Đệ nhất chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tôi ở trong ký túc xá của trường đại học, vì số lượng sinh viên đã phân đủ chỉ còn lại mình tôi, do đó tôi chuyển đến một căn phòng đán lý phải cho sáu người ở. Chỉ có một vài người ở tầng trên cùng,giấc ngủ mỗi ngày là một bộ phim kinh dị. Tuy nhiên, bởi vì tôi là một nam sinh nên nhanh chóng thích ứng. Một số bạn bè ở tầng trên cùng thường tụ tập để hút thuốc và chơi bài. Điều đó làm tôi cảm thấy khá dễ chịu khi sống trong một thời gian dài. Trên tầng cao nhất,  bác gái quản thúc khó có thể leo lên và đồng nghĩa với việc không thể kiểm soát chúng tôi. Một chục người trên tầng đầu tiên, một người chiếm phòng dành cho bốn hoặc năm người ở  hoặc rộng rãi hơn, đâu giống như ở phía dưới, ngồi xổm cái đại hào đều đến xếp hàng. Sau khi sống vài tháng, tôi đã yêu thích hương vị này.

Tất nhiên, không phải ai cũng đều là dũng cảm cũng có vài người nhút nhát. Tôi luôn nói rằng tầng này nặng âm khí . Vào khoảng 2 giờ giữa đêm, đều luôn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Ban đêm tôi ngủ ngon nên không nghe thấy, nhưng tôi nghe nói chúng rất đặc biệt, và tựa hồ cái loại không sạch sẽ đồ vật sẽ được gọi tên. Có một người bạn đặc biệt táo bạo không tin vào điều đó, Một đêm nọ, anh ta gọi bạn gái mình. Lúc hai giờ giữa đêm, anh mở cửa với bạn gái, và gọi con lợn, con ma cũng không đánh thức tôi dậy, chỉ còn cách là họ đánh thức tôi dậy. Không có chuyện gì xảy ra sau đó, tất cả chúng tôi đều cười và nói rằng phải có những bóng ma  và nỗi sợ nhanh chóng qua đi.

Trong năm hai đại học tôi đã suy nghĩ về những cơ hội việc làm ở đây vì đơn giản quê hương của tôi không phải là một thành phố lớn. Tôi dự định làm một số công việc ngắn hạn ở đây trong kỳ nghỉ hè và trở lại trường học. Khi tôi điền xong bảng biểu  và kiểm tra túi xách của tôi, tôi thấy rằng phòng ngủ là một chút thay đổi .

Cảm giác đầu tiên đặc biệt dơ bẩn, ngoại trừ bụi, côn trùng chết, quét ra khoảng hơn hai mươi con . Lúc đó cũng không để ý, nghĩ rằng đó là một thời gian dài bản thân không ở lại , nên đã tổng vệ sinh qua một lượt. Có lẽ việc dọn dẹp của tôi quá hăng hái , cho đến khi tôi tắm và ngủ, tôi nhận ra rằng cái chăn không đủ ấm, và căn phòng rất lạnh.

Nói thế nào thì trường học ở phía bắc, nhưng tôi là người miền Nam. Kiểu lạnh này giống như cái lạnh trong mùa đông ở chỗ tôi khi tuyết rơi, lạnh đến thấu xương. Bây giờ vẫn còn vào tháng Bảy và tháng Tám, thời tiết hãng còn nóng bức , nhưng kể từ khi bước chân vào phòng ngủ tôi còn chưa có bật qua quạt điện. 

Vào lúc đó, tôi hơi ớn lạnh , tôi tự an ủi bản thân mình vì phòng ngủ hướng về phía bắc và phía sau có mây che phủ nên trời lạnh  tôi cố ý mở cửa sổ để chứng minh điều đó là thật. Khi hơi nóng chảy vào, tôi đã hơi hối hận , nó chẳng liên quan gì đến điều hòa không khí và chính điều đó làm tôi hoang mang . Không biết các  bạn có không loại kinh nghiệm này và  ở một nơi đặc biệt trong một thời gian dài, bạn sẽ không thể ngửi thấy nó. Đi từ trong ra ngoài lặp lại nhiều lần, bạn sẽ cảm thấy sặc mùi . Vào lúc đó, gió nóng thổi vào mặt tôi, và tôi cảm thấy đặc biệt tươi mát . Chỉ sau đó tôi mới nhận ra có mùi gì đó trong ngôi nhà mà lại không thể nói chính xác là mùi gì thứ tạp vị đó có chút quen thuộc.

Đêm đó, lần đầu tiên tôi bị mất ngủ, và có vẻ như tôi vẫn đang nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Bởi lẽ tôi đã ngồi trên một chuyến tàu trong hơn mười giờ nên thực sự mệt mỏi, vì vậy tôi đã ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Khi tôi thức dậy, trời đã sáng. Không thiếu tay chân, tôi vẫn còn sống và tôi phải đi làm việc sau đó nửa tháng  phòng ngủ khá yên bình.

Tôi nói thái bình, chỉ từ mốc thời gian hôm đó tôi nhìn không tới  trong phòng ngủ phát sinh sự tình, vì vậy tôi cảm thấy rằng tất cả mọi thứ là quá yên bình. Nếu tôi biết,đều có khả năng tôi sẽ  nhảy từ tầng trên cùng xuống. Trong thời gian ngắn đi sớm về khuya tôi kiếm được một số tiền khá để tiếp tục cho việc học trước ngày khai giảng.

Khi bạn cùng phòng của tôi dọn vào, vẫn còn năm ngày trước khai giảng . Bởi vì một số người đã trở lại trường học, toàn bộ một tòa nhà trở lên sôi động. Tôi hoàn thành xong truyền đơn trở lại tầng cao nhất lấy chìa khóa mở cửa, người cá lá gan đặc biệt nhỏ, có biệt danh là  Lão Sở ,  bưng chậu rửa mặt đi ngang qua tôi .

"Cửa phòng ngủ của mày mở đấy." Hắn nói với tôi .

Tôi nghĩ rằng điều này là không thể xảy ra, ở trên đây  tỷ lệ trộm cắp không cao, tôi không thể bất cẩn như thế được. Làm thế nào tôi có thể để cánh cửa mở và máy tính của tôi vẫn còn trong tủ? Tuy nhiên tôi vẫn còn hơi do dự. Tôi nghĩ về những việc trước khi đi ra ngoài vào buổi sáng,  nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đóng cửa, cho nên liền sợ là có người cạy môn.

Kết quả là, tôi đẩy cửa vào, thấy ai đó đang nằm trên giường tầng bên trên của tôi.

 Ở đây chỉ có giường tầng, tổng cộng sáu giường ngủ, giường  tôi ngủ gần cửa, lan truyền một mớ hỗn độn  quần đùi  hoặc một cái gì đó, một số áo khoác mùa đông của tôi treo cao, lâu năm cũng bị ném lên trên. Tôi không biết làm thế nào mà người bạn chọn giường tầng trên, nhưng những chiếc giường khác cũng  đều được sử dụng để phóng tạp vật. Chắc chắn, anh ấy đã mất quần áo.

Tôi có một chút choáng ngợp, nghĩ rằng anh ấy sẽ thức dậy và tôi sẽ yêu cầu anh ta mời ăn một bữa ăn hay gì đó. Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi quen thuộc.

  Lần này ta nhớ lại tới đây là cái gì hương vị .

Hương vị mặn rất mặn. Thực tanh mặn vị gió biển.

Quê tôi sống ở một thành phố ven biển, và một số họ hàng của tôi  là ngư dân. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi theo chân bọn họ ra biển để võng cá  gió thổi mạnh đắng  và mặn theo mọi hướng. Bây giờ, toàn bộ phòng ngủ đều là mùi này, tôi nghĩ nó tương tự như khi tôi vừa mới trở lại trường học, nhưng nó mãnh liệt hơn.

Và nó không phải là loại hương vị tinh khiết của biển, tản mát mùi vị của một vài loại thủy có mùi tanh, chính là trong nước tồn tại ếch xanh, xà sinh sống, không phải là  người sống lâu ở biển khả năng cao sẽ không ngửi thấy.

Tôi nghĩ rằng, tôi có thể đã gặp phải cái khẩu vị nặng đồng hương, anh ấy đã sống trên thuyền trong một thời gian dài, tẩy không sạch sẽ, hoặc mang theo rất nhiều hải sản. Bất quá thời tiết  nóng thế này, tôi không biết làm thế nào anh ta đã làm thế nào. Hải sản và hải sản sắp ăn một tươi sống, lặn lội đường xa mang lại đây phỏng chừng đều là hàng khô.

Tôi đặt ba lô xuống, cởi áo phông ra, lấy chậu và đi ra ngoài để tắm. Khi tôi quay lại, anh ta vẫn còn ngủ, và tư thế của anh ta vẫn bất động. Tôi tò mò muốn xem thêm. Tôi là một người rất trầm lặng, chân tay của tôi không phải đặc biệt nhanh nhẹn trước kia cùng người cùng phòng ngủ đều bị ăn mắng. Anh ấy ngủ thiếp đi và thậm chí không thở ...

Tôi thấy có một chút lông ở đây. Không có gì để thở.

Tôi không cao cũng không hẳn là thấp, chỉ để có thể đến phía mép trên của giường tầng , lúc nhìn anh ấy từ cạnh cửa, cách tấm màn , phía dưới không có ai, tôi nhìn không tới. Anh ta là người bị bịt mắt và tóc khiến chúng không bị lộ ra. Người bạn cùng phòng của tôi rất gầy , người đàn ông mảnh mai đang đào cái giường bằng phẳng và không rõ liệu đó có phải là nếp gấp hay không, nếu không chính là ta bạn cùng phòng căn bản là là đi ra ngoài.Tôi lúc ấy phỏng chừng cũng là não có vấn đề , không biết nghĩ như thế nào, vén màn lên, từ trong chăn sờ soạng đi vào.

Tôi đã chạm vào một cái gì đó, và khi tôi chạm vào nó, tôi cảm thấy có vấn đề. Da người không thể mát mẻ và mịn màng như thế và nó cũng đặc biệt mềm mại và nhờn. Tôi hét lên tại chỗ và đem chăn hắn xốc lên. Nhấc lên một góc, tôi thấy một cánh tay chéo nâu trên tấm khăn trải giường màu xanh và trắng vải sọc, cơ gần với xương, từng thứ một là rất rõ ràng, cảm thấy một chút như thịt xông khói, phủ trên bề mặt một tầng bạch sương dường như du.

Lúc đó, cả người tôi cảm thấy không tốt, tôi lật ngược cái chậu nước và cố gắng chạy nhưng trượt xuống, cuối cùng tôi hét lên và bò ra ngoài bằng tay và chân.

Lúc đó, một vài người cùng tầng đã trở lại trường học sớm tụ tạp ở bồn tắm nước, nghe nói  tôi rất khốn khổ, tất cả họ đều mang dép lạch cạch lạch cạch chạy ra, và một vài người ở tầng thứ tư chạy lên xem. Tôi thấy rằng họ sắp khóc, và họ nhanh chóng kéo tôi lên và chặn chúng lại. Tôi nói với họ rằng việc lớn không tốt, tôi không biết những gì xảy ra trong phòng của tôi, các ngươi mau báo cảnh sát. Họ hỏi tôi báo nguy cũng cần có lý do, chuyện gì đã xảy ra, tôi thực sự không thể nói, mấy vị huynh đệ lần lượt trở về phòng lấy gậy bóng chày, giẻ lau sàn hay gì đó, và mở phòng của tôi.

Người táo bạo nhất, cũng chính là người cùng bạn gái của anh ấy nửa đêm hai điểm làm loạn , được gọi là Bì Chương, Bì Chương  tùy tiện đi vào .   

Sau đó, anh ta xuất hiện với khuôn mặt đen. "Ngươi nha nhìn đến soái ca cũng muốn gọi bậy, ngươi nữ nha, như vậy thật điên rồ."

Tôi thấy chóng mặt, tôi không biết rõ cậu ta đang nói gì.

Bì Chương cùng những người khácphất phất tay, "Tan tan, hắn trong phòng chuyển đến tân nhân. Quá hai ngày cùng nhau uống rượu đi." 

Những người khác đem khăn lông vung lên, lê dép đi, và liếc nhìn tôi với vẻ không hài lòng.

Khi tôi quay lại, tôi thấy bạn cùng phòng ngồi trên giường xỏ giày.  Anh ấy rất trắng, bàn tay và bàn chân của anh ấy dài, và có một chiếc bàn ở trước giường tôi. Anh ấy cố chen chân vào đôi giày và rất mất thời gian. Khi anh đứng lên, tôi thấy anh ta cao hơn tôi một cái đầu. Tôi là một chiều cao tiêu chuẩn một mét và bảy mươi lăm. Một cái đầu cao hơn tôi, khái niệm gì.

Anh ấy mang đôi giày của mình và đi đến và hỏi tôi rất nghiêm túc: "Tại sao cậu lại hét lên?"

Tôi gào thét trong đầu và không biết trả lời anh ta như thế nào. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, và tôi nhìn vào đầu anh ấy. Có vẻ như anh ấy không hiểu tôi, và anh ấy đi.

Tôi không có cảm giác về ngoại hình của anh ấy, tôi đã nhìn vào cánh tay anh ấy. Anh mặc một chiếc áo thun bóng rổ hai mươi mốt  cánh tay lộ ra của anh tối hơn trên cổ tay có vẻ như là đeo găng tay lâu ngày lưu lại bạch dấu vết . Tôi vừa mở cái chăn và thấy rằng nó chắc chắn không phải là cánh tay phải.

Thấy anh ta đi xuống cầu thang, tôi trèo lên giường tầng trên như một người bệnh thần kinh.

Vẫn còn một mùi cá mặn mạnh ở tầng trên, và nó có mùi như muốn ngất xỉu, hơn nữa ta phát hiện, khăn trải giường thượng có một người hình vết bẩn. Các vết bẩn có vẻ hơi nhờn. Tôi chạm vào nó, và nó cũng giống như sự trơn trượt vẫn còn trên đầu ngón tay tôi.

Tôi ngồi yên nửa giờ như thế nào cũng không chịu tin tưởng là  mình bị hoa mắt . Mặc dù tôi có  cận thị một hoặc hai độ,  nhưng là cũng không đến mức đem người sống nhìn thành ra một cái gì đó khác. Mọi người rất nhạy cảm với màu sắc.

Và tôi không thể chịu nổi mùi vị này.

Tôi yêu cầu thay đổi phòng ngủ trong cùng một ngày.

Thật là cồng kềnh khi thay đổi phòng ngủ, còn tệ hơn, tôi có một kỳ nghỉ với dì của tôi. tầng cao của chúng tôi ở đây, máy bơm nước  giống như đi tiểu, như, thường không có nước mà không cần có lý do, tôi có vòi sen trong phòng tắm sau khi xoa  xà phòng thì mất nước , tôi hận lên liền đem phòng cháy vòi nước vặn ra, cái kia nước trôi ở trên người thật sảng khoái .Thật tuyệt . Sau đó, từ tầng trên cùng bằng tất cả các cách để có nước. Tôi đã tắm sau khi tôi đưa anh ấy rất nhiều tiền tôi rời đi và họ không thể bắt được tôi. Tuy nhiên, người dì ở tầng dưới nhìn tôi không vừa mắt. Đem chuyện này trên đầu tôi cũng không tính phỉ báng, sau lại nhìn đến tôi thực hung ác.

Tôi muốn đổi phòng ngủ, hắn nhàn ngôn toái ngữ châm chọc mỉa mai, còn nói sẽ đem chuyện này báo hệ lãnh đạo, ta phiền đều phiền đến chết, đơn giản dọn đi theo Lão Sở . Lão Sở luôn nói rằng phòng ngủ của chúng tôi u ám, anh ấy sẽ không cười nhạo tôi, tôi thực sự nghĩ rằng bạn cùng phòng của tôi, một chút kỳ lạ, tôi không muốn chạm vào anh ấy quá nhiều.

Nhưng chẳng mấy chốc, tôi phải quay lại sống.

Bởi vì Lão Sở đã chết.

    3h38 mới edit xong một chương thật dài và cũng thật buồn ngủ. Chúc ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro