Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cập nhật mới nhất tại https://everythingoesorg.wordpress.com/

Chương 11:

Khi âm thanh cuộc gọi WeChat vang lên, điện thoại di động của Hứa Ngôn đang ở trong tay Kỷ Hoài – Trước Cung điện Potala, Kỷ Hoài đang chụp ảnh cho Hứa Ngôn. "Có cuộc gọi từ người tên Bác sĩ Lưu." Anh lắc điện thoại trước mặt Hứa Ngôn, "Gọi điện thoại cho cậu." Hứa Ngôn sửng sốt, đi tới cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình hai giây, không ngón tay lưỡng lự không nhấn nghe, cũng không tắt máy.

"Bác sĩ của cậu sao?" Kỷ Hoài hỏi cậu.

Hứa Ngôn nhẹ nhàng phản ứng lại, đầu có chút rối bời, cậu lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Của Thẩm Thực". Sau đó cậu nhấn nút nghe máy, cũng giống như mấy năm nay, cười nói: "Chào bác sĩ Lưu"

"A, Tiểu Hứa à, mấy tháng này không thấy Thẩm Thực đến rồi? Hai ngày nay tôi có sắp xếp thời gian kiểm tra cho cậu ấy một chút. Cậu ấy là người bận rộn, phải nhờ đến cậu để ý chút, nhất định đưa cậu ấy đến kiểm tra, có biết không?

Trời lạnh, gió ở thành phố mùa đông vẫn như dao cứa vào mặt cậu từng hồi. Hứa Ngôn nhìn cung điện Potala nguy nga tráng lệ, muốn từ chối, nhưng vừa mở miệng, một luồng gió lạnh khô khốc tràn vào trong miệng, khiến cậu không nói nên lời. Cậu muốn nói rằng tôi không thể sau này anh đừng liên lạc với tôi, nhưng không có cách nào mở miệng, rất khó – tay Thẩm Thực bị thương là vì cậu.

Cụ thể không muốn nhớ lại, nhớ lại rất dễ khiến người ta mê muội mềm lòng. Hứa Ngôn trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: "Được, tôi sẽ bảo anh ấy liên lạc với anh trước khi đến."

Dứt lời sau, Hứa Ngôn đứng ở nơi đó, tóc bay lung tung, thần sắc có chút ảm đạm. Kỷ Hoài không nói gì, đứng cùng cậu, vài phút sau, Hứa Ngôn mở danh sách bạn bè, tìm trợ lý của Thẩm Thực, hỏi cô: "Cô Lý, chuyến công tác này cô có đi cùng Thẩm Thực không?

Người trợ lý nhanh chóng trả lời: Không, trợ lý thứ hai đi cùng Thẩm tổng, Hứa tiên sinh anh có chuyện gì không?

Hứa Ngôn: Không có gì, chỉ là nếu Thẩm Thực quay về nói với anh ấy một tiếng, bác sĩ Lưu giục anh ấy đi kiểm tra lại và châm cứu, trước khi đi nhớ nói với anh ấy trước, sau này tôi sẽ nhờ bác sĩ Lưu liên hệ trực tiếp với cô, cảm ơn cô, vất vả rồi.

Trợ lý: Được tôi hiểu rồi, khi nào Thẩm tổng quay lại tôi sẽ báo với anh ấy, cảm ơn Hứa tiên sinh.

Hứa Ngôn: Không cần khách khí.

Sau khi gửi xong, Hứa Ngôn nhếch miệng nở nụ cười, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, vừa định đút điện thoại vào túi, lại vang lên, là một dãy số lạ. Kỷ Hoài nói: "Cậu đúng là con người bận rộn", Hứa Ngôn cũng khó hiểu, nhưng vẫn cầm máy tiếp nhận, sau khi nghe âm thanh của đối phương thì hối hận ——

"Hứa Ngôn" Mạnh Du Uyển đi thẳng vào vấn đề, "Chào cậu, tôi là mẹ của Thẩm Thực".

Hứa Ngôn thấy hơi đau đầu, nói: "Ồ, cháu biết, chào cô"

Giọng điệu Mạnh Du Uyển đầu bên kia chậm rãi: "Nghe nói cậu đã về nhà, là muốn trở về chơi mấy ngày sao?"

Cô cố ý hỏi quá rõ ràng, Hứa Ngôn lười vòng vo tam quốc, nói thẳng: "Không phải, từ nay về sau cháu sẽ ở nhà của mình."

Mạnh Du Uyển cười nhẹ: "Cậu cũng là một đứa trẻ biết nghe lời"

Không thể nói là nghe lời, cậu chỉ muốn giữ lại cho mình chút thể diện – Hứa Ngôn nghĩ thầm. Cậu kéo khoé miệng cười cười: "Ừm, cô à cô còn việc gì không, nếu không có thì cháu cúp máy trước, tín hiệu chỗ này không được tốt"

Đúng là tín hiệu không tốt lắm, gió rất to, nghe điện thoại cũng rất khó khăn, nhưng lý do "tín hiệu kém" đã bị lạm dụng quá nhiều trong cuộc sống và trong phim ảnh, dần dần biến thành lý do cho một sự trốn tránh. Mạnh Du Uyển đương nhiên nghĩ rằng Hứa Ngôn không thoải mái không muốn nói chuyện, vì vậy cô ấy đã ra đòn cuối cùng rất ân cần: "Được, nhưng có một điều tôi vẫn muốn nên nói với cậu, Thẩm Thực sẽ đính hôn vào tháng sau, nếu cậu có thời gian, hoan nghênh tham dự."

Gió dường như quét thẳng vào mặt cậu, thổi thẳng vào hốc mắt, có chút cay cay và se lại, đau chết đi được. Hứa Ngôn đột nhiên có chút không thở nổi, hẳn là phản ứng quá lớn rồi, nhìn phía xa xa lá cờ màu bay phấp phới, hít một hơi nói: "Cô à, thực xin lỗi, đại khái là cháu không có thời gian."

"Vậy thì thật là đáng tiếc." Mạnh Du Uyển đương nhiên đã đoán trước được câu trả lời này, cô nói: "Thẩm Thực bận chọn địa điểm chụp ảnh cưới, bay đi bay lại, nó rất mệt, nếu không có việc gì, đừng làm phiền nó." Thật là một lời nhắc nhở khó hiểu, nhắc nhở cậu không được có bất kỳ liên hệ nào với Thẩm Thực trong tương lai.

Đi công tác... Sáng sớm hôm đó Thẩm Thực đã đứng trước cửa nhà, nói với bản thân đi công tác, nhưng thực ra là bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ. Hứa Ngôn lồng ngực ngột ngạt đến khó thở, hắn chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống trán, thanh âm có chút khàn khàn, thấp giọng nói: "Đương nhiên, cô yên tâm... Nếu có cơ hội thay cháu chuyển lời với Thẩm Thực, chúc anh ấy tân hôn vui vẻ." Đương nhiên sẽ không có cơ hội như vậy, cậu đã hoàn toàn bị loại khỏi cuộc sống của Thẩm Thực — chẳng qua ngay từ đầu chỉ là sự tồn tại của một bên đơn phương tình nguyện, sẽ tốt hơn nếu không còn nữa.

Cuộc gọi kết thúc như thế nào, Hứa Ngôn quên mất, gió quá mạnh, cuốn qua đầu và người cậu, trong lòng hỗn loạn. Cậu biết Thẩm Thực sắp đính hôn, nhưng khi sự thật này trở thành một ngày cụ thể, nó vẫn có thể khiến người ta nghẹt thở. Hứa Ngôn biết rõ dù sao thì cậu vẫn chưa phải là đao thương bất nhập, dù sao...dù sao thì cậu đã yêu Thẩm Thực trong suốt sáu năm.

Một cái ngạnh móng tay xước ra, ba ngày còn đau, huống chi hơn là người ở trong long hơn hai ngàn ngày đêm. Tựa như từ trong tim moi ra một mảnh thịt, đợi thời gian dài trôi qua, vết thương sẽ lành, nhưng mảnh còn thiếu sẽ vĩnh viễn mất đi, không thể mọc ra mảnh mới, quá thương tổn thân thể.

Thân thể đau đớn, Thẩm Thực, tôi chỉ là muốn yêu anh thôi, tại sao lại thành bộ dạng thế này, tại sao lại đau đến thế.

Hứa Ngôn tắt điện thoại di động, cúi đầu ngồi xổm ở bên chân Kỷ Hoài . Kỷ Hoài cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cậu. Một lúc lâu sau, bên tại tiếng gió như gầm rú, Kỷ Hoài nghe thấy Hứa Ngôn khàn giọng hỏi, "Kỷ Hoài, Lhasa sao lại lạnh như vậy."

"Mùa đông, nơi nào cũng đều lạnh"

"Ừm" Hứa Ngôn gật đầu, nói: "Lần sau đi Hải Nam đi, tôi thích tắm nắng"

Kỷ Hoài nhìn mái tóc cậu bị gió thổi rối lên, nói: "Được"

Lúc Thẩm Thực xuống máy bay, trợ lý đã đợi sẵn ở đại sảnh, nhận hợp đồng và tài liệu từ trong tay anh. Sau khi lên xe, trợ lý báo cáo sơ qua tình hình công ty trong khoảng thời gian này, cuối cùng nói: "Hứa Ngôn tiên sinh đã liên lạc với tôi." Thẩm Thực dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền mở mắt hỏi: "Cậu ấy tìm cô có chuyện gì." Nửa tháng trôi qua, vẫn chưa bỏ block WeChat, điện thoại vẫn không liên lạc được, tìm được số mới của cậu ấy, gọi điện thì phát hiện đã tắt máy.. Nghĩ đến đây, Thần Thực không kiên nhẫn nhíu mày.

"Hứa tiên sinh nói bác sĩ Lưu bảo ngài đến làm kiểm tra"

Bác sĩ Lưu là bạn của bố Thẩm Thực, một bác sĩ lão làng trong ngành đông y rất được kính trọng, ông biết rằng Thẩm Thực chưa bao giờ quan tâm đến việc tái khám — không phải ông không quan tâm, chỉ là ông bận rộn nên quên mất, vì vậy ông ấy yêu cầu Hứa Ngôn để Hứa Ngôn đưa người đến bệnh viện đúng giờ. Mỗi lần trước khi tái khám, Hứa Ngôn đều giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, bất kể là làm việc hay ăn uống, sau khi thức dậy hay trước khi đi ngủ, cậu ấy đều không ngại phiền nhắc nhở Thẩm Thực, rồi khi nào có lịch hẹn tái khám, không được quên, nhất định phải đi nha bảo bối....luôn có cách khiến cho Thẩm Thực ngậm miệng.

"Bảo cậu ấy tự mình nói cho tôi." Thẩm Thực nhíu mày trả lời. Anh cố ý để trợ lý truyền tin tức, anh không biết Hứa Ngôn đang giở trò gì, cho nên cũng không muốn đoán.

Trợ lý chần chờ một chút, nói: "Hứa tiên sinh còn nói, sau này để bác sĩ Lưu trực tiếp liên lạc với tôi"

Thẩm Thực nhìn về phía cô, thấp giọng nói: "Cậu ấy có ý gì?"

Trợ lý cảm thấy da đầu có chút tê rần, luận công việc cô thoải mái vì đã quen, nhưng liên quan đến vấn đề cá nhân của ông chủ... cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận: "Ý của Hứa tiên sinh đại khái là sau này để tôi phụ trách nhắc nhở anh đi kiểm tra." Cô hiểu rằng đây này là phí lời, Thẩm Thực không thể không hiểu ý của Hứa Ngôn, nhưng cô chỉ có thể nói đến đây, sâu hơn thế nào cô cũng không biết, cô chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.

Trong xe rất yên tĩnh một hồi, Thẩm Thực không nói nữa, mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Ước chừng nửa phút sau, anh thấp giọng nói: "Vẫn còn giận dỗi." Trợ lý nhìn nghiêng anh một cái, cảm giác được áp suất không khí thấp, không tiện trả lời.

Về đến nhà, Thẩm Thực xuống xe, trợ lý đưa hợp đồng đến công ty. Đứng trước cửa, Thẩm Thực đột nhiên không muốn mở cửa, anh biết trong nhà không có người, sẽ không có ai cười nói với anh một câu: "Anh về rồi à", hỏi anh có mệt không, muốn nghỉ ngơi trước không, muốn ăn gì em nấu cho anh...Thẩm Thực cảm thấy buồn bực mất tập trung, loại cảm xúc này đến từ sự không chắc chắn — không chắc Hứa Ngôn muốn náo loạn thêm bao lâu, không biết chắc khi nào cậu ấy sẽ quay lại.

Vào cửa, lên lầu, khắp nơi đều sạch sẽ không một hạt bụi, trong khi đi công tác, có ngưới đúng giờ đến dọn dẹp nhà cửa, chăn được gấp phẳng phiu ngay ngắn, bên trên ngoài chiếc gối còn có cá sấu đồ chơi xấu xí – còn sót lại từ đại hội thường niên của công ty hai năm trước. Hôm đó Hứa Ngôn đến khách sạn đón Thẩm Thực, nhìn thấy con cá sấu trên ghế, liền hỏi tại sao không ai lấy, Thẩm Thực thuận miệng nói cậu thích thì cứ cầm đi, Hứa Ngôn vui vẻ mang về nhà giặt sạch rồi phơi khô, sau đó ôm lên giường, ôm đến hơn hai năm, Thẩm Thực lúc đầu còn rất ghét bỏ, sau đó cũng không thèm để ý nữa.

Có hai bàn chải đánh răng điện trong phòng tắm, một đen và một hồng. Khi họ mới sống cùng nhau, Hứa Ngôn tỉ mỉ quan sát cẩn thận bàn chải đánh răng của Thẩm Thực, muốn mua đồ đôi. Thật không may, mẫu đó chỉ có màu đen và hồng nhạt, Thẩm Thực đã dùng màu đen, nếu mua cùng màu rất dễ lẫn lộn, mà Hứa Ngôn nhất quyết muốn dùng đồ đôi, vì vậy cậu chỉ có thể cắn răng mà mua màu hồng. Một thời gian bàn chải đánh răng của Thẩm Thực bị gãy, vì vậy Hứa Ngôn ngay lập tức tìm một mẫu khác để anh mua—một màu trắng và một màu đen. Thẩm Thực không đồng ý và vẫn mua chiếc cũ, Hứa Ngôn không còn cách nào khác đành phải tiếp tục sử dụng chiếc màu hồng của mình.

Quần áo của Hứa Ngôn vẫn được treo trong phòng để đồ, mỗi người đều sử dụng một tủ quần áo, bởi vì Thẩm Thực không thích trộn lẫn với quần áo với người khác, nhưng anh luôn có thể tìm thấy áo sơ mi, T-shirt, Hoodie của Hứa Ngôn trong tủ quần áo của mình... Mỗi lần phát hiện đều ném quần áo vào tay Hứa Ngôn, Hứa Ngôn giả vờ kinh ngạc vô tội nói quần áo mọc chân tự bò qua, không liên quan đến cậu. Có mấy lần cậu giả vờ quá đáng khiến Thẩm Thực tức giận, trong phòng thay đồ bị làm cho đến khi phải quỳ xuống xin tha, vừa khóc vừa thề sau này nhất định sẽ quản lý tốt quần áo của mình.

Quá nhiều rồi, trong phòng khắp nơi đều có dấu vết của Hứa Ngôn, người rời đi mới có vài ngày, có lau mấy lần cũng không thể xóa đi, đây là nguyên nhân Thẩm Thực tin tưởng Hứa Ngôn nhất định sẽ trở lại —— Hứa Ngôn không thể rời đi, Thẩm Thực đã đối mặt với kết luận này mỗi ngày trong hơn bốn năm qua, người chính miệng đã thề sẽ quấn lấy anh cả đời, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Nhưng hiện thực có chút khác thường – từ chức, về nhà, block, tắt máy...Thẩm Thực đứng trong phòng im lặng, cảm thấy có gì đó không ổn, anh không thể phân biệt được đó là gì, hoặc có lẽ anh không muốn tnghĩ đến khả năng đó. Đã quá mệt, lẽ ra nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Thẩm Thực vẫn xuống lầu, cầm chìa khóa rồi lái xe ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro