Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Minh An

Với Thương Lộc thì hiện tại việc quan trọng nhất cô cần làm chính là kết thúc mối quan hệ lằng nhằng giữa mình cùng Khương Diệc.

Mà Khương Diệc cũng còn được coi là có đầu óc. Sau khi anh nghĩ lại về việc bị Thương Lộc chặn số thì hiểu ngay lý do cô tức giận.

Khương Diệc cũng biết lần này là mình làm sai trước. Vì thế, khi gặp Thương Lộc, giọng điệu anh ta cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh ta giải thích: "Lúc cô gọi điện thoại cho tôi tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra. Bình luận kia cũng không phải là tôi sắp xếp bọn họ cho vào trong chương trình, tôi chỉ định bảo bọn họ cảnh cáo cô một chút mà thôi, nhưng không ngờ..."

"Mà thôi?" Thương Lộc chen ngang lời Khương Diệc, lặp lại lời anh ta: "Anh chỉ định bảo bọn họ cảnh cáo tôi mà thôi? Anh đừng bảo với tôi rằng anh không ngờ tới bọn họ lại dùng cách kia để sỉ nhục tôi, sau đó hoàn toàn phủi tay không nhận lỗi của mình đấy nhé?"

Dưới những câu hỏi dồn dập của Thương Lộc, Khương Diệc định phản bác theo bản năng. Nhưng khi há miệng ra anh lại không lại nói ra được lời nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "... Đúng vậy."

Thương Lộc nhắm hai mắt lại. Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa cũng run nhè nhẹ. Đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông kinh tởm trước mắt mình vô cùng xa lạ.

Chuyện Khương Diệc có cố ý sắp đặt cái tấm thẻ kia của chương trình cho Thương Lộc hay không thì cô không biết, nhưng quan trọng là nhân viên của tổ chương trình cũng chỉ làm việc theo chỉ đạo của anh ta thôi, nói thế nào thì đó cũng bắt đầu từ ác ý Khương Diệc dành cho cô.

Thái độ của anh ta với cô phải ghê tởm đến mức nào thì người khác mới có thể lấy bình luận kinh tởm kia cho cô đọc cơ chứ?

Tốt xấu gì thì cô cùng anh ta cũng biết nhau được mấy chục năm, nhưng trước mặt người ngoài, anh ta lại chẳng để chút mặt mũi nào cho cô.

Thương Lộc cũng không muốn tiếp tục làm chuyện vô nghĩa với Khương Diệc nữa, cô không muốn nói chuyện với anh ta. Cô không thừa thời gian cùng sức lực, cô chỉ muốn giải quyết hôn ước giữa mình và Khương Diệc.

Vì thế Thương Lộc hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Dù anh nghĩ thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, càng sớm càng tốt."

Tuy rằng không hiểu tại sao đột nhiên Thương Lộc lại quyết định như vậy, nhưng với Khương Diệc, cái thái độ né anh như tránh virus này của Thương Lộc làm anh ta vô cùng khó chịu, sắc mặt của anh cũng trở nên khó coi.

Giọng của Khương Diệc cũng lạnh đi, nói thẳng: "Thương Lộc, cô đừng dở chứng nữa. Hôn ước giữa chúng ta là do ba mẹ, người lớn trong nhà định, nó có liên quan đến lợi ích kinh doanh của hai nhà, không phải một câu không đồng ý của cô là có thể hủy bỏ. Dù tôi và cô cùng muốn hủy bỏ hôn ước thì bác Thương cũng sẽ nhất định không đồng ý."

Từ trước đến nay, Khương Diệc rất biết cách dùng giọng điệu "vì tốt cho cô" để khuyên người khác. Thấy Thương Lộc không phản bác, anh càng cảm thấy mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay mình hơn, tiếp tục nói: "Cô nghỉ ngơi thật tốt, bình tĩnh lại đi. 5 giờ tối mai tôi sẽ qua đây đón cô. Ba mẹ tôi vừa từ nước ngoài về, muốn mời cô ăn một bữa cơm tối."

Nói rồi anh ta rời đi ngay, không muốn lãng phí một giây phút nào ở chỗ Thương Lộc nữa.

5 giờ tối hôm sau.

Khương Diệc đỗ xe trước cửa khu chung cư của Thương Lộc, nhưng anh không gọi điện được cho Thương Lộc, gõ cửa nhà cũng không có ai ra mở.

Chẳng biết Thương Lộc lại đi chỗ nào. Khương Diệc định đứng đây chờ cô như tối hôm qua.

Giờ phút này, điện thoại của Khương Diệc vang lên.

Người gọi điện thoại chính là bạn lâu năm của Khương Diệc, cũng chính là con một của nhà họ Trì – gia đình giàu có bậc nhất Bắc Kinh – Trì Yến.

Sau khi Khương Diệc nhận điện thoại, đầu bên kia trực tiếp hỏi: "Ở chỗ Nam Thành mới mở một trường đua xe, cậu có muốn đi không?"

Khương Diệc hơi bất ngờ. Bởi lẽ ngoài mấy năm cấp ba Trì Yến khá thân thiết với anh thì mấy năm gần đây, số lần qua lại của hai người cũng không được tính là nhiều.

Đặc biệt là sau khi Trì Yến bắt đầu tiếp quản công ty của Trì gia. Khương Diệc đã được nghe rất nhiều người nhắc đến tên của Trì Yến. Đối phương đã dùng một khoảng thời gian rất ngắn để thu phục lũ cáo già trong công ty, làm các giám đốc, người có chức vụ trong công ty vừa nghe tên đã sợ mất mật. Trì Yến – tiểu Trì tổng cũng chính là người tài giỏi nhất trong thế hệ của bọn họ, có chênh lệch rất lớn so với Khương Diệc.

Tuy vậy, Khương Diệc cũng không cho rằng mình thua kém Trì Yến. Chênh lệch hiện tại giữa bọn họ chẳng qua là cho địa vị của gia đình gây ra, sớm muộn gì anh cũng sẽ đuổi kịp và vượt qua Trì Yến.

Nhưng cũng nhờ cái danh bạn tốt của Trì Yến mà Khương Diệc cùng nhà họ Khương cũng nhận được kha khá thứ tốt. Vì thế bình thường Khương Diệc vẫn luôn chủ động đi móc nối quan hệ với Trì Yến.

Lúc Trì Yến gọi điện thoại hẹn anh ta ra ngoài, Khương Diệc rất muốn đi, bởi lẽ năm nay, sau khi anh dời trọng tâm phát triển của mình vào mấy dự án của giới giải trí thì có một số người đã bắt đầu nghi ngờ năng lực, không tin tưởng anh. Đi chơi cùng Trì Yến cũng là một cơ hội tốt để chứng minh quan hệ giữa anh cùng Trì Yến vẫn tốt như cũ, khiến cho những kẻ dưới quyền anh tin rằng nếu có thể lấy lòng được nhà họ Khương thì sẽ có cơ hội qua lại với nhà họ Trì.

Nhưng thật sự hôm nay Khương Diệc không thể nào đi được, anh ta đành từ chối: "Hôm nay tôi có việc bận rồi. Chờ hôm khác tôi rảnh tôi sẽ gọi lại cậu sau, gọi thêm cả mấy bạn cấp ba của chúng ta nữa. Cũng lâu rồi mọi người chưa có cơ hội gặp nhau."

Trì Yến khẽ cười. Anh không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nói: "Chuyện đó chúng ta nói sau vậy. À đúng rồi, còn chuyện này tôi muốn hỏi cậu."

"Cậu hỏi đi."

Trì Yến chậm rãi nói: "Hôm nay tôi thấy Thương Lộc đăng lên vòng bạn bè, cái túi du lịch của cô ấy trông cũng khá đẹp, tôi định mua tặng mẹ mình một cái. Cậu có thể giúp tôi hỏi cô ấy xem cô ấy mua chỗ nào được không?"

Không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Khương Diệc nắm được trọng điểm trong lời nói của Trì Yến. Nửa phút sau anh mới lấy lại tinh thần, hỏi: "Cậu nói cái gì? Thương Lộc đăng cái gì lên vòng bạn bè?"

Giọng nói Trì Yến vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Cậu không thấy à? Cái bài cô ấy đăng giữa trưa nay á, ở bên cạnh bờ biển ấy."

"... Gửi cho tôi đi."

Rất nhanh, ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Thương Lộc được gửi cho Khương Diệc.

Thời gian đăng bài chính là ba giờ trước, địa điểm chính là một thành phố du lịch nổi tiếng phải đi máy bay hơn năm tiếng từ Bắc Kinh mới tới nơi được.

Trong ảnh, Thương Lộc mặc một cái váy hai dây màu lam nhạt, trong tay cô cầm một cốc nước đá, cười tươi nhìn vào máy ảnh.

Nhìn qua tâm trạng của cô đang rất tốt.

Nhưng Khương Diệc lại không giống vậy. Những khớp xương ở bàn tay anh đã hơi nổi lên.

Khương Diệc không thể hiểu được, anh chỉ cảm thấy điều này quá bất thường.

Lúc anh bảo muốn đón Thương Lộc về nhà mình, Thương Lộc đã hoàn toàn làm lơ lời anh nói. Thậm chí cô còn cố ý đến một nơi mà anh không thể đón cô về được.

Chẳng lẽ lời tuyên bố muốn hủy hôn hôm qua của Thương Lộc không phải là lời nói lúc nóng giận?

Không, chuyện này không bao giờ xảy ra.

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Khương Diệc phản bác.

Bởi đó chính là Thương Lộc.

Thương Lộc chính là người lẽo đẽo theo sau lưng anh từ bé, dù anh có làm mặt lạnh, dùng những lời lẽ cay độc nào để nói với cô thì cô cũng chưa từng rời anh một bước.

Không biết Thương Lộc đang nghĩ thế nào nhưng đúng là hiện tại cô đang cố ý tránh mặt anh.

Khương Diệc mở cửa xe ra, ném cái bánh kem vốn mua để dỗ Thương Lộc cho vào thùng rác ven đường.

Sau đó anh ta leo lên ghế lái, nhấn chân ga rời khỏi chung cư nhà Thương Lộc.

Giờ phút này, Thương Lộc đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn Khương Diệc rời đi. Sau khi anh ta đi xa, Thương Lộc lại kéo rèm cửa ra.

Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, nhắn tin cho Trì Yến.

[Cảm ơn cậu. Khi nào có thời gian sẽ mời cậu ăn cơm.]

Quan hệ giữa Trì Yến cùng Thương Lộc cũng được coi là nghiệt duyên.

Chuyện đó xảy ra vào năm lớp 10. Lúc ấy vừa khai giảng xong, trong trường có lời đồn, nói một đàn anh lớp 12 hẹn một đàn anh ở trường bên cạnh có tiếng đầu gấu đi đánh nhau. Nghe nói nguyên nhân là vì hai người cùng thích một bạn nữ, muốn hẹn nhau đánh nhau để giành quyền theo đuổi bạn nữ kia.

Sau đó Thương Lộc cùng Trì Yến đến địa điểm mấy người đó hẹn đánh nhau còn sớm hơn cả nhân vật chính. Hai người vô cùng xấu hổ khi mặc đồng phục, gặp nhau ở cổng sau của trường cấp ba bên cạnh.

Lúc đó Trì Yến nhíu mày hỏi Thương Lộc: "Sao cậu ở chỗ này?"

Thương Lộc thật thà: "Tớ định đi xem bọn họ đánh nhau, thuận tiện ngắm gái đẹp luôn. Cậu thì sao?"

Trì Yến vỗ trán, sau đó chìa tay ra: "... Tớ cũng vậy."

Tiếp đó hai người bắt tay hữu nghị với nhau.

Nhưng việc xấu hổ hơn còn ở sau đó.

Đang lúc hai người ghé tai vào tường hóng bọn họ đánh nhau thì nghe được bọn họ bảo hai người kia đánh nhau vì một cô gái tên "Thương Lộc". Nghe xong, cả hai người đều im lặng.

Thương Lộc: "......"

Hai tay đỡ tường của cô run nhè nhẹ.

Mẹ nó.

Cô gái đó lại là cô hả?

Lúc ấy, sau khi Trì Yến hiểu ra mọi chuyện thì cười đau cả bụng, suýt nữa nhào từ trong tường ra. Cũng vì vậy, việc hai người đứng sau nghe lén cũng bị bại lộ.

Hai nhóm đang đánh nhau kia cũng nhất trí đi đến thỏa thuận đình chiến, bắt đầu đuổi theo Thương Lộc cùng Trì Yến.

Trì Yến kéo tay Thương Lộc chạy qua mười mấy ngõ nhỏ. Chạy xong, Trì Yến mệt thở không ra hơi nhưng vẫn không quên trêu chọc Thương Lộc: "Quả nhiên là bọn họ thích cậu, đuổi cậu kinh thế kia cơ mà..."

Đúng là cô bị bọn họ đuổi thật...

Thương Lộc: "......"

Cậu im miệng đi :)

Mãi mới có thể cắt đuôi đám người kia, Thương Lộc mệt lả người, bước trên đường cũng run cả chân. Cuối cùng Trì Yến ghét bỏ cố gắng cõng cô về nhà.

Thật ra lúc đó Thương Lộc cũng hơi lo lắng, sợ mấy người kia thấy được cảnh này sẽ gây phiền phức cho mình cùng Trì Yến.

Nhưng không hiểu tại sao, sau chuyện này, mấy người nói thích cô gặp cô lại đi đường vòng tránh mặt cô.

Thương Lộc cũng không để ý tới chuyện này lắm. Dù sao thì lúc ấy trong mắt cô cũng chỉ có mỗi Khương Diệc.

Sau đó cũng không hiểu sao Trì Yến lại thành bạn của Khương Diệc, anh cũng là người bạn duy nhất của Khương Diệc đối xử tối với Thương Lộc.

Anh sẽ lên tiếng ngăn cản khi Khương Diệc nói xấu Thương Lộc trước mặt mọi người, anh cũng chính là người cùng Thương Lộc dầm mưa chờ Khương Diệc không bao giờ tới, cũng là người vừa đứng một bên mắng Thương Lộc không có não vừa nhanh chóng nhét cô vào ô tô đưa cô về nhà.

Vì thế dù Trì Yến có tiếng kiêu ngạo phá phách trong giới thượng lưu từ nhỏ nhưng Thương Lộc vẫn coi anh như một người tốt.

Vì thế lần này, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn nhờ Trì Yến giúp mình đuổi Khương Diệc đi.

Quả nhiên Trì Yến vẫn giống như trước, vô cùng hóng hớt, chỉ sợ mọi chuyện không đủ to, lập tức xung phong giúp Thương Lộc.

Giờ phút này, Trì Yến cũng gửi voice chat qua.

"Cái ảnh cậu gửi tớ là chụp từ năm ngoái, mang đi lừa Khương Diệc không sợ cậu ta phát hiện à?"

Thương Lộc rũ mi mắt xuống, sau đó gõ tin nhắn trả lời.

[Khương Diệc không nhớ đâu.]

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới là có thể thấy ngay được bánh kem dâu tây của một cửa hàng bánh kem vô cùng nổi tiếng trong thùng rác. Nhưng quen nhau đã nhiều năm như vậy rồi, có lẽ Khương Diệc chẳng biết loại quả cô ghét ăn nhất chính là dâu tây.

Nói gì đến những việc nhỏ nhặt hơn như cô đi đâu, mặc cái gì, chụp như nào.

Nếu mà Khương Diệc để ý đến cô một chút thì sẽ thấy rất nhiều sơ hở trong bức ảnh.

Ví dụ như hiện tại cô đang đến tháng, bị đau bụng kinh nên không thể đi biển uống nước lạnh được.

Hay như trên vai cô có một vết sẹo xấu xí do một lần bị thương ở phim trường hồi đầu năm để lại. Trên ảnh chụp thì bờ vai cô lại trắng nõn chẳng có vết gì.

Thương Lộc vừa nghĩ vậy đã cảm thấy mình thật đáng buồn. Nói đúng hơn là cô cảm thấy ghét bản thân ở hiện tại.

Cô cứ luôn miệng nói rằng mình không quan tâm đến việc Khương Diệc không để ý đến mình, cứ luôn an ủi rằng anh ta như vậy chẳng qua là bị cốt truyện ảnh hưởng. Nhưng cô đã từng thật sự quen anh ta nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể không có chút tình cảm nào được?

Tuy rằng hiện tại cô đã ghét cay ghét đắng Khương Diệc, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại ký ức đã qua với anh ta của mình.

Năm cô lên bảy tuổi, trong một lần không cẩn thận cô làm mất kỷ vật của mẹ nên bị ba nhốt ở trong phòng tối suốt một tuần.

Ngoài người giúp việc trong nhà mang nước, mang đồ ăn đúng giờ mỗi ngày cho cô thì lúc bình thường chỉ có một mình Thương Lộc cô đơn trong phòng tối.

Theo lời của ba Thương thì ông ta muốn cho cô vào trong đó suy nghĩ kỹ lại lỗi lầm của mình.

Mẹ của Thương Lộc đã mất khi sinh cô, sự ra đời của cô vốn cũng không được mong đợi. Vì thế trong mắt ba Thương, cô càng phải biết yêu quý, tôn trọng mẹ mình và trân quý những gì bà lưu lại hơn bao giờ hết.

Suốt một tuần cô bị nhốt, có một bạn nam xuất hiện. Ngày ngày bạn nam đó đứng ở cửa sổ đưa sữa bò cùng bánh quy, nói chuyện phiếm với cô. Hơn nữa bạn nam ấy còn để lại cho cô một con gấu bông để thay mình nói chuyện với cô.

Đó là người bạn đầu tiên trong cuộc đời của Thương Lộc, cũng chính là người đầu tiên đối xử tốt với cô, người mà ngày ngày quan tâm lo lắng cho cô.

Qua một tuần thì ba Thương cũng thả Thương Lộc ra ngoài.

Sau đó Thương Lộc lén hỏi người giúp việc trong nhà, người giúp việc bảo rằng trong tuần cô bị nhốt chỉ có cậu chủ nhỏ nhà họ Khương tới nhà họ Thương chơi, học viết thư pháp với ba Thương.

Cái ngày mà Thương Lộc được thả ra ngoài, cô chỉ kịp thấy bóng dáng Khương Diệc rời đi mà nắm chặt gấu bông trong tay.

Còn nhỏ như vậy làm sao Thương Lộc hiểu thích là cái gì được? Nhưng từ lúc ấy Thương Lộc đã hiểu rằng cô muốn được ở gần Khương Diệc hơn một chút.

Nhưng con cái nhà họ Thương đều học với các thầy cô gia sư dạy tận nhà, vì vậy gần như Thương Lộc chẳng có cơ hội gặp được Khương Diệc nữa.

Cũng do đó mà vài năm sau, khi ba Thương hỏi Thương Lộc có đồng ý kết hôn với Khương Diệc hay không thì Thương Lộc còn nghĩ là mình đang mơ. Sau khi lấy lại tinh thần thì cô mừng như điên gật đầu đồng ý.

Chỉ là mọi thứ sau đó chẳng đẹp đẽ tí nào cả!

Giờ phút này Trì Yến lại trực tiếp gọi điện thoại qua, cũng đánh gãy dòng hồi tưởng của Thương Lộc.

Giọng điệu Trì Yến lười biếng nói: "Đại tiểu thư à, tớ bận đến mấy tớ cũng giúp cậu, bây giờ đến lượt cậu trả lời câu hỏi của tớ rồi đó. Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Khương Diệc lại bắt nạt cậu? Có cần tớ "dạy dỗ" cậu ta không?"

"Không có chuyện gì đâu." Giọng điệu Thương Lộc bình tĩnh nói, "Chẳng qua là tớ định hủy hôn với Khương Diệc thôi."

Đầu bên kia im lặng vài giây. Sau đó Trì Yến hỏi: "Cậu lại trốn ở góc nào trộm khóc rồi sao?"

Thương Lộc: "?"

Thương Lộc cạn lời: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Chuyện xưa không được nhắc lại!!"

"Vì thế lần này cậu ta làm gì cậu?"

Đây không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Nhìn từ góc độ của Trì Yến thì mấy năm nay Khương Diệc đã làm ra rất nhiều chuyện quá đáng với Thương Lộc, nhưng Thương Lộc vẫn cứ thích Khương Diệc như cũ, chẳng thay lòng.

Vì thế lần này hẳn là Khương Diệc phải làm ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức Thương Lộc không thể chấp nhận được cô mới hết hy vọng với anh ta.

"Chỉ là đột nhiên tớ nghĩ lại một số chuyện thôi." Thương Lộc không định giải thích nhiều, nếu bảo Trì Yến rằng cô biết mình là nữ phụ độc ác trong sách có khi Trì Yến còn bế cô đi gặp bác sĩ tâm lý không chừng?

Sau đó Thương Lộc lại hỏi: "Hình như cậu không vui nhỉ? Không phải ngày trước lúc nào cũng mắng tớ mất não đi thích Khương Diệc hay sao?"

"Thật ra tớ cảm thấy... Thôi không nói nữa, cậu cứ nhỡ kỹ lời mình vừa nói là được." Không hiểu sao giọng điệu Trì Yến hơi là lạ, anh không nói gì thêm mà chỉ bỏ lại một câu, "Nếu có chuyện gì cậu có thể gọi tớ ra làm bia đỡ đạn." sau đó vội vàng ngắt điện thoại.

Thương Lộc cảm thấy Trì Yến có cái mỏ quạ đen.

Bởi vì chuyện hủy hôn này quá gian nan và trắc trở.

Thương Lộc đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng chẳng dễ để hủy hôn với Khương Diệc, nhưng trăm tính vạn tính, cô vẫn không thể ngờ rằng ba Thương lại gác lại công việc ở nước ngoài bay về nước, bắt cô về nhà để trực tiếp nói chuyện này.

Không chỉ vậy, Khương Diệc cùng ba mẹ mình cũng tới nhà họ Thương. Rõ ràng đây là một buổi Hồng Môn Yến* chính hiệu.

*Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại nguy hiểm.

Thương Lộc rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc sau đó mặc quần áo đơn giản về nhà họ Thương.

Vào lúc Thương Lộc mới bước chân vào cửa nhà, quản gia đi sau cô nhỏ giọng dặn dò: "Hôm nay tâm trạng của ông chủ không tốt, tí nữa cô chủ cứ nhịn một chút, có thể nhịn được bao nhiêu thì nhịn được bấy nhiêu, kẻo rước mệt vào người."

"Cháu biết rồi." Thương Lộc đáp một cách qua loa.

Tính ra thì lần gần nhất cô thấy ba mình cũng là hơn một năm trước rồi.

Nhưng lúc này, ba Thương lại vì hôn ước của cô mà trực tiếp về nước. Điều này chứng minh lời Khương Diệc nói là đúng, cô muốn hủy bỏ hôn ước này cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.

Trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngồi trên ghế sô pha như đang tán ngẫu.

Ba Thương mặc một bộ vest vẫn trưng ra gương mặt lạnh lùng như bình thường. Lúc thấy Thương Lộc bước vào thì ông cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm. Ngồi bên trái ông là ba mẹ Khương cùng Khương Diệc.

Thương Lộc rũ mắt chào: "Con chào ba."

Sau khi Thương Lộc chào xong ba Thương cùng ba mẹ Khương, cô ngồi xuống bên phải ba Thương, cũng chính là ngồi đối diện Khương Diệc.

Thương Lộc lười không muốn tiếp tục đóng kịch nữa. Sau khi hỏi thăm khách sáo vài câu với ba mẹ Khương, cô trực tiếp giả ngu hỏi: "Hôm nay cô chú tới đây đông đủ như vậy là để hai nhà chúng ta hủy bỏ hôn ước ạ?"

Trên mặt ba Thương không lộ ra quá nhiều cảm xúc, ông chỉ liếc mắt nhìn Khương Diệc một cái.

Khương Diệc đứng dậy, vì phải chịu áp lực lớn nên sắc mặt anh hơi khó nhìn, nói: "Xin lỗi Lộc Lộc, anh biết giữa chúng ta xảy ra một chút hiểu lầm. Nhưng việc lớn như hôn ước anh mong em không đưa ra quyết định một cách bốc đồng như vậy, ít nhất thì em cũng phải cho anh một cơ hội sửa lỗi chứ?"

"Ồ?" Thương Lộc cong môi, làm vẻ ngây thơ hỏi: "Anh không muốn hủy hôn với tôi có nghĩa là anh thích tôi, muốn kết hôn, sinh con với tôi hả?"

Khương Diệc bất ngờ, rõ ràng là anh ta không ngờ được Thương Lộc sẽ hỏi mình câu hỏi đó.

Đương nhiên đáp án của anh ta là từ chối. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc người cùng mình trải qua một đời là Thương Lộc.

Cũng bởi sự do dự của Khương Diệc mà bầu không khí trong phòng lại càng trở nên căng thẳng hơn.

"Điều đó là tất nhiên." Nhìn qua thì mẹ Khương Diệc là một người phụ nữ dịu dàng, bà vội đứng ra hòa giải: "Hôn ước của hai con đã được định ra nhiều năm như vậy rồi, đúng là chúng ta nên làm các bước tiếp theo."

"Thật ạ? Cháu cảm ơn cô, cháu nghe vậy cháu vui lắm." Thương Lộc mỉm cười nhìn mẹ Khương Diệc, sau đó nói: "Nhưng mà cháu cũng thấy lạ. Nếu cháu là vị hôn thê của Khương Diệc, tại sao người ngoài đều bảo cháu là người thứ ba chen vào tình cảm của anh ấy?"

"Thương Lộc!" Khương Diệc lập tức đứng lên, giọng điệu cảnh cáo: "Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."

Thương Lộc cũng đứng dậy nhìn qua chỗ Khương Diệc hỏi ngược lại: "Thế tình yêu của mấy người thì liên quan gì đến tôi? Anh ghét tôi, nhưng anh lại tiếc những lợi ích mà nhà họ Thương đem lại cho mình, vì thế anh mới tiếp tục duy trì mối quan hệ này của chúng ta, mặt dày tiếp tục lợi dụng tôi? Khương Diệc, trên đời này chẳng có chuyện nào lời đến vậy đâu, ăn nhiều quá cẩn thận có ngày bị nghẹn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro