36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc sờ lên gáy, chỗ bị Kim Thái Hanh nhéo hơi ngứa.

Một bàn ba người chơi bi-a ở cách đó không xa, ba mặt nhìn nhau, trong chốc lát không ai nói gì.

Trịnh Hạo Thạc "đù" một tiếng: "Mẹ nó bi-a là chơi như vậy hả?!"

Phác Trí Mẫn bám lấy cậu ta: "Vậy mày dạy tao đi, dạy như kiểu bọn họ ấy."

Trịnh Hạo Thạc quay đầu nhìn Phác Trí Mẫn, quét từ trên xuống dưới mấy lần: "Cút."

Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn đều độc thân từ trong bụng mẹ, thêm nữa là hiện giờ Điền Chính Quốc đã không còn thích Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh lại càng không có khả năng thích Điền Chính Quốc, nên hai người họ hoàn toàn không nghĩ đến chiều hướng kia.

Mẫn Doãn Kì nhìn hai người này, ngạc nhiên khâm phục trên thế giới này vẫn còn thứ sinh vật đơn bào như vậy, chẳng lẽ cứ phải cầm loa đi khắp nơi rêu rao mới là thích người ta?
Thật quá đơn thuần.

Phác Trí Mẫn là cái đứa hào hứng được ba phút, chọc được mấy viên bi bèn nói không chơi nữa, ném cây cơ chạy đi tìm Điền Chính Quốc . Điền Chính Quốc đang cúi mặt xuống bàn, bị Phác Trí Mẫn chạy tới từ phía nhau nhào lên làm cho sợ hết hồn.

"Quốc Quốc, bọn mình đi xem pháo hoa đi!"

Điền Chính Quốc nhìn xuống bên ngoài: "Pháo hoa bắn lúc 9 giờ mà? Qua lâu rồi."

Phác Trí Mẫn lắc đầu: "Tôi hỏi rồi, lát nữa còn một đợt nữa."

Điền Chính Quốc nhìn đống bi trên bàn, hơi xoắn xuýt một chút, cậu vẫn rất thích chơi cái này.

Phác Trí Mẫn thấy Điền Chính Quốc xoắn xuýt, bắt đầu chơi xấu nũng nịu: "Quốc Quốc, đi đi mà, đợi về trường rồi cuối tuần bọn mình đi chơi cũng được mà."

"... Ừ." Cậu không có sức chống cự với sự nhõng nhẽo đòi hỏi của người khác, đành phải đồng ý.

Kim Thái Hanh đứng ở đối diện cậu, vừa mới cho một viên bi xuống hố.

Điền Chính Quốc đưa cây cơ cho nhân viên công tác, nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Vậy... Tôi đi trước đây."

Biểu cảm của Kim Thái Hanh trở nên lạnh nhạt, anh lười biếng nhìn sang Điền Chính Quốc, nhìn không ra được cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Điền Chính Quốc lại bị ánh mắt đó làm cho yết hầu khô khốc.

"Ừm." Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc không chút lưu luyến đi mất, Kim Thái Hanh cúi người, chọc lần cuối cùng, bi trắng va chạm với bi hồng, hai viên bi lập tức bắn ra khỏi mặt bàn.

Nhân viên công tác ở bên cạnh vẫn còn trẻ, bị dọa cho tái mặt.

Kim Thái Hanh đứng dậy, rút khăn tay chậm rãi lau cây cơ, nhìn về phía nhân viên công tác kia, nở nụ cười rất nhạt: "Ngại quá, trượt tay."
Chàng trai kia nhặt bi lên, lắc đầu nói không sao, đây là việc bọn họ phải làm.

Mẫn Doãn Kì cầm cơ đi tới, đặt mông ngồi lên bàn bi-a: "Bọn họ đi xem pháo hoa rồi, ông không đi à?"

Kim Thái Hanh ném cây cơ lên mặt bàn, đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, mỉm cười, hỏi lại Mẫn Doãn Kì: "Ông không đi à?"

Mẫn Doãn Kì: "..." Vừa rồi hắn đi xin Wechat của Phác Trí Mẫn, nó lại không cho, nó quá ngu, nói là không quen thì thêm bạn làm gì.

Kim Thái Hanh thấy được một màn kia, bây giờ Mẫn Doãn Kì chế giễu anh, anh lập tức chọc nát tim hắn.

Trên thế giới sao lại có thứ sinh vật chó má như Kim Thái Hanh chứ?

Mẫn Doãn Kì bị chọc tức, cầm cơ định chọc mấy bi, mặc kệ anh, lúc thuận tay lấy bi trong lỗ ra lại nhìn thấy dưới đất có một tấm thẻ màu vàng.

Nhặt lên xem xét thì đó là một cái thẻ phòng, phía trên in 601. Tầng sáu là tầng cao nhất có phòng nghỉ, lên trên nữa là vườn hoa trên không, tầng sáu đều là phòng tổng thống và phòng hạng sang.
Kim Thái Hanh và đám Mẫn Doãn Kì cũng ở tầng này.

Mẫn Doãn Kì hỏi nhân viên công tác ở bên cạnh: "Bọn tôi là khách đầu tiên của bàn này à?"

Mặc dù nhân viên công tác không hiểu vì sao Mẫn Doãn Kì lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Vâng, không có nhiều khách đến khu chơi bi-a lắm nên ngài và các bạn của ngài là nhóm khách đầu tiên của bàn này ạ."

Mẫn Doãn Kì nhếch khóe miệng, hắn ném cây cơ đi, bước đến trước mặt Kim Thái Hanh, vứt cái thẻ xuống bàn trà: "Thẻ phòng của Quốc Quốc nhà ông."

Phòng tổng thống của khu nghỉ dưỡng này không phải thứ nhà giàu bình thường kham nổi, nếu là đám Điền Chính Quốc thì chuẩn rồi.

Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua, hôm nay Điền Chính Quốc mặc áo thun, áo không có túi, chắc là lúc cúi người đánh bi-a bị rơi ra từ trong túi quần.

Anh nhét thẻ phòng vào ví tiền của mình: "Để tôi đưa cho em ấy."

Mẫn Doãn Kì không nhịn được cười: "Đưa thật luôn?"

Kim Thái Hanh thản nhiên nhìn hắn một cái, Mẫn Doãn Kì lập tức im lặng.

Bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa, trong sân có không ít người, gần mười hai giờ rồi mà còn đông như vậy, đủ để tượng tượng ra pháo hoa ở chỗ này bắn đẹp cỡ nào.

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn cùng với Trịnh Hạo Thạc ngồi quanh một cái bàn nhỏ. Điền Chính Quốc cảm thấy hơi lạnh, trước khi ra ban công ngắm pháo hoa đã mặc vào áo khoác của Trịnh Hạo Thạc, cậu không mang áo khoác, tưởng là sẽ không dùng đến.

Nhưng ban đêm ở trên núi lạnh hơn trong thành phố nhiều, một trận gió thổi qua cũng có thể khiến người ta nổi da gà.

Điền Chính Quốc chìm trong cái ghế mây, ôm một cái gối dựa, kéo mũ áo lên đầu, ngay cả Trịnh Hạo Thạc cũng cảm thấy bộ dạng này của Điền Chính Quốc thật ngoan.

Trong ba người bọn họ, Điền Chính Quốc là cái đứa có vẻ ngoài lừa người nhất. Khi còn bé, mỗi lần ba người bọn họ cùng nhau gây chuyện phá phách, đa số đều là do Điền Chính Quốc đầu têu, Phác Trí Mẫn mù quáng đi theo, Trịnh Hạo Thạc thì là ban đầu nghi ngờ, sau lại lựa chọn nghe theo.

Kết quả là lần nào bị phụ huynh tóm được cũng đều chỉ có cậu ta và Phác Trí Mẫn bị mắng, Điền Chính Quốc chỉ cần nhỏ hai giọt nước mắt, nói lần sau không dám nữa là Điền Đại Chí đã xót chết rồi, sao nỡ mắng.

Năm lớp sáu học tiểu học, Điền Chính Quốc dùng bút máy đâm vào đùi người ta, Điền Đại Chí còn vì an ủi Điền Chính Quốc mà dẫn cậu đến công viên chơi trò chơi, còn kéo một xe đồ xếp hình về.

Từ nhỏ đến lớn, Điền Chính Quốc dựa vào gương mặt này, chiếm đã không biết bao nhiêu lợi ích.
Trịnh Hạo Thạc không khỏi thở dài.

Điền Chính Quốc nhìn cậu ta, nghi hoặc: "Mày sao thế?"

Trịnh Hạo Thạc sờ lên mặt mình: "Nếu tao mà đẹp trai hơn một chút là có khi Mạnh Âu đã thích tao rồi."

Phác Trí Mẫn không thể tưởng tượng nổi: "Sao mày lại nói vậy? Mạnh Âu không thích mày không phải vì mày xấu xí!"

Trịnh Hạo Thạc xúc động, Phác Trí Mẫn lớn rồi, còn biết bảo vệ cho bố nó. Nhưng cậu ta còn chưa kịp vui mừng xong, Phác Trí Mẫn đã nói tiếp: "Cô ấy không thích mày là vì mày không những xấu mà còn là thằng trai thẳng ngu nhất trần đời."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Điền Chính Quốc: "..."

Trịnh Hạo Thạc đạp Phác Trí Mẫn một phát, suýt chút nữa đạp ngã cả ghế của nó, rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, mày yêu đương nhiều vậy rồi, truyền thụ cho tao chút kinh nghiệm đi."
"..." Điền Chính Quốc làm gì có cái gì gọi là kinh nghiệm, đó toàn là kinh nghiệm của nguyên thân, cậu còn tệ hơn cả Trịnh Hạo Thạc độc thân từ trong bụng mẹ, cậu còn chưa từng thích ai.

Nhưng nhìn Trịnh Hạo Thạc dùng ánh mắt tội nghiệp y như con cún to xác, Điền Chính Quốc do dự một hồi rồi nói: "Tùy duyên đi."

Vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc lập tức sụp đổ.

Phác Trí Mẫn cười đến suýt ngã ra đất, chó Thạc học hỏi kinh nghiệm với Quốc Quốc, có khác gì một đứa học tra hỏi học bá cậu thi kiểu gì được một trăm điểm không, đúng là tự rước nhục vào người.

Bọn họ cười đùa xong, phía xa bỗng xuất hiện một tia lửa phá tan màn đêm, xông lên bầu trời đêm như mực, sau giây phút tĩnh mịch ngắn ngủi, "bùm" một tiếng nổ tung.

Màu pháo hoa rực rỡ chảy xuống giữa trời đêm, những tia sáng như những chuỗi ngọc che kín chân trời, bung ra từng lớp, khi chúng sắp biến mất, ngay sau đó lại có những chùm pháo hoa khác tiếp nối, nửa bầu trời đều sáng rực rỡ, ở trong sân tưởng như đang ban ngày.
Mặt Điền Chính Quốc mờ ảo dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa.

Phác Trí Mẫn đang quay pháo hoa, không nhịn được cũng tiện tay chụp cho Điền Chính Quốc hai tấm.

Trình diễn pháo hoa kết thúc, đám người chậm rãi tản ra. Điền Chính Quốc nhìn bầu trời dần tối lại, ngáp một cái.

Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu: "Quốc Quốc, mày buồn ngủ rồi à?"

Phác Trí Mẫn cũng nói: "Quốc Quốc, ông về phòng ngủ trước đi, từ hồi khai giảng xong đến giờ ngày nào ông cũng học đến 2-3 giờ sáng, chắc chắn mệt lắm. Tôi với Trịnh Hạo Thạc đến quán net chơi mấy ván rồi về ngủ."

Thật ra là cài sẵn giờ đăng bài lên tường nhà, Điền Chính Quốc: "..."

Nhưng đúng là Điền Chính Quốc thấy buồn ngủ, cậu nói ngủ ngon với Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc xong, chuẩn bị trở về phòng.

Đã mười hai giờ đêm rồi, nhưng bốn phía vẫn có không ít người, đèn đuốc sáng trưng khiến Điền Chính Quốc có cảm giác không chân thực. Khu nghỉ dưỡng này đúng thật hơi quá xa hoa lãng phí.
Đứng trước cửa phòng, Điền Chính Quốc thò tay vào trong túi quần lại không thấy thẻ phòng, sững sờ, làm rơi mất rồi? Lúc tắm xong cậu thay cái quần này túi rất nông, nhưng cứ nghĩ là không sao.

Cậu lại đi xuống lầu, ghé qua những chỗ trước đó đã đi. Nhà hàng đã dọn vệ sinh Điền Chính Quốc hỏi dì lao công có nhặt được một cái thẻ phòng không, dì lao công nói không có.

Điền Chính Quốc lại đi một chuyến vào trong sân, cũng không có. Cuối cùng là phòng chơi bi-a, nhân viên đã thay ca, một chàng trai vẻ mặt hờ hững đang lau bi, trông thấy có người tới thì lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn đón khách.

"Chào ngài ạ, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Khi nghe thấy Điền Chính Quốc hỏi mình có nhặt được thẻ phòng không, cậu chàng vẫn cười cực kì tươi: "Ngại quá, tôi không thấy cái thẻ phòng nào hết."
Điền Chính Quốc đành phải xuống lễ tân.

"Mời ngài trình ra thẻ căn cước ạ."

Điền Chính Quốc giật mình, lập tức nói: "Thẻ căn cước của em ở trong phòng."

Trước mặt là một cậu bé xinh đẹp lại lễ phép như vậy, cô cũng không nỡ khó xử người ta, nhưng họ buộc phải làm việc theo quy định, dù cho chính cô cũng cảm thấy quy định này thật không có tình người: "Rất xin lỗi, nhưng ngài phải chứng minh mình là khách của phòng 601 ạ."

Điền Chính Quốc: "..."

Thấy cậu bé cực kì thất vọng, cô không nhịn được bèn nói: "Đợi đến sáng mai quản lý sẽ đến, ông ấy có thể giúp ngài mở cửa ạ. Tôi buộc phải làm theo quy định, trực đêm hôm nay lại là người thay quản lý, anh ấy không có quyền mở cửa phòng cho khách ạ, mong ngài thứ lỗi cho."

Điền Chính Quốc: "... Vâng, làm phiền chị rồi."
Lễ tân: "Đây là trách nhiệm của tôi ạ, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ."

Thế này hẳn là không thể vui nổi rồi.

Điền Chính Quốc từ bỏ, đi qua đi lại nãy giờ, mọi nơi đều có chung mấy câu giải thích như vậy. Cậu cầm điện thoại, định gọi điện cho Phác Trí Mẫn, cậu có thể chen tạm với đám Phác Trí Mẫn cũng được.

Không thì ngủ ghế sô pha cũng được.

Đang tìm số trong danh bạ, Kim Thái Hanh lại gọi tới.

Đã trễ như vậy rồi còn gọi làm gì vậy?

"A lô." Điền Chính Quốc đứng ở cửa thang máy, nhìn từng con số sáng lên.

Kim Thái Hanh vừa tắm xong, ánh mắt anh rơi xuống tấm thẻ màu vàng kim trên bàn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thẻ phòng của em ở chỗ tôi."

Điền Chính Quốc giật mình, lập tức vui mừng nói: "Sao nó lại ở chỗ anh?"

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng Điền Chính Quốc trở nên vui vẻ, giọng điệu cũng ôn hòa hơn: "Em đánh rơi trong phòng bi-a."

Điền Chính Quốc đi vào trong thang máy: "Anh ở trong phòng à? Tôi tới chỗ anh lấy nhé."

Ngón tay Kim Thái Hanh nhẹ nhàng lướt trên tấm thẻ, anh rũ mắt, hàng mi che đi con ngươi màu mực, giọng của anh truyền qua loa lại có một sự thích thú không tên.

"Được, tự em tới lấy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro