Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại là chị gái gọi tới, Trình Tiêu đi tới góc hành lang nghe điện.
"Tiêu Tiêu, nếu ba mẹ có gọi điện thì em nhất định đừng nghe máy."
Trình Dao thở dài, lại nói:
"Nếu bọn họ nói cần tiền chữa bệnh hay gì gì đại loại vậy, em tuyệt đối đừng tin, đều là gạt người."
Không cần nói tiếp Trình Tiêu cũng đoán được, lí do sâu xa của việc này, lại là vì cậu con trai bảo bối của bọn họ.

Trình Tiêu cũng không quá để ý chuyện này, cô hỏi chị:
"Chị, khi nào thì chị tới thành phố A?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, mãi sau Trình Dao mới lên tiếng:
"Tiêu Tiêu, em đừng xía vào, chuyện của chị thì chị sẽ lo."
Giọng nói của Trình Dao vô cùng buồn tủi, Trình Tiêu căng thẳng hỏi lại:

"Chị nói vậy là có ý gì, không phải chị ly hôn với ông ta rồi sẽ tới thành phố A sao?"
"Ông ta sẽ không ly dị."
"Không được, chị phải ly dị với ông ta! Chị không thể để cả đời mình bị lão già như vậy làm hỏng được!"
Trình Tiêu có chút kích động, cô hít sâu một hơi, nói tiếp:
"Chị, chúng ta đem tiền trả lại cho ông ta, trả gấp đôi cũng được, chỉ cần ông ta đồng ý ly dị."
"Tiêu Tiêu, chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trình Dao thở dài. Thời điểm gả ra ngoài, cô liền biết mình không còn đường lui rồi.
"Chuyện tiền nong chị không cần quan tâm, tóm lại, chị phải cùng ông ta ly hôn!"
Tâm tình Trình Tiêu kém tới cực điểm, khi trở về phòng bao thì Vương Nhất Bác và Xa Huyễn San không còn ở có. Cô đang định cáo từ, Ôn Thi Ngôn liền gọi cô lại:
-Trình Tiêu, Nhất Bác sẽ quay trở lại ngay thôi.
Hướng Lộ đem mic đưa cho cô:

-Tiêu Tiêu, cùng chị hát 1 bài.
Hướng Lộ chọn một bài tình ca vô cùng hot.
Trình Tiêu không cự tuyệt, nhận lấy mic bắt đầu hát.
Hát được một nửa, cô bật một lon bia ngẩng đầu uống cạn hơn nữa, sau đó lại hát tiếp.
Tới khi hát xong, Trình Tiêu đã uống được 2 lon bia. Cô ngồi lại về sofa, bắt đầu khui tiếp lon thứ 3.
Hướng Lộ cản cô lại:
-Tựu lượng kém thì uống ít thôi.
Trình Tiêu cười:
-Vừa vặn nhân dịp này em cũng muốn rèn luyện một chút.
Vừa nói, cô vừa nhìn ly rượu trắng trên bàn, còn chưa kịp cầm lên thì Tư Không Lương đã cầm trước:
-Làm sao, ghen tị nên mượn rượu giải sầu?
Trình Tiêu không có tâm trạng đáp lại anh ta, quay người đi tìm Tùng Gia Duyệt nướng đồ.
Tới khi Vương Nhất Bác trở lại, Trình Tiêu đã uống đến 7,8 lon bia, trên bàn bừa bộn toàn là đồ nướng.
Trình Tiêu ngồi đối diện với Tùng Gia Duyệt chơi trò chơi, ai thua sẽ phạt rượu, căn bản không chú ý có người đi vào.
Mãi cho tới lúc Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh, Tùng Gia Duyệt mới hoảng sợ kêu lên một tiếng:
-Anh.
Trình Tiêu vỗ vỗ tay cậu ta:
-Tiếp tục nào.
Tùng Gia Duyệt sao dám tiếp tục chứ, chuồn đi nơi khác tìm bạn chơi mới.
Đầu óc Trình Tiêu choáng váng, quay đầu lại liền thấy Vương Nhất Bác đang nhìn cô chằm chằm, con ngươi ẩn chứa ánh lửa.

Anh đây là đang tức giận?
Trình Tiêu nhìn thời gian một chút, cố tỏ ra kinh ngạc:
-Oa, hơn một giờ lận!
Cô chống tay lên cằm, ánh mắt mê ly, cười thật quyến rũ:
-Tiến bộ rất nhiều, em nhớ trước kia anh chỉ được lâu lắm là hai mươi phút.
(Editor: Ối dời ơi chuyện tế nhị mà sao chị lại hê lên cho cả thiên hạ biết vậy hả, lúc lâm trận lại còn tỉnh táo tới mức tính cả giờ luôn hay sao mà biết 20p =))))
Vương Nhất Bác nhíu mày, ôm cô lên:
-Nói bậy bạ gì đấy?
Người Trình Tiêu mềm nhũn, đứng cũng không vững nữa.
Vương Nhất Bác bế cô ôm ra khỏi phòng bao.

Trình Tiêu say tới mức hai mí mắt muốn sụp xuống, mặt vùi vào trong ngực anh, nửa tỉnh nửa say lè nhè:
-Vương Nhất Bác, anh cũng sắp kết hôn rồi, còn tới trêu đùa em làm gì?
Yên tĩnh một hồi, cô lại nói:
-Có phải anh muốn đòi lại số tiền em còn nợ anh, mà ngại nói ra không?
Vương Nhất Bác tức giận tới mức bật cười, nhét cô vào trong xe, nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi:
-Ngày đó em vay ai để lấy tiền trả cho anh?
Ba năm trước, Trình Tiêu nói ra lời chia tay. Anh vừa đi, cô liền không nói không rằng chuyển khoản tiền lại cho anh, cả gốc lẫn lãi đều trả đủ. Có ý gì chứ, muốn vạch rõ giới hạn với anh?
Trình Tiêu nở nụ cười mông lung, không trả lời câu hỏi của anh, ngây ngô nói:
-Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ.
Vương Nhất Bác cũng không truy cứu vấn đề này nữa, nhìn cô chằm chằm vài giây, cúi đầu hôn lên trán cô, thì thầm:
-Tiêu Tiêu, vậy em có quà gì tặng anh?
Cũng chẳng quan tâm tới tài xế còn đang ngồi trên xe, anh cúi đầu bắt lấy môi cô, nhẹ nhàng ôn nhu gặm cắn.
Trình Tiêu trong lòng run lên, không chống cự, cũng không đáp lại anh.
Tới lúc Vương Nhất Bác buông cô ra, Trình Tiêu mới cười giễu một tiếng:
-Hai chúng ta bây giờ là đang vụng trộm ngoại tình?
Vương Nhất Bác nhìn ra nỗi buồn phảng phất trong ánh mắt của cô, bèn ôm cô đặt lên đùi mình.
- Xa Huyễn San là do trưởng bối tự mình thông báo với truyền thông, anh chưa bao giờ dính dáng đến cô ta, cũng đã nói rất rõ với em rồi.
Vương Nhất Bác cũng không giỏi lựa lời giải thích, dừng một chút lại nói:
-Tiêu Tiêu, cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Vương Nhất Bác là kiểu người như thế nào, Trình Tiêu rất rõ ràng.
Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ, chỉ cách nhau một Xa Huyễn San.
Yên lặng hồi lâu, Trình Tiêu đột nhiên thốt ra một câu:
-Vương Nhất Bác, chúng ta đã chia tay rồi.
-Anh không đồng ý.
Trình Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng thì thầm:
-Vợ chồng đã kết hôn chỉ cần ly thân hai năm đã có thể xin ly dị, chúng ta ba năm không gặp, có thể coi là tự động chia tay chứ nhỉ?
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn cô:
-Tiêu Tiêu, em đây là đang oán trách anh suốt ba năm không thỏa mãn em?
-.....
Trình Tiêu quyết định không đáp, dù sao thì anh luôn tìm được cách để xuyên tạc lời cô.
Vương Nhất Bác ghé sát vào lỗ tai cô, thấp giọng:
-Đừng nóng vội, anh đảm bảo sẽ bù đắp đầy đủ thiếu sót suốt ba năm qua.
Trình Tiêu:....
Đề tài này nên dừng lại thôi.
Gò má Trình Tiêu dán lên lồng ngực Vương Nhất Bác, cảm giác ấm áp chỉ anh mới có này, khiến cho cô an tâm.
Có men rượu vào, những suy nghĩ chất chứa cũng cứ thế tuôn ra.
Trình Tiêu khẽ nhắm mắt, không biết là nói cho Vương Nhất Bác nghe hay là nói cho bản thân nghe:
-Không biết chị có thể thuận lợi ly hôn không, nếu không thể, đời này của chị coi như xong rồi. Chị mới 25 tuổi, mà lão già kia đã gần 50, xấu xí mập mạp, lại còn ngoại tình nữa.
Trình Tiêu thấp giọng mắng một câu thô tục, lại nói:
-Trên đời này sao lại có thể có loại cha mẹ như vậy chứ, vì để mua nhà cho con trai út mà liền đẩy con gái ra ngoài kiếm tiền. Tháng trước mới từ chỗ em lừa lấy đi ba mươi mấy vạn tệ vẫn cảm thấy chưa đủ, lại còn đem chị gả cho lão đàn ông kia chỉ vì lão có tiền. Cũng bởi vì lão ta nguyện ý trả sính lễ năm trăm ngàn tệ, chị cũng thật là, không biết phản kháng lại còn gạt mình mà gả cho người ta.
-Trong nhà lão ta còn có hai đứa con riêng, cũng đều hai mươi mấy rồi, ngày ngày tìm cách làm khó chị... Mọi người đều nói chị gả cho ông ta vì tiền, thanh danh của chị cũng mất, em khuyên chị ly dị rồi tới thành phố A, nhưng lão già kia không chịu... Cha mẹ thì giống như quỷ hút máu vậy, luôn tìm cách moi tiền em và chị em để đưa cho em trai, em trai cầm tiền ra ngoài phung phí chưa tới một tháng đã xài hết cả mấy trăm ngàn tệ. Xài hết tiền rồi lại nghĩ tới biện pháp móc tiền từ trên người chúng em, nếu không cho liền bị mắng là đồ vô lương tâm.
Trình Tiêu càng nói càng tức:
-Rốt cuộc là ai con mẹ nó không có lương tâm chứ! Em và chị em thành tích học hành vẫn rất tốt, thi đỗ đại học nhưng lại không cho học, phải ra ngoài kiếm tiền nuôi cả nhà. Em may mắn đã chạy đi xa, chị thì quá nhu nhược, em nói thế nào cũng không nghe.
Vương Nhất Bác quen Trình Tiêu bốn năm, nhưng thực ra thời gian hẹn hò cũng chỉ có mấy tháng, Trình Tiêu cũng không kể chuyện gia đình với anh bao giờ. Vương Nhất Bác cũng chưa từng hỏi nhiều, anh chỉ biết quê Trình Tiêu là một huyện nhỏ ở phương Nam.
Vương Nhất Bác cũng không biết an ủi cô thế nào, trầm mặc mấy giây, nói:
-Người kia muốn thế nào mới chịu ly hôn?
-Lão ta đã gần 50 tuổi, thật vất vả kiếm được người vợ trẻ đẹp như chị, chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu buông tay.
Dạ dày cuộn lên khó chịu, cảm giác đau đớn quen thuộc truyền tới, Trình Tiêu xuống khỏi đùi anh, ngồi trên ghế ôm bụng.
Vương Nhất Bác lấy thuốc dạ dày từ trong túi xách của cô, lấy ra vài viên thuốc.
Xe dừng lại bên tiệm tạp hóa ven đường, tài xế xuống xe đi mua nước.
Tài xế rất mau quay trở lại, Vương Nhất Bác mở nắp chai nước, đưa thuốc đến miệng cô.
Trình Tiêu mơ mơ màng màng, ngửi được mùi đắng của thuốc liền mở mắt ra, nghiêng đầu sang 1 bên:
-Không đau, không cần uống thuốc.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Tiêu sợ nhất là uống thuốc. Nếu không phải tới khi không chịu nổi nữa, thì cô thà chịu đau cũng không muốn uống thuốc.
Nhưng lần này cô phải uống, nếu không uống chỉ sợ sẽ giống như lần trước, đau tới nỗi không đứng thẳng được, phải tạm hoãn công việc.
Vương Nhất Bác hiểu rõ tính cô, cũng không nhiều lời, đem thuốc ném vào trong miệng mình.
Trình Tiêu giương mắt nhìn anh, còn chưa kịp nói gì, môi liền bị anh ngậm lấy.
Thuốc ở trong nước càng lâu càng đắng, Trình Tiêu cũng không dám dây dưa, miệng hơi mở ra, Vương Nhất Bác bèn nhân cơ hội đẩy thuốc vào miệng cô.
Thuốc vừa nuốt xuống, đầu lưỡi anh liền quét sạch một vòng khoang miệng cô, như muốn xóa sạch vị đắng còn sót lại.
Trình Tiêu bị anh hôn đến run rẩy, nắm lấy cổ áo anh, người càng ngày càng nhũn ra.
Xe dừng lại, Trình Tiêu phát hiện đây không phải là nhà mình, bèn hỏi anh:
-Sao anh nói anh không có chỗ ở?
-Tư Không Lương giúp anh kiếm.
Vương Nhất Bác ôm Trình Tiêu lên lầu, rót ly nước cho cô rồi chạy đi tắm.
Trình Tiêu vô cùng mệt mỏi, tìm phòng ngủ dành cho khách, khóa cửa lại, cũng không buồn tắm rửa lập tức nằm ngủ.
Hơn mười phút sau, Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra, không thấy ai, bèn đi các phòng tìm.
Phòng khách còn sáng đèn, cửa lại bị khóa, Vương Nhất Bác cười một tiếng, đi tìm chìa khóa mở cửa.
(Editor: Oidoioi vỏ quýt giày có móng tay nhọn =) tóm lại là chạy không thoát móng vuốt của anh Vương đâu chị Trình ạ =)))
Lúc Vương Nhất Bác đi vào, Trình Tiêu đã ngủ say.
Mái tóc xoăn dài xõa tung trên gối, một bên quai váy tuột xuống, để lộ ra đầu vai tròn trịa.
Cơ thể Vương Nhất Bác nóng ran đến khó chịu, suốt ba năm ròng, số lần anh nhớ cô đã không thể đếm hết.
Yết hầu khẽ động, anh trực tiếp trèo lên giường, cúi đầu cắn lấy môi của cô, dùng sức mút lấy.
Trình Tiêu bị đau đến tỉnh, đẩy anh:
-Đi ra, em buồn ngủ.
Vương Nhất Bác cắn cắn cằm cô:
-Nhiều nhất là hai mươi phút? Hử?

___________________________________

Rồi rồi tới số lun r T_T ai bảo kêu ổ 20 phút chi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro