Chương 14: Hóa giải hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Củ Cải Trắng
______________________
Quan hệ giữa Tiết Nhất Cầm cùng Từ Loan, trở nên càng vi diệu.

Hai người đều không nói một lời, trầm mặc mà trải qua sinh hoạt.

Cùng nhau trải qua quá đủ chuyện, cô nguyên bản cho rằng cô là thực yêu hắn. Chính là tình yêu kỳ quái này lại hỗn loạn những thứ khác, càng ngày càng hỗn tạp, đến cuối cùng, liền có phải yêu hay không, đều không xác định.

Quả quýt cầm trong tay lăn ở trên thảm. Tiết Nhất Cầm cúi người lục tìm, một cái tay khác nhanh hơn cô. Da thịt cọ qua. Cô phản xạ có điều kiện cực nhanh mà lùi về tới.

Thần sắc Từ Loan phức tạp mà liếc nhìn cô một cái. Sau đó đem quả quýt đặt ở trên bàn trà, trầm mặc mà ra cửa.

Ở trên đường đi làm. Tiết Nhất Cầm nhận được bệnh viện điện thoại, tiểu hộ sĩ kích động tâm tình báo cho cô một cái tin tốt đáng giá bôn tẩu.

Cổ Tường hôm nay tỉnh!

Kia một chút, rối rắm trong lòng đều bị tạm thời gác qua một bên. Trong khoảng thời gian này khói mù trở thành hư không!

Cô vội vàng báo Từng Thẳng Khải xin nghỉ. Từng Thẳng Khải chỉ trích cô đối đãi công việc càng ngày càng không nghiêm túc lấy quyền mưu tư tiêu cực lãn công blabla. Tiết Nhất Cầm kêu “Cảm ơn lão Từng!”, Một câu đáp trả hắn phê bình.

Bệnh viện với hương vị quen thuộc của nước sát trùng.

Tiết Nhất Cầm đến, Cổ Tường đang đi thong thả dưới sự giúp đỡ của hộ công.

“Hi.” Hắn nói.

Cô lệ quang trong suốt, tay không tự chủ che miệng lại. Nhìn Cổ Tường bởi vì trải qua tai họa mà gương mặt thon gầy, càng thêm gầy cao ngất. Đột nhiên nhớ tới khi bọn họ mới vừa yêu đương, trốn ở rừng cây nhỏ, ngay cả bắt tay cũng thực ngây thơ.

Sau đó một loạt thay đổi trong nháy mắt, biến mất hầu như không còn.

Năm ấy bọn họ mười mấy tuổi, thời điểm bồng bột nhất. Biến ảo đến bây giờ, cách cửa phòng bệnh kia, xa xa nhìn nhau.

Bọn họ đều già rồi.

Cục đá vắt ngang ở trong lòng, đè ép mấy năm, đến bây giờ rốt cuộc có thể chậm rãi dời đi. Làm tâm linh cô có thể tự do giãn ra.

Cổ Tường nói chuyện còn không có nhanh nhẹn, hành động càng không tiện. Cử động trong chốc lát, hắn lại nửa ở trên giường bệnh. Hai người nói chuyện câu được câu không.

Tiết Nhất Cầm nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, chắc là bác sĩ hoặc hộ sĩ tới. Cô cười nhạt quay đầu lại, nhìn thấy người tới, trong lúc nhất thời ngẩn ra.

Từ…… Tiêu.

Cô vẫn như cũ mỹ lệ, xinh đẹp không giống đại học mang theo tính xâm lược. Lúc này mặc một kiện áo blouse trắng, tóc dài nhuộm thành màu nâu, sạch sẽ lại nhanh nhẹn, trang điểm theo kiểu bác sĩ.

“Hi, Nhất Cầm.”

“Hi... Từ Tiêu. Đã lâu không thấy.”

“Ân.”

“Cậu hiện tại là?”

“Mình là bác sĩ của Cổ Tường.”

Cổ Tường đối với nhiều chi tiết không hiểu biết, tỉnh lại cảm xúc có chút phấn khởi, ngửa đầu nói: “Chúng ta thực sự có duyên.”

Người đến người đi, vui buồn tan hợp.

Tiết Nhất Cầm không có đi, ngồi trên ghế chờ lấy thuốc ở bệnh viện.

Không nghĩ tới có một ngày, người bạn cùng phòng đã từng thân mật sẽ lấy phương thức gặp lại như vậy.

Từ Loan bị đưa đến Mỹ Đế Hậu, quan hệ của Từ Tiêu cùng Tiết Nhất Cầm liền vẫn luôn không lạnh không nóng. Năm nhất tình cảm mãnh liệt rút đi, dư lại khoảng cách khó có thể vượt qua. Không có ai cố tình xa cách ai, chỉ là phát sinh một ít chuyện, hết thảy cách ở chung, tựa hồ cùng dĩ vãng bất đồng.

Nhân sinh sẽ có một giai đoạn, cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt mau. Đối Tiết Nhất Cầm mà nói, Từ Loan đi rồi, thời gian đại học còn lại, đó là giai đoạn như vậy.

“Mấy năm nay, trải qua thế nào?” Từ Tiêu đánh vỡ trầm mặc.

“Khá tốt. Cậu đâu?”

“Cậu đổi nghề học y?”

“Ân, năm nay mới vừa tốt nghiệp.”

“Như thế nào đột nhiên nghĩ đến học cái này.”

“Nhất Cầm, thực xin lỗi.” Từ Tiêu lấy một tở khăn giấy, năm ngón tay thon dài, làm thực nghiệm lâu năm, tái nhợt đến dọa người, “Cảm ơn cậu.”

Cô muốn kể chuyện xưa rõ ràng, cùng biểu đạt cảm ơn, giống như mẹ Từ.

Ngày đó, mẹ Từ nghẹn ngào thật lâu, nói ra Từ Loan từ nhỏ có bóng ma tâm lý.

Khi còn nhỏ Từ Loan là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất trên đời này.

Khuôn mặt nhỏ phì trẻ con, như thoa phấn đắp ngọc. Hắn yêu mẹ, yêu ba, yêu chị. Hắn cùng Từ Tiêu đi tới khóa học ba lê, giúp Từ Tiêu giáo huấn tiểu côn đồ lớp 6.

Chính là tiểu côn đồ như mới vừa nảy mầm ý thức phản nghịch cùng tranh cường háo thắng, hơn nữa hắn có một anh trai học sơ tam.

Từ Loan khi đó mới vừa học lớp 3.

Nguyên bản chỉ là giáo huấn một chút, trí nhớ dai ý vị chặn lại kí ức này, đến cuối cùng phát triển trở thành, thấy sắc nảy lòng tham.

Cuối cùng mẹ Từ cùng Từ Tiêu đuổi kịp, hắn đã mình đầy thương tích.

Đối phương hai người cũng không lành lặn, trên người bị cắn ra nhiều vết máu.

Cảnh tượng thảm thiết, ký ức còn mới mẻ.

“Ta lúc ấy ưu tiên hàng đầu, là bình chọn chức danh quan trọng. Ta không phải người mẹ xứng chức."

“Cho nên mấy năm nay, ta vẫn luôn nhờ vào khả năng chặt chẽ theo tương quan pháp luật, hy vọng người gặp lại……Sự tình của đứa con bảo bối này, không đến mức tứ cố vô thân."

“Nếu đứa nhỏ này không phải sinh ra ở nhà Từ, cả đời hắn cũng đã bị huỷ hoại!”

“Hắn vẫn là cái hài tử. Con không biết hắn khi còn nhỏ ngoan ngoãn bao nhiêu……”

Có người bị lôi kéo vào đen tối, hãm sâu vũng lầy, lại trở về như cũ là tiên y nộ mã, vĩnh viễn hướng về thiếu niên quang minh.

Từ Loan nguyên bản thuyết minh những lời này.

Người nhà Từ xem Từ Loan biểu hiện, cho rằng hết thảy đều đã gió êm sóng lặng.

Thẳng đến Tiết Nhất Cầm xuất hiện. Thẳng đến, lần đó bọn họ tìm được chung cư riêng của Từ Loan ở phụ cận trường học, sau đó nhìn Tiết Nhất Cầm đồng dạng mình đầy thương tích, cùng Từ Tiêu bị trói ném ở ban công.

Nguyên lai, ác mộng thơ ấu, sẽ chỉ ở mỗi một cái giấc mơ đêm khuya hồi tưởng lại.

Sẽ không quên đi.

“Mình cùng Từ Loan cãi nhau.” Tiết Nhất Cầm vuốt ve chiếc ghế bên cạnh, thẳng thắn thành khẩn.

Từ Tiêu cười cười, “Cùng cậu cãi nhau, hắn hẳn là cũng thực vui vẻ.”

Tiết Nhất Cầm lắc đầu, “Lúc này đây nháo thực giận, hắn thiếu chút nữa đem mình ném xuống dưới lầu.”

Kỳ quái chính là, nói đề tài này, nhớ tới cảnh tượng ngày đó, Tiết Nhất Cầm thế nhưng một chút cũng không sợ hãi. Hai người cùng nhau thống khổ mà tồn tại, cho nhau dây dưa, suy nghĩ một chút, thế nhưng cảm thấy như vậy cũng thực vui sướng.

Tiết Nhất Cầm nghĩ, Từ Loan có bệnh. Cô khả năng cũng có bệnh, loại bệnh này lấy tên một tòa thành thị.

Hội chứng Stockholm.

“Nhất Cầm.” Từ Tiêu nghiêm túc, “Mình không giống mẹ mình, bị áy náy che mắt hai mắt. Tiết Nhất Cầm cậu không nợ Từ gia cái gì, tương phản, chúng ta thiếu cậu quá nhiều. Nếu cậu cùng Từ Loan không thể tiếp tục, cậu liền chia tay lưu loát, vậy các cậu đời này vĩnh viễn không cần lại dây dưa, mình nhất định bảo đảm nhân thân cậu an toàn. Cậu thật sự không cần, bởi vậy hy sinh chính ngươi.”

“Không.” Tiết Nhất Cầm buột miệng thốt ra, “Mình cũng yêu em ấy. Chỉ là, mình cùng em ấy yêu cầu một quá trình hòa hợp.”

Từ Tiêu sâu sắc nhìn cô liếc mắt một cái.

Trên đường về nhà, Tiết Nhất Cầm nghĩ, nếu hôm nay đã giận đủ, cô phải cùng Từ Loan nói chuyện cho tốt.

Hai người có thể cho nhau tra tấn, ái hận. Chỉ cần không liên lụy đến người khác, Tiết Nhất Cầm nhất định sẽ không nói chia tay.

Thái tỷ gọi điện thoại tới.

“Uy?”

“Uy, Nhất Cầm a.”

“Thái tỷ, làm sao vậy?”

“Ngày mai chị, cùng với vận động viên K tổ chất kiểm, muốn phiền toái em đi gặp một chút.”

“Được a. Thái tỷ, chị làm sao vậy?”

“Liền việc Kim Minh bị đánh, em biết đó. Hôm nay chị mới biết được, hắn bị đánh chính là bởi vì trước kia chị cho hắn giới thiệu đối tượng, bạn trai cũ của cô nương đó gây sự……blabla…… Nhất Cầm, em còn nghe sao?”

“Nghe nghe.”

“Vậy ngày mai em cũng đừng quên nha, cộng sự là Chu Nhạc Di.”
________________
25/11/2021
Mình chưa kịp check lại nên mọi người có phát hiện lỗi chính tả hay câu văn chưa phù hợp thì nhắc mình nha👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro