"Hách Liên thị," Tông Chính Lâm nghiêm túc gọi người, Hách Liên Mẫn Mẫn dáng người lập tức ngồi thẳng tắp, không dám chậm trễ một chút.

"Ngươi là Lục hoàng tử phi, khí độ chính thất phải làm như thế nào, bản điện không nói, ngươi cũng nên biết được. Bản điện từng nhận lời với ngươi, trong phủ không có người sẽ vượt qua danh phận ngươi, bây giờ vẫn như cũ giữ lời. Vô luận là ngươi, hoặc là Hách Liên gia, chỉ cần cư xử thoả đáng, sự tôn quý đáng nhận được, bản điện vẫn nhớ rõ."

"Về phần Đan Nhược uyển, ngươi không được nhúng tay vào. Mộ thị làm người, nếu không trêu chọc nàng, nàng nhất định sẽ không gây khó xử." Đây là Tông Chính Lâm lần thứ hai ở trước mặt Hách Liên Mẫn Mẫn đề cập đến Mộ Tịch Dao, nói ra vẫn là, nàng không được động vào Đan Nhược uyển.

Hách Liên Mẫn Mẫn nghe hắn nhắc tới Mộ thị, trong lời nói lộ vẻ thiên vị, trong lòng càng thấy khó chịu. Mẫu thân ở Hách Liên gia, có phải cũng từng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chịu đựng phụ thân ngay mặt bênh vực những nữ nhân khác hay không, khi đó phải ứng đối như thế nào?

Hách Liên Mẫn Mẫn đang phân tâm, lại nghe Tông Chính Lâm tiếp tục mở miệng. "Chắc hẳn ngươi cũng đoán được, trong hậu viện, có giấu nội gián của phản tặc." Được nghe chuyện lớn như thế, Hách Liên Mẫn Mẫn chấn động tinh thần.

"Điện hạ, đã tra ra thân phận người này là ai?" Nét mặt phẫn hận kia, so với Mộ Tịch Dao không một chút mảy may kém.

Tông Chính Lâm từ nàng ẩn nhẫn trong lửa giận, vẫn dễ dàng phân biệt ra được chỗ bất đồng của hai nữ nhân. Trong lòng Hách Liên thị có quá nhiều tạp niệm, ngay cả phát giận cũng khó mà thuần túy. Mà Mộ Tịch Dao là tức giận kiêu ngạo, rành mạch nói cho ngươi biết, nàng đang nén giận, nhất định sẽ trả thù!

Tiểu nữ nhân có đôi khi cực kỳ đơn giản, chỉ cần ngươi thấu hiểu con người nàng, rất nhiều nghi hoặc tự nhiên đều được giải đáp. Tật xấu tuy nhiều, chỗ đáng quý lại đủ để đền bù cho tính khí bướng bỉnh bất tuân kia của nàng. Con Thất Liệt Mã nhỏ này, Tông Chính Lâm rất vui lòng thuần dưỡng.

"Thân phận người này đến nay không rõ. Sau khi bản điện rời kinh, Mộ thị sẽ ra tay quét sạch hậu viện. Ngươi chỉ cần đến lúc đó trấn giữ, hoàn thành bổn phận chính phi, công chính định đoạt là được."

Tông Chính Lâm nói xong là chuyện phải làm, nghe vào trong tai Hách Liên Mẫn Mẫn lại hoàn toàn không phải như vậy .

Mộ thị ra mặt giải quyết chuyện này? Đây là vì sao? Trong lời nói của điện hạ rõ ràng chắc chắc không thể nghi ngờ, thật giống như nhất định có thể tra ra nội ứng. Nếu là có manh mối, vì sao không để cho nàng dùng thân phận chính phi đường đường chính chính nghiêm khắc trừng trị, mà là chọn lấy Mộ thị người không nên ra mặt nhất? Chỉ riêng cái bụng kia của nàng, còn có tinh lực đi dính vào chuyện như vậy?

"Điện hạ, trắc phi bất tiện, bây giờ lại vì chuyện này mà phí công, có phải không quá thỏa đáng hay không?" Tuy là rất không tình nguyện, nhưng Hách Liên Mẫn Mẫn cũng không dám tranh phong ở thời điểm này, coi con nối dòng của Tông Chính Lâm không ra gì. Cái thai này của Mộ Tịch Dao bây giờ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thục phi đã hết lần này đến lần khác gây áp lực, nếu sau khi nàng vào cửa trắc phi lại không thể bảo trụ được cái thai kia, về sau có nói cái gì, cũng sẽ không dễ nghe. Quan trọng hơn là Nguyên Thành đế đối với cái thai này của Mộ Tịch Dao cũng rất chờ mong. Mấy lần gặp nạn, đều được nàng ta né được, Nguyên Thành đế cảm thấy đứa nhỏ này rất có phúc vận, từng ở trong cung Thục phi nhấc ra câu làm cho nàng săn sóc thật tốt.

Nếu là ngay cả vu oan, hành thích liên tiếp hai phiên sóng gió cũng có thể để cho nàng ta bình yên đào thoát, ở trong phủ lại phát sinh bất trắc, đây không phải là nói Hách Liên Mẫn Mẫn nàng so với kẻ tặc còn đáng sợ hơn? Cái thanh danh này tuyệt đối không thể dính vào.

Huống chi nếu người có tâm tư mượn cơ hội sinh sự, đem chuyện này dẫn đến trên phương diện mệnh cách, đến lúc đó nàng đúng là hết đường chối cãi. Nhà bình thường thiếp thất cùng chủ mẫu mệnh cách tương khắc, không hề nghi ngờ, chỉ có thể là thiếp thất bị đuổi ra phủ. Đến trên người nàng, dám can đảm cùng Mộ thị xung khắc, chỉ bằng thanh danh của trưởng công chúa treo trên đầu, nàng chắc chắn sẽ bị Hoàng gia hưu bỏ.

Bởi vậy Hách Liên Mẫn Mẫn đối với cái thai kia của Mộ Tịch Dao, đó là vô cùng thận trọng. Căn bản không dám động bất kỳ tâm tư bất chính nào, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng bị đè nén.

Trong phủ có một tổ tông sống không được đụng vào, vị trí chính phi này làm nàng cực kỳ nóng giận. Nếu là đổi lại là nữ nhân khác trong phủ trừ nàng ta có tin mừng, nàng cũng sẽ không phải trơ mắt nhìn xem con vợ lẽ được sinh ra như vậy.

"Nàng ấy tự biết đúng mực." Tiểu nữ nhân làm việc, chỉ biết động mở mồm sai sử người khác, đó là cách làm thường dùng. Nếu khiến nàng mệt mỏi, Mộ Tịch Dao còn có thể mở miệng nhận việc này? Lúc đó còn không đổ hết lên người Điền Phúc Sơn mới lạ?

Tông Chính Lâm một câu nói chặn cho Hách Liên Mẫn Mẫn không cách nào cãi lại. Trong lòng nam nhân nếu đã nhận định một nữ nhân hiểu chuyện biết đúng mực, nói nhiều hơn nữa đều là uổng công, ngược lại khiến hắn phiền chán.

"Tựa như lần này, ngươi làm xong an bài, đến hôm đó không cần xuất phủ đưa tiễn." Tông Chính Lâm thả cốc trà, mắt thấy chuẩn bị đi.

"Điện hạ." Hách Liên Mẫn Mẫn thực sự không cam lòng cứ như vậy buông tha cho thời cơ tốt này, nổi lên dũng khí mở miệng giữ người, "Thiếp vì điện hạ làm một chiếc áo ngoại bào, điện hạ có thể thử một chút xem có vừa người hay không?"

Hách Liên Mẫn Mẫn khó được vừa hỏi, lại làm cho Tông Chính Lâm đột nhiên nhớ tới ánh mắt có phần có thâm ý của Mộ Tịch Dao lúc vừa rồi tiễn hắn ra cửa, mắt phượng khẽ nheo lại.

Tiểu nữ nhân đã đoán được Hách Liên thị sẽ giữ mình lại? Vừa rồi một phen câu dẫn khiêu khích kia, chính là vì khiến cho hắn tâm nhột nhớ thương?

Lục điện hạ dựa theo sự tự lý giải của mình, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp. Trên mặt cũng không có vẻ lạnh lùng như trước.

Vỗ nhẹ hai cái vào mu bàn tay Hách Liên Mẫn Mẫn bởi vì khẩn trương mà gắt gao siết chặt khăn lụa, Tông Chính Lâm đứng dậy sửa sang lại vạt áo. "Hôm nay còn có chuyện quan trọng, liền không lưu lại ."

Hách Liên Mẫn Mẫn vốn tưởng rằng vẻ mặt điện hạ đã hòa hoãn, lại đặc biệt thân cận, chính là cảm động và nhớ nhung tâm ý của nàng, đồng ý lưu lại. Không ngờ lại chờ được là lời cự tuyệt trực tiếp, trong lòng như bị dội gáo nước lạnh, nhiệt độ mất hết.

Tư thái gần như hèn mọn đến vậy, cũng không thể đả động được sao? Vậy Mộ thị kia lại dùng thủ đoạn như thế nào?

Cứng ngắc treo khuôn mặt tươi cười, Hách Liên Mẫn Mẫn tùy theo đứng dậy, "Vậy hãy để thiếp tiễn điện hạ ra cửa được không?" Cùng nhau chung đụng nhiều hơn môt chút, nhất định có thể từ từ quen thuộc.

Tông Chính Lâm xem vẻ mặt nàng gần như khẩn cầu, liền để nàng tùy theo bên người.

Hai người đi ở đằng trước, sau lưng người theo hầu cách vài bước xa. Hách Liên Mẫn Mẫn ba phen mấy bận liếc trộm bàn tay hắn rủ xuống tại bên người, nghĩ thử nắm lấy, cuối cùng vẫn không dám mất quy củ như vậy.

Theo cánh tay nhìn lên nam nhân cùng mình sóng vai mà đi, tuấn nhan bên cạnh rất lạnh lùng, dáng vẻ uy nghiêm, dung mạo như vậy, dù là không có xuất thân hoàng tộc, cũng rất được nữ tử ngưỡng mộ.

Nhưng vì sao làm chính phi của hắn, Tông Chính Lâm đối với nàng cho tới bây giờ vẫn đều là khách sáo tương kính như tân, không thấy cẩm sắt hòa minh vẫn mong chờ?

"Điện hạ, thân là hoàng tử phi, Mẫn Mẫn có phải có chỗ làm không được tốt hay không?" Nếu không vì sao mỗi lần ngài đến Thiền Nhược uyển, chưa bao giờ từng thả lỏng vẻ mặt?

Tông Chính Lâm bước đi vững vàng, cố ý chiếu cố nàng ta bước chân nhỏ, tốc độ cũng đi theo giảm bớt vài phần. Từ xa nhìn lại, hai người cùng nhau đi tới, ngược lại giống một đôi phu thê hòa thuận.

Tông Chính Lâm nghe nàng hỏi thăm như thế, lông mày hơi chút nhếch lên.

Một câu hỏi này, hắn thật đúng là không rõ ràng lắm. Chính phi của mình có chỗ nào không tốt?

Luận xuất thân, Hách Liên Mẫn Mẫn xuất thân từ danh môn vọng tộc, trâm anh thế gia, thân là gia chủ nữ nhi dòng chính, thân phận đạt tiêu chuẩn thành chính phi.

Luận tu dưỡng, nàng cũng là có một bụng thi thư, không phải người nông cạn.

Luận dung mạo, mặc dù không thật tươi đẹp, cũng được coi là đoan trang, nổi bật lên là sự uy nghi của hoàng tử phi.

Luận tính tình, ngoại trừ tư tâm quấy phá, làm ra một số chuyện hoang đường, tính đến nay, tính tình coi như bình thản.

Nữ nhân như vậy, làm chính thất, hoàn toàn phù hợp sự thiết tưởng lúc trước của hắn. Trọng yếu nhất, Hách Liên Mẫn Mẫn ở trước mặt Mộ Tịch Dao không chiếm được thượng phong, khi dễ không nổi đầu quả tim kia của hắn. Hôm nay xem ra, ngược lại đông phong của tiểu nữ nhân quá mạnh mẽ, không chú ý liền đè ép đến. Bây giờ Hách Liên Mẫn Mẫn có thể hỏi câu này, sợ là bị khí thế Mộ Tịch Dao ép quá gắt gao.

Nhớ tới cái người không tim không phổi kia, ở trong sân viện của mình sống tự tại, hoàn toàn không đem Hách Liên thị coi là đối thủ, Tông Chính Lâm chỉ cảm thấy rất cảm khái. Tiểu yêu tinh có khả năng không nhỏ, tùy tiện quạt quạt một luồng gió yêu quái, Hách Liên Mẫn Mẫn trong Thiền Nhược uyển liền đối với nàng phi thường kiêng kỵ.
...
Mia: Có nhiều câu thành ngữ hán việt 4 chữ mình lười giải thích lại vì trước đây đã giải thích rồi, các tình yêu thông cảm nhé^^!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro