Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người thực ngoài ý muốn, mặc kệ là vì hành vi của Á Luân hay là vì cuối cùng Đường Nạp Đức xuất tay tương trợ, Uy Liêm khó được yên lặng xuống, vỗ vỗ bả vai Khoa Nhĩ: "Có lẽ tình yêu của lão thử còn kiên định hơn so với con người."

Khoa Nhĩ tựa hồ vẫn lạnh nhạt như trước: "Này tôi không biết, tôi chỉ biết chuột đực thích đánh giấu mùi riêng của mình mà lão thử khác không thể cướp đoạt, đây là bản tính trời sinh của động vật."

Uy Liêm thở dài nói: "Học đệ, cậu thật vô tình, kia kế tiếp phải làm sao?"

"Xem ra con chuột đồng này chỉ tiếp xúc với con chuột trắng nhỏ này, lộng lần nữa cũng chỉ là uổng phí khí lực, chỉ có thể chờ nó hồi phục, năng lực hồi phục của lão thử không thể bị xem nhẹ..."

Dần dần ý thức được loài người đi xa, Đường Nạp Đức cúi đầu nhìn Á Luân, tâm tình có chút phức tạp, đứa nhỏ này... Thực tự nhiên nhẹ nhàng mà liếm miệng vết thương của cậu, nhìn cậu thương tích đầy mình như thế, nội tâm không biết vì sao luôn luôn có một loại cảm giác khác thường —– cảm giác chưa từng có qua, rất muốn dứt bỏ loại cảm giác này nhưng là cố gắng như thế nào cũng đều là uổng công...

Sau khi loài người tan sở, Khải Lệ lại một lần đến thăm bọn họ, lúc ấy Á Luân còn chưa tỉnh dậy. Đường Nạp Đức đang khẽ liếm Á Luân phát hiện Khải Lệ đã đến, ý thức được động tác của mình, lập tức quẫn bách ngừng lại, vốn định đá văng cậu, nhưng vừa thấy đến bộ dáng hấp hối kia của Á Luân, lại sinh tâm không đành lòng...

"Trời ạ, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì?" Khải Lệ nhìn đến thấy bộ dáng sắp chết của Á Luân, cực sợ hãi, bà sợ đứa nhỏ cuối cùng này rồi cũng giống như cha mẹ nó cứ thế mà đi, như vậy bà đã mất thân nhân còn lại duy nhất trên thế giới này! Ở thời gian dài cùng nhau sống, Khải Lệ sớm đem Á Luân trở thành đứa nhỏ của chính mình, nhìn Á Luân ở bên người Đường Nạp Đức bị thương tổn như vậy, Khải Lệ bản năng người mẹ lập tức bị kích động, bà căm tức Đường Nạp Đức, nếu không có lồng sắt, chỉ sợ đã sớm đi lên liều mạng cùng hắn!

"Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn! Nó bất quá chỉ là một đứa nhỏ đáng thương! Có bản lĩnh cậu đi tìm loài người, vì cái gì đối xử với nó như vậy! So với cậu, nó càng đáng thương hơn, từ nhỏ liền sinh ra trong lồng sắt không có tự do, nhìn cha mẹ cùng anh em của mình từng người bị tra tấn chết đi, mà không biết chính mình ở thời khắc nào cũng bước theo thân nhân rời khỏi trần thế... Mặc dù như vậy nhưng nó vẫn như trước mỉm cười suy nghĩ muốn chiếu cố cậu... Vì cái gì phải đối đãi với nó như vậy... " Khải Lệ vô cùng bi phẫn, nghĩ muốn cùng Á Luân sống qua ngày, không nhịn được nước mắt theo hai má chảy xuống, đứa nhỏ này đến tột cùng còn muốn gặp bao nhiêu cực khổ, thế giới tàn nhẫn này khi nào mới bằng lòng buông tha cho nó... Có lẽ so với Á Luân, chồng cùng đứa nhỏ của mình cùng một chỗ ở thiên đường coi như may mắn, ít nhất bọn họ không cần ở thời gian dài tuyệt vọng bị tra tấn mà chết đi....

Lặng yên nghe Khải Lệ lên án, biết Khải Lệ hiểu lầm, nhưng hắn là Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn, cho tới bây giờ sẽ không giải thích bất cứ cái gì, cũng không đáng giải thích, nhưng là trong lòng hắn chung quy cũng không phải là do bị hiểu lầm mà bất mãn, mà là đối với đứa nhỏ còn hôn mê này —– hoặc là không nên gọi cậu là đứa nhỏ, ít nhất cậu đã đến kì động dục, hắn cư nhiên cảm thấy trong lòng ẩn ẩn cảm giác đau đớn, cảm giác hỗn tạp không hiểu, làm cho hắn bắt đầu mê man mà hỗn loạn, trong lòng giống như bị tê dại lộn xộn, lại không muốn để ý rõ ràng, hắn sợ cảm giác tê dại lộn xộn kia từng chút một thông suốt, đáp án trong đó thực có thể làm cho hắn e ngại, bắt đầu có chút chán ghét mình, thời điểm gì mà hắn lại biến thành người nhu nhược nhát gan, bắt đầu lề mề như vậy, quả nhiên là bị loài người nhốt mà mất đi bản thân sao!

"Bà cút đi! Ít ở trong này vô nghĩa!" Phiền não trong lòng biểu hiện ở ngôn ngữ, hắn hiện tại không muốn nghe chuyện gì liên quan đến Á Luân, hắn phải nhanh chóng quên đi cảm xúc không nên có này, trở lại Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn cường ngạnh mà kiên quyết kia!

Tuy rằng Đường Nạp Đức uy nghiêm làm cho Khải Lệ có một tia sợ hãi, nhưng người cứng cỏi cùng tình yêu thương của mẫu thân đối với đứa nhỏ cuối cùng chiến thắng khiếp đảm trong lòng, mặc dù có lồng sắt ngăn trở, bà vẫn đang đối với Đường Nạp Đức phát ra khiêu chiến, bà quyết không thể nhìn đứa nhỏ này cứ như vậy bị Đường Nạp Đức giết chết!

Ánh mắt kiên định của Khải Lệ ngoài ý muốn làm cho Đường Nạp Đức có chút không dám đối mặt, hắn có một tia mê mang, tin tưởng lý lẽ ngày xưa của hắn bắt đầu có vết nứt rất nhỏ, nơi xấu xa xa lạ này cùng địch nhân cường đại làm cho hắn trải qua bất lực cùng đả kích trước nay chưa từng có, tự tin ở trong nháy mắt tựa hồ trở nên bắt đầu có chút buồn cười...

Hắn không còn là tộc trưởng Uy Nhĩ Tốn bày mưu tính kế, mà chính là một tù nhân của loài người, hắn thậm chí không thể đe dọa một con chuột cái già... Cảm giác suy sụp nghiêm trọng làm cho hắn có chút ủ rủ, hắn nằm úp sấp âm trầm nói: "Bà đi đi, tôi sẽ không tới gần... Á Luân dạng thế này..."

Khải Lệ thực giật mình nhìn qua bộ dáng có chút yếu ớt của Đường Nạp Đức, hoặc là lồng sắt này thực sự có thể tiêu diệt ý chí của một lão thử, chính là đứa nhỏ kia... "Nhưng là đứa nhỏ kia cần trị liệu..." Thân thể tuyết trắng càng tôn thêm màu đỏ trên người càng thêm rõ ràng, cho dù Đường Nạp Đức không thương tổn Á Luân, bà cũng vô pháp mặc kệ đứa nhỏ này như vậy, tuy rằng bà lưu lại cũng không giúp được gì...

Đường Nạp Đức không thể khống chế được hai mắt của mình không nhìn tới Á Luân, tuy rằng hắn khẽ liếm một ít coi như hiệu quả, nhưng đối với tổn hại này, thân thể Á Luân hồi phục như xưa vẫn là khá xa...

Đường Nạp Đức không biết thời điểm chính mình đang nhìn Á Luân vẫn là nhăn mặt, Khải Lệ lại thấy được, bà nên một lần tin tưởng hùng thử trước mắt này sao? Mẫn cảm của giống cái khiến bà cảm nhận được Đường Nạp Đức đối với sống chết của Á Luân không phải là không để ý...

Có lẽ là bà xuất hiện có chút không thích hợp, trầm tĩnh tự hỏi, Đường Nạp Đức bị trói, Á Luân lại tự do, nếu bà là Đường Nạp Đức có tâm muốn giết Á Luân, chỉ có lựa chọn là cắn cổ nó... Do dự nửa ngày, Khải Lệ biết chính mình không thể cứu được Á Luân, chỉ biết hại cậu. Khẽ cắn môi, bà đối với Đường Nạp Đức cầu xin nói: "Uy Nhĩ Tốn tiên sinh, đứa nhỏ này thật sự thực đáng thương, cậu ở trong này mới vài ngày hẳn là biết nơi này đáng sợ, lại càng không nói đến nó là đứa nhỏ sinh trong đây..."

Bà không có cách nào đem đầu đuôi ngọn gốc trải qua của đứa nhỏ này nói ra, đau liền giống như chồng cùng đứa nhỏ ở trước mặt chính mình chết đi, chỉ cần nhặt lên một chút mảnh nhỏ sẽ hóa thành vật sắc bén đâm tới trái tim của mình, yên lặng tránh ra, bà cầu xin ông trời có thể làm cho Đường Nạp Đức ra tay cứu giúp, nếu Á Luân chết đi, bà nhất định sẽ bồi nó cùng nhau ra đi, ít nhất trên con đường lên thiên đường bà còn có thể chiếu cố đứa nhỏ đáng yêu lại đáng thương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro