Chương 4 - Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe tới trạm lúc gần 4 giờ sáng, Trâm Anh vừa bước xuống xe thì không khí se lạnh ập đến, chẳng mấy chốc đánh tan hơi ấm còn sót lại trên người. Kéo chiếc vali nặng nề băng qua con đường vắng, giờ này ven đường cũng chỉ còn vài bóng người qua lại để chờ người nhà đến đón. Trâm Anh ngồi xuống dãy ghế chờ xe buýt đối diện với trạm xe, nhìn từng chiếc lá rụng theo cơn gió thổi bay qua dưới chân mình. Cách đây hơn nửa tiếng trước, cô gọi điện cho anh Hai báo mình sắp tới nơi, đầu dây bên kia lại là mẹ nhấc máy. Điều làm Trâm Anh băn khoăn không phải người nhận điện thoại là ai, mà chính là điều kỳ lạ xảy ra với cô và những âm thanh kỳ quái phát ra từ đầu dây bên kia. Giờ khi Trâm Anh nhớ lại khiến nghi hoặc không thôi…
“Tút… tút…”. 
Tiếng chuông điện thoại reo hồi lâu vẫn không thấy anh cô nhấc máy, Trâm Anh nghĩ chắc anh vẫn còn đang ngủ say, dù sao giờ này thời gian cũng đã quá khuya rồi. Vừa tính cúp máy để gọi sang bên mẹ nhờ đánh thức ảnh giùm cô thì đầu dây bên kia được kết nối, thấy vậy Trâm Anh liền cất tiếng gọi anh mình:
“Alo… Alo… Anh Hai” Anh Hai không trả lời cô, nhưng thay vào đó là những âm thanh hỗn tạp vang lên, nghe như thể là tiếng “rè…rè…” được phát ra từ chiếc tivi đời cũ sau khi kết thúc một chương trình trong ngày. Cô thầm nghĩ, giờ này anh Hai còn xem tivi sao? Nhưng dù có xem đi chăng nữa sao lại không trả lời? Trâm Anh cất tiếng gọi thêm lần nữa:
‘Anh Hai… Trâm Anh nè, em sắp đến trạm xe rồi.”
Lần này không đợi đầu dây bên kia trả lời, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên ở đầu dây bên kia. Tiếng cười ấy ngày càng lớn dần hòa lẫn là tiếng âm thanh cửa sổ va đập mạnh vào tường khi gió thổi. Từng cơn gió thổi rít qua những phiến lá cây xào xạc nghe như tiếng phụ nữ khóc than chứa đầy ai oán, xua tan đi không gian tĩnh lặng.
“Giờ này mà anh Hai còn xem phim kinh dị à? Nhưng đã hơn ba giờ sáng rồi, khuya thế này thì còn đài nào chiếu phim nữa chứ?” Cô suy nghĩ.
Nhà Trâm Anh không thuộc loại gia đình khá giả trong thôn nên việc có được một chiếc tivi để xem tin tức cũng là vượt quá khả năng của gia đình, chứ đừng nói đến việc phải mua đầu đĩa gì đó để xem phim. Mà hiện tại, tivi trong nhà cũng được người chú họ làm ăn ở trên huyện trong một lần ghé thăm gửi tặng cho hai anh em cô. Đắm chìm với nhiều câu hỏi trong đầu, Trâm Anh chợt giật mình khi nghe tiếng ai đó vang lên, giọng nói thì thào khá nhỏ khiến cô không nghe rõ người nọ đang nói cái gì. Trâm Anh nghĩ, chắc là tiếng của mẹ, nên cô lên tiếng:
“Alô, là mẹ hả? Anh hai đâu rồi ạ?” Một lần nữa không ai trả lời, nỗi nghi hoặc ngày một lớn. Cô lắng nghe thấy ngoài giọng nói xì xào là hàng loạt tiếng bước chân của ai đó đang di chuyển một cách nặng nề. Mỗi bước người đó đi đều phát ra âm thanh “soàn soạt” như đang kéo lê trên sàn nhà một thứ gì đó. Cô nhìn xuống điện thoại để xác định mình có gọi nhầm số cho ai đó không, nhưng trên màn hình vẫn hiển thị dòng chữ “Anh Hai đang được kết nối”. Đưa điện thoại lên tai để nghe một lần nữa thì âm thanh ấy đã không còn, cô còn đang cảm thấy rất kỳ lạ thì đầu dây bên kia giọng mẹ cô lên tiếng:
“Khụ… khụ… Trâm Anh hả? Con sắp tới trạm xe chưa?” Nghe giọng mẹ hơi khàn khàn, chắc có lẽ đã hồi sáng dầm mưa nên bệnh cảm trở nặng rồi. Cô trả lời:
“Dạ, Con sắp đến rồi, mẹ nói anh chuẩn bị ra rước con đi? Mà ảnh còn ngủ hay sao mà không bắt máy vậy ạ?”
“Đâu có, thằng Hai nãy vừa dắt xe đi rồi, nó biết con sắp về nên từ tối đến giờ có ngủ được miếng nào đâu. Nó nói, sợ lại ngủ quên lại để con đứng đó một mình không an tâm. Vừa nãy còn coi đồng hồ bảo là Trâm Anh sắp đến rồi, con chạy ra đó đón nó luôn.” Giọng mẹ hơi mệt mỏi trả lời.
“Con biết rồi, mà mẹ đã uống thuốc chưa đấy, mẹ bắt đầu ho rồi kìa?” Trâm Anh lên tiếng chất vấn, vì cô biết mẹ chỉ khi nào bệnh trở nặng mới miễn cưỡng uống thuốc, còn không thì cứ để bệnh tự nhiên khỏi. 
“Không sao, chỉ cảm lặt vặt chút là khỏi, lát nữa mẹ pha một ly trà gừng uống giải cảm, con đừng lo”. Biết mẹ nói cho qua chuyện nhưng cô cũng không vạch trần. Ngẫm nghĩ một chút, Trâm Anh quyết định dò hỏi chuyện vì sao bắt cô về nhà gấp như thế. 
“Mẹ, nhà đã xảy ra chuyện gì hả?” Cô hỏi khẽ.
Giọng mẹ khó hiểu trả lời “Chuyện gì là chuyện gì?”.
“Thì chuyện mẹ bắt con về gấp đó?” Cô ngạc nhiên hỏi lại. 
Mẹ ngập ngừng một lúc rồi nói “Thôi con về đi, có gì mà gấp gáp đến nỗi ngồi trên xe mà nói thế này”.
Biết không thể nào hỏi thêm được gì nữa, cô đành miễn cưỡng nói “Thôi được rồi, đợt này còn mấy ngày nữa thì trường nghỉ hè, cũng may là con không còn thi gì nên sẵn dịp này sẽ ở lại nhà thêm ít bữa. Hồi nãy con vừa mới gọi cho Chú Hòa xin nghỉ mấy ngày ở quán rồi.”
“Ừ, Được… được… Con nhớ chú ý một chút. Đêm khuya cũng đừng đứng chỗ vắng quá, nghe chưa.” Nghe giọng mẹ vui vẻ đồng ý, khiến Trâm Anh cũng không muốn hỏi lại những chuyện kỳ lạ lúc nãy. Anh cô sau khi học xong Đại Học thì quyết định trở về thôn làm việc, muốn ở gần chăm sóc cho cha mẹ nhiều hơn, cô thì chọn phát triển sự nghiệp trên thành phố. Dù biết cha mẹ giờ cũng khác xưa nhưng chưa bao giờ Trâm Anh hết lo lắng, chỉ sợ mẹ sẽ bắt cô về nhà như những đứa con gái khác trong thôn, thì không khí gia đình sẽ quay trở về lúc cô quyết định đi học xa nhà. Khẽ thở dài, giờ cũng không chợp mắt được nên cô muốn trò chuyện với mẹ thêm chút nữa.
“Dạ, mẹ đừng lo. Con ngồi ngay bến xe buýt đối diện trạm xe, anh có tới cũng dễ nhìn thấy con.” Trâm Anh nói.
Đột nhiên mẹ im lặng, âm thanh bên đầu dây yên tĩnh hơn bao giờ hết. Cô bực bội nghĩ “Không biết hôm nay ra ngoài có coi ngày không mà sao tất cả sự việc kỳ lạ trước đến nay đều tập trung một ngày vậy?” Tuy vừa nghĩ thế, nhưng cô cũng không quên chú ý lắng nghe đầu dây bên kia đang có chuyện gì. Không ngoài dự đoán của cô, tiếng khúc khích đó lại vang lên, nó không quá lớn nhưng âm thanh đó cứ xộc thẳng vào óc khiến cô vô cùng khó chịu. Bỗng dưng Trâm Anh cảm thấy mình không điều khiển được những cơ mặt, muốn cười theo giọng điệu đang vang lên ở đầu dây bên kia.
“Khúc khích…khằng khặc….”
Giọng cô ngày một to dần, khiến mọi người trên xe một lần nữa tỉnh dậy. Thấy cô nói chuyện điện thoại, lúc đầu không ai để ý đến nhưng dần dần tiếng cười của Trâm Anh làm mọi người đều hoảng sợ. Nó cứ the thé làm người nghe chói tai vô cùng, có người trên xe đã không chịu nổi mà chạy lại gần, quát lớn:
“Im ngay, cô đánh thức mọi người đấy” Người đàn ông trung niên thấy cô không quan tâm đến lời nói của mình, liền giơ tay xoay người cô lại. Bỗng nhiên, ông ta giật mình. Miệng Trâm Anh mở rộng hết cỡ lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi mắt vô hồn không tiêu cự hướng về phía ông ta. Tiếng cười càng trở nên phấn khích và đầy ma mị, mặc cho mọi người trên xe rùng mình ớn lạnh khi nhìn thấy cô. Trâm Anh cứ cười mãi, cười mãi mặc cho những âm thanh phát ra như muốn xé tan cuống họng mình.
“Leng keng… leng keng… leng keng…”
Tiếng chuông lanh lảnh không biết từ đâu vang vọng, một lần nữa lại xua tan bầu màn đêm yên tĩnh. Không gian dường như im lặng, chỉ có tiếng chuông vang lên từng hồi cùng với tiếng cười ngày một nhỏ dần của cô. Đến khi mọi thứ chấm dứt, tiếng chuông cũng dần dần mất đi. Trâm Anh ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, như thể không hiểu vì sao tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô như vậy. 
“Có chuyện gì hả? Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?” Trâm Anh hỏi.
Người đàn ông khi nãy xoay lưng cô lại, lên tiếng “Cô không nhớ gì hết hả?” Ông ta chăm chú quan sát một lúc lâu rồi mới nói tiếp “Cô lúc nãy cười ghê lắm, giọng cười nghe khá ấn tượng đấy, bình thường cô cũng hay cười như thế à?” 
“Gì cơ?” Cô nhìn ông ta hoang mang, khó hiểu hỏi lại.
“Tôi nói nãy cô cười ghê lắm, cứ như bị điên vậy. Tất cả mọi người trên xe đều chứng kiến điều đó” Ông ta lặp lại trong sự bực dọc.
Trâm Anh ngước nhìn mọi người xung quanh để tìm nhân chứng cho lời nói của ông ta, thì trên mặt của tất cả mọi người đều hoang mang và dè chừng nhìn cô. Không nói gì thêm, người đàn ông “Hừ” một tiếng rồi quay trở về chỗ mình, để mặc cô ngồi đó trong sự khó hiểu. 
Cách đó không xa, chàng thanh niên đeo chuông bạc vẫn chăm chú quan sát cô từ đầu đến cuối. Không biết đang nghĩ gì, anh ta đưa mắt quan sát người phụ nữ đã tiếp cận Trâm Anh lúc nãy, thấy trên tay bà ta đang cầm một sợi chỉ đỏ quấn ngang trên thân một con búp bê, dường như mọi chuyện nãy giờ xảy ra trên xe không ảnh hưởng đến công việc của mình.
Anh nhếch mép cười, rồi khẽ nói nhỏ:
“Chà, Thú vị rồi đây. Xem ra đợt này phải tính sổ lớn với ông ta rồi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro