🌴🌴 Chương 17🌴🌴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại rung động thứ mười bảy.
______________________________

Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình hiện tại càng ngày càng hiểu Trần Lục Nam, chỉ đơn giản một câu của anh như vậy, cô nháy mắt minh bạch thâm ý trong đó.

Ý anh nói cho Nhan Thu Chỉ là ―― chỉ cần anh nói không ngại, vậy điều đó không quan trọng, còn người Trần gia khác thì quản không được.

Nhan Thu Chỉ nháy mắt bị bậc lửa hứng thú, vì cảm tạ Trần Lục Nam mang mình lại đây, cô chủ động hỏi anh: “Anh muốn ăn cái gì?”

Trần Lục Nam nhìn cô: “Đều có thể.”

Nhan Thu Chỉ đối với thái độ tùy ý này của anh tỏ vẻ bất mãn: “Vậy đi.”

Nói xong, Nhan Thu Chỉ bắt đầu hỏi Vương Khang cùng Bác Ngọc: “Vương Khang, cậu muốn ăn trái cây gì?”

Vương Khang “A” một tiếng, nhìn ánh mắt thâm trầm của lão bản run bần bật: “Nhan tiểu thư, tôi không ăn trái cây.”

Nhan Thu Chỉ: “…… Cậu không ăn trái cây?”

“Vâng…… đúng vậy.”

Nhan Thu Chỉ “Ồ” một tiếng, đánh giá cậu ta trên dưới nói: “Khó trách làn da của cậu lại kém như vậy.”

Vương Khang: “……”

Cậu ta cự tuyệt ăn trái cây là bởi vì cái gì, cậu ta dễ dàng sao.

Nhan Thu Chỉ cũng mặc kệ cậu ta, hướng thần tượng bên kia đi qua: “Bác lão sư, anh muốn ăn cái gì?”

Bác Ngọc không khách khí với Nhan Thu Chỉ, cũng không sợ Trần Lục Nam, khóe môi cong lên, kéo dài âm cuối nói: “Nhan nhan hái cho tôi cái gì tôi đều ăn.”

Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng cười cười: “Vậy tôi qua bên kia hái quả quýt đi.”

Bác Ngọc nhướng mày cười: “Được nha.”

Anh ta nói: “Nhan Nhan hái thì quả quýt nhất định rất ngọt.”

“……”

Nhan Thu Chỉ không nhịn được, bị Bác Ngọc chọc cười.

“Bác lão sư đừng đùa tôi nữa”

Bác Ngọc cười cười, bừng tỉnh nói: “Cũng đúng, lại đùa cô nữa thì Trần Lục Nam sẽ tính sổ với tôi.”

Nhan Thu Chỉ: “……”

Cô há miệng thở dốc, muốn nói “Sẽ không”, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Nhan Thu Chỉ đơn giản chủ động chạy trước, “Vậy tôi đi qua bên kia trước.”

Nói xong, chạy nhanh như chớp.

Bác Ngọc nhìn bóng dáng Nhan Thu Chỉ, quay đầu nhìn Trần Lục Nam khiêu khích nói: “Cậu cứ như vậy, thì Nhan Nhan sớm hay muộn cũng bị người khác đoạt đi.”

Ánh mắt Trần Lục Nam lạnh nhạt nhìn anh ta.

Bác Ngọc nhún vai: “Bị người chọc trúng chỗ đau đi, xứng đáng.”

Đôi tay Trần Lục Nam bỏ vào túi, không nhanh không chậm hỏi: “Có linh cảm?”

Tay hái dâu tây của Bác Ngọc dừng một chút.

Trần Lục Nam tiếp tục nói: “Viết tốt kịch bản sớm một chút, lại kéo dài thêm, thanh danh biên kịch của cậu liền xú.”

“……”

“So với cậu còn tốt chán.”

Bác Ngọc đột nhiên cười: “Ngay cả thanh danh biên kịch của tôi có xấu, cũng không lo ăn uống, không giống cậu ――”

Anh ta chỉ vào Nhan Thu Chỉ cách đó không xa nói: “Nếu vợ của cậu bị đoạt đi, cậu liền sẽ tìm không thấy vợ nào khác tốt như vậy nữa.”

Nói xong, Bác Ngọc cũng không sợ anh, hái dâu tây cho mình, còn hừ tiểu khúc.

Vương Khang ở phía sau nghe hai người nói chuyện, kinh hồn táng đảm.

Cậu ta xem xét sắc mặt Trần Lục Nam, mơ hồ lo lắng Trần Lục Nam một giây sau liền có khả năng đem khúc gỗ dưới đất cầm lên đi đánh người.

Bác Ngọc là thật sự không sợ chết.

Luôn đi bứt lông trên đầu lão hổ.

*

Nhan Thu Chỉ cũng không biết bên này đã xảy ra cái gì, cô đứng ở dưới cây quýt nghiên cứu, rất quen thuộc tìm ra phương pháp, sau đó trèo lên.

Vương Khang nhìn đến ngây người.

“Nhan tiểu thư thật sẽ leo cây?”

Trần Lục Nam ngẩng đầu nhìn, nhàn nhạt “Ừ”.

Không biết có phải ảo giác hay không, Vương Khang luôn cảm thấy tiếng “Ừ” này ẩn ẩn có chút cảm giác tự hào?!

Cậu ta lắc lắc đầu, hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

Kỳ thật cây trong vườn không quá lớn, so sánh ra thì cũng thích hợp cho người trèo.

Nhan Thu Chỉ hái được một chút quả quýt bỏ trong rổ, sau khi hái đầy liền muốn đi xuống.

Nhưng trước khi đi xuống, cô đột nhiên khựng lại.

Khi còn nhỏ là thật sự không sợ trời không sợ đất, không có đi suy xét qua nhảy xuống thì có thể hay không gãy xương hoặc là cái gì, nhưng lúc này, Nhan Thu Chỉ lại có chút sợ.

Cô cắn cắn môi, muốn kêu người lại ngượng ngùng.

Là cô muốn leo lên, leo xuống cũng để chính mình leo xuống.

Cô đứng ở trên nhánh cây nhìn, Trần Lục Nam lúc này đang cùng Bác Ngọc với mấy nhân viên công tác vườn trái cây nói chuyện.

Anh đang đưa lưng về phía mình.

Nhan Thu Chỉ rối rắm hai giây, không thể kéo xuống thể diện kêu người.

Quá mất mặt.

Nhưng nếu cứ như vậy nhảy xuống, cô đánh giá một chút khoảng cách, không tính cao, nhưng thật sự sợ hãi.

Trưởng thành liền sợ đau.

Cô không muốn làm mình bị thương.

Thời điểm đang rối rắm, dưới cây có người chậm rãi đi tới.

Bên tai Nhan Thu Chỉ truyền đến tiếng sàn sạt, cúi đầu, xuyên qua cành lá so le không đồng đều nhìn xuống, cùng người đàn ông dưới tán cấy đối mắt.

Chỉ một cái liếc mắt kia, Nhan Thu Chỉ liền nghĩ, cảm thấy giống như là lạnh lẽo của mùa đông đã bị quét sạch, thay vào đó là ánh mặt trời trên cao đang dừng ở trên người cô, có chút ấm áp.

Hai người nhìn nhau, Trần Lục Nam nói: “Làm sao vậy?”

Nhan Thu Chỉ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Xuống không tới, anh có thể giúp tôi đem một cái thang lại đây hay không?”

Trần Lục Nam nhìn người có chút đáng thương trên cây, khó được không có trào phúng.

“Đem đồ trong tay đưa cho tôi.”

“Ồ.”

Nhan Thu Chỉ đem rổ chứa đầy quả quýt đưa cho anh.

Trần Lục Nam tiếp nhận, xoay người đặt ở một bên.

“Xuống dưới.”

……?

Nhan Thu Chỉ sửng sốt vài giây, chỉ chỉ tay: “Anh còn là người sao,với độ cao như vậy cao anh liền che chở quả quýt bỏ bên cạnh, sau đó kêu tôi nhảy xuống đi?”

Cô nghĩ tới hành động vừa rồi của Trần Lục Nam, tự mình lý giải thành Trần Lục Nam sợ cô đem quả quýt quăng nát, sau đó kêu cô đưa ra rồi đặt ở bên cạnh, để cô tự sinh tự diệt nhảy xuống.

Trần Lục Nam ước chừng là không có kiên nhẫn với loại sự tình này, nói thẳng: “Không có thang.”

Nhan Thu Chỉ: “Tôi không nhảy.”

Cô trừng mắt Trần Lục Nam: “Anh chính là muốn để tôi nhảy xuống sau đó hương tiêu ngọc vẫn, rồi đổi một người vợ khác có phải hay không.”

Trần Lục Nam: “……”

Anh có chút đau đầu, có đôi khi thật sự là không thể lý giải mạch não xủa Nhan Thu Chỉ rốt cuộc là như thế nào.

Anh dừng một chút, lời ít ý nhiều nói: “Tôi ở dưới, sẽ không để cô ngã.”

……?

Đầu Nhan Thu Chỉ mắc kẹt vài giây, sau đó mới bình thường lại.

Cô kinh ngạc nhìn Trần Lục Nam, kiềm chế gai góc trên người mình, “Nhưng mà ――”

“Không có nhưng mà.”

Trần Lục Nam nói: “Nhân viên công tác không có ở đây, không nhìn thấy thang.”

Nhan Thu Chỉ nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy anh nhất định phải tiếp được tôi.”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ nhìn thần sắc tự nhiên của anh, lo sợ bất an bổ sung: “Anh nếu là không có tiếp được tôi làm tôi bị thương, tôi liền đi gặp mẹ cáo trạng.”

Trần Lục Nam ngay lời nói cũng lười đến trả lời, cứ như vậy nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi chính là có chút sợ hãi.”

“Không phải cố ý.”

Trần Lục Nam nghe cô nói xong, âm thanh hiếm khi mềm mại xuống, hầu kết lăn lăn, cũng có chút ôn hòa: “Sẽ tiếp được cô, sẽ không té ngã.”

Nhan Thu Chỉ bình tĩnh cùng anh nhìn nhau vài giây, lúc này mới chậm rãi sờ soạng leo xuống.

Thời điểm leo đến vị trí không có tay vịn, cô mới nhảy xuống.

Đau đớn trong dự đoán không có, chỉ có một ôm ấp mang theo hương vị lạnh lẽo.

Chân cô chạm xuống mặt đất, hít sâu một hơi mới nói: “Cảm ơn.”

Trần Lục Nam buông cô ra, trả lời: “Qua bên kia đi.”

“Được.”

Nhan Thu Chỉ lúc này rất ngoan ngoãn, vì báo đáp “Ân cứu mạng” của Trần Lục Nam , cô cũng không đấu với Trần Lục Nam nữa.

Đi đến bên kia, Nhan Thu Chỉ còn thuận tay hái được chút dâu tây kiều diễm ướt át, và ít trái táo, lúc này mới thắng lợi trở về.

Nhan Thu Chỉ cầm hai cái rổ của mình đi rửa sạch, sau khi rửa sạch xong, cô tính toán tìm Trần Lục Nam hỏi một chút xem anh có ăn không ăn, kết quả quay người lại liền đụng phải Bác Ngọc.

Cô không chút suy nghĩ, chủ động cho: “Bác lão sư, ăn dâu tây không?”

Bác Ngọc cầm một quả, cắn một cái nói: “Rất ngọt, quả nhiên là quả Nhan Nhan hái.”

Nhan Thu Chỉ: “……”

Cầu vồng thí này của Bác Ngọc rốt cuộc là tìm ai dạy.

Cô ngượng ngùng cười cười: “Bác lão sư khoa trương rồi.”

“Không khoa trương.”

Bác Ngọc ăn dâu tây của Nhan Thu Chỉ, quay đầu lại đắc ý nhìn Trần Lục Nam: “Trần lục nam, mau tới thử quả dâu tây đích thân vợ cậu hái xem.”

Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam đi tới, trong ánh mắt nhiều thêm chút chờ đợi.

“Anh ăn thử không?”

Trần Lục Nam duỗi tay cầm một quả nhìn qua phá lệ tốt, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhan Thu Chỉ cùng Bác Ngọc, cắn một miếng, sau đó nhíu mày nói: “Rất chua.”

Nhan Thu Chỉ “A” một tiếng, hồ nghi nhìn Bác Ngọc, lầm bầm lầu bầu nói: “Thật vậy chăng? Bác lão sư nói rất ngọt.”

Trần Lục Nam mặt vô biểu tình nói: “Ừ.”

Bác Ngọc cười khẽ, đem dâu tây ném trong miệng ăn xong nói: “Đó là đương nhiên.”

Anh ta hướng dâu tây trong tay Nhan Thu Chỉ một chút cũng không khách khí lấy bỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ không rõ: “Có người trong lòng chua, ăn cái gì đều thấy chua.”

Anh ta vừa ăn, vừa cách xa hai người nói.

Nhan Thu Chỉ nghe không rõ, nhíu nhíu mày nhìn về phía Trần Lục Nam: “Anh ấy nói gì vậy?”

Trần Lục Nam không thay đổi sắc mặt, đem dâu tây ăn xong sau đó lấy một rổ kia qua, “Không biết.”

“……”

*

Giữa trưa, hai người trực tiếp ăn cơm ở bên này.

Rau đều do chủ vườn tự mình trồng và chăm sóc, nguyên một mảnh lớn này đều do ông ấy nhận thầu, ngoài trừ rau xanh ở ngoài, ông ấy còn nuôi thêm gà vịt.

Nhan Thu Chỉ uống chén canh gà, nói thầm với Trần Lục Nam: “Canh gà uống rất ngon.”

Trần Lục Nam nhìn cô, không lên tiếng.

Quan hệ của hai người không tính là qua kém, trên thực tế là chỉ cần Trần Lục Nam không chọc cô sinh khí, Nhan Thu Chỉ là người rất dễ nói chuyện.

Có đôi khi cô sẽ nói tương đối nhiều, sẽ không khống chế được thuộc tính lảm nhảm của mình.

“Anh không cảm thấy sao?”

Nhan Thu Chỉ nhỏ giọng nói: “So với anh hầm thì uống ngon hơn.”

Tay cầm đũa của Trần Lục Nam dừng một chút, liếc nhìn cô.

Nhưng Bác Ngọc bên cạnh nghe được đối thoại của hai người, kinh ngạc hỏi: “Nhan Nhan, Trần Lục Nam còn sẽ hầm canh gà?”

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Trần Lục Nam.

Này có nên thừa nhận hay không.

Bác Ngọc cảm khái: “Tôi như thế nào lại không biết Trần Lục Nam là người sẽ nấu cơm?”

Nhan Thu Chỉ mơ hồ không rõ nói: “Ừ.”

Bác Ngọc nhận ánh mắt của Trần Lục Nam, cảm thấy không thú vị, cũng không quấy rối nữa.

Sau khi ăn cơm trưa, Nhan Thu Chỉ ngồi cùng Quan đạo, nhưng cũng không nói chuyện phiếm, thậm chí từ đầu tới đuôi, Quan đạo đều không có đề cập qua sự tình có liên quan đến điện ảnh.

Mặc dù Nhan Thu Chỉ rất tò mò, nhưng có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.

Quan đạo không nói gì trước mặt Trần Lục Nam và mình, có lẽ ông ấy nhìn thấy cô không đủ tiêu chuẩn, nên trực tiếp đánh rớt.

Có chút mất mát, nhưng Nhan Thu Chỉ có thể hiểu được, còn có thể tiếp thu.

Tiếp tục nỗ lực liền tốt.

Vào ban đêm, Nhan Thu Chỉ cùng Trần Lục Nam xuất hiện ở sân bay.

Hai người bay cùng chuyến bay, nhưng vì không cho fans phát hiện, mặc dù vị trí là ở cạnh nhau, nhưng hai người không phải đến cùng thời gian.

Sau khi lên máy bay, Nhan Thu Chỉ cũng làm bộ không quen biết Trần Lục Nam, ở phương diện này, cô so với bất luận kẻ nào đều rất thuần thục.

Bởi vì là ban đêm, nên người ở sân bay cũng không phải rất nhiều.

Nhan Thu Chỉ đem chính mình bịt kín mít, cùng Trần Lục Nam một trước một sau lên cùng một chiếc xe.

Sau khi lên xe, cô còn có chút bất an: “Không có phóng viên đi?”

Vương Khang quay đầu lại nhìn cô cười cười, trấn an nói: “Nhan tiểu thư yên tâm, hành trình hai người không có tiết lộ, sân bay đêm nay không có phóng viên.” Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ yên lòng.

Cô ghé mắt, nhìn Trần Lục Nam qua cửa sổ xe.

Trần Lục Nam lúc này đang xem di động, đối với câu hỏi của cô không có tỏ vẻ bất luận dị nghị gì, thậm chí có thể nói là không quá quan tâm.

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, thu hồi ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Gió mùa đông thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Nhan Thu Chỉ bị gió thổi, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, lúc này mới đem cửa sổ xe đóng lại.

Cô nhắn tin đã trở lại với Thẩm Mộ Tình, rồi tựa lưng vào ghế ngồi ngủ mất.

Chơi một ngày, có chút mệt mỏi.

Cứ như vậy mà ngủ rồi, Nhan Thu Chỉ làm giấc mộng.

Cô mơ thấy nhiều chuyện của chính mình khi còn rất nhỏ, mẹ của cô thật xinh đẹp, thích ở trong sân khiêu vũ, dáng người của bà rất tốt, thời điểm mỗi lần khiêu vũ Nhan Thu Chỉ đều thích dọn ghế đến bên cạnh nhìn, sau đó vỗ tay.

Ngoại trừ hình ảnh khiêu vũ, còn có hình ảnh mẹ cô mang cô đi ra vườn trái cây hái quả.

Có một lần ấn tượng sâu nhất, là cũng giống hôm nay cô leo cây, cây sơn trà rất lớn rất lớn, Nhan Thu Chỉ cũng không biết như thế nào leo lên, sau khi leo lên liền xuống không được.

Lúc ấy mẹ cô lại không ở nhà, Nhan Thu Chỉ một người nhảy xuống dưới, té ngã một cái, tay chân đều bị cọ trầy da.

Chờ sau khi mẹ Nhan trở về, thấy cô đang ngồi ở dưới cây oa oa khóc lớn.

Mẹ Nhan dỗ cô hơn nửa ngày, cuối cùng mới cùng bà đưa ra quy ước, nói về sau thời điểm không có bà ở đây, cũng không có người cho cô cảm giác an toàn, thì không thể leo cây.

Bởi vì sẽ không có người tiếp được cô, và cô sẽ bị thương.

Lần đó qua đi, mỗi khi Nhan Thu Chỉ cần lên cây, đều sẽ có mẹ Nhan bồi bên người.

Lại lúc sau, cái người ôm chính mình xuống cây, dưới tàng cây nghịch ngợm với cô đã đi, Nhan Thu Chỉ rốt cuộc cũng không leo cây nữa.

Cho tới hôm nay, lại lần nữa dâng lên xúc động.

*

Thời điểm Nhan Thu Chỉ lại tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trần Lục Nam.

Cô sửng sốt, nhìn động tác của anh với vẻ mặt kinh tủng: “Anh muốn làm gì?”

Trần Lục Nam nhìn cô: “Tỉnh rồi thì xuống xe, tài xế phải đi về.”

Nhan Thu Chỉ quay đầu, đối diện với ánh mắt xấu hổ của tài xế cùng Vương Khang. Cô có chút ngượng ngùng, mặt mo đỏ ửng: “Xin lỗi.”

Vương Khang xua xua tay: “Nhan tiểu thư không có việc gì, Lục ca kêu cô vài câu cô cũng chưa tỉnh, còn nghĩ rằng do cô quá mệt mỏi.”

Nhan Thu Chỉ nghĩ tới hành động vừa nãy của Trần Lục Nam, gật gật đầu: “Các người chú ý an toàn, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng.”

Nhan Thu Chỉ xuống xe đi vào nhà, nhìn bóng dáng rộng lớn đĩnh bạt kia của Trần Lục Nam, cô duỗi tay xoa xoa lỗ tai, không hiểu lắm tại sao chính mình lại như thế nào ở trong xe ngủ như chết vậy.

Nhất định là bởi vì giấc mơ kia.

Nhan Thu Chỉ dừng bước chân, đơn giản đứng ở cửa nhìn bầu trời.

Đêm nay, có ngôi sao.

Trần Lục Nam lơ đãng quay đầu lại, theo tầm mắt cô nhìn bầu trời, gõ gõ cửa nhắc nhở. Nhan Thu Chỉ hoàn hồn, đi theo vào.

Cô cũng không quản Trần Lục Nam, vào nhà sau liền bá chiếm bồn tắm ở phòng tắm trong phòng ngủ chính trước.

Ở bên ngoài đóng phim, Nhan Thu Chỉ nhớ nhất chính là bồn tắm trong nhà, cô rất thích ngâm nước, nằm bồn tắm cũng dễ dàng làm cả người thả lỏng.

Nhan Thu Chỉ tắm hơn nửa tiếng đồng hồ mới ra, thời điểm đi ra, Trần Lục Nam đã nửa nằm ở trên giường.

Cô xốc chăn đi lên, quy quy củ củ nằm.

Trần Lục Nam tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn bàn, sau đó nằm xuống.

Nhan Thu Chỉ cảm nhận được bầu không khí biến hóa trong phòng, ở trong chăn dùng chân chạm vào nam nhân bên cạnh.

Trần Lục Nam không phản ứng.

Nhan Thu Chỉ cũng không để bụng, sau khi an tĩnh, cô nghiêng nghiêng người hướng Trần Lục Nam bên kia nhích lại gần, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Mí mắt Trần Lục Nam giật giật, không lên tiếng, nhưng ở thời điểm cô chủ động dán lại đây, đưa bàn tay ra, đem người ôm vào lòng.

……

Một đêm mộng đẹp.

*

Hôm sau, khi Nhan Thu Chỉ tỉnh lại đã không còn sớm.

Cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã 10 giờ.

Nhan Thu Chỉ xốc chăn lên xuống giường, sau khi rửa mặt mới mười phần tinh thần xuống lầu.

Thời điểm đến dưới lầu, Trần Lục Nam vừa lúc đang pha cà phê. Người này rõ ràng là đại thiếu gia Trần gia, nhưng lại cố tình thích tự mình pha cà phê.

Nhan Thu Chỉ nghe mùi hương cà phê phiêu tán trong phòng bếp, đột nhiên cũng có chút thèm.

“Tôi cũng muốn một ly.”

Trần Lục Nam nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ chủ động đem cái ly đưa qua, yêu cầu: “Muốn ngọt một chút.”

Trần lục nam không cự tuyệt cô, không lâu sau thật đúng là làm cho Nhan Thu Chỉ một ly cà phê ngọt một chút.

Nhan Thu Chỉ nhấp một ngụm, đôi mắt sáng lên: “Uống ngon.”

Trần Lục Nam nhìn thần thái phấn chấn của cô, thu hồi ánh mắt.

“Hôm nay có việc?”

Nhan Thu Chỉ lắc đầu: “Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai mới làm việc.”

Ngày mai cô phải chụp hình một quyển tạp chí.

Trần Lục Nam hiểu rõ.

Nhan Thu Chỉ đột nhiên có chút hứng thú với hành trình của Trần Lục Nam, chủ động hỏi: “Anh thì sao?”

Trần Lục Nam nói: “chút nữa có cái phỏng vấn.”

“Phỏng vấn gì?”

Trần Lục Nam lời ít ý nhiều nói: “Đài Quả Quýt.”

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, nghĩ tới loại hình phỏng vấn của đài Quả Quýt, kinh ngạc hỏi: “Phát sóng trực tiếp?”

“Ừ.”

Trần Lục Nam về nước một đoạn thời gian, mặc dù hành trình rất điệu thấp, nhưng vẫn luôn có đủ các loại thứ mời đưa lại đây.

Nên tham gia anh sẽ tham gia, nhưng phỏng vấn xác thật là lần đầu tiên, rất nhiều đài đều muốn lấy được tư liệu trực tiếp, nên đưa ra rất nhiều điều kiện không giống nhau.

*

Nhan Thu Chỉ nghỉ ngơi, Thẩm Mộ Tình tiến tổ cũng chậm lại, đơn giản tới nhà cô tụ tập.

Nguyên bản là tính toán ở bên ngoài, nhưng Trần Lục Nam không ở nhà, Nhan Thu Chỉ đơn giản kêu cô ấy qua đây.

“Hôm nay Trần Lục Nam có hoạt động gì sao?”

Nhan Thu Chỉ gật đầu, nói: “Người ta có cái phỏng vấn.”

Thẩm Mộ Tình nhìn cô, dở khóc dở cười: “Cậu như thế nào lại không đi theo?”

“Tớ vì cái gì lại muốn đi theo?”

Nhan Thu Chỉ trợn trắng mắt: “Hai người chúng tớ ở chung trong thời gian dài, sẽ cãi nhau.”

Thẩm Mộ Tình nhún vai: “Cậu có thể nhịn cãi nhau với anh ấy.”

“Tớ đây nhịn không được, ai bảo anh ta cứ chọc tớ như vậy.”

Thẩm Mộ Tình: “……”

Cô ấy không hiểu được lạc thú của đôi vợ chồng này.

Nhan Thu Chỉ xua xua tay: “Lại đây, tớ có mang về một ít dâu tây cùng quả quýt do chính tay tớ hái từ vườn trái cây đấy, nếm thử không?”

Thẩm Mộ Tình nhướng mày.

Cô ấy cần phải nếm thử, không nếm thì không phải chị em tốt.

Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, hoạt động rất tùy tính.

Trong lúc trò chuyện, Nhan Thu Chỉ đột nhiên mở điện thoại.

“Cậu làm gì vậy?”

“Xem đài Quả Quýt.”

Thẩm Mộ Tình ý vị không rõ cười cười: “Nhìn Trần Lục Nam?”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Tớ muốn nhìn phóng viên muốn phỏng vấn anh ấy cái gì.”

Thẩm Mộ Tình nhìn bộ dáng đạm nhiên này của cô, cũng không biết là nên đồng tình cho Trần Lục Nam hay là nên đồng tình cho cô.

Cô ấy lắc đầu, cũng đi qua xem.

Trần Lục Nam là khách quý đài Quả Quýt, thời điểm xuất hiện liền có lãnh đạo thượng tầng tự mình nghênh đón, sau khi đến hậu trường, chuyên viên trang điểm hóa trang cho Trần Lục Nam, nhân viên công tác đưa một phần bản thảo phỏng vấn qua đây, “Trần lão sư, trước nhìn xem bản thảo này còn có chỗ yêu cầu sửa chữa hay không.”

Họ rất tôn trọng và coi trọng những nghệ sĩ như Trần Lục Nam.

Vương Khang đơn giản nhìn qua trước, bỏ mấy cái vấn đề mẫn cảm ra rồi mới đưa cho Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam liễm mắt đảo qua, dừng trên vấn đè tình cảm.

Anh điểm điểm, nhìn về phía nhân viên công tác: “Vấn đề này xóa.”

Nhân viên công tác sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Trần lão sư…… mọi người đều rất tò mò vấn đề này, đều muốn biết.”

Cô ấy thấp giọng nói: “Có thể hay không chỉ trả lời một chút?”

Giọng Trần Lục Nam trầm thấp, trực tiếp cự tuyệt: “Không thể.”

“……”

Nhân viên công tác không còn cách nào, thấp giọng nói: “Vậy Trần lão sư, lúc nữa chúng ta có khả năng sẽ có một màn tương tác với fans, sẽ lựa chọn tùy ý ba cái vấn đề của fans để trả lời, cái này có thể chứ?”

Trần Lục Nam suy nghĩ, gật đầu: “Có thể.”

Thời điểm phỏng vấn chính thức phát sóng trực tiếp trên mạng.

Trần Lục Nam còn chưa xuất hiện, làn sóng fans đã lan khắp trên màn hình, đặc biệt đặc biệt nhiều.

Tất cả đều hoan nghênh cuộc phỏng vấn trực tiếp đầu tiên của Trần Lục Nam.

【 A a a a a a nam nhân ta muốn ngủ nhất rốt cuộc cũng xuất hiện. 】

【 Ô ô ô ô ca ca đã hơn một năm không buôn bán vẫn là ca ca a! 】

【 Vì cái gì ta lại cảm thấy Trần Lục Nam càng ngày càng có mị lực như vậy. 】

【 Tạo hình hôm nay của ca ca hảo soái a. 】

【 A a a a a muốn làm nũng ở trong lòng ngực ca ca! 】

……

Nhan Thu Chỉ nhìn làn đạn, mặt vô biểu tình, lúc này mới đem tầm mắt chuyển đến trên người Trần Lục Nam.

Anh hôm nay trang điểm đích xác rất đẹp, mặc một cái sơ mi trắng cùng quần jean, cả người thoạt nhìn trẻ trung hơn rất nhiều, khí chất cũng sạch sẽ hơn chút.

Đương nhiên, hằng ngày cũng rất sạch sẽ.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm, Thẩm Mộ Tình ghé vào bên tai cô nói: “Kỳ thật cậu có thể ngủ với Trần Lục Nam, cũng là làm toàn cư dân mạng hâm mộ.”

Nhan Thu Chỉ liếc cô ấy.

Lúc đầu đều là một ít vấn đề phỏng vấn tương đối đứng đắn, không có gì ý tứ.

Đến lúc sau thời điểm tùy ý rút vấn đề của fans, mới trở nên có chút lạc thú.

Vấn đề thứ nhất và thứ hai đều hỏi về sự nghiệp của Trần Lục Nam, đến cái thứ ba, bốc trúng vấn đề cá nhân.

Nhan Thu Chỉ dựng lỗ tai lên nghe.

Người chủ trì hỏi: “Trần lão sư, anh đã bao giờ gặp một người phụ nữ bằng tuổi khiến anh khắc sâu ấn tượng chưa.”

Trần Lục Nam hơi dừng lại, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Có.”

___________
10/07/2021.
(〃゚3゚〃)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro