Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không nghĩ tới con chuột này cũng có tính điên cuồng tự ngược." Tiếng cảm thán của loài người làm cho Đường Nạp Đức lập tức bừng tỉnh, thật là có chút không xong, người nọ cư nhiên đã đến gần nơi con chuột trắng đang ngủ chết tiệt kia, ai có biết người kia có kêu tay sai đáng chết kia lại lần nữa đến cường hắn.

Khoa Nhĩ lãnh khốc nhìn Á Luân gần như hấp hối, không mang theo cảm tình sắc thái gì nói: "Xem ra nó hôm nay không thể làm cho con chuột lớn này thụ tinh, chúng ta không thể không đi tìm một con khác."

"Thực đáng tiếc, thuốc hôm nay tôi mang tới chỉ là xuân dược thuần túy, không biết con chuột mới tới có thể hay không triệt để hoàn toàn sáp nhập." Uy Liêm vô cùng tiếc hận nói, chuột trắng nhỏ này quá lãng phí thuốc của anh. "Theo dõi thí nghiệm."

Đường Nạp Đức cũng không phải hoàn toàn hiểu được lời nói của nhân loại, nhưng bằng bản năng của lão thử hoang dại, hắn tựa hồ phát hiện chuẩn bị có chuyện không hay đang đợi chính mình...

Rất nhanh nhân loại đến phòng thí nghiệm khác mang một con chuột trắng khác tới, nhìn chuột thí nghiệm không có giãy dụa nhiều lắm, thuận theo làm cho nhân loại hạ xuân dược, sau đó để vào trong chỗ lồng sắt của Đường Nạp Đức.

Dược hiệu đã muốn bắt đầu phát tác, nhưng ý thức lại không mơ hồ, đây là một con chuột thử nghiệm có kinh nghiệm, gã hiển nhiên so với nhóm chuột bạch may mắn hơn nhiều lắm, phòng thí nghiệm thuộc sở thí nghiệm ban đầu của gã làm thí nghiệm nguy hiểm hệ số cũng không lớn, ít nhất không có gì đặc biệt nguy hiểm đến sinh mệnh.

Gã đã từ rất nhiều thực nghiệm nhỏ được đưa tới đây, hiểu được chỉ cần thuận theo nhân loại, liền có thể sống sót, thời điểm làm cho nhân loại vui vẻ còn có thể thưởng cho một viên kẹo ngọt. Gã biết việc làm của chuột bạch bọn họ khi đến đây chính là cùng con chuột nâu trước mắt này giao phối, gã chán ghét đồng tính nhưng gã không thể cự tuyệt điều này, gã cũng không muốn chịu tội.

Chuột bạch này nằm úp sấp trên người Đường Nạp Đức, tự xem là có lòng tốt nói: "Này, người anh em, tôi cũng không thích cùng giới tính làm tình, nhưng anh phải biết rằng nơi này là địa bàn của loài người, chúng ta chỉ có khả năng ngoan ngoãn nghe lời."

Thân thể Đường Nạp Đức lập tức bắt đầu căng lên, hắn cơ hồ trong nháy mắt ý thức được trừ bỏ Á Luân còn có một con chuột khác cũng muốn làm chuyện tình ngày hôm qua Á Luân đã làm với hắn, chuyện này so với ngày hôm qua càng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận!

Hắn liều chết giãy dụa, vặn vẹo thân thể, phẫn nộ la hét: "Cút ngay! Tạp hóa! Ta muốn cắn đứt cổ của ngươi!"

Chuột bạch từ nhỏ sinh trưởng ở lồng sắt chưa từng gặp qua đồng loại hung hãn như vậy, gã không tự giác co rúm ở một góc sáng sủa, giẫm lên Á Luân người đầy thương tích, nguyên bản Á Luân ý thức cũng không đặc biệt rõ ràng cho đến khi nghe thanh âm của Đường Nạp Đức bắt đầu miễn cưỡng chính mình tỉnh táo lại.

Hơn nữa móng vuốt đụng chạm đến miệng vết thương làm cho cậu lập tức đau đớn mà tỉnh táo lại, nhìn thấy lồng sắt này xuất hiện con chuột thứ ba, trên người có mùi thuốc từng dùng trên người mình, Á Luân bắt đầu đề phòng đứng dậy, cậu phải bảo hộ Đường Nạp Đức!

Cũng không để ý Á Luân tồn tại, chuột bạch kia đợi cho thời điểm dược hiệu bắt đầu có tác dụng, rất nhanh liền quên đi hung hãn của Đường Nạp Đức, lại một lần nữa tính nằm úp sấp trên người của Đường Nạp Đức.

Á Luân rất rõ ràng đồng bạn này muốn làm gì, nhưng cậu không cho phép lão thử thậm chí nhân loại tổn thương Đường Nạp Đức, quên đi đau nhức trên người, phát ra tất cả sức lực mà cắn con chuột bạch kia.

Lão thử bị dược vật khống chế không hề ôn nhu giống lúc trước, mắt gã lộ ra hung quang nhìn Á Luân nói: "Cút ngay, ít đến quấy rầy ta!"

"Tôi không cho anh thương tổn Đường Nạp Đức!" Thân thể gầy nhỏ của Á Luân lúc này tựa hồ lớn hơn, cho dù Đường Nạp Đức không nhìn thấy tình huống phía sau của hắn, nhưng có thể cảm giác được khí thế của Á Luân, hắn dưới đáy lòng thoáng nghi vấn, khí phách như vậy thật là của chuột trắng nhỏ điềm đạm đáng yêu kia sao?

"Ít nhiều chuyện! Ngươi có cái tư cách gì, đừng quên chúng ta đều là chuột thí nghiệm!" Con chuột kia không khách khí cười nhạo, dược vật kia làm cho gã sinh ra cảm giác khó chịu cần phát tiết, không nhìn đến sự tồn tại của Á Luân, lại một lần nữa hướng về Đường Nạp Đức, Á Luân lại một lần đi tới va chạm, đau xót trên người đang không ngừng co rút đau đớn, nhưng cậu phải đứng thẳng bảo hộ Đường Nạp Đức!

Lão thử không thể phát tiết cũng bắt đầu phẫn nộ, gã xông lên cùng Á Luân xoay đánh thành một đoàn. Đường Nạp Đức đương nhiên hiểu được hai con chuột này đã khai chiến, kỳ thật hắn hẳn là hy vọng chúng nó đều là lưỡng bại câu thương, nhưng là bên trong, hắn hy vọng Á Luân sẽ thắng đi...

Bị ý nghĩa của chính mình làm cho hoảng sợ, rất nhanh, hắn tự bào chữa nếu không thể né tránh vận mệnh bị cưỡng gian, kia hắn thà rằng bị Á Luân cường bạo, mà không phải giống kỹ nữ có vô số khách.

Nhân loại trợn mắt há hốc mồm nhìn trận chiến của lão thử hoàn toàn ngoài dự kiến của bọn họ. Hai con chuột không ngừng hướng phía trước tiến tới đánh nhau, cắn xé, trảo nhau, cả hai đều hận không thể lấy tánh mạng đối phương.

Đường Nạp Đức vì chính mình cuối cùng có thể thấy rõ tình thế hai người mà có một tia may mắn, chính là ít nhiều, hắn vẫn là vì thấy vết thương trên người Á Luân mà rung động, vết thương mới còn lưu lại sắc hồng, nhưng là những vết thâm đen kia chính là vết thương cũ, ít nhất ngày hôm qua lần cuối cùng thấy cậu, chính là hoàn hảo không vết thương, hắn không thể không liên tưởng đến buổi tối gần như khóc rên rỉ, lại nghĩ tới đứa nhỏ này từng nói qua chẳng sợ chính mình đi tìm cái chết cũng sẽ không lần nữa làm tổn thương hắn, đứa nhỏ này...

Thật sự sẽ ngốc như vậy sao? Đường Nạp Đức mê mang nhìn Á Luân, nhưng tình thế hiện tại căn bản không cho phép hắn suy nghĩ gì, mặc kệ hình thức ra sao, ít nhất Á Luân thắng đối với hắn tốt hơn một chút, hắn hướng Á Luân kêu lên: "Á Luân, đem nó dẫn lại đây!"

Chính là bằng một chút lòng tin chống đỡ chính mình, thính lực của Á Luân đã muốn không tốt lắm, chính là cảm giác được Đường Nạp Đức gọi, cậu liền chạy qua, Đường Nạp Đức xem đúng thời cơ, duỗi cổ ra hung hăng cắn mặt lão thử theo sát phía sau. Chỉ nghe một tiếng khóc thét, tử vong bất quá là trong nháy mắt khóc thét...

Tầm mắt Á Luân mơ hồ khó có thể thấy rõ cái gì, ít nhất Đường Nạp Đức an toàn, cậu mỉm cười ngã xuống, không thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng kia của Đường Nạp Đức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro