# 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kế tiếp, Park Jae Chan."

Jae Chan vào phòng siêu âm theo phân phó của hộ sĩ nằm ở trên giường vạch bụng ra, hộ sĩ cầm đầu soi quét qua quét lại trên bụng Jae Chan.

"Thai nhi còn chưa hình thành hoàn toàn, có thể xoá sạch." Hộ sĩ bình tĩnh nói.

"Tôi có thể nhìn hình dạng thai nhi không?" Jae Chan nghiêng đầu nhìn màn hình.

"Cậu xem, chỗ tròn tròn màu đen đang lay động ấy, thai nhi bây giờ vẫn chỉ là một cục thịt nhỏ cho nên nhìn không ra hình dạng." Hộ sĩ chỉ cho Jae Chan nhìn.

Jae Chan hai mắt đẫm lệ nhìn cục thịt nhỏ, đó chính là con của cậu, vẫn chưa hình thành đầy đủ hình dáng một bé con. Jae Chan ngực đau đớn như bị kim đâm, chỉ chốc lát nữa bé con ấy sẽ bị xóa sạch.

"Được rồi, lau khô chút." Hộ sĩ lấy khăn tẩm cồn lau bụng Jae Chan, sau đó đứng dậy viết vào hồ sơ bệnh án, trong miệng còn nói.

"Hiện tại nam nhân mang thai chẳng phải chuyện dễ dàng, đôi vợ chồng vừa rồi ta nhớ khi bọn họ phát hiện có thai thì sung sướng như ở thiên đường, sau đó hai người bọn họ tháng nào cũng đến kiểm tra, thật hạnh phúc a."

Jae Chan lẳng lặng nhìn hộ sĩ, trên mặt tràn ngập thương cảm.

"Nếu cậu đã quyết định thì tôi cũng không ngăn cản, đây là lịch phẫu thuật, đi qua lầu trái sẽ thấy phòng phẫu thuật."

Jae Chan cầm lịch ra khỏi phòng, thế nhưng toàn thân như bị đánh thuốc mê, bước chân mềm nhũn vô lực, trong vô thức cậu ngồi ở ghế đá trên hàng lang.

Trong tay là tờ lịch phá thai, ngực có chút dao động.

Đi ra khỏi bệnh viện Jae Chan đứng ở trước thùng rác nhìn lịch phá thai trong tay, cuối cùng xé bỏ ném vào trong thùng rác.

Trẻ con vô tội, dù cha không cần con thì cũng còn có ba, ba nhất định sẽ yêu thương con.

Cuối cùng Jae Chan lựa chọn giữ lại thai nhi, cậu nghĩ mình không thể ích kỷ như thế, chưa hỏi con mà đã ra tay giết nó là có tội. Thai nhi giữ lại, hiện tại điều duy nhất cần phải làm là ly hôn, Seoham không hề chủ động đề cập chuyện ly hôn, vậy thì mình sẽ chủ động trước.

Buổi tối Park mẫu tới nhà bọn họ tới ăn cơm, ba người ngồi vào bàn lại trở nên an tĩnh không ai chủ động nói.

"Mẹ, con có chuyện muốn nói." Seoham buông chén nhìn Park mẫu, cũng liếc qua nhìn Jae Chan, Jae Chan biết nhưng không quan tâm mà tiếp tục ăn cơm.

"Chuyện gì." Park mẫu hỏi.

"Ngày mai Karina muốn họp báo tuyên bố chuyện rời khỏi công ty, còn có thừa nhận quan hệ giữa con và cô ấy."

Park mẫu nghe Seoham nói như thế, mặt đen lại, "Park Seoham, ngươi không cảm thấy thân là một người đã kết hôn, nói ra những lời này không thấy quá đáng sao?"

Jae Chan cúi đầu làm bộ không có nghe thấy, thế nhưng lại nghe đến rõ ràng.

"Con và Jae Chan vốn là bị mẹ ép buộc kết hôn, chuyện ly hôn không sớm thì muộn, nếu như chờ người phát hiện con đã kết hôn rồi mà người yêu lại là Karina, mẹ muốn cho bọn phóng viên hủy hoại danh tiếng sao?"

"Park Seoham, ngươi đừng lấy đó uy hiếp ta, chỉ cần ta sống ngày nào thì tuyệt đối không cho phép các ngươi ly hôn!" Park mẫu giận dữ đứng lên chỉ vào Seoham cả tiếng nói.

Seoham bình tĩnh nói, "Tình cảm là chuyện của bọn con, Jae Chan, cậu đáp ứng ly hôn không?"

Sao lại không đáp ứng, đây chẳng phải là kết quả mà ngay từ đầu đã thấy sao? Park Seoham anh thiếu kiên nhẫn quá, nhanh như vậy đã muốn ly hôn, sau đó chân chính bên người mình yêu. Thì ra những chuyện làm trước đây, nói những lời này đều là gạt người, cái gì mà muốn thử tiếp thu tôi. Người kia tới cuối cùng vẫn không thể ra khỏi tâm trí của anh, anh làm thế nào mà tiếp thu tôi.

Jae Chan buông chén, ánh mắt bình thản nhìn hai người sau đó nhìn về phía Park mẫu, nhếch môi cười mà không cười trả lời, "Xin lỗi mẹ, con đáp ứng ly hôn."

"Jae Chan, con làm sao vậy, con nói cho ta biết con đã nỗ lực bao nhiêu, giờ đây vì sao lại muốn từ bỏ." Trái tim Park mẫu tan vỡ từng mảnh, đứa con trai duy nhất đã rời bỏ mình, giờ ngay cả đứa con dâu hiền cũng muốn rời bỏ mình.

"Mẹ, xin lỗi." Jae Chan hé miệng nói, cậu chỉ có thể nói xin lỗi với Park mẫu, cậu có nhiều lời muốn nói lắm nhưng đành chôn dấu vào lòng.

"Hai người các ngươi, quả thực muốn chọc giận ta chết!"

Park mẫu ném chiếc đũa giận dữ xông ra khỏi cửa, mạnh bạo đóng sập cửa lại. Trong phòng an tĩnh quay lại, Jae Chan đứng dậy xoay người lên lầu.

"Cảm ơn cậu."

Seoham nói với theo, Jae Chan dừng lại, trên mặt dĩ nhiên vung lên một dáng tươi cười, đó là dáng tươi cười mỉa mai mà thê thảm, sau đó đi lên lầu.

Đóng cửa lại Jae Chan dựa trên cửa ngồi xuống trên mặt đất, ôm mặt chôn trong vòng tay khóc nức nở.

Rốt cục đã đi đến tận cùng của con đường này, rốt cục cũng đã đến lúc phải ra đi, vậy thì phải hài lòng chứ, vì sao lòng lại đau đớn như bị dao đâm. Cuộc hôn nhân như căn nhà tù hành hạ bản thân hơn một năm đã đến lúc kết thúc, đã đến lúc tìm về với bầu trời tự do của riêng mình, thế nhưng lòng lại quặn đau.

Đột nhiên dưới bụng òa lên một trận đau đớn, Jae Chan cau mày ôm bụng an ủi, "Xin lỗi con yêu, để con sợ hãi rồi, hiện tại ba thực sự chỉ còn có một mình con nữa thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro