Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Aiki bước ra khỏi tiệm xăm, ở phía bên kia hòn đảo, băng Heart vừa kết thúc một cuộc chiến tập thể.

Trong ba ngày đầu bếp nhỏ rời đi, bọn họ đã tiêu diệt hẳn ba băng hải tặc vô cớ tới khiêu khích, cùng với một hang ổ thổ phỉ, toàn bộ bảo vật của băng hải tặc bị đánh bại đều bị tịch thu, bao gồm một số bản đồ truy tìm kho báu được tìm thấy trong hang ổ của bọn cướp, tất cả các thuyền viên đều không có thương vong gì lớn.

Law ném cho Bepo một bản đồ kho báu cho thấy kho báu được cất giấu trên đảo chính "Đi, đi lấy kho báu ." Anh quay người đi về phía bờ biển.

Bepo cầm bản đồ kho báu không biết tại sao.

Shachi thấy vậy, hỏi: "Thuyền trưởng, cậu không đi cùng chúng tôi sao?"

Penguin giật lấy bản đồ kho báu nói: "Chúng ta mau đi đi, để đội trưởng nghỉ ngơi. Đội trưởng là người mệt mỏi nhất trong mỗi trận chiến mà."

Law vung tay lên, ngẫu nhiên chọn một chiếc thuyền cao trên bờ, cong khóe miệng, nở nụ cười tà ác: "Bây giờ tôi định làm một việc 'dũng cảm ', sẽ quay lại sau."

Đợi một chút... 'dũng cảm 'gì vậy? Thuyền trưởng, anh lại bỏ rơi bọn này nữa à?

Mọi người đều bối rối còn chưa kịp nói gì thì con thuyền đã bị sóng cuốn đi mất.

Tất cả các thành viên đều nhất trí hét lên từ sâu thẳm trái tim: "...F*ck!" Tuy là đội trưởng nhưng anh ấy có cảm thấy mình có chút nổi loạn và khó gần không?

-----------------------------------------------

[Về "sự dũng cảm" mà một thuyền trưởng cần có]

Là thuyền trưởng thì phải 'dũng cảm ', những gì Aiki nói với anh khi còn ở Đảo Đầu Bếp, lúc đó anh đã chế nhạo Luffy, thuyền trưởng băng Mũ Rơm mà Aiki vô cùng ngưỡng mộ, Có thể nói là hành vi "đầy dũng khí", sinh ra đã không sợ hãi; hay nói một cách cay nghiệt hơn là "liều lĩnh", chỉ cần bất đồng một chút là gây chiến, hoàn toàn không nghĩ tới trên thế giới này có một từ gọi là "lên kế hoạch trước khi hành động".

——Tội nghiệp Thuyền trưởng Trafalgar, vào thời điểm đó, anh vẫn không biết rằng trong tương lai hai năm nữa, với tư cách là một "liên minh", anh sẽ phải sụp đổ nhiều lần vì sự "liều lĩnh" của Luffy Mũ Rơm (cười), nên chỉ có thể nói, ngu dốt đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.

Law vẫn giữ nụ cười nguy hiểm trên môi, thuyền trưởng phải có loại "dũng cảm" nào?

Anh có một vết nứt trong lòng, đồng thời cũng có tham vọng, tham vọng của anh không nhỏ hơn bất kỳ ai , anh có một sứ mệnh dù có hy sinh mạng sống cũng phải hoàn thành, đồng thời anh muốn có được sức mạnh có thể làm chấn động thế giới.

Những gì anh có bây giờ là chưa đủ, trước khi bước vào "Tân Thế Giới", anh cần phải trở nên mạnh mẽ hơn , phải trèo lên cao hơn. Anh muốn tích lũy sức mạnh, bước tiếp theo là trở thành một nhân vật được chính phủ thế giới có thể coi trọng, thay vì trở thành một tên hải tặc bình thường không có tên tuổi.

-----------------------------------------------

Aiki quay trở lại tàu, ngoại trừ người canh giữ tàu ra, vẫn chưa có ai quay trở lại.

Ăn tối không lâu, cô thấy một nhóm người sau chuyến hành trình dài rốt cuộc trở về , ai ít nhiều cũng bị thương, nhưng không có ngoại lệ, ai cũng không giấu được nụ cười trên mặt.

Rõ ràng là thuyền trưởng dẫn đầu cuộc chiến của nhóm, mọi người đã quay lại, nhưng Law vẫn chưa về.

Aiki giúp họ chuẩn bị đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm trong khi phàn nàn một cách giận dữ.

Mãi đến trưa ngày hôm sau Aiki mới nhìn thấy Law.

Khung cảnh lúc đó là như thế này, Aiki đang nhàn nhã nằm trên ghế tựa đọc sách, nghe thấy tiếng động cơ từ xa, Law liền từ trên tàu nhảy lên boong Polar Tang với tư thế hoàn hảo xuất hiện trước mặt Aiki.

Aiki đang định chào anh thì lại thấy anh nhìn thẳng vào mặt mình.

Aiki sửng sốt một lúc, lập tức phản ứng lại, còn chưa kịp thở dài: Thẳng nam thuyền trưởng cứ nhìn cô một cách sâu sắc như vậy! Liệu anh ấy có nhận thấy sự thay đổi ở cô không? Anh ấy sẽ nói gì? Sẽ khen ngợi cô chứ?

Một giây tiếp theo, tay của Law hơi giơ lên, ngay lúc Aiki tưởng anh sắp chạm vào mặt cô thì anh lại quay ngoắt 180 độ, chỉ vào khóe mắt ra hiệu cho Aiki: "Chỗ này , dính bẩn ."

Dính!Bẩn!

Quá đáng! ! !

Aiki tức giận, Aiki mọc nấm , Aiki không muốn nói chuyện với anh nữa.

Cô điều chỉnh lại tư thế, che mặt bằng cuốn sách còn đang đọc dở, coi Law như một người vô hình.

Law: "..."

Lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Chẳng lẽ việc anh quan tâm đến cô là sai sao?

Lúc này, kiếm sĩ mặc đồ đen im lặng lướt qua Law, nhàn nhạt để lại một câu: "Đội trưởng, đó là hình xăm do Aiki đặc xăm lên." Dưới khóe mắt phải của cô là một nốt ruồi màu đỏ.

Đôi mắt của Law giật giật: "..."

Xăm hình? Đây là lần đầu tiên anh nghe nói có người chọn xăm nốt ruồi trên mặt.

Đầu bếp nhỏ chắc chắn không phải là người bình thường.

Sau khi biết đó là một "hình xăm" do cô đặc biệt thêm vào, nghĩ đi nghĩ lại thì khuôn mặt vốn dĩ khá ưa nhìn của đầu bếp nhỏ dường như lại có nét chững chạc hơn.

Liệu... bây giờ có nên xin lỗi không?

emmmmm... Về vấn đề của Aiki, anh nên cố gắng không sử dụng lối suy nghĩ của người thường để đưa ra kết luận trong tương lai.

Thậm chí, thuyền trưởng còn bị ép ăn món mình không thích sau khi xúc phạm cô đầu bếp.

Aiki: Xin lỗi? Vì cái gì xin lỗi ? Ý là nhắc tôi nhớ ra trên mặt mình có "vết bẩn " à? Cảm ơn đã nhắc nhở, thực đơn hôm nay là bánh mì nhé... Hừm! [hận thù.JPG]

Hỏi: Vậy cuối cùng Law có phải ăn bánh mì không?

Đáp: Ăn .

Anh đã phải ăn nó vào ngày hôm sau, bữa tối đặc biệt của đầu bếp nhỏ- Bánh mì có vị sốt mận chua X2.

Khi Aiki mang chiếc bánh mì đặc biệt có thêm nguyên liệu đến bàn ăn của Law, các thành viên trong băng nói: Lúc đó bọn họ đã rất sốc ...

Họ nhìn Aiki với vẻ ngưỡng mộ, nhìn lại Law lại tỏ ra thông cảm: Đội trưởng đã làm cái quái gì với Aiki , nghiêm trọng đến mức bị đối xử như thế này?

Nói chung bọ họ lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt thương cảm để tỏ lòng kính trọng.

--Muốn nghe sự thật không? Điều cần thiết là sự kỳ vọng! Đây là lời cảnh báo cho một cảnh nổi tiếng đáng để ghi nhớ và xem đi xem lại! Aiki, Good Job!

Tại sao Aiki lại tức giận như vậy? Tất cả bắt đầu vì tờ báo ngày hôm nay.

Trên mặt cô mang theo nụ cười đặc trưng của đầu bếp, vô hại với người và động vật, đẩy ổ bánh mì khổng lồ đến trước mặt Law "Thuyền trưởng thân yêu, chúc mừng anh, hôm nay anh lại được lên báo, tiền thưởng cũng tăng lên 190 triệu Beri, cao đấy, đột nhiên được tăng lên 60 triệu, thật sự quá là tuyệt vời!"

Đây là đầu bếp nhỏ quái gở!

Aiki đưa tờ báo hôm nay cho người khác để lưu hành"Đến mà chiêm ngưỡng vẽ ngoài hào hùng của thuyền trưởng chúng ta này. 『Bác sĩ ngoại khoa tử thần một mình đột nhập vào chi nhánh hải quân gây rối』... Chậc, xem này, anh mới đẹp trai làm sao, đẹp trai làm sao ! Lại còn đánh bại một Phó Đô Đốc và một Chuẩn Đô Đốc đang đóng quân ở đó. Anh tuyệt thật đấy, thuyền trưởng của tôi ~~"

Rõ ràng là đang cười, nhưng sao lại cảm thấy khủng khiếp như vậy... Mọi người ôm nhau run rẩy: Giận rồi, Aiki lại đang tức giận hơn bao giờ hết.

Aiki: "Nào, để tôi dành cho vị thuyền trưởng vĩ đại của chúng ta một tràng pháo tay để ăn mừng. Trước khi chúng ta đến được Tân Thế Giới, số tiền thưởng đã lên tới gần 200 triệu Beri.Nhiêu đây sẽ được liệt vào hàng Siêu Tân Tinh đấy."

Đối mặt với Aiki đang cười ngày càng nhiều, Law tỏ ra thờ ơ "Tiền thưởng tăng lên không phải tốt sao? Cô không thích lệnh truy nã thuyền trưởng của mình sao?"

Aiki: "Nhờ có anh mà lại có thêm một bộ sưu tập quý giá nữa."

Nói xong cô vẫn chưa hài lòng, cầm chiếc bánh mì lên, thêm một lớp nước sốt mận chua dày đặc rồi đặt lại vào đĩa ăn của Law.

Aiki mỉm cười tiếp tục đầy ẩn ý ​​"Băng Mũ Rơm có tổng cộng 8 người và 8 người đều bị treo thưởng ; Heart của chúng ta có tổng cộng 18 người và có 7 người bị treo. Vinh dự quá phải không?"

Aiki vừa dứt lời, có người không khỏi tò mò xen vào: "Ngoài đội trưởng và Aiki, hiện tại còn lại có ai khác trong nhóm của chúng ta được treo thưởng ??"

Aiki giận dữ trừng mắt lại "Anh không biết xem tình hình à? Anh thấy việc ngắt lời tôi trong lúc này có phù hợp không?"

Tất cả các thành viên xin lỗi bằng cách cúi đầu 90 độ tiêu chuẩn: "Tôi xin lỗi..."

QAQ, hình tượng thiên sứ trong tranh của Aiki đột nhiên sụp đổ.

Tuy nhiên, những gì Aiki đang làm bây giờ chắc chắn là điều họ luôn muốn làm nhưng không dám . Họ không muốn tha thứ cho thói quen xấu của đội trưởng là hành động một mình mà không có đội, rõ ràng mọi người là một thuyền ,nhưng một khi thực sự cảm nhận được nguy cơ sắp xảy ra, phản ứng đầu tiên của thuyền trưởng là tìm cách bảo vệ bọ họ nên anh ấy thường làm những việc nguy hiểm một mình.

Nếu có ai đó thể thuyết phục được thuyền trưởng thay đổi cách làm này thì đó chính là cô, ngôi sao hy vọng của mọi người trên tàu!

Mọi người hồi hộp chờ đợi phản ứng của Law.

Law không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm chiếc bánh mì phết nước sốt mận mà anh ghét nhất lên, cắn một miếng với vẻ mặt vô cảm.

Aiki: "........"

Sắc mặt của Aiki cũng tối sầm lại không nói gì nữa.

Nhà ăn im lặng một lúc.

Sự im lặng của Law chính là câu trả lời: Anh sẽ không thay đổi, nếu nguy hiểm thực sự ập đến, anh vẫn sẽ ưu tiên đưa mọi người vào vị trí an toàn và một mình đối mặt với nguy hiểm.

Một thuyền trưởng như thế này... hoàn toàn trái ngược với thuyền trưởng băng Mũ Rơm, người tin tưởng bạn bè mình vô điều kiện, tuy nhiên, họ có vẻ giống nhau, như một kẻ ngốc, không ai có thể ghét được anh .

Đây là ý thức của một thuyền trưởng. Mỗi hải tặc đều có sự bướng bỉnh và quyết tâm của riêng mình.

Hải tặc, hay tạo ra một số tên khốn vừa yêu vừa ghét, Aiki nghĩ.

"Thuyền trưởng" Aiki đột nhiên giật lấy chiếc bánh mì đang ăn dở từ tay Law "Vừa rồi quên nói với anh, nhưng thực ra bữa tối hôm nay của anh vẫn còn ở trong bếp nhưng chưa được lấy ra."

Law có chút bối rối trước sự thay đổi thái độ đột ngột của cô, anh không hiểu trong lòng cô đã trải qua bao nhiêu khúc mắc "Muốn nói gì? Cứ nói đi."

"Thuyền trưởng, tôi chưa từng thấy ai xảo quyệt như anh, còn xảo quyệt hơn cả tôi."

"Lần sau có cơ hội tăng tiền thưởng, cho dù anh không mang tôi đi theo, tôi cũng nhất định sẽ âm thầm theo, anh không thể thoát khỏi tôi đâu, đừng quên năng lực của tôi là là gì. Tuy rằng tôi không thể xuống biển nhưng dù trên trời hay dưới đất tôi cũng sẽ tìm thấy anh."

Aiki đã hiểu , cô sẽ tôn trọng suy nghĩ của Law ,tương tự Law cũng không thể không thay đổi suy nghĩ của mình.

Những ngày ở trong băng, cô sống mỗi ngày rất phóng túng, nếu cô đã là người được cả nhóm yêu thích thì thuyền trưởng thực sự là người quan tâm cô nhất, chính anh ấy chiều chuộng cô, khiến cho bản tính của cô ngày càng trở nên khó kiểm soát. Cô thích rất băng Heart, thuyền trưởng Law là linh hồn của băng, là người tuyệt đối không thể thiếu.

Vì vậy, nếu thuyền trưởng là một con báo tuyết lạnh lùng cô độc, thì cô sẽ là một con chim bồ câu tuyết, cô sẽ tìm anh và đi theo, ngay cả sương giá tuyết rơi.

Law theo thói quen kéo vành mũ lên: "...Tùy ."

Cô hiểu rõ anh ấy, cố ý nói những lời như vậy với anh, ai mới là người xảo quyệt nhất ở đây... Cô quyết tâm chỉ cần còn ở bên anh ấy, sẽ không bao giờ để anh bị tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro