Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thẩm Trì, cậu có biết Biên Thành không?"

"Biết."

Thiếu niên tóc đỏ tháo tai nghe đắt tiền ra, đồng phục học sinh bùng nhùng mặc trên người, không để tâm mà đáp: "Tỉ lệ tội phạm đứng đầu toàn quốc, nền kinh tế xếp thứ nhất từ dưới lên, cả đời này chắc tớ sẽ không bao giờ đi đến chỗ đó."

Lúc ấy, cậu đã cho là như vậy.

Tháng Chín, mặt trời hun nóng lớp nhựa rải đường, thiếu niên tóc đỏ kéo vali về phía căn nhà một tầng nhỏ hẹp.

Tường nhà bong tróc như vỏ cây, rêu phong phủ kín bên ngoài mặt gạch, chỉ có thể ngờ ngợ nhìn ra tường màu trắng và gạch màu xám.

Tầm mắt cậu rơi trên vết nứt nhỏ nơi chân tường rồi lia sang cánh cửa sắt chống trộm hoen gỉ. Nghĩ tới việc phải đặt tay mình lên cái cửa này để gõ, thiếu niên xoay người sang chỗ khác, mặt không cảm xúc.

Cậu chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ có ngày đi tàu ba ngày ba đêm, từ nơi thủ đô phồn hoa đến Biên Thành.

Cậu nhìn phía đối diện, đường sá gồ ghề, sửa chưa xong được non nửa, người bán hàng và mua hàng chiếm cứ gần hết mặt đường, ngay cả tiệm net cũng chỉ có duy nhất một chỗ.

Cậu không chút do dự mà đi vào tiệm net nọ.

Đương vào giờ trưa, nhân viên trong tiệm ngồi quanh quầy lễ tân ăn cơm, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả.

"Mọi người có xem tin tức không, đứa con nhà họ Thẩm giàu nhất tỉnh chúng ta thế mà lại là nhận nhầm đấy, cha mẹ ruột là nhà bán đồ ăn sáng cạnh trường số 3 cơ. Chỉ sinh cùng một bệnh viện thôi mà ma xui quỷ khiến thế nào lại làm y tá đưa sai con."

"Cô bảo nhà họ Quý đúng không, tôi gặp đứa bé nhà đó rồi, không những học giỏi từ nhỏ mà còn hiếu thuận lắm, biết giúp cha mẹ bán đồ ăn sáng, nhìn là thấy không giống những người khác, khổ thân nó thế chứ lị."

"Đứa nhỏ nhà họ Thẩm nuôi tên Thẩm Trì hay sao ấy? Nghe nói nó không chỉ nghiện game mà tính cách còn tệ nữa, cha mẹ đau lòng quá độ mới đi làm xét nghiệm ADN. Nói thế nào nhỉ, đồ giả mãi mãi không thể trở thành đồ thật được."

Các cô bàn tán vô cùng hăng say, mãi cho tới khi một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện: "Không nói thì cũng không ai nghĩ mấy cô là người câm đâu."

Quầy lễ tân ban nãy còn sôi nổi bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng, bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết mình đã nói sai cái gì.

Thiếu niên cũng không thèm liếc quầy lễ tân lấy một cái, giọng lạnh như băng: "Cho một máy."

Nom cậu ưa nhìn, mặt mũi đường hoàng sắc nét, mái tóc đỏ càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Cậu chỉ đứng im một chỗ mà đã thu hút ánh mắt của bao người, vẻ ngoài sạch sẽ dường như chẳng ăn nhập với môi trường dày đặc khói bụi xung quanh.

Nhân viên thu ngân sững sờ một lát mới hoàn hồn, cẩn thận hỏi: "Cậu muốn chơi trò gì? Ở đây chúng tôi có đủ mấy trò đang hot, như Liên Minh Huyền Thoại—"

Cô còn chưa nói hết đã bị thiếu niên ngắt lời: "PlayerUnknown's Battlegrounds."

Nghe thấy thế, cô giật mình. PlayerUnknown's Battlegrounds là một trò chơi cũ, tuy không thể nói rằng độ phổ biến của nó kém nhưng thời kì đỉnh cao của trò chơi này đã qua đi, khách đến đây chơi rất ít, máy có cài đặt cũng chẳng nhiều.

"Không được sao?" Thiếu niên nhăn lại đôi lông mày đẹp.

"Được chứ, phiền cậu xuất trình chứng minh thư." Cô lập tức gõ máy tính.

Kế tiếp, một tấm thẻ căn cước được đưa tới. Nhận lấy nó, cô thu ngân ngẩn cả người, bởi vì trên thẻ có in một cái tên.

Thẩm Trì.

Thẩm Trì đi đến khu C trong quán net, không vội ngồi xuống ngay. Cậu liếc thoáng qua chỗ ngồi bẩn thỉu, trên ghế nhựa lộ rõ vết dơ. Ngẩng đầu nhìn quanh, những chỗ ngồi khác cũng không khá hơn là bao, máy tính vẫn dùng đời cũ, có không ít người vừa hút thuốc vừa chơi game, lối đi nhỏ ở giữa tích đầy bụi bặm.

Khác hoàn toàn với những quán net sạch sẽ bóng loáng trong tưởng tượng của cậu.

Cậu lại một lần nữa tự ý thức được rằng mình không còn ở thủ đô Yến Thành, mà là chốn Biên Thành nằm sâu trong biên giới phía Tây Bắc.

Cậu mím môi, không nhìn ra được là đang nghĩ suy gì trong lòng, cuối cùng vẫn lót thêm lớp báo, đoạn ngồi xuống.

Thật ra người khác nói không sai. Cậu chỉ có thể chơi game, và cũng chỉ muốn chơi game mà thôi.

Lấy gói bánh quy vị soda đang ăn dở trên tàu ra, cậu ăn hai cái, cẩn thận buộc kín lại rồi mới bật máy tính lên, khởi động PlayerUnknown's Battlegrounds.

PlayerUnknown's Battlegrounds được gọi tắt là PUBG, mỗi trận có tổng cộng một trăm người chơi. Súng, mũ bảo hiểm và những vật tư khác phân bố khắp nơi trên bản đồ. Sau khi nhảy dù xuống, người chơi sẽ bắt đầu chém giết lẫn nhau, phải tiêu diệt hết tất cả người chơi khác thì mới giành chiến thắng.

Thiếu niên đeo tai nghe của mình vào, nắm chặt con chuột, ống tay áo tụt xuống, lộ ra cổ tay gầy gò đến dọa người. Cậu không động tĩnh nhấn chuột, màn hình chậm rãi tải game.

Bởi vì PUBG yêu cầu cao về bộ nhớ và đồ họa, máy vi tính ở tiệm net hiển nhiên là không kham nổi. Cậu chỉnh đồ họa xuống mức thấp nhất, màn hình lập tức chuyển sang hình ảnh trong khoang máy bay.

Một trăm người chơi cùng nhau ngồi trên trực thăng, đường bay đã được xác định trước, người chơi có thể tự do lựa chọn vị trí nhảy dù. Tuyến bay bị cắt ở góc Tây Bắc bản đồ, cậu hạ xuống đất, nhặt được một khẩu S686, băng đạn chỉ còn đúng hai viên. Chẳng cần mở ống ngắm, cậu đã nhẹ nhàng gặt được đầu người đầu tiên trong game.

Tiếp đến người thứ hai, rồi sau đó là người thứ ba...

Chín mạng!

Chơi quá chăm chú, cậu không để ý đến người bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm: "Người anh em, cái máy tính vừa năm phút đồng hồ đã có thể giết được chín mạng người này cậu mua ở đâu thế?"

PUBG kiểm tra gian lận ngày càng nghiêm ngặt, phát hiện ra ai là tài khoản người đó sẽ bị ban, kể cả với trường hợp vô tình làm hại đồng đội. Trang Châu có tà tâm nhưng không đủ can đảm, hôm nay thấy vậy không nhịn được mà động lòng.

Thẩm Trì không đáp lời, hoàn toàn nhập tâm vào trò chơi. Sau hai mươi phút, cậu giết chết người cuối cùng, giành được thắng lợi. Lúc buông chuột ra, cổ tay cậu vì siết quá chặt nên hơi run rẩy, thậm chí phải tốn biết bao nhiêu công sức mới mở chai nước ra được.

Cậu đã quen trận nào cũng dồn hết toàn lực rồi.

Cậu kéo ống tay áo xuống, che khuất đi cổ tay mình: "Không mở hack."

Trang Châu nhìn số mạng hiển thị trên màn hình, muốn nói rồi lại thôi. Trình độ này lợi hại hơn đại đa số các streamer nhiều, luyện hai ba năm có khi còn chẳng được, nói không gian lận, cậu ta không tin.

"Muốn học không?" Thiếu niên bỗng dưng quay đầu sang hỏi.

Trang Châu gật đầu thật mạnh.

"Đổi tay đi là được." Thẩm Trì lia mắt về.

Trang Châu: ???! Vừa nhìn đã biết người này có rất ít bạn bè.

"Nếu cậu thật sự đạt đến trình độ này, sao không đi làm streamer game đi?" Cậu ta không nhịn được phản bác.

Tựa hồ bị câu hỏi ấy làm cho khựng lại, thiếu niên ngẫm nghĩ một hồi, nghiêm túc hỏi một câu: "Có kiếm được tiền không?"

"Đương nhiên rồi." Trang Châu không chút do dự đáp, "Streamer nổi tiếng một năm kiếm được trăm vạn, streamer không hot lắm chỉ cần ký hợp đồng cũng thu về được ba, bốn ngàn một tháng."

Thiếu niên tháo tai nghe, vẻ mặt trầm tư, hiển nhiên là đã tiếp thu ý kiến của đối phương.

"Có điều streamer chỉ ăn cơm thanh xuân thôi, không chắc sẽ đảm đương nổi cả đời." Trang Châu nhớ hồi PUBG mới hot lên, vô số streamer đều đu theo game này. Giờ độ nổi tiếng đã thấp đi rất nhiều, không ít người muốn tự tìm đường thoát ra.

"Vậy là đủ rồi." Thẩm Trì chậm rãi nói.

"Cậu thiếu tiền lắm hả?" Trang Châu nghi ngờ hỏi, nom bộ dạng thiếu niên cũng không đến nỗi nào mà.

"Rất thiếu." Thiếu niên cụp mắt.

Hôm nay là ngày học sinh cấp Hai, cấp Ba tựu trường. Màn hình lớn giữa tiệm net đang chiếu bài phát biểu của một học sinh ưu tú, đứa nhỏ nhà chủ tiệm ngồi ngay ngắn trước màn hình viết cảm nghĩ.

Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn lên màn chiếu.

"Suốt ba năm cấp Ba, tôi đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực và vinh hạnh giành được thông báo trúng tuyển khoa Tài chính của đại học Columbia."

Rất nhiều nỗ lực...

Khóe môi Thẩm Trì nhếch lên.

Trang Châu chỉ ngó qua màn hình đã biết bản thân không phải người cùng một thế giới với bọn họ, bèn lấy làm lạ mà hỏi Thẩm Trì: "Cậu cười cái gì?"

Thẩm Trì nhìn màn ảnh, bình thản đáp: "Trước kia tôi từng quyên tặng nửa tòa nhà dạy học để được nhận vào trường."

Trang Châu nghĩ thầm, tuổi còn trẻ mà khẩu khí cũng cao ngạo ghê.

Điện thoại Thẩm Trì rung lên một cái. Cậu mở di động ra, thấy vị hôn thê của mình đăng tin trên vòng bạn bè.

Trần Sương Sương: Chia tay.

Bên dưới có rất nhiều bình luận.

[Tớ đã bảo từ trước rồi mà, Thẩm Trì đâu có xứng với cậu, nếu không phải gia cảnh cậu ta tốt thì ai thèm nịnh bợ? Bây giờ gia thế cũng đi tong luôn]

[Cậu ta sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ?]

[Mất liên lạc mấy ngày nay rồi]

Thẩm Trì không có cảm giác gì mấy với cái tin này. Tuy Trần Sương Sương là hôn thê của cậu trên danh nghĩa nhưng cả hai đều hiểu rằng đây là một cuộc hôn nhân thương mại, bình thường chẳng nói với nhau mấy câu. Cậu biết rõ bản thân mình vốn không được hoan nghênh cho lắm, bạn bè dồn dập gửi tin nhắn tới cốt cũng chỉ để hóng chuyện cười của cậu chứ nào quan tâm cậu ra sao.

Cậu lười đọc tin nhắn, trực tiếp đăng tin trên vòng bạn bè.

Tay bắn số 1 châu Á: Có bạn gái rồi.

Đăng xong, cậu lấy bình từ trong ba lô ra, chuẩn bị đứng dậy đi rót nước. Mở điện thoại lên một lần nữa, trên màn hình tuôn ra hàng chục tin trả lời.

[Thật hay giả đó?]

[Sao tôi chẳng nghe tiếng gió gì cả?]

[Ở Biên Thành nên chắc không tiện gặp mặt nói chuyện, khi nào chúng ta gọi điện hoặc sắp xếp thời gian chơi game với nhau không?]

Thẩm Trì nhìn dòng trả lời cuối cùng mà nhíu mày. Cậu thuận miệng nói chơi vậy thôi chứ đi đâu tìm bạn gái thật đây?

Đúng lúc ấy, cậu chợt phát hiện một tờ quảng cáo nhỏ dán trên tường cạnh máy lấy nước.

Bạn đang trống vắng, đang cô đơn sao? Nửa đêm tỉnh giấc, bạn có khát khao được người yêu vỗ về không? Heartbeat luôn tận tâm phục vụ vì bạn! Với đủ loại giọng đủ loại hình nguời yêu ảo khác nhau cho bạn chọn lựa, chỉ tốn mười tệ một giờ để trải nghiệm niềm vui khi hẹn hò trực tuyến và tìm thấy bến đỗ tâm hồn!

Tầm mắt Thẩm Trì dừng lại tại cụm "mười tệ", đây là cái giá mà cậu hoàn toàn có thể trả được. Nhưng rồi cậu nhanh chóng rời mắt đi, lòng thầm nghĩ rằng cái quảng cáo kia thật đúng là đồi phong bại tục.

Bị vạch trần chuyện không có bạn gái cũng đâu có gì ghê gớm, dẫu sao cả đời này cậu chẳng tài nào đặt chân về lại đất thủ đô được nữa. Cùng lắm thì bị ai ngầm hiểu cười nhạo, không cần phải phung phí tiền bạc làm gì cho cam.

Nghĩ thông suốt xong, cậu đi thẳng về phía cây nước, toan lướt qua tờ rơi nhỏ nọ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi xé tờ quảng cáo hẹn hò trực tuyến ấy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro