Chương 8: Thủy tinh quế hoa cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Thủy tinh quế hoa cao

Edit + Beta: Ruby

-----------------

Bây giờ Hoàng Thượng Hoàng Hậu, Hoàng Tử Công Chúa đều ở đây, trong Từ Ninh Cung chuẩn bị điểm tâm đặc biệt tinh xảo. Đặc biệt là một món thủy tinh quế hoa cao, óng ánh long lanh, hoa quế bên trong đặc vàng óng ánh, tạo hình làm thành bộ dáng tiểu nguyên bảo, khéo léo đáng yêu, ăn miệng đầy mùi thơm hoa quế, vị ngọt mà nhẹ nhàng khoan khoái.

Bề ngoài vẻ mặt Giang Tiểu Mãn biểu tình "Ta xem thường đồ ăn nhân gian ", mà tay không ngừng lại. Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu ở bên kia phàn nàn việc nhà, cậu chỉ phụ trách ở bên cạnh làm lão tiên nhân si ngốc chỉ có thể nói "Ừ", một lần mở miệng một cái quế hoa cao, đồng thời còn lén lút thuận tay lấy mấy cục đến cái miệng nhỏ túi nhỏ của mình.

"Đình Nhi cũng yêu thích thủy tinh quế hoa cao." Hoàng Đế đột nhiên nhìn về phía Giang Tiểu Mãn.

Lúc này Giang Tiểu Mãn đang đưa tay về một khối quế hoa cao cuối cùng, quế hoa cao còn cách cậu có chút xíu nữa, cậu nghiêng người về phía trước, duỗi ra cái tay dài thòong.

Tầm mắt mọi người đều rơi ở trên người cậu, lần này cậu thu tay lại cũng không được, không thu cũng không xong.

Giang Tiểu Mãn kẹt ở kia không thể động đậy, nhưng vẻ mặt của cậu lại quá mức đứng đắn, làm cho mọi người còn tưởng rằng cậu thủ thế kia có thâm ý gì, càng là theo dõi cậu không tha.

Giang Tiểu Mãn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là xoay tay một cái, nhắm mắt lại bấm ngón tay tính toán.

Một lúc lâu, Giang Tiểu Mãn mở mắt ra, nghiêm túc nói: "Thái tử hắn..."

Tất cả mọi người: "?"

Giang Tiểu Mãn: "... Hữu duyên cùng thủy tinh quế hoa cao này ."

Toàn bộ im lặng .

Bỗng nhiên, Hoàng Đế thở dài.

"Đình Nhi quả thực hữu duyên cùng thủy tinh quế hoa cao này." Biểu tình Hoàng Đế mang theo một chút cô đơn, "Tiên nhân quả thật là liệu sự như thần."

Còn quả thật bị ta nói trúng rồi?

Lẽ nào Thái tử là ăn quế hoa cao ăn thành bệnh sao ?

" Món sở trường nhất của Mẫu phi nó khi còn sống chính là thủy tinh quế hoa cao, nàng làm quế hoa cao ngay cả ngự thiện phòng cũng không sánh được, bây giờ ngự trù làm quế hoa cao, vẫn là học cách làm của Hiền Phi năm đó." Hoàng Đế nhìn khối quế hoa cao hiếm hoi còn sót lại trong cái mâm , liền thở dài, "Đình Nhi khi còn bé duy nhất thích quế hoa cao này, nhưng đáng tiếc những năm trước đây nói mình lớn rồi, không thích ngọt, cũng không ăn nữa."

Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút bi thương, mọi người nhìn quế hoa cao kia không nói gì.

Giang Tiểu Mãn vốn là muốn lấy một khối cuối cùng, nhưng bây giờ tất cả mọi người nhìn, cậu cũng không dám cầm.

"Trẫm cũng nhiều ngày không gặp Thái tử, đứa trẻ kia vốn là không thích yên tĩnh với người khác, từ khi chân tổn thương, cũng sẽ chỉ gặp lúc thượng triều, thời điểm còn lại  đều nhốt tại trong Trường Nhạc Cung."

"Đúng rồi, nhi thần cũng nhiều ngày không gặp hoàng huynh, đều sắp quên hoàng huynh lớn lên thành hình dáng ra sao." Vinh Triết nói xong lại nhìn Vân Mộng liếc mắt một cái, "Muội sẽ không phải cũng quên mất chứ?"

Vân Mộng lườm chàng ta một cái, nhỏ giọng nói: "Ai giống huynh!"

"Nói bừa gì thế?" Hoàng Hậu lên tiếng nói, "Thái tử cát nhân thiên tướng, hiện tại tiên nhân cũng ở đây, rất nhanh liền có thể khỏi hẳn."

"Cũng phải, dù sao tiên nhân ở đây." Nghe lời ấy Hoàng Hậu, Hoàng Đế biểu tình chuyển âm vi chuyện, vừa nhìn về phía Vinh Triết nói "Nói đến, lão tam gần đây học vấn có tiến bộ gì hay không?"

"Phụ hoàng đừng hỏi!" Vinh Triết vừa nhắc tới đọc sách liền đau đầu, vội vã đem bàn tay chỉ về đống điểm tâm "Chúng ta ăn điểm tâm đi!"

"Bệ hạ, người mau hỏi Tam ca! Huynh ấy mỗi ngày chỉ  chạy lung tung chỗ này kia, cũng không đọc sách!" Vân Mộng không quên hại biểu ca của mình.

"Hai ngày trước mới nghe Triết Nhi học thuộc lòng sách đây, Triết Nhi, đọc cho Phụ Hoàng con nghe một chút." Hoàng Hậu cười nói. Hoàng Đế cũng cười nói: "Nhanh, Phụ Hoàng kiểm tra học vấn của con!"

Vừa mới nhắc tới Thái tử mới một mảnh mây đen mù sương, lúc này chỉ không đầy ba phút, liền là một bộ dáng ấm áp vui vẻ.

"Cũng đến lúc dùng bữa , thần thiếp đã sai người chuẩn bị xong cơm trưa."

Đã là buổi trưa, Hoàng Hậu ra lệnh một tiếng, đám cung nhân nối đuôi nhau đi ra, từng dĩa thức ăn bưng lên bàn.

Đám cung nhân còn đang mang món ăn, Hoàng Đế nhìn về phía Giang Tiểu Mãn bên cạnh, hỏi: "Đúng rồi, tiên nhân, yêu sủng ngài đâu? Trẫm lúc trước liền muốn nhìn Dần tướng quân trong truyền thuyết một cái ."

"Là lão hổ sao?" Tinh thần Vinh Triết lại tới nữa rồi.

Giang Tiểu Mãn có chút thất thần, nghe đến tiếng nói Vinh Triết mới hoàn hồn. Đối với cái này cậu sớm đã có chuẩn bị, cậu nhẹ nhàng nâng tay, để ống tay áo đạo bào hơi hơi lướt xuống, lộ ra cánh tay trơn bóng.

Cậu  nói: "Dần tướng quân còn trong Thông Thiên tháp, bần đạo đây liền gọi nó đến cho bệ hạ nhìn một cái."

Lúc này hai tay của cậu không hề có thứ gì, cậu tiện tay cầm qua khăn tay cung nữ trước mặt  đưa mọi người chuẩn bị lau tay, đưa khăn lụa ở trong lòng bàn tay cuốn một cái, lại vò một cái, hai bàn tay hợp lại. Một giây sau, hai bàn tay cậu vung lên, đồng thời mở ra, chỉ thấy một con tiểu quất miêu bỗng dưng xuất hiện trong lòng bàn tay của cậu.

"Chuyện này..." Tất cả mọi người xem sững sờ, mèo này từ đâu ra? Vừa nãy trên tay tiên nhân rõ ràng chẳng có cái gì cả.

"Tiên nhân, chuyện này làm sao biến ra?" Ngay cả Vân Mộng sợ mèo vậy cũng nhìn sững sờ.

Giang Tiểu Mãn cười không nói, ôm tiểu quất miêu vào trong ngực, xoa mèo mỉm cười.

Tiểu quất miêu bỗng nhiên bị đánh thức, còn buồn ngủ, lông mao trên đỉnh đầu cũng có chút loạn. Nhưng nó dễ tính, bị đánh thức cũng không tức giận, cuộn tròn tại trong lồng ngực Giang Tiểu Mãn liếm lông mình.

"Đây cũng là Dần tướng quân?" Hoàng Đế nhìn con tiểu quất miêu kia bật cười nói, "Trẫm còn tưởng rằng nó là Đại lão hổ."

"Ai nói đây không phải là lão hổ?" Giang Tiểu Mãn bắt đầu mở mắt nói mò, "Đây là một chủng loại hổ đặc biệt, hình dạng của nó tựa mèo."

Lúc này tiểu quất miêu ngẩng đầu ngáp một cái, cũng dùng sức " Meo" một tiếng.

"... Ngay cả tiếng kêu cũng không khác mèo." Giang Tiểu Mãn đàng hoàng trịnh trọng, "Mà nhìn kỹ, liền có thể nhìn ra trên người nó tản ra khí vương bá độc nhất của vua bách thú."

Giang Tiểu Mãn giơ lên cao con mèo nhỏ, tiểu quất miêu sợ cao, bất lực mà "Meo meo" réo lên không ngừng.

"Nghe, rồng ngâm hổ gầm."

Giang Tiểu Mãn biểu tình quá nghiêm túc, mọi người bị doạ đến mức sửng sốt một chút, như hiểu mà lại như không hiểu gật gật đầu.

Giang Tiểu Mãn thả xuống con mèo nhỏ, biết được hiệp này kết thúc.

Lúc này đồ ăn cũng tới đủ, chừng mười dĩa đồ ăn để tràn đầy trên bàn đá, mùi thơm thức ăn xông vào mũi.

Hoàng Hậu chỉ vào một món ăn nói: "Hoàng thượng ngài lần trước nói ngón món vịt bát bảo ăn ngon, thần thiếp hôm nay cố ý sai ngự trù làm một phần cho bệ hạ."

"Bất quá thuận miệng nhắc đến, Hoàng Hậu có lòng." Hoàng Đế cười đến thoả mãn, "Đúng rồi, Vân Mộng thích ăn lưỡi phượng (*) chuẩn bị chưa?"

(*) không lầm là món lưỡi vịt thì phải

"Đương nhiên là có."

"Haiz, phụ hoàng làm sao cũng không hỏi con có thích ăn đồ ăn hay không?"

Giang Tiểu Mãn ôm mèo ngồi ở đó xem bốn người bọn họ một nhà vui vẻ hoàn thuận, lại có chút thất thần.

Hoàng Đế thấy Giang Tiểu Mãn không nói một lời, nhân tiện nói: "Tiên nhân mau tới nếm thử, tiên nhân hẳn là không ăn kiêng gì chứ?"

Giang Tiểu Mãn không nên, Hoàng Đế liền gọi cậu một lần, cậu mới phục hồi tinh thần lại, "Cái gì?"

"Tiên nhân có ăn kiêng đồ gì không?" Hoàng Đế thân thiết hỏi lại một lần.

"Không... Không có... Ta..." Giang Tiểu Mãn nói năng lộn xộn, một hồi mới nhẹ giọng nói, "Bần đạo hôm nay ích cốc, đa tạ bệ hạ có ý tốt, cơm trưa này liền không cần."

Giang Tiểu Mãn đứng dậy hướng mọi người gật đầu, ôm mèo rời đi.

Mọi người thấy bóng lưng Giang Tiểu Mãn rời đi, biết được tiên nhân này tính cách quái lạ, ngược lại cũng không để ý lắm, rất nhanh liền lại cả nhà hoan hoan hỉ hỉ dùng bữa .

Lúc Giang Tiểu Mãn rời đi không có ngồi kiệu, cậu chỉ muốn tự mình đi dạo.

Cậu ôm mèo nhỏ đi trong hoàng cung, lúc này là giờ cơm trưa, bọn cung nữ thái giám từng người hầu hạ chủ nhân của mình, trên đường chỉ có một mình Giang Tiểu Mãn.

Không có ai nhìn, vẻ mặt của cậu cũng xụ xuống, rốt cuộc duy trì không được biểu tình cao thâm khó dò của cậu nữa.

Khóe miệng cậu từ trước đến giờ hơi câu lên lúc này xị xuống , nhíu mày , một đôi mắt to nhìn xuống đất, phảng phất một giây sau liền sắp khóc.

Cậu nhớ ông bà nội.

Cậu thấy dáng vẻ cả nhà Hoàng Đế vừa nãy ấm áp vui vẻ, không nhịn được nhớ đến ông bà nội.

Cậu cũng từng có những ngày như vậy, cuộc sống của bọn họ trải qua tuy rằng nghèo, mà ông bà nội chung quy không quên cậu thích ăn cái gì, ba người tụ tập cùng một chỗ, ăn đến mức đơn giản, còn sung sướng hơn so với Hoàng Đế.

Chỉ là ông bà nội đều mất, liền ngay cả chính cậu đều không minh bạch mà chết mất, còn đi tới địa phương xa lạ nơi này...

Giang Tiểu Mãn nghĩ tới đây liền khó chịu, cậu mò mẫm đi đi, càng đi càng đi, Thông Thiên tháp đã ở cách đó không xa.

Cậu muốn trở về ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh ngủ liền lên tinh thần, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ tác hợp nam nữ chủ. Mặc dù trong nhà chỉ còn lại một mình cậu, mà cậu vẫn là muốn về nhà.

Cậu đi qua Trường Nhạc Cung, cửa cung Trường Nhạc Cung đóng chặt như trước  .

Cậu nhớ tới dáng dấp trong Trường Nhạc Cung kia không hề tức giận, đột nhiên cảm thấy Thái tử cũng là người đáng thương. Tuổi còn nhỏ không còn mẹ, ba cưới một đống vợ, sinh một đống nhi tử, hiện tại chân của mình còn què rồi, chỉ có thể ở kia khổ đợi nữ chủ xuất hiện.

Giang Tiểu Mãn vốn đã nhanh về đến Thông Thiên tháp, mà vừa nghĩ tới đó, quay đầu trở lại trước Trường Nhạc Cung.

"Điện hạ, tiên nhân kia đến."

Bên trong Trường Nhạc Cung, Đồng Quang hướng Thái tử nói.

"Hắn tới làm cái gì?"

"Hắn nói muốn cho người xem Đại lão hổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro