CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thiên mã của Tiểu Yêu đáp xuống Tiểu Nguyệt Đỉnh.

Mọi chuyện vẫn như ngày nàng rời đi, cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

“Ông ngoại.” Tiểu Yêu quỳ xuống bên chân lão vương Hiên Viên.

"Cháu gái đã... quay lại."

Hoàng Đế dịu dàng nói:
"Là hậu nhân của Hiên Viên, nơi đây vẫn luôn chào đón con trở về."

Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã ngoài sảnh.

Người đến loạng choạng bước vào cửa, nhìn chằm chằm vào người đang quỳ khẽ gọi:

"Tiểu Yêu!"

Bóng người trắng như trăng quay lại nhìn anh.

"Ca ca."

Sau bữa tối, hai người đi dạo rừng hoa phượng.

"Ngươi đã lâu không về, Chương Nga cung rất nhiều đồ dùng đã hơi cũ, ta sai người thay cho ngươi." Chuyên Húc khóe mắt vô thức liếc nhìn Tiểu Yêu.

“Cha và huynh dự định cho A Niệm như thế nào?”

Chuyên Húc ánh mắt lạnh lùng: "Ngũ Thần Sơn."

Tiểu Yêu gật đầu: “Như vậy rất tốt.”

Anh nhìn Tiểu Yêu bên cạnh.

Đóa hoa phượng đã trở nên vô cùng xinh đẹp.

Anh không khỏi tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: “Trong lúc ngươi đi vắng, ta đã tìm được rất nhiều vật liệu quý hiếm để làm ra những đồ vật thú vị cho em, bao gồm cả đồ trang sức, bếp thuốc…”

“huynh có cung không?”

Chuyên Húc sửng sốt, “Có, nhưng không bằng cái mà Phòng Phong gia tặng. Cây cung đó từng được sử dụng bởi một vị trưởng lão có linh lực cao nhất trong nhà Phòng Phong mấy đời trước. Bởi vì nó tiêu hao quá nhiều linh lực để nhận chủ nên nó không được dùng đến, đã được cất giữ rất lâu. Khi họ nghe tin ta ra lệnh tìm người rèn cung tên, họ đã trình lên cho ta."

Tiểu Yêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không sao đâu, ca ca, khi nào có thời gian hãy phái người mang cung tên đó tới."

Đang nói, nàng dừng lại và hơi quay về phía anh.

"Đêm khuya rồi, huynh về sớm nghỉ ngơi đi."

Giật mình trước sự lạnh lùng của nàng, Chuyên Húc không khỏi đưa tay nắm lấy tay Tiểu Yêu.

“Ngươi không muốn ở lại với ta thêm một lát nữa sao?”

Tiểu Yêu nhẹ nhàng rút tay lại, nhỏ giọng nói: “Huynh gần đây bận việc cưới xin, tốt nhất là nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau đó, nàng quay người bỏ đi.

Chuyên Húc đứng đó nhìn theo bóng dáng nàng rời đi.

Dù nàng có đi đến đâu thì nàng cũng càng ngày càng đi xa hơn.
Dù nàng có trở về cũng không khác nàng rời đi là mấy

Ngày hôm sau, cây cung của nhà Phòng Phong được mang đến.

Người mang cung đến là Thần Nông Hinh Duyệt.

Hinh Duyệt nhìn Tiểu Yêu từ trên xuống dưới, nhướng mày, "Đã lâu không gặp, xem ra ngươi càng ngày càng tốt."

Tiểu Yêu cụp mắt cười khúc khích: “Hôm nay Hoàng hậu tới đây, có lẽ không phải là để hỏi thăm ta.”

Với vẻ mặt lạnh lùng, Thần Nông Hinh Duyệt nhẹ nhàng giơ tay lên, những cung nữ đi cùng cô ta cúi đầu rút lui.

Cô ta nhìn Tiểu Yêu một cách vô cảm.

"Mọi người lui xuống đi." Tiểu Yêu nói

"Vâng." Các cung nữ trong Cung điện Chương Nga cũng đáp lại và rời đi.

Tiểu Yêu cầm tách trà lên, thổi hơi nóng trong trà rồi nhấp một ngụm.

“Bây giờ ngươi thực sự có chút hấp dẫn của một Vương Cơ,” Hinh Duyệt chế nhạo, “Đáng tiếc địa vị hiện tại của ngươi không xứng đáng với vẻ ngoài kiêu ngạo của ngươi!”

Đặt tách trà trong tay xuống, Tiểu Yêu bình tĩnh nói: “Ta tự hỏi mình chưa bao giờ làm điều gì tổn thương cô.”

Ánh mắt của Thần Nông Hinh Duyệt đột nhiên trở nên sắc bén.

"Đối với một số người, sự tồn tại của họ đã là một loại tổn hại."

Trong giọng nói của Hinh Duyệt có chút lạnh lẽo, "Khi ngươi rời đi, ta tưởng thế giới của ta cuối cùng cũng yên bình, nhưng..."

Tay cô ta xoắn chặt chiếc khăn trong tay, “Chỉ cần có thời gian rảnh, bệ hạ sẽ cử người đi khắp nơi tìm kiếm những dược liệu và bảo vật quý hiếm đó. Ngài ấy thường xuyên nhốt mình trong thư phòng cả đêm, thậm chí còn đi tự mình chế tạo những món đồ thủ công dành cho riêng ngươi."

Cô ta ngước mắt lên và nhìn Tiểu Yêu.

"Nhìn bệ hạ như vậy, ta làm sao không sợ hãi, làm sao có thể không hận ngươi đến tận xương tủy!"

Tiểu Yêu nhìn Hinh Duyệt, người có khuôn mặt méo mó trước mặt, và nhớ lại vẻ mặt hung dữ của Chuyên Húc ngày đó.

Hai người họ đang ở đỉnh cao quyền lực thực sự có một số điểm tương đồng nhau.

Nàng lạnh lùng nhìn Thần Nông Hinh Duyệt, "Những gì ta có được không phải là những gì ta muốn. Tin hay không là tùy cô."

Thần Nông Hinh Duyệt hừ lạnh, rõ ràng không tin những gì nàng nói.

“Kể từ lúc cô muốn nhà họ Triệu liên hôn với Chuyên Húc, cô vĩnh viễn đã mất đi cơ hội duy nhất để bước vào trái tim huynh ấy.” Tiểu Yêu vẻ mặt mỉa mai nói: “Tất cả đều là lựa chọn của chính cô, cô lại tỏ ra bất bình với ai?"

Giống như bị tát vào mặt, sắc mặt của Thần Nông Hinh Duyệt trở nên vô cùng xấu xí.

"Tiễn khách ra ngoài."
Cửa được Tiêu Tiêu bên ngoài mở ra

Tiểu Yêu bước tới cửa và cúi chào Thần Nông Hinh Duyệt: Mời hoàng hậu.”

Không để ý đến Tiêu Tiêu ở một bên, Trần Nông Hinh Duyệt tỏ ra khinh thường: “Bệ hạ là người có cả thiên hạ, đứng ở đỉnh cao quyền lực, ngươi nghĩ ngài có thể chịu đựng được bao lâu?”

Sắc mặt Tiểu Yêu tối sầm.

Thần Nông Hinh Duyệt đứng dậy, đi đến cửa cung rồi đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: "Trong toàn bộ Thần Nông Sơn này, chỉ có một nữ nhân có thể nhìn thấy bệ hạ mỗi ngày."

Cô ta quay lại và nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ.

"Nói cho ta biết, ai đang lừa dối chính mình?"

———————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro