Đệ nhị chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Sở chết ngày đó, ta vừa vặn bị hệ sư huynh sư tỷ kêu đi ra ngoài chơi. Đi một chuyến mật thất trước rồi đi hát K, cuối cùng, bọn họ ai cũng đều có đôi có cặp suốt đêm đi xem phim điện ảnh, tôi nhàn rỗi sinh nhàm chán, gọi mấy cao trung đồng học  tụ tập đi net . Vào khoảng ba giờ giữa đêm, tôi đang ngủ trên ghê dài, Bì Chương đột nhiên gọi điện thoại cho  tôi và hối tôi nhanh chóng trở lại trường học. Tôi hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra, anh ta nói rằng có người chết, tô liền chết lặng.

Tôi chạy đến kí túc xá và thấy rất nhiều xe cảnh sát xung quanh. Bì Chương một bên hút thuốc, một bên cùng một người tuổi trẻ cảnh sát nói chuyện, nhìn đến tôi tới, vẫy vẫy tay. Cảnh sát không lớn hơn chúng tôi nhiều lắm, có vẻ như người đó rất bình tĩnh,anh ta hỏi tôi có phải là bạn cùng lớp hay không và sau đó đưa tôi ra xe cảnh sát để nói chuyện. Vì tôi biết rằng người chết là Lão Sở, tôi đặc biệt sợ hãi và sợ rằng họ sẽ đối xử với tôi như một kẻ giết người. Viên cảnh sát có thể thấy tôi hoảng loạn, sau đó nhận được trong xe để an ủi tôi, anh ta nói rằng, " Chúng tôi đã đại khái xác định, người chết tử vong thời gian là hôm nay buổi tối 8 giờ đến 10 giờ tả hữu. Bởi vì các ngươi phòng ngủ cổng lớn có cameras, ngươi 5 giờ ra cửa lúc sau liền không trở về quá, nên loại trừ kẻ tình nghi."

Tôi nhẹ nhõm.

Anh ấy hỏi tôi một lần nữa, Lão Chu có đối đầu với kẻ thù nào ở không, gần nhất mấy ngày có hay không cái gì kỳ quái địa phương, ta nghĩ nghĩ nói, có.

Trước cái chết của Lão Sở xảy ra , nó rất kì lạ.

Lão Sở giống tôi nhưng không phải là cùng một chuyên ngành theo học  đều là đứng ở gần cuối  danh sách lớp, dựa vào số ký túc xá còn lại, mà được gán cho phần trên cùng của phòng ngủ. Tôi nhớ rằng khi anh ấy lần đầu tiên chuyển qua, anh ấy rất lạnh nhạt. Anh ấy đeo kính mỗi ngày, với một cuốn sách dày, rất nghiêm túc và rất học thuật. Anh ấy đang học luật, có lẽ giới tinh thông xã hội trong tương lai khinh thường khi ở chung một tầng với chúng tôi trong trường đại học hỗn hợp này. Sau đó, trong một thời gian, anh ta có sức khỏe kém, anh ấy quay trở lại quê và nghỉ ngơi một tháng, khi anh ấy trở về, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi. Hồi trước anh ta luôn giữ khoảng cách với chúng tôi là một người cô độc, lúc sau liền cảm thấy này có cái gì không đúng,   Lão Sở chú ý hơn đến việc duy trì mối quan hệ với bọn tôi , bằng một cách nhanh chóng đã kết thân với cả mọi phòng trên tầng 5 này.Đó cũng  là tình trạng tốt. Bởi dĩ Lão Sở có một cái máy vi tính - anh ấy luôn có thể điều chỉnh tốc độ mạng như bị hỏng của chúng tôi thành tốc độ cao, trong vòng luẩn quẩn  mạng mẽo chập chờn luôn cần một người như thế.

Nhưng vào thời điểm đó, chúng tôi thật sự sợ tới mức cằm đều phải rớt ra,  nói về Lão Sở,ai cũng nói tương tự là người chính trực cấm dục . Chúng tôi cũng chưa không nghĩ đến anh ta  có thể đã nằm ở tầng lớp thượng lưu  cũng như là một bậc thầy nào đó.

Sau đó, tôi cảm thấy anh ấy hơi già. Lão Sở giống như trong một đêm liền vứt bỏ toàn bộ sách vở, anh ấy dồn hết tâm huyết vào ngành công nghiệp . Đôi khi một vài huynh đệ nhòm lén qua ống kính đều có thể cảm giác được sự cơ khát và chăm chú ánh mắt.  Tôi nói rằng nó quá lộ liệu ,xem cái phiến muốn hay không như vậy chuyên tâm, mắt cũng không thèm chớp một cái,không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy sao? Này liệu có cần thiết khi xem nó muộn từ buổi tối rồi lại tới sáng. Nhan sắc sẽ đi xuống , nhan sắc đi xuống trầm trọng, chưa kể đến cơ thể con người không sẽ không thể đẹp lên được, phải không?

Tuy nhiên, với sự quen thuộc dần dần, tôi phát hiện ra rằng Lão Sở cũng thực sự có bạn gái, còn không phải một cái hai cái vấn đề, tôi nghĩ rằng Lão Sở giấu khá kín. Qua cách nhìn của anh ấy,nó cũng đúng, anh ấy dù sao cũng là có cái này nghiệp vụ yêu cầu. Bọn tôi cũng đôi khi nhắc nhở lão Sở, hãy cẩn thận hại thân, nhiều điểm cần thận trọng.

 Nói tới đây, cảnh sát đánh ngắt lời tôi, hắn nói quá dài dòng, có thể hay không nói được mau một chút. Hắn viết rõ ràng trong sổ ghi chép là "hỗn loạn cuộc sống riêng tư" và đổ lỗi cho tôi vì không cung cấp thông tin hữu ích. Tôi đang cố gắng khôi phục lại cuộc sống của Lão Sở càng nhiều càng tốt, bởi vì ai biết nếu đây là giết người ?

Trên đỉnh của tầng kí túc xa này vẻn vẹn có vài sinh sống , Lão Sở đã gần tôi nhất, thành thật mà nói, anh ấy và tôi đều có cảm giác như là những người ngu ngốc. Bì Chương tự xưng là đại ca của tầng chúng tôi,Bì Chương lại không thể nói hắn bị Lão Sở làm lơ thực tức giận , chỉ thấy hắn lạnh lùng trừng mắt cuồng nộ hút thuốc Lão Sở thấy khói thuốc chỉ  khẽ mỉm cười, cười đến cơ hồ đều có điểm lãng. Rồi Lão Sở quay đầu và rời đi làm cho Bì Chương càng tức nghẹt thở. Nói tóm lại, t bọn hộ chuyện gì cũng không có xung đột,  vài lời nói liền không thể dưới tình huống mà kết thù, tầm nhìn của Bì Chương hơi nhỏ một chút , Lão Sở cái loại này hoàn toàn làm lơ ngạo nghễ thái độ cũng hơi có điểm hơi quá.

Khi tôi đang uống rượu , Lão Sở không có ở đó, Bì Chương ngó tôi liếc mắt một cái, ha hả một tiếng nói Lão Sở tuy có vẻ khá hòa đồng , kỳ thật thực lúng túng, có phải hay không?

Tôi biết anh ta nói gì, Lão Sở luôn nói rằng vào giữa đêm, những bước chân lạ thường được nghe thấy trên hành lang của phòng ngủ. Không có vấn đề làm sao chúng ta cười nhạo ông, ông nhấn mạnh rằng phòng ngủ của chúng tôi là u ám, tuân theo đặt rất nhiều phù nước bùa thủy, cũng vẽ một số biểu tượng kỳ lạ, tôi cố tình đi để kiểm tra tiếp theo và phát hiện ra rằng một số là Đạo giáo Đông, một số Tây Giả kim thuật, vẫn còn một số điều tra không thể được tìm thấy, thực sự trên khắp Trung Quốc cổ đại và hiện đại và nước ngoài, tôi không mong đợi lão Sở là cái thần côn. Tuy nhiên, những biểu tượng và sự xuất hiện huyền diệu này dường như không ảnh hưởng khi  Bì Chương mang muội tử lăn giường tới trực tiếp không hữu hiệu . Tôi ước tính rằng Bì Chương cũng  ghê tởm Lão Sở.  Lão Sở cuối cùng đương nhiên là trở thành chỉnh tầng lầu trò cười

  Bất quá, ta hiện tại cảm thấy Lão Sở hắn khả năng chưa nói sai, thiên hạ to như vậy, ai biết có hay không những cái đó có không, ta ở chính mình trong phòng ngủ gặp gỡ việc lạ đầu tiên là gặp Lão Sở.

  Bất quá, ta hiện tại cảm thấy Lão Sở hắn khả năng chưa nói sai, thiên hạ to như vậy, ai biết có hay không những cái đó có không, ta ở chính mình trong phòng ngủ gặp gỡ xong việc gì, ta phản ứng đầu tiên chính là tìm Lão Sở.  

Lúc này cảnh sát lại một lần đánh gãy tôi: " Người là nói Bì Chương cùng Lão Sở có xích mích?"  

Tôi thò đầu ra cửa sổ của một chương da, anh cúi trên những bậc thềm, những ngón tay nhét một điếu thuốc có đèn, tàn thuốc dưới đất, giấu khuôn mặt cả trong bóng tối của khói, vẻ sửng sốt trân trối. Trong ấn tượng Bì Chương vẫn luôn là phi dương ương ngạnh, hiện tại lại giống cái dại ra con rối, làm người có loại kỳ quái không đành lòng. Tôi nhìn lại, chỉ cười khẽ, "không có hận thù, bạo lực hơn đã không xảy ra, , chính là nhìn nhau không thuận mắt. Tôi cũng không biết rõ nữa, anh vẫn tự hỏi mình Bì Chương."

Viên cảnh sát trẻ gật đầu và vuốt các ghi chép của anh trên quyển sổ, và hỏi, Lão Sở luồn cúi thần bí học?"

Tôi không thực sự biết những gì một kỳ lạ và không thể hiểu được có thể được gọi là kiến ​​thức "Đại khái là thời gian hắn nghiệp dư  làm gì ta không rõ ràng lắm, chỉ là nghe hắn nhắc tới thành mỗ ngày nọ sư...... Gọi là gì hoành cái gì tới ? "

"Hoành huệ thiên sư? Tam môn lộng cái kia?"

"Vâng."

"Lão Sở nói gì về anh ta?"

"Nói là anh ấy là vụng về."

Cảnh sát đặt cây bút xuống và nhìn lên và nhìn tôi nghiêm túc. Tôi chỉ có thể chớp mắt một cách ngây thơ.

Anh ta có thể nhìn chằm chằm vào tôi trong ba giây trước khi cúi đầu, để tôi nói về những gì đã xảy ra với tôi trong phòng ngủ của tôi. Vào lúc này, bạn cùng phòng của tôi đã trở lại trên một chiếc xe đạp, nhìn thấy như vậy đại trận trượng, đẩy chiếc xe đạp để đứng, đã bị cảnh sát dừng lại và thẩm vấn. Người bạn cùng phòng dưới đèn đường đã cúi đầu xuống và lông mi rất dài, rất ngoan ngoãn bộ dáng, tôi nuốt những lời tôi muốn nói. Tôi nghĩ, tôi vừa nói, cảnh sát này không nhất thiết phải tin tôi. Vì vậy, tôi liền nói bừa nói,  bạn cùng phòng có mùi nặng nên tôi không muốn cùng hắn ở chung.

Ngày hôm đó, tôi nói với bạn cùng phòng của tôi về Lão Sở, Lão Sở yêu cầu tôi dọn đồ và chuyển đến chỗ anh ta. Tất nhiên, tôi không thể chờ đợi để đồng ý, nhưng tôi không dám vào cửa, tôi không biết liệu bạn cùng phòng của tôi có ở đó không, vì vậy để lão Sở đi với tôi. Ai biết rằng lão Sở cũ không sẵn sàng bước vào phòng ngủ của tôi. Chúng tôi mài giũa ở cửa, Bì Chương mắng to chúng tôi là đồ bệnh tâm thần.

" Ngươi ," Bì Chương chỉ vào tôi và nói, "Vào và lấy đồ của ngươi đi." Rồi túm lão Sở kéo anh ta lên cầu thang. Tôi không biết nhưng Bì Chương như kẻ thần kinh, nhìn tôi đầy giận dữ,  sợ Họ đánh nhau nhưng xem hắn lấy ra điếu thuốc hít một hơi sau đó cúi đầu cùng Lão Sở nói chuyện, không giống như là muốn động thủ bộ dáng. Vì thế ta liền căng da đầu hồi phòng ngủ đi, và tôi lấy khăn rửa mặt và chén, kem đánh răng như một tên trộm, sau đó tôi lấy một vài quần short và trốn thoát.

Bì Chương nhìn thấy tôi đến, lấy một điếu thuốc, và bỏ đi, Lão Chu đẩy cặp kính của mình và mỉm cười với tôi. "Ta sẽ giúp ngươi lấy ít đồ ..."

Tôi không nghĩ có bất cứ điều gì sai trái, và tôi đã nhét chậu rửa mặt vào tay anh ta. Bởi vì Lão Sở và tôi là một phương thức như vậy. Anh ấy rất chú ý đến tôi. Tôi đã không nghĩ về lý do tại sao, tôi đã quen với nó. Nhưng kể từ khi tôi sống với Lão Sở liền có điểm quá phận,còn rất chu đáo,  nhưng là cái loại này ân cần bên trong trộn lẫn tạp nào đó làm người không vui nhân tố ...... Đến nỗi cụ thể là cái gì, ta khó có thể mở miệng. Chính là hiện tại là ra mạng người phải làm ghi chép, không phải do ta che che dấu dấu, nếu không ta thế tất đến chết cũng sẽ không nói.

Cảnh sát đã thúc giục tôi nhiều lần Tôi chỉ nói một cách bình tĩnh, "Lão Sở, đối ta động tay động chân, còn nói đối ta có ý tứ, tưởng cùng ta lên giường.."

Cảnh sát phản ứng nhanh chóng và nhìn tôi một cách kỳ lạ, rồi cười. Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta có những biểu hiện khác ngoài sự nghiêm túc trong nửa giờ. Và khốn này, ông thực sự cười thành tiếng, huh, huh tê liệt , công an nhân dân !! Ta ngồi ở trên ghế phụ, mặt đều đỏ, ta một cái đại lão gia nói như vậy xuất khẩu, dễ dàng sao ta.

"Vậy trước khi anh ta bị giết, anh ta đột nhiên chuyển sang tình dục?"

"... không. Anh ta vẫn đi chơi với bạn gái của mình."

"Bạn gái bạn gái của bạn cậu, cậu liền có biết gì không?" Cảnh sát nhấc lông mày lên, tôi biết anh đang nghĩ gì từ cái nhìn của anh: vòng tròn thực sự lộn xộn.

"... Tôi chỉ nhìn thấy anh ta và người phụ nữ kia quay lại cửa sổ ... Anh ấy vừa nói với tôi ngày hôm đó, tôi từ chối anh ấy, anh ấy đã thất vọng, tôi nghĩ sai, sợ anh ấy có chuyện gì xảy ra, tôi đuổi theo một vài tầng. Sau đó, tôi thấy anh ta trong một cửa sổ tầng ba và ôm một người phụ nữ. "

Cho dù đó là đàn ông hay đàn bà, loại kinh nghiệm này có thể được coi là xấu hổ. Nếu có một thứ như vậy, theo đuổi  tôi không thành quay đầu liền ước muội tử thuê phòng đi. Tôi chưa bao giờ nói gì về điều này. Kết quả là, cảnh sát nhân dân đã chia sẻ kinh nghiệm sống quý giá của tôi thực sự có một chút ảm đạm. Đừng nghĩ rằng tôi không thấy hắn đang cố ra vẻ nhẫn nhịn sự buồn cười.

Tôi thấy cảnh sát  đem Bì Chương cùng Lão Sở chi gian vẽ điều tơ hồng , lại hỏi về bạn gái lão Sở, và sau đó hỏi nếu tôicòn cái gì khác để nói, tôi nghĩ, Sở phòng ký túc xá cũ, thực sự trong lúc nửa đêm về 2:00, tôi nghe thấy tiếng bước chân không bình thường bên ngoài, hình dung không ra, chính là cảm giác có điểm khiếp người. Viên cảnh sát gật đầu và đưa cho tôi danh thiếp, tên trên danh thiếp là Nhậm Hưng, thấy tuổi hắn còn khá trẻ, đâu mấy người biết rằng anh ta đã là một nhân viên cảnh sát hình sự trong vụ án. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi để lưu số điện thoại của anh ấy và để tôi có những manh mối mới để liên lạc với họ bất cứ lúc nào.

Tôi xuống xe thời điểm đã gần như 04:00 sáng cơ thể cũ của lão Sở vừa được vận chuyển từ tòa nhà của chúng tôi xuống ,nhân viên đem cáng khiêng lão Sở ra ngoài , tôi vẫn tự hỏi:Đây là bị chém eo a"

Bì Chương hút một điếu thuốc, "Lột Da".

  Ta đương trường đã bị dọa nước tiểu.  

Không ngạc nhiên khi nhân viên cảnh sát dám chắc chắn rằng tôi không phải là kẻ giết người ngay từ đầu.

"Phương pháp này của cái chết, hãy để một mình sinh viên đại học bình thường có thể làm điều đó, nó được thực hiện bởi con người, và nó có thể." Chương da nói, đề cập đến ban công trên tầng cao nhất của chúng tôi. Toàn bộ tòa nhà của ký túc xá của chúng tôi là bắc-nam, với một ban công hẹp ở phía đông của lối đi ở cuối mỗi tầng. Để ngăn người khác quay lại, lan can ban công được làm bằng sắt gai, rất đẹp và an toàn. Bây giờ, ban công đã bị phong ấn bởi những dải màu vàng.

Chương da nói với tôi rằng khi Lão Sở được phát hiện, toàn bộ da bị lột xuống, và cơ thể nằm úp xuống cổ hằn vết màu đỏ và chọc vào hàng gai.Da người treo bên cạnh gió thổi lên giống như một lá cờ đỏ.

  Ta đoạt lấy hắn tàn thuốc mãnh hút mấy khẩu, cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy dựng lên đến đau.  

Đây là điều xấu xa .

  Bì Chương nhìn lướt qua chỗ rẽ, ta đi theo hắn nhìn qua đi, đó là  bạn cùng phòng của tôi đẩy xe đạp đứng ở nơi đó, nửa khuôn mặt đều bị bóng tối che khuất.  

Bì Chương nói, "Tà, tà thật sự."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro