Chương 9: sinh hoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Kiều đến cái lược còn không có, càng miễn bàn đến dụng cụ chải lông.

Dùng tay vuốt đống lông thật dày, lão hổ rất thích sạch sẽ, lông trên người đều không có chỗ bị thắt lại, cũng không cần Tô Kiều lấy kéo giúp nó cắt lông bị kết lại.

Chải tốt lông, Tô Kiều đem khối thịt nướng kia cầm lại đây, "Tới, ăn thịt đi."

Tiểu Than Nắm liếm liếm miệng, vừa rồi ăn một khối kia cũng đã đủ khiến nó no, cho nên nằm bò không nhúc nhích.

Lão hổ ngửi ngửi thịt nướng trên tay Tô Kiều, không có làm ra động tác cân là mà dùng sườn mặt cọ tay Tô Kiều, "Ngao ô ~"

"Làm sao vậy?" Tô Kiều có chút kỳ quái, chẳng lẽ là ăn no? Không thể nha, liền một khối như vậy, còn chưa đủ để lão hổ nhét kẽ răng đâu, như thế nào lại không ăn.

"Ngao!" Lão hổ liếm liếm tay cậu, nhìn cũng không nhìn thịt nướng chỉ liếc mắt một cái, lập tức đi đến một bên, Tô Kiều chỉ cắt xuống một phần thịt, hiện vừa nướng vừa cắt, trên ban linh hiện giờ còn có không ít thịt.

【 ha ha, đây là chín không thích sao, chạy tới ăn sống. 】

【 lão hổ sinh tồn hoang dã đã lâu, đã có thói quen ăn thịt tươi, thịt chín đối với nó chính là nói ngẫu nhiên ăn một miếng đồ ngọt nhỏ đi. 】

【 thiệt hay giả? Tui như thế nào cảm giác có thể tưởng tượng lão hổ ăn thịt nướng đây. 】

【 ha ha ha! Kia lão hổ một bên ăn cái gì một bên nhìn thịt nướng trong tay chủ nhà , sao có thể là không muốn ăn, hẳn là muốn để lại cho chủ nhà ăn đi? 】

【 này cũng quá ngoan đi! Không thể tin được, động vật Hải Lam tinh đều có linh tính như vậy sao? Tui thật sự hâm mộ nha!!! 】

Tô Kiều nguyên bản còn không rõ ý tứ của lão hổ, nhưng mà nhìn làn đạn mọi người suy đoán, cậu chỉ cảm thấy càng không đáng tin cậy.

Nhưng......

Tô Kiều nghĩ nghĩ vẫn là quyết định nếm thử một chút, lúc sau ăn một lát thịt nướng, Tô Kiều đi đến bên người lão hổ, đem thịt nướng để ở trên ban linh.

Lão hổ đang xé rách thịt ban linh, thấy thế dừng một chút, buông miệng ra liếm liếm máu bên miệng, tựa hồ đang tò mò Tô Kiều đang làm cái gì.

Tô Kiều thanh thanh giọng nói, làm bộ làm tịch đánh cái no, nói: "Tao ăn no rồi."

【??? Chủ nhà này kỹ thuật diễn nghiêm túc sao? 】

【 ha ha ha, cái này cùng với no xác thật thì không có khác nhau lắm. 】

Lão hổ cắn khối thịt kia muốn đút cho Tô Kiều, Tô Kiều vội vàng quay mặt tránh đi, "Tao thật sự ăn no rồi."

Vẫn luôn ăn thịt nướng cậu là nhân loại thân thể nhỏ bé nhưng chịu không nổi, huống hồ cậu là thật sự ăn no, Tô Kiều từ trước đến nay không có  thói quen ăn no căng, ăn cơm đều là ăn lửng dạ là xong.

Lão hổ ngậm thịt bị cậu từ chối vài lần, trong mắt có chút nghi hoặc, nó ngồi xổm trước mặt Tô Kiều, nghiêng nghiêng đầu, tò mò nhìn Tô Kiều.

Cái này ấu tể không ăn đồ ăn đưa đến bên miệng, ấu tể sinh bệnh?

【 ngao ô! Mèo lớn nghiêng đầu là trí mạng nhất! 】

【 ô ô ô...... Chủ nhà cậu, cậu không ăn cậu cho tui á! Đừng làm thương tâm hổ ca của tui. 】

【 rõ ràng là một khối thịt nướng đơn giản gia vị gì cũng chưa thêm, tui lại phảng phất cách màn hình có thể ngửi được mùi thịt nướng, chủ nhà bán không? Tui nguyện ý ra giá cao mua về, ví vận chuyển tự gánh vác. 】

Tô Kiều cũng có chút bị cái nghiêng đầu này manh tới rồi, cậu duỗi dài tay sờ sờ cái đầu lông lớn của lão hổ, "Tao thật sự ăn no rồi."

Lão hổ bị sờ nheo lại đôi mắt, không tự giác vang lên tiếng ngáy nhỏ.

Lão hổ không có tiếp tục quấn lấy Tô Kiều đút thịt, tựa hồ phân biệt được ý tứ của cậu.

Sau một lúc lâu, lão hổ đem thịt trong miệng một ngụm nuốt vào, cúi đầu cọ cọ Tô Kiều, xoay người lại trở về xé thịt ban linh, chỉ là động tác rõ ràng chậm lại.

【 xem đi xem đi! Về sau ăn thịt nướng cảm giác thịt tươi đều không thơm. 】

【 mèo lớn ăn cơm nhưng quá thơm, tối muộn đói tui chạy đi nấu một nồi dinh dưỡng dịch, hương vị tuy rằng không ra sao nhưng vẫn là đều uống lên, đừng hỏi, hỏi chính là nhìn mèo lớn ăn với cơm. 】

【 lão hổ này tính cách thật đúng là tốt nhất mà tui thấy. 】

Tô Kiều ôm Tiểu Than Nắm ngồi ở một bên, nhìn lão hổ đem thịt ban linh dư lại cảnh giác ăn, trên đầu lưỡi lão hổ có gai ngược liếm qua xương cốt có thể cuốn đi thịt nát, hơn nữa con ban linh màu không lớn, lão hổ cũng không phải rất đói bụng, một ngụm một ngụm ăn thập phần cẩn thận.

Trừ bỏ lão hổ ăn không yên vị trí, con ban linh này xương cốt đều bị liếm thực sạch sẽ.

Vì tránh cho phiền toái, Tô Kiều đem xương cốt kéo dài tới cách sơn động một khoảng dưới tàng cây vứt bỏ, mặt trên lão hổ không ăn như là da ban linh hay các vị trí linh tinh khác, động vật không có năng lực vồ mồi gặp cũng có thể ăn no nê.

Xử lý tốt xương cốt, Tô Kiều trở về lại thu thập một chút địa phương nghỉ ngơi buổi tối của mình.

Tiểu Than Nắm vẫn luôn cọ ở bên người cậu, thấy Tô Kiều trải tốt chăn, nó so với ai khác đều nhanh một bước chui vào, sau đó từ phía trên lộ ra một cái đầu đen nhỏ lông xù xù, mắt thú tròn xoe thập phần linh động nhìn Tô Kiều, nãi nãi khí kêu: "Ngao ô ngao ô ~"

【 Móa! Tâm thiếu nữ của lão phu a a a! 】

【 tui cũng muốn một cái chủ động làm ấm ổ chăn mèo con! Hằng ngày bị mèo nhỏ ghét bỏ tui muốn khóc. 】

___________
Chg này còn chx tới 1k2 chữ nx, tui bị sốc nên tra lại xem mik cop thiếu phần nào ko, ai ngờ ko có, nên chg này ms nhanh dị (//∇//)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro