Chương 39-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Thi đấu bắt đầu

Giang Lạc tựa về phía sau, khoanh tay nhìn Kỳ Dã: "Vòng hai cậu cũng nói thế mà."

Vẻ mặt Kỳ Dã cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai hơi nhăn nhó: "Nhưng vòng ba tôi chắc chắn sẽ giành hạng nhất."

"Vòng sẽ không có gợi ý cho ba người đứng đầu.'' Kỳ Dã nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng chung vạch xuất phát. Giang Lạc, tôi sẽ không thua cậu."

Giang Lạc cười híp mắt nói: "Nhưng mà tôi cũng muốn hạng nhất nha."

Kỳ Dã nghe xong câu này còn cười rất thỏa mãn: "Cuối cùng cậu cũng nghiêm túc rồi sao?"

Lục Hữu Nhất ngồi phía trước tò mò quay đầu lại hỏi: "Kỳ Dã, ông chuyển đến đây vì Giang Lạc đó à?"

Mặt Kỳ Dã hơi sượng: "Tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác đi học là như thế nào thôi."

Giang Lạc nhíu mày: "Trước giờ cậu chưa từng đi học hả?"

"Thì đi học đại học bình thường thôi chứ không phải học chuyên ngành khoa học tự nhiên hay xã hội học." Kỳ Dã nhìn mặt Giang Lạc, ánh mắt bất giác lăn tăn: "Trước giờ tôi đều toàn tự học mấy kiến thức này ở nhà."

Lục Hữu Nhất kinh ngạc: "Nếu vậy ông đã từng đứng chót lớp chưa?"

"Sao mà thế được." Diệp Tầm ác miệng nói: "Lục Hữu Nhất, Kỳ Dã giỏi hơn cậu đấy."

Lục Hữu Nhất nói: "Nhưng hai vòng trước thứ hạng của tôi cao hơn Kỳ Dã đó."

Kỳ Dã: "..."

Hắn hít sâu một hơi, trong lòng rất uất ức nhưng không có cách nào đáp trả được bởi vì Lục Hữu Nhất nói đúng.

Văn Nhân Liên cười nói: "Tối nay đi ăn chung đi."

Sáu giờ chiều hết tiết, cả nhóm đến căng-tin ăn cơm. Văn Nhân Liên và Giang Lạc đi cuối, y thì thầm: "Kỳ Dã được Kỳ gia bảo bọc cẩn thận quá."

Giang Lạc gật đầu: "Nhìn qua cậu ấy có vẻ cáu kỉnh nhưng thực ra lại rất đơn thuần."

"Thiên phú cũng rất tốt." Văn Nhân Liên liếc mắt nhìn Kỳ Dã đi phía trước: "Mặt mũi cũng cực kỳ đẹp trai."

Trên đường họ đi ngang qua một sân bóng rổ, có một trái bóng lao về phía họ, mục tiêu nhắm thẳng hướng Giang Lạc. Kỳ Dã lui về phía sau hai bước bắt được quả bóng rồi nhíu mày mắng: "Chơi bóng không có mắt nhìn à?"

Hắn ném trái bóng lại, bóng bay thẳng về phía kia của sân bóng.

Nhìn quả bóng bay về phía xa, Kỳ Dã mới quay lại nhìn Giang Lạc: "Cậu không sao chứ."

Giang Lạc buồn cười: "Bóng có đụng vào tôi đâu."

Văn Nhân Liên liếc nhìn hai người bọn họ, ý cười càng rõ nét hơn. Y bước nhanh đến cạnh Trác Trọng Thu: "Cậu thấy Kỳ Dã thế nào?"

Trác Trọng Thu nhìn qua rồi bắt bẻ đáp: "Cũng tạm được nhưng tính tình không tốt lắm."

Văn Nhân Liên thong thả nói: "Vậy cứ xem cậu ta như một ứng viên đi."

Nếu muốn tìm đối tượng mới cho Giang Lạc thì Kỳ Dã là ứng viên phù hợp với yêu cầu nhất.

Nếu so sánh Kỳ Dã với Trì Vưu thì cũng hơi khập khiễng. Họ không chắc Kỳ Dã là gu của Giang Lạc, suy cho cùng Trì Vưu vẫn là đại diện tiêu biểu cho một đấng quân tử dịu dàng.

Lúc ăn cơm, Kỳ Dã thuận tiện ngồi cạnh Giang Lạc. Vừa ngồi xuống thì những người khác lập tức nhìn về phía hắn làm hắn cũng giật mình theo: "Sao các cậu nhìn tôi ghê thế?"

Diệp Tầm hỏi: "Kỳ Dã nè, cậu từng yêu ai chưa?"

Kỳ Dã nghiêm túc đáp: "Chưa từng, tôi không có hứng."

"Vậy cậu thích người như thế nào?" Cát Chúc tò mò.

Kỳ Dã chau mày: "Mấy cậu hỏi cái này làm chi?"

Giang Lạc nghiêng đầu cười với Kỳ Dã, mái tóc đen rủ xuống chạm vào vai. Cậu hững hờ mách nước: "Cậu phải giải đáp thắc mắc của mấy người đó thì họ mới tha cho cậu."

Lúc Kỳ Dã nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Lạc, hắn lập tức nhớ đến cảnh tượng thanh niên tóc đen nhảy từ trên cây xuống và truy giết nhện mặt người. Hắn hơi ngứa họng sau đó nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác: "Tôi không biết mình thích kiểu người nào nữa."

Thấy Kỳ Dã sắp mất kiên nhẫn, mọi người cũng không cố chấp với chủ đề đó nữa.

Bữa ăn kết thúc, Giang Lạc và bọn họ mỗi người một ngả. Cậu phải đến phủ Thiên Sư. Trước khi cuộc thi bắt đầu, cậu phải dọn tới phủ Thiên Sư ở.

Lúc này, Phùng Lệ không có mặt tại phủ Thiên Sư, vì thế Giang Lạc đành đến thư phòng một mình. Mãi tới khi trăng treo đầu cành cây, Phùng Lệ mới cùng hai đệ tử chân truyền trở về.

Phùng Lệ gọi Giang Lạc qua chỗ mình, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi hỏi: "Hôm nay cậu đọc được bao nhiêu quyển rồi?"

Giang Lạc trả lời từng cái một.

Phùng Lệ gật đầu, lấy một quyền sách về bùa chú trong ngăn kéo ra đưa cho cậu: "Khi nào đọc xong những quyển kia thì cầm quyển này luyện tập."

Giang Lạc nhận lấy rồi xem qua. Nội dung bên trong đều là bùa chú cổ xưa chưa bao giờ được lưu truyền ra ngoài: "Hôm nay sư phụ đi đâu thế?"

Phùng Lệ ngước mắt nhìn cậu trả lời: "Đến Trì gia."

Giang Lạc: "Trì gia ạ?"

"Con cháu dòng chính Trì gia đã không còn nữa. Con thứ của Trì gia mời chúng ta đến để làm chứng cho việc tiếp quản Trì gia." Phùng Lệ lạnh nhạt nói: "Ác quỷ quấn lấy cậu chính là hậu thế cuối cùng của dòng họ Trì."

"Hôm qua ta đánh nó bị thương nhưng ngay phút cuối cùng lại để nó chạy thoát." Phùng Lệ tựa về phía sau: "Trì Vưu không hổ là người mạnh nhất của hậu duệ Trì gia, dù đã chết nhưng thực lực vẫn còn đó. Đứa con thứ kia không thể so với nó được."

Trì gia nắm giữ thuật luyện hồn rối. Thuật luyện hồn rối đã có từ rất lâu đời, sức mạnh khủng khiếp. Loại ma thuật này nằm trong tay họ luôn khiến người khác bất an, lo sợ ngày nào đó sẽ thành con rối của Trì gia, có khi chết rồi vẫn bị người Trì gia luyện hồn. Theo lẽ thường, Trì gia sẽ bị người bên ngoài tấn công đến khi thuật luyện hồn rối bị phá hủy.

Những thứ quá mạnh chỉ dẫn đến thảm họa.

Nhưng Trì gia vẫn bình yên phát triển cho đến tận bây giờ cũng là do hai nguyên nhân. Một, thuật luyện hồn rối cực kỳ khó thành thạo. Xưa nay cũng chỉ có dòng chính Trì gia mới làm chủ được thuật pháp này. Hai, tuy dòng chính của Trì gia đều là thiên tài trong hàng ngàn người nhưng không ai sống quá tuổi ba mươi.

Đến lượt Trì Vưu lại tăng thêm một người. Tính cách Trì Vưu hiền hòa đôn hậu, mặc dù hắn nắm giữ thuật luyện hồn rối nhưng rất ít khi dùng phép thuật này. Ngược lại còn kết được nhiều thiện duyên khiến mọi người trong giới huyền học rất mở lòng với hắn. Không ai cho rằng thuật luyện hồn rối của hắn sẽ gây ra chuyện bất lợi cho giới huyền học.

Giang Lạc im lặng lắng nghe. Dù có mạnh đến mấy cũng không sống quá ba mươi tuổi, nghe hệt như một lời nguyền.

Giang Lạc: "Không lẽ chỉ có dòng chính mới nắm giữ được thuật luyện hồn rối thôi ạ sư phụ?"

Phùng Lệ: "Ít nhất cho đến hiện tại chưa thấy ai ở chi thứ có thể nắm vững nó."

Giang Lạc: "Trì Vưu chết rồi dòng chính bị đứt đoạn, liệu sau này có ai thực sự nắm giữ được thuật luyện hồn rối không?"

Phùng Lệ lạnh lùng đáp: "Chúng ta không nên xem thường Trì gia. Kể cả khi người ta chỉ hiểu được một hai phần của thuật luyện hồn rối cũng đáng gờm rồi."

Song khi nhìn vào biểu cảm của y, rõ ràng Phùng Lệ cho rằng chi thứ Trì gia không có gì quá ghê gớm.

Giang Lạc vẫn còn chút băn khoăn: "Sư phụ, rốt cuộc ngọc Nguyên Thiên là gì?"

Phùng Lệ liếc mắt nhìn cậu: "Khi nào cậu sở hữu nó tự nhiên sẽ biết."

"Thân là đệ tử của ta, nếu cậu không lấy được ngọc Nguyên Thiên." Phùng Lệ không cảm xúc nói tiếp: "Vậy thì cậu cứ ở Tương Tây luôn khỏi về nữa."

Giang Lạc: "..."

Để có thể rời khỏi Tương Tây, Giang Lạc bèn chạy đến thư phòng thức trắng đêm. Trải qua mười ngày cuối cùng cậu cũng đã đọc hết sách trên kệ.

Sau khi đọc sách xong, Phùng Lệ lại nhìn chằm chằm cậu luyện vẽ bùa. Khoảng thời gian này Giang Lạc có gặp sư huynh Kiều vài lần nhưng dường như hắn đã trở lại như cũ. Giang Lạc không còn thấy hình bóng Trì Vưu trên người hắn lần nào nữa.

Nhoáng cái một tháng đã qua, đảo mắt lại đến vòng ba của cuộc thi.

Sáng sớm, Giang Lạc đeo ba lô đi xuống lầu. Phùng Lệ đã chờ cậu ở sảnh lớn. Y ngồi ngay chiếc bàn dài bày biện bút lông và chu sa. Phùng Lệ rửa tay thắp hương rồi nói với cậu: "Lại đây."

Giang Lạc đi tới.

Phùng Lệ nói: "Ngồi đi."

Giang Lạc nghe lời ngồi xuống. Phùng Lệ cầm bút lông chấm vào bát nước sạch rồi đột nhiên vung tay hất về phía Giang Lạc.

Giang Lạc vô thức nhắm mắt lại, giọt nước từng giọt từng giọt bắn lên người cậu. Sau đó y lại chấm bút vào chu sa rồi đứng trước mặt Giang Lạc.

Mí mắt thanh niên tóc đen giật giật, Phùng Lệ nói: "Đừng cử động."

Giang Lạc không tiếp tục mở mắt nữa.

Phùng Lệ xoay cây bút trong tay, lật trái lật phải. Ngón tay thon dài cầm chặt cán bút đen rồi nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi của Giang Lạc ra.

Cổ lộ ra, xương quai xanh cũng thế. Đôi mắt sáng màu của Phùng Lệ phản chiếu hình bóng thanh niên tóc đen. Y nhẹ nhàng điểm hai lần lên bả vai cậu, hai người giấy được gấp gọn nhảy lên kéo áo trên vai cậu ra.

Lúc này Phùng Lệ mới múa bút.

Chu sa màu đỏ cuốn lấy cổ Giang Lạc rồi di chuyển xuống nơi quả tim tạo thành một tấm bùa chú hình thù phức tạp, thoạt nhìn như một chùm dây leo quấn quanh. Phùng Lệ không vội vàng vẽ, đến khi hoàn thành nét bút cuối cùng bùa chú tỏa ra ánh sáng vàng sau đó biến mất trên người Giang Lạc.

Phùng Lệ cất bút lông rồi nhìn cậu, nói: "Được rồi."

Giang Lạc mở mắt nhìn bản thân nhưng lại không thấy gì cả: "Sư phụ, người vẽ gì vậy ạ?"

"Bùa bảo mệnh." Phùng Lệ để đệ tử bước lên thu dọn đồ đạc rồi nói với Giang Lạc: "Vòng ba không giống hai vòng trước. Cậu phải đặt an toàn lên hàng đầu."

Lời giám khảo nói, mỗi một chữ đều là lời nhắc nhở. Giang Lạc ghi tạc nó vào lòng: "Con hiểu ạ."

Phùng Lệ gật đầu: "Đi đi."

Giang Lạc xếp quần áo, xách balo rời khỏi phủ Thiên Sư, đi về trường học gặp đám bạn.

Một đoàn người ngồi trên máy bay, ba tiếng sau đã đến Tương Tây.

Giảng viên hướng dẫn lần này vẫn là thầy Vạn. Sau khi thầy Vạn và nhân viên bàn giao xong, nhóm Giang Lạc lại ngồi xe buýt thêm bốn tiếng nữa.

Chuyển xe buýt ba lần, cuối cùng còn ngồi trên một chiếc xe bánh mì xóc nảy gần một giờ mới tới đích. Đến khi họ bước xuống xe thì vài người trong đoàn đã nôn ọe.

Chờ đến khi nôn ra hết, cả nhóm mệt mỏi đi vào trong nghỉ ngơi.

Ngày mai mới thi đấu nên tối nay họ sẽ nghỉ ở đây một đêm. Thế nhưng phía ban tổ chức lại chuẩn bị cho họ một căn nhà cực kỳ đơn sơ, giống như được xây dựng tạm bợ. Gạch đỏ chưa quét sơn trắng, hai mươi hai tấm chăn ga gối đệm trải từ đầu này sang đầu kia của một gian nhà lớn.

Hành lý trong tay Lục Hữu Nhất rớt xuống. Hắn há hốc mồm: "Tụi mình ở đây á?"

Nhân viên công tác cười nói: "Vui chứ? Tối đến mấy em ở chung với nhau rộn ràng luôn."

"Có chỗ tắm không ạ?" Trác Trọng Thu hỏi.

Các nhân viên đưa họ đi xem phòng tắm và phòng vệ sinh. Phòng tắm là căn phòng bằng nhựa với vài cái chậu nhựa và xô ngâm chân. Còn phòng vệ sinh là kiểu nông thôn truyền thống.

Cả nhóm câm nín. Sau khi về lại gian nhà lớn, ai cũng cam chịu tìm đúng chín bộ chăn đệm của mình.

Trác Trọng Thu là nữ nên họ để cô ngủ ở góc tường còn những người khác xếp thành một hàng. Thoáng chốc chín người đã chiếm hết gần một nửa phần đệm.

Giang Lạc đếm số lượng đệm: "Ủa, sao lại chỉ có hai mươi cái."

Kết thúc vòng hai, rõ ràng có ba mươi người thăng cấp thành công mà.

"Có tám người bỏ thi đấu." Nhân viên công tác tiếc nuối nói: "Thật ra có năm người ăn nấm ở Vân Nam, sau khi về phải nhập viện, nằm một tháng rồi vẫn chưa khỏe."

Nhóm Giang Lạc: "..."

Thở dài.

Nhóm Đại học Bạch Hoa đến sớm nhất. Hôm nay họ đi cả ngày đường mới chỉ ăn bữa trưa trên máy bay, đến lúc đi xe thì nôn một trận. Dọn dẹp giường chiếu xong bụng ai cũng đói reo ầm ĩ. Tìm nhân viên mà chỉ nhận được một thùng mì gói, một thùng soda và chín cái lạp xưởng hun khói.

Ngay cả Cát Chúc chịu cực chịu khổ được mà bây giờ mặt mày cũng tái xanh: "Ban tổ chức ác quá."

Giang Lạc thở dài. Thân là người duy nhất biết nấu ăn trong nhóm nên cậu hỏi mượn nhân viên một cái nồi, nhờ bạn bè đi tìm củi lửa và vào rừng hái chút rau quả rồi bắc nồi nấu ngay tại chỗ.

Văn Nhân Liên tò mò ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, lúc Khuông Chính đi hái rau quả còn cố ý dặn dò: "Nhớ đừng hái nhầm đó."

Nếu không cả đám cũng nằm viện giống người anh em ăn nhầm nấm kia thì chắc phải bỏ lỡ trận đấu này mất.

Trong nhà Khuông Chính cũng đã quen với những ngày khổ cực nên hắn biết rõ rau củ còn hơn cả Văn Nhân Liên. Tuy nhiên hắn vẫn nghiêm túc gật đầu, dựng bếp giúp Giang Lạc rồi mới vào rừng hái rau.

Nửa tiếng sau Khuông Chính trở về, không chỉ mang một đống rau quả mà còn mang về một con thỏ tai dài đã được vặt sạch lông.

Giang Lạc nhóm lửa, một nhóm người tò mò vây quanh xem. Sau khi họ thấy Khuông Chính mang thỏ về thì mắt sáng lên: "Nướng thỏ ăn hả?"

Giang Lạc sờ cằm: "Được đấy chứ."

Chưa đến mười phút nước trong nồi sắt đã sôi sùng sục, Giang Lạc thả vào trong nồi tám gói mì tôm.

Nói tóm gọn là làm cái nghề này khá tốn sức nên bọn họ cần phải ăn rất nhiều để bổ sung năng lượng. Dù là nam hay nữ ai cũng có cái dạ dày rộng kinh người. Nhìn bề ngoài trông nhã nhặn đấy nhưng mỗi lần ăn, dù đã xơi hẳn ba bát cơm đầy ú ụ mà vẫn chưa thấy no.

Bỏ mì tôm xong, Giang Lạc lại bỏ hai trái cà chua mà Văn Nhân Liên xin được từ nhân viên, thêm một chút gia vị và chừa lại một ít để lát nướng thịt thỏ.

Rau củ bỏ vào sau cùng. Nồi nước đỏ sôi sục lên, sợi mì gợn sóng trộn với rau quả xanh và lạp xưởng hun khói, mùi ca chua hòa lẫn mùi mì tôm khiến người ta phát thèm. Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.

Một nhóm người đã mệt mỏi cả ngày trời nhìn chằm chằm nồi sắt đỏ cả mắt.

Lục Hữu Nhất lau lau nước bọt, chạy đi mượn bát đũa của nhân viên.

Không biết Kỳ Dã đã cảm thán đến bao nhiêu lần: "Cậu còn biết nấu ăn cơ đấy."

"Nấu mì thôi mà có gì to tát đâu?" Giang Lạc gọn gàng đem con thỏ đặt lên đống lửa rồi nghiêng đầu cười với hắn: "Sao nào, thấy tôi giỏi quá nên chưa sẵn sàng tranh hạng nhất với tôi phải không?"

Kỳ Dã thấp giọng nói: "Vẫn phải tranh chứ."

Chắc là ăn đồ người ta nấu rồi mà còn nói như thế nên hắn hạ giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Giang Lạc bị chọc cười.

Mùi thơm của mì và cà chua tỏa ra toàn bộ chỗ nghỉ ngơi. Thầy Vạn cũng đến ké, hớn ha hớn hở nói: "Ối chà, là mì tôm à. Nếu nấu chung với cua nữa là sẽ ra được hai hương vị luôn đấy."

Đến khi Giang Lạc bảo có thể ăn thì mười đôi đũa nhanh chóng đưa vào trong nồi sắt, nháy mắt mì tôm đã vơi mất một nửa.

Giang Lạc được Lục Hữu Nhất ân cần gắp thêm cho một bát mì tôm, cậu chậm rãi ung dung thoải mái nói chuyện. Đang lúc cúi xuống húp canh cà chua thì nghe thấy âm thanh kéo vali hành lý chuyển động dần dần đến gần.

Giang Lạc ngẩng đầu lên thì thấy một thí sinh sắc mặt tái mét chậm rãi đi tới.

Người này cứ ba bước là ho khan, mặt mày đoan chính cùng với dáng người gầy gò nhìn như có bệnh. Mặt không có chút máu còn bàn tay kéo vali cũng tái nhợt, gân xanh hiện lên rõ ràng.

Thí sinh đó cũng thấy họ, cậu ta cười yếu ớt với họ rồi chậm rãi đi tới: "Chào mọi người."

"Xin chào." Giang Lạc rút lại ánh mắt thăm dò của mình, mỉm cười thân thiện: "Cậu là?"

Sắc môi bởi vì canh đỏ mà nhuộm một màu đỏ chói.

"Tớ là Liêu Tư." Liêu Tư thấp giọng ho khan: "Các cậu đang ăn cơm à?"

Người này dù chỉ mới nói hai câu nhưng cảm giác như sắp kiệt sức tới nơi. Ánh mắt cậu ta khẽ nhìn về phía nồi sắt cũng đủ uyển chuyển truyền đạt ý tứ thầm kín của mình.

Giang Lạc lịch sự hỏi: "Cậu muốn ăn chung với bọn tôi không?"

Liêu Tư cười: "Cảm ơn nha."

Cậu ta bỏ vali sang một bên rồi từ tốn ngồi xuống cạnh Giang Lạc. Tiếp đó cầm lấy bát đũa Lục Hữu Nhất đưa cho, cuối cùng nhẹ nhàng gắp mì trong nồi bỏ vào bát mình.

"Ngon quá." Liêu Tư khe khẽ thở ra một hơi, nghiêng đầu thì thầm với Giang Lạc: "Để đi tới đây tớ muốn bay cái mạng này luôn."

Trông cậu ta thật sự gầy gò yếu ớt. Với cái cơ thể này đi được tới đây là quá thành công rồi. Giang Lạc hỏi: "Quê cậu ở đâu vậy?"

Liêu Tư ngượng ngùng cười: "Tớ là người Tương Tây chính gốc."

Giang Lạc: "... Vất vả rồi."

Liêu Tư cười khổ nói: "Sức khỏe của tớ không tốt lắm. Tuy đoạn đường này tớ đi không vất vả như các bạn nhưng nhìn còn giống mất sổ gạo hơn các bạn nữa."

Giang Lạc mỉm cười nói: "Cậu biết bọn tôi từ đâu đến không?"

Liêu Tư khẽ cười: "Thí sinh vào vòng ba chỉ có Đại học Sơn Hải và Đại học Bạch Hoa mới đông đến vậy. Huống hồ tớ xem livestream trên web, dù không nhận ra những người khác thì vẫn sẽ nhận ra người đạt hạng nhất chứ."

Đột nhiên thầy Vạn 'A' một tiếng: "Em là Liêu Tư, lại là người Tương Tây chính gốc. Vậy chắc em là con cháu của ông Liêu chuyên cản thi đúng không nhỉ?

Cả nhóm nhìn sang Liêu Tư, Liêu Tư bình tĩnh cười gật đầu: "Đúng ạ."

"Con cháu nhà ông Liêu lớn cả rồi cơ à." Thầy Vạn cảm thán: "Sức khỏe bố em sao rồi?"

"Bố em vẫn khỏe ạ." Có vẻ Liêu Tư không định nói nhiều, cậu ta nhìn con thỏ rồi từ tốn nhắc nhở: "Thỏ nướng chín chưa nhỉ?"

Giang Lạc cúi đầu xem thử. Thỏ đã được nướng thành màu mật ong, dầu từ trên da chảy xuống, đúng là đã chín rồi.

Giang Lạc gỡ thỏ xuống rồi dùng dao chia cho mọi người, đặc biệt chia cho Khuông Chính một cái đùi thỏ.

Liêu Tư cũng được một miếng thịt mềm. Cậu ta cẩn thận nếm thử, không khỏi khen một tiếng ngon.

Nồi mì tôm cà chua bị mọi người chén sạch, nước dùng chua ngọt ngon lành cũng cạn đáy. Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi mới đưa Liêu Tư về phòng.

Liêu Tư chọn chiếc đệm bên cạnh Đại học Bạch Hoa, nằm ở phía bên trái Giang Lạc.

Trong rừng sâu nên điện thoại không có tín hiệu. Lục Hữu Nhất còn mang theo hai bộ bài poker, trong lúc họ chơi bài thì các thí sinh khác cũng lục tục đến.

Hai mươi hai người, không thiếu một ai cùng chen chúc trong phòng ngủ lớn.

Nhiều người đến thì lại càng náo nhiệt. Giống như Liêu Tư nói, hầu hết hai mươi hai thí sinh đều từ đại học Sơn Hải và Bạch Hoa. Những người lẻ tẻ kia thì đến một mình.

Tính ra ban tổ chức cũng còn chút lương tâm. Thay vì để thí sinh tự đun nước nóng thì họ đã cung cấp sẵn. Chờ tất cả mọi người tắm rửa sạch sẽ xong, ban giám khảo và nhân viên công tác mới tiến vào gian phòng của họ.

Sáu vị giám khảo xuất hiện, đứng đầu là Phùng Lệ. Vẻ mặt Phùng Lệ vẫn bình tĩnh, cả người không nhiễm bụi mặc dù đường xá xóc nảy. Nhân viên đứng cạnh y cầm một cái khay trên tay, trên đó có giấy vàng, chu sa, máu chó mực và một xấp bùa đã viết sẵn.

Nhân viên công tác nói: "Trước tình huống Bạch Diệp Phong bị ác quỷ nhập vào trong trận đấu quan trọng, bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của thí sinh. Mong mọi người vui lòng phối hợp."

Giang Lạc nhíu mày, không nhịn được cười: "Niềm vui bất ngờ."

Nhìn kiểu này cho dù Trì Vưu có lẫn trong nhóm người cũng sẽ bị lôi ra.

Liêu Tư ngồi bên cạnh cậu, mái tóc mềm nhẹ phủ trước trán, nhìn giáo viên ban giám khảo đã bắt đầu kiểm tra từ thí sinh cuối cùng, nhẹ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy sáu vị giám khảo cùng xuất hiện đấy."

Ngay sau đó, ban giám khảo đã đến trước nhóm Đại học Bạch Hoa.

Hình tượng của sáu vị giám khảo không giống nhau, mỗi người đều có điểm riêng. Trong đó có một hòa thượng đầu trọc, hòa thượng đầu trọc cười nhìn đám Giang Lạc: "Đây đều là người quen của các giáo viên."

Cuối cùng, ánh mắt của ông dừng trên người Cát Chúc. Cát Chúc ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp nhưng lại cúi đầu nên không thấy rõ nét mặt.

"Cát Chúc." Hòa Thượng đầu trọc thở dài, hạ giọng bảo: "Con vẫn chưa chịu trở về à?"

Giang Lạc nghiêng đầu nhìn Cát Chúc, Cát Chúc mỉm cười: "Đại sư Thành Đức, tiểu đạo đã vào đạo môn rồi ạ."

Đại sư Thành Đức cười khổ, lắc đầu không nói gì.

Phùng Lệ đi đến trước mặt Giang Lạc: "Giơ tay lên."

Giang Lạc thu tầm mắt lại, nghe lời giơ tay.

Liêu Tư bên cạnh cậu đang bị Trác Chính Vũ kiểm tra. Đầu tiên là điểm máu chó mực lên ấn đường, nếu máu chó mực không có phản ứng thì tiếp theo sẽ dùng bùa, nếu bùa không có phản ứng nữa thì chắc chắn người đó không bị quỷ bám thân.

Như vậy còn chưa đủ, ban giám khảo sẽ viết lên người thí sinh một đạo bùa cố định hồn phách trấn áp tà ma để phòng ngừa trong quá trình thi đấu họ bị tà ma quấy nhiễu.

Lúc Giang Lạc xong thì những người khác cũng đã ổn thỏa. Phùng Lệ liếc nhìn cậu lần cuối rồi mới đi theo những vị giám khảo khác đến trước mặt nhóm người tiếp theo.

Liêu Tư nhìn chú văn trên mu bàn tay, nở nụ cười khó nhận ra: "Công lực của các giám khảo đều rất cao minh, vẽ nhiều bùa chú như vậy cũng không mệt."

Giang Lạc nói: "Dù sao cũng là lục đại gia tộc mà."

Cậu đứng dậy đi đến vỗ vai Văn Nhân Liên: "Văn Nhân Liên, trong sáu người đó ai thuộc Trì gia vậy?"

Văn Nhân Liên nói: "Người thứ hai bên trái đó."

Giang Lạc nhìn sang, thấy một người trung niên mặt mũi rất nghiêm chỉnh. Gã nâng bút vẽ bùa lên một thí sinh, trên mặt bình tĩnh nhưng trán đã rịn ra một chút mồ hôi.

"Đó là chú của Trì Vưu." Văn Nhân Liên cười nhạt: "Một thứ phế vật chẳng làm được gì."

Giang Lạc cười: "Hiếm khi nào nghe cậu nói vậy đấy."

"Bởi vì gã làm tớ buồn nôn thật sự." Lục Hữu Nhất cũng hừ lạnh một tiếng. Mười mấy năm trước có người mời gã đi làm phép, bởi vì sự chủ quan của gã mà suýt hại chết cả nhà người ta. Gã ta làm lớn chuyện xong còn đổ hết trách nhiệm lên anh Trì Vưu khi tuổi vẫn còn nhỏ. Nói rằng anh Trì Vưu đã lén làm phép mà chưa có sự cho phép của gã."

"Anh Trì Vưu tốt lắm, cứ ôm nỗi oan ức đó rồi bị mắng chửi không biết bao nhiêu năm." Lục Hữu Nhất siết chặt nắm đấm: "Trong những năm ấy, không biết anh Trì Vưu còn ôm bao nhiêu nỗi oan ức nữa... Chính vì bạn bè anh ấy càng nhiều thêm, sau khi nổi tiếng hơn mọi người mới biết anh Trì Vưu tốt tính lắm, không phải là người sẽ làm những chuyện ác. Bởi vậy mọi người mới trả lại sự trong sạch cho anh."

Giang Lạc tưởng mình nghe nhầm.

Để Trì Vưu mang tiếng oan á?

Suýt nữa cậu cười ra tiếng, nghiêm túc luôn hả?

Để Trì Vưu mang tiếng oan mà Trì Vưu vẫn ngoan ngoãn mang, không chỉ mang mà người khiến hắn mang tiếng còn sống lành lặn đến bây giờ được sao?

"Người Trì gia khiến Trì Vưu mang tiếng oan giờ sao rồi?" Cậu phấn khởi hỏi, tên chú họ này dù vẫn còn sống nhưng những người khác thì chưa chắc.

Giọng Văn Nhân Liên lạnh lùng nói: "Trừ việc bị sỉ nhục sau lưng thì bọn họ sống rất tốt."

Giang Lạc sững sờ.

Làm sao có thể.

Với bản tính ác độc có thù tất báo của Trì Vưu sao lại dễ dàng thả kẻ thù trở về như thế được?

Giang Lạc nhíu mày, cậu luôn có một cảm giác rất quái lạ.

"Vài năm trở lại đây ở Trì gia." Cậu hỏi: "Chẳng lẽ chưa có ai chết ư?"

Một giọng nói khác vang lên từ phía sau lưng cậu: "Những năm trở lại đây ở Trì gia, con trưởng cháu trưởng đều chết sạch còn con thứ thì chẳng xảy ra chuyện gì."

Liêu Tư chậm rãi ngồi cạnh Giang Lạc, cười với cậu rồi nói tiếp: "Cậu xem nó có lạ không."

Quái lạ.

Cực kỳ quái lạ.

Dựa theo tính cách của Trì Vưu chắc chắn sẽ không tha cho những ai đụng vào hắn.

Theo lý mà nói, kẻ dám để Trì Vưu mang tiếng oan cũng phải sớm bị Trì Vưu trả thù mới phải.

Giang Lạc còn muốn hỏi nhiều nữa nhưng sáu vị giám khảo đã kiểm tra xong toàn bộ thí sinh. Nhân viên công tác mỉm cười nói: "Mọi người ngủ sớm đi nhé."

Trời đã dần tối, Giang Lạc dừng việc muốn hỏi lại rồi cùng Liêu Tư trở về giường. Trước khi nằm xuống cậu chợt ngẩng đầu lên nhìn sang Liêu Tư đang chỉnh gối: "Sao cậu biết chuyện của Trì gia vậy?"

"Bởi vì tớ rất tò mò." Liêu Tư cười đầy ẩn ý: "Tớ là một người cản thi. Sau khi biết Trì Vưu chết tớ rất muốn nhìn xác anh ta một lần nhưng sức khỏe lại không ổn lắm. Lúc lết đến được Trì gia thì tang lễ đã kết thúc rồi."

"Mấy ngày ở lại Trì gia, tớ biết được không ít việc."

Giang Lạc không phát hiện điều gì đáng nghi thế là cậu gật đầu nằm lại vào trong chăn.

Đèn đã tắt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Vì trong rừng sâu nên ánh trăng sáng ngời trong vắt, hơi thở của Giang Lạc mang theo hơi lạnh buổi đêm, cơn buồn ngủ cũng dần ập tới.

Nhưng ngay khi cậu sắp ngủ đột nhiên da đầu tê rần, cả người tỉnh ngủ ngay tức khắc.

Cậu nghiêng đầu xem thử, hóa ra là Liêu Tư lỡ đè lên tóc cậu. Giang Lạc day day trán rồi nói nhỏ: "Liêu Tư, cậu đè tóc tôi rồi."

Liêu Tư giơ cánh tay lên như hối lỗi: "Xin lỗi nhé."

Chương 40: Làng Thâm Thổ

Ngủ chung giường khổ như vậy đó. Giang Lạc cam chịu chỉnh lại đầu tóc rồi ngăn cách hai người nằm hai bên bằng một cái chăn.

Một đêm vất vả trôi qua. Sáu giờ sáng các thí sinh phải rời khỏi chỗ nghỉ.

Liêu Tư cứ rề rề rà rà, chờ cậu ta dọn dẹp xong thì trong phòng đã không còn ai.

Cậu ta không vội chút nào, cứ ung dung sắp xếp hành lý. Sau đó lấy ra hai mươi túi ni lông to bằng lòng bàn tay, nhặt 'tóc' trên chăn của các thí sinh bỏ vào trong rồi lại viết tên lên từng túi một.

Cậu ta bỏ những cái túi này vào vali, cuối cùng lấy chiếc túi nilon đã gấp gọn vào tối hôm qua ra.

Trong túi nilon nhỏ có một sợi tóc dài ngoằn ngoèo, mà nơi đây chỉ duy nhất một người có mái tóc dài như vậy.

Liêu Tư tò mò hồi lâu mới tự hỏi: "Hoa Ly, mày nói xem tại sao hôm qua chủ nhân lại bắt tao lấy tóc của Giang Lạc vậy?"

"Nếu cần tóc thì sáng nay nhặt chẳng phải được rồi à?"

Ở đây không hề có ai ngoài cậu ta nhưng lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không trung: "Làm sao tao biết chủ nhân nghĩ gì chứ. Nhưng chủ nhân đọc được suy nghĩ của mày mà. Sao mày không hỏi ngài ấy luôn đi."

Liêu Tư cười nói: "Mày cũng biết là chủ nhân có thể tùy tiện khống chế cơ thể tao và biết tao nghĩ gì. Nhưng tối qua tao tò mò cả đêm mà chủ nhân có trả lời câu nào đâu. Nên bây giờ tao mới hỏi mày đó?"

Hoa Ly không muốn nói với với cậu ta về chuyện này nữa: "Mày không ra ngoài là có người đến tìm giờ."

Liêu Tư từ từ thở dài rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Giang Lạc đang nghe các nhân viên công tác giải thích công việc liên quan đến vòng ba.

Nhân viên nói: "Trong khu rừng sâu này có một ngôi làng biệt lập tên là làng Thâm Thổ. Nửa tháng trước cảnh sát nhận được điện thoại báo nguy từ làng. Lúc cảnh sát đến thì mới phát hiện ra ở làng Thâm Thổ không hề có sự tồn tại của điện thoại. Sau khi điều tra làng Thẩm Thổ, cảnh sát phát hiện ra rằng nhiều năm trước đây ở làng này đã xuất hiện nhiều căn bệnh kỳ lạ. Mỗi căn bệnh lạ sẽ khiến một nửa người ở đây chết. Cho dù như vậy cũng không hề có ai rời khỏi làng. Vài năm trở lại đây, làng Thâm Thổ đã không còn bệnh lạ nhưng điều kỳ quái vẫn còn xảy ra ——"

"Mỗi khi một người ở làng Thâm Thổ chết thì sẽ có một sinh mệnh mới ra đời thay thế. Tổng số người trong làng chưa từng thay đổi trong vài năm trở lại đây."

Nhân viên nói tiếp: "Các bạn thí sinh, tất cả những gì các bạn cần là giải được bí mật của làng Thâm Thổ và thành công sống sót."

Tiếp theo vẫn là một bản hợp đồng thỏa thuận miễn trách nhiệm nếu thí sinh tử vong. Nhưng biểu hiện của mọi người còn nặng nề hơn nhiều so với lần trước.

Trên đường đến làng Thẩm Thổ, ô tô không lái được mà chỉ có thể đi bộ vào. Đại học Bạch Hoa và đại học Sơn Hải đông người nhất, người của từng trường sẽ phân thành từng nhóm. Những người tham ra riêng lẻ sẽ tự động thành một nhóm.

Tuy nhiên có một người chẳng quan tâm đến ai, cứ tự cầm la bàn rồi một mình tiến vào rừng sâu.

"Cậu ta học ngành văn tinh ở Hà Tri." Liêu Tư chậm rãi đi đến cạnh Giang Lạc: "Cậu ta rất cô độc. Nhưng tớ thì không, tớ có thể đi cùng nhóm các cậu mà nhỉ?"

Giang Lạc quay đầu nhìn Liêu Tư, cậu ta chỉ yếu ớt cười cười: "Mặc dù cơ thể tớ không khỏe nhưng ít ra tớ là người cản thi, sẽ không liên lụy đến các cậu."

Thân phận của người cản thi thật sự rất bá đạo, nơi này lại là Tương Tây, Giang Lạc không có lý do gì để từ chối Liêu Tư cả. Cậu gật đầu, tự nhiên hỏi: "Tôi tưởng người cản thi phải khỏe lắm chứ? Dù gì lâu lâu cũng đem xác từ nơi khác về quê nhà mà. Trên đường trèo đèo vượt suối, chỉ dựa vào hai chân không đấy."

"Cậu nói đúng." Liêu Tư bình tĩnh nói: "Tớ học cản thi nhưng chưa bao giờ thực hành cả. Bởi vì trời sinh kém cỏi, tớ không thể đi xa đến thế được. Nếu có thể tớ cũng muốn thử cảm giác dẫn xác lắm chứ bộ."

Cậu ta thở dài: "Nhưng nếu muốn áp dụng những gì đã học chắc tớ phải thay một cơ thể khác mới được."

Sau khi Liêu Tư gia nhập, cả nhóm cũng đi chậm lại.

Làng Thâm Thổ nằm sâu trong rừng rậm, xung quanh bao bọc bởi núi, nói vắng vẻ lạc hậu quả nhiên không ngoa. Quãng đường từ núi đi tới đầu làng dù chỉ mới đi một nửa nhưng Liêu Tư đã toát hết mồ hôi, mặt mày tái mét.

Khuông Chính và Lục Hữu Nhất thay phiên nhau đỡ cậu ta. Ba tiếng sau, đoàn người mới đến làng Thâm Thổ.

Đầu làng Thâm Thổ có một cây hòe lớn cành lá xum xuê, dưới gốc cây đất bằng phẳng, tán cây rộng lớn che phủ cả khoảng đất phía dưới, gió thổi vi vu, lá cây uốn lượn.

Cả nhóm đi tới dưới bóng râm, gió mát phả vào mặt. Liêu Tư dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, thở hổn hển. Lục Hữu Nhất chọc ghẹo cậu ta: "Liêu Tư, ông còn gà hơn cả Giang Lạc ngày xưa nữa."

Giang Lạc cười cười, ngửa đầu uống ngụm nước. Lúc cậu thoáng ngước mắt lên thì thấy trên đầu Lục Hữu Nhất xuất hiện một đôi chân trần tím tái treo lơ lửng.

Cậu khựng người, ánh mắt nhìn chăm chú về phía đó. Trên cây hòe xác của một người đàn ông treo cổ không rõ từ bao giờ, sợi dây thừng cũng mục nát từ lâu đang ở ngay phía trên đầu Lục Hữu Nhất.

Giang Lạc: "Lục Hữu Nhất..."

Cậu vừa thốt ra một tiếng, xác người đàn ông đã biến mất tăm không chút dấu vết.

Giữa ban ngày ban mặt, cảnh tượng của cái xác dữ tợn kia cứ như ảo giác của Giang Lạc.

Lục Hữu Nhất nhìn cậu: "Sao vậy?"

Giang Lạc liếm đôi môi khô khốc: "Lại đây, đừng đứng ở đó."

Dù Lục Hữu Nhất không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời đi tới cạnh cậu. Đến khi uống được non nửa bình nước, hắn mới tò mò hỏi: "Ông khoan nói, lúc nãy tôi cứ thấy da đầu ngứa ngứa như có cái gì cào lên. Giờ tôi đứng đây thì lại không cảm thấy nữa rồi."

Giang Lạc không nỡ nói cho hắn biết rằng thật ra thứ chạm vào đầu hắn là đôi chân của một người chết.

Chờ đến khi nghỉ ngơi xong, Giang Lạc hối mọi người rời khỏi tàng cây hòe.

Ở cổng làng, trưởng làng dắt theo con lão là Vương Tiền đến đón các thí sinh.

Thái độ của hai người họ lãnh đạm, theo như trưởng làng nói thì nhóm Giang Lạc là nhóm chậm nhất trong cả ba.

Tuy nhiên theo Giang Lạc thấy, có lẽ trưởng làng không hề biết họ là thí sinh của cuộc thi đến đây để tìm ra bí mật trong làng. Lão chỉ xem họ như đoàn sinh viên du lịch bình thường mà hướng dẫn.

Chắc bên phía cuộc thi đã cho làng Thâm Thổ không ít tiền, làng Thâm Thổ giao phòng cho họ. Chỗ nghỉ phía ban tổ chức chuẩn bị có vẻ khá hơn hẳn.

Sau khi dắt họ đến chỗ nghỉ, trưởng làng lạnh nhạt nói: "Tối nay làng chúng ta có hoạt động hiến tế, các cháu có thể tham gia nhưng chỉ có thể đi theo phía sau chứ không được lên tiếng. Nếu tham gia thì nhớ rõ rằng, những người ô uế thì không được tham gia, không được nói xấu trong buổi hiến tế, không dùng tay chỉ lên bàn thờ và tay chưa rửa thì không được chạm vào thứ gì trên bàn."

Đây là những quy tắc thờ cúng cơ bản, họ đương nhiên hiểu chứ. Nghe vậy họ bèn gật gù không thắc mắc gì nữa.

Trưởng làng hài lòng gật đầu, thái độ hiền hòa hơn: "Chỗ ta thì rắn, chuột, kiến côn trùng thì nhiều vô số kể. Nếu không có chuyện gì thì đừng lên núi. Mà nếu lỡ bị cắn thì phải nhanh chóng báo cho ta."

Dặn dò xong, trưởng làng và người còn lại mới rời đi.

Căn nhà này chật kín thí sinh, trừ những người ở làng Hà Tri thì hai mươi mốt người khác đều ở đây.

Từ Nham của Đại học Sơn Hải hơi do dự, đi tới hỏi: "Lúc mấy cậu vào làng có gặp được dân làng không?"

Giang Lạc gật đầu: "Gặp được vài người."

"Tôi vừa hỏi thăm trưởng làng, trong làng họ có ba trăm mười một người." Từ Nham nói: "Giống như nhân viên đã nói, qua nhiều năm con số này chưa từng thay đổi."

311. Nếu từ góc độ của trận đồ bát quái để phân tích thì là quẻ Cấn. Cấn là núi ngụ ý bị hàng rào cản trở.

Giang Lạc híp mắt: "Tại sao cậu lại nói tin này cho chúng tôi vậy?"

Bây giờ bất cứ ai cũng phải nghi ngờ. Trong quá trình thi sao lại vô duyên vô cớ đi chia sẻ thông tin cho người khác chứ?

Từ Nham thì thầm: "Chúng tôi muốn cảm ơn cậu. Vòng một ít nhiều nhờ tin của cậu chúng tôi mới thăng cấp được..." Vẻ mặt của cậu ta mờ mịt: "Nhờ cậu phát hiện anh Bạch bị quỷ ám, còn cứu anh ấy, nếu không chúng tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tham gia thi đấu."

Chắc chắn cậu ta không giả vờ giả vịt, Giang Lạc mới cao giọng nói: "Chuyện nhỏ mà, không có gì."

Từ Nham lắc đầu: "Sau này chúng tôi có manh mối nào cũng sẽ nói hết cho cậu. Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi thăng cấp và cảm ơn cậu đã cứu mạng anh Bạch."

Nói xong, sợ Giang Lạc từ chối nên ngay lúc cậu còn chưa phản ứng kịp thì cậu ta đã quay người đi mất.

Trác Trọng Thu bùi ngùi nói: "Ở vòng một, tên Từ Nham này phòng bị với tụi mình biết bao nhiêu."

Giang Lạc nghiêm túc nói: "Cái này gọi là ở hiền gặp lành đó."

Họ về phòng cất hành lý, tranh thủ trời còn chưa tối dạo quanh làng Thâm Thổ.

Làng Thâm Thổ còn lớn hơn cậu nghĩ. Ngôi làng được bao bọc bởi hai ngọn núi cao, nằm sâu trong lòng núi. Họ chia làm năm nhóm đi năm hướng, xem thử hết hôm nay có thể tìm ra được bố cục của làng Thâm Thổ hay không.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất đi với nhau. Trên đường họ gặp rất nhiều dân làng, người ở đây giống như bao người đến từ làng khác. Khác biệt ở chỗ, bọn họ luôn bày ra khuôn mặt hạnh phúc, hầu hết đều nở nụ cười trên môi.

Non xanh nước biếc, người già trẻ nhỏ đều có. Thoạt nhìn nơi đây chẳng khác gì thiên đường hạ giới.

Lục Hữu Nhất nói: "Trông dân ở đây sống tốt quá ha."

Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới ven thôn. Đôi bên đều là cỏ dại, Giang Lạc đột nhiên nói: "Có gì đó không đúng."

Lục Hữu Nhất hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

Giang Lạc chỉ vào ruộng rau giữa đám cỏ dại, nói: "Cậu xem thửa ruộng này đi, hoa màu đều khô héo, rõ là lâu ngày không được chăm sóc "

Lục Hữu Nhất vò đầu: "Lỡ chủ cái ruộng này lười quá thì sao?"

"Ở những vùng nông thôn, đặc biệt là những ngôi làng hẻo lánh như thế này thì hầu hết cơm ăn áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại đều do họ tự lo liệu." Giang Lạc lắc đầu: "Khi nấu ăn thì ra ngoài hái hành nhổ rau, vì vậy rau thường trồng ở sân nhà hoặc trước cửa nhà. Còn không họ sẽ ra vùng ven trồng rau nếu trong nhà không đủ không gian. Cho nên họ phải chăm chỉ hơn chứ không thể lười biếng được. Với cả trồng rau mà không chăm bón thì trồng làm gì?"

Lục Hữu Nhất thấy cũng có lý: "Tụi mình về xem thử đi?"

Lần này trở về họ càng quan sát cẩn thận hơn. Quả nhiên trước cửa mỗi hộ gia đình ít nhiều gì đều có một mảnh đất để trồng rau. Có nhà chăm sóc cực kỳ cẩn thận lại có nhà để cây cối khô queo, hoa màu thưa thớt.

Không phải không có người cố ý để đồng ruộng khô héo, có kẻ chẳng màng đến sống chết của ruộng rau giống như chỉ có một lý do duy nhất là lười biếng.

Hai người men theo lối cũ đi về. Lúc gần về tới nơi, bất ngờ có một bé gái áo đỏ lao ra từ ngã rẽ và xông về phía họ.

Cú va chạm khiến cả hai lảo đảo choáng váng, may sao Giang Lạc kịp thời đỡ lấy cô bé. Cậu bày ra khuôn mặt hiền lành chuyên lừa gạt người khác rồi cười tủm tỉm hỏi: "Em gái nè, sao lại chạy nhanh như vậy?"

Thoạt nhìn bé gái áo đỏ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, cao tới hông Giang Lạc. Em có mái tóc dài màu đen giống Giang Lạc, tuy nhiên tóc mái hơi bẩn lòa xòa trên trán. Khuôn mặt em lấm lem tro bụi và lá cây khô héo. Đôi mắt em to tròn nhưng trống rỗng và thiếu sức sống, thoạt nhìn vô hồn như một con búp bê.

Em nói: "Em muốn tìm bố mẹ của em."

Lục Hữu Nhất nhiệt tình nói: "Bố mẹ của em ở đâu? Tụi anh đưa em đi."

Vừa dứt lời, một cặp vợ chồng chạy vội về phía cô bé. Người phụ nữ vẫn mang tạp dề, người đàn ông đi dép lê. Vẻ mặt như đang lo lắng lắm, thấy cô bé mừng rỡ ra mặt: "Tiểu Nha, sắp ăn cơm rồi mà con chạy đi đâu vậy?"

Ngũ quan cả hai khá tương đồng với cô bé, để người nhìn sơ là biết giữa họ có quan hệ máu mủ. Lục Hữu Nhất nói với em: "Bố mẹ em tới rồi kìa."

Cô bé không thèm quan tâm, cứng đầu nói: "Em muốn tìm bố mẹ khác cơ."

Bố mẹ khác?

Không để Giang Lạc nghĩ nhiều, hai vợ chồng đã chạy đến bên cô con gái nhỏ, cẩn thận dỗ dành cô bé. Người mẹ nhẹ nhàng phủi vài chiếc lá khô trên người em còn người bố thì yêu thương xoa đầu. Sau khi nói vài câu mới dắt cô bé đi về.

Rõ ràng họ rất thương cô bé, thậm chí có phần căng thẳng hơi quá.

Giang Lạc nhìn bóng họ xa dần, nhìu mày rồi về nhà cùng Lục Hữu Nhất.

Thoáng chốc những người khác cũng về. Họ không có được tin tức nào có lợi chỉ đành chờ buổi hiến tế sẽ diễn ra tối nay.

Sáu giờ tối, con trai của trưởng làng là Vương Tiền đến đưa cho họ một chiếc khẩu trang vải che nửa dưới của khuôn mặt.

Trên khẩu trang dùng kim khâu xiêu xiêu vẹo vẹo đôi môi đỏ đang mỉm cười. Vải vóc thô ráp, hai bên may bốn sợi chỉ mảnh có thể thắt nút ở phía sau đầu.

Vương Tiền dặn đi dặn lại: "Lúc hiến tế nhất định phải cười, nếu mấy cậu cười không được thì mang mặt nạ lên. Đây là tập tục trong làng chúng tôi, mong các cậu tôn trọng."

Việc quan trọng phải nói ba lần nhưng chắc Vương Tiền phải nói liên tục năm lần. Trước khi đi còn sợ họ quên nên bước nào bước nấy cũng lo lắng cẩn thận.

Chờ gã đi rồi, Giang Lạc mới đến trước gương đeo khẩu trang. Trong gương là nụ cười xiêu vẹo ngoác ra tận mang tai, thoạt nhìn khiến người ta cực kỳ khó chịu. Nếu nhìn nhiều lần còn làm cho người ta cảm thấy bản thân trong gương thật xa lạ và méo mó.

Giang Lạc tháo mặt nạ xuống, quay người, bỗng nhìn thấy một khuôn mặt méo mó đang cười lớn.

Liêu Tư đứng sau cậu cười tủm tỉm, trên mặt là cái khẩu trang vừa khít với sống mũi. Cậu nói với giọng run rẩy, đôi môi thêu đỏ rực không ngừng mấp máy: "Khẩu trang gì xấu thế không biết."

Hay cho một người con trai ốm yếu mang khẩu trang lên chẳng khác nào tên biến thái giết người. Giang Lạc nhíu mày lại: "Cậu tháo nó xuống được không?"

Liêu Tư ngoan ngoãn cởi xuống: "Hình như ở ngoài có tiếng nhạc."

Giang Lạc lắng tai nghe, đúng là ở ngoài có nhạc. Họ mang mặt nạ rồi ra cửa, thấy từng hộ gia đình trong làng cũng đi ra. Đám đông đã xếp thành một hàng dài lắc lư theo điệu nhạc.

Trẻ em cười đùa lắc lắc đồ chơi trên tay, còn người lớn tụm ba tụm năm trò chuyện với nhau thật sôi nổi. Ai ai cũng cười không hề có ngoại lệ

Các thí sinh đi cuối đám đông. Giang Lạc không muốn mang cái mặt nạ làm người ta rùng cả mình này, thế là khóe miệng cong lên một nụ cười có lệ.

Đám đông đến trước từ đường, phía chân trời u ám nổi lên một rặng mây đỏ hồng.

Bàn thờ đặt trước từ đường. Trong từ đường có rất nhiều đồ lễ, hoa quả, đầu heo và bánh mì. Nhìn thủ tục giống như đang cúng bái một vị thần nào đó.

Trưởng làng sốt ruột đi tới đi lui trước bàn thờ, lão hỏi đứa con trai: "Thần công chưa đến à?"

Vương Tiền lau mồ hôi đầy đầu: "Chưa tới ạ."

Mặt trưởng làng lập tức méo xẹo, sự sợ hãi làm con ngươi lão thít chặt: "Có phải chúng ta chuẩn bị thiếu gì không?

Giọng Vương Tiền run rẩy: "Không thể nào, con mang hết lên rồi mà."

Gã vội vàng nhìn về phía bàn thờ: "Lư hương, giá cắm nến, bình hoa, tám loại cống phẩm, bát trà... Không thiếu thứ gì."

Trưởng làng xem qua từng cái một. Sau khi xác định không thiếu gì rồi lão tự lẩm bẩm: "ChắcThần công có chuyện nên muộn, chúng ta chờ chút nữa đi."

Dân làng sau lưng Giang Lạc cười đến mức cứng cả mặt nhưng phía trước vẫn còn chưa bắt đầu hiến tế. Bên ngoài cậu cười nhưng bên trong thì không, cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy hơn phân nửa số thí sinh đã mang mặt nạ lên rồi.

Liêu Tư cũng đeo lên, cậu ta tò mò nhìn Giang Lạc: "Cậu không đeo hả?"

Giang Lạc lập tức đeo lên mặt mình: "Mọi người ai cũng xấu hết nên tớ cũng bớt được gánh nặng tâm lý."

Liêu Tư cười vài cái, lại thấp giọng ho khan, yếu ớt nói: "Nhiệt độ bắt đầu thấp rồi."

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng hoan hô. Giang Lạc nhìn lên trên đài, hóa ra là một người đàn ông mặc đồ đen và đội mũ trùm đầu màu đen bước ra từ sảnh từ đường.

Người này đến cạnh trưởng làng rồi thì thầm gì đó với lão ta. Trưởng làng gật đầu liên tục, sắc mặt cũng hồng hào hẳn ra, sự háo hức và nhiệt tình không thể nói thành lời.

Chờ người áo đen đó nói xong, trưởng làng quay người ấn tay xuống, nghiêm trang nói: "Hiến tế bắt đầu."

Buổi hiến tế này kết thúc nhanh chóng một cách bất ngờ. Khi trăng còn chưa lên cao, trưởng làng đã tuyên bố giải tán. Trước khi giải tán lão có nói một câu.

"Mai chính là ngày tuyển chọn người của từ đường." Trưởng làng cao giọng nói: "Dù có được chọn hay không cũng không ảnh hưởng đến việc thần quan tâm đến chúng ta! Tâm thành kính thì thần sẽ hiển linh. Hàng năm ta đều muốn nói lời này một lần, năm nay cũng không ngoại lệ nên mọi người đừng nóng vội! Tuyệt đối không được xảy ra tranh chấp! Xế chiều ngày mai lúc sáu giờ vẫn tập hợp ở đây. Đã nghe rõ chưa?"

Dân làng cùng hô lên: "Nghe rõ rồi!"

***

Nguyên mẫu của làng Thâm Thổ là làng Thủy Một Bình đã được đài trung ương đưa tin. Ở đây cứ một người được sinh ra thì sẽ có một người chết đi, dân số của làng vẫn duy trì ổn định và không thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro