Chương 3 : Trước Giông Bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó 3 ngày, tại thành phố X, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt đang chăm chú đọc những tài liệu mà thuộc hạ vừa gửi đến hồi chiều. Có vẻ sự việc khá nghiêm trọng nên chân mày ông khẽ cau lại, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn từng dòng chữ được ghi trên giấy. Đôi môi mỏng mím chặt dường như đang kiềm chế sự tức giận, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên

“Cốc …. Cốc…” 

“Mời vào” Giọng hơi khàn khàn pha một chút mệt mỏi lên tiếng

“Chào Sếp Lưu, ngài cho gọi tôi” Người bước vào là một đàn ông khoảng chừng hơn 25 tuổi. Gương mặt góc cạnh làm bật khí chất trầm ổn và sắc sảo, đôi mắt sáng ngời mang chút dáng vẻ tinh nghịch của trẻ con, dường như do tính chất công việc đặc thù khiến anh trông già dặn hơn rất nhiều. Khoác lên mình một chiếc áo màu kaki nhàu nát, như vừa mới lượm ở nơi xó xỉnh nào đó, anh mỉm cười bước tới nhìn người đàn ông đối diện.

“Đến rồi đấy à, cậu đọc cái này đi” Người đàn ông họ Lưu lên tiếng, đẩy xấp tài liệu về phía trước mặt anh. Quơ tay lấy gói thuốc lá trên bàn, châm một điếu thuốc đưa lên miệng. Ngã người ra sau ghế rít một hơi thật dài, trong làn khói bay lượn lờ khắp căn phòng, anh ta đang chờ đợi chàng thanh niên đó lên tiếng. 

Đưa tay cầm lấy tập hồ sơ, chăm chú đọc qua nội dung rồi nói “Cả gia đình bị giết sạch. Tại hiện trường để lại con gấu bông bị đâm nát, treo giữa nhà trong tư thế trút ngược đầu. Phía dưới đặt một chậu máu của những người bị sát hại cùng năm ngọn nến xếp thành ngôi sao xung quanh. Trong chậu máu lại thả con búp bê được quấn vải thô, trên người con búp bê ghi ngày tháng năm sinh của ai đó. Vụ án này có vẻ như hung thủ đang cử hành một nghi thức hiến tế. Khá giống với vụ án mạng cách gần một tuần, địa điểm vụ án tại chung cư cao ốc khu C  ” 

Cậu ta ngừng một lúc rồi lại tiếp lời, ngón tay khẽ mân mê chiếc cằm hơi nhọn lúng phúng đầy râu của mình. Có lẽ công việc quá bận rộn mà nó đã chưa cạo được hơn tuần nay, khiến anh trông có vẻ càng lôi thôi.

“Cùng một cách thức gây án chứng tỏ hung thủ là cùng một người. Nhưng sao lại chọn ngôi nhà ở khu vực xa như thế để sát hại. Điều đáng nói là tại hiện trường vụ án không có bất kỳ dấu vết của hung thủ để lại cũng như hung khí gây án, cứ như tất cả đều bốc hơi khỏi hiện trường. Liệu hai vụ án này có mối liên hệ gì đó chăng?” 

Anh khẽ nhíu mày, lẩm bẩm như đang tự hỏi mình “ Ngày sinh, ngôi sao, chậu máu, búp bê…. Chẳng lẽ lại là….” dường như anh đã nhận ra điều bất thường. Anh không chú ý đến sự tán thưởng trong đôi mắt sếp Lưu đang chăm chú nhìn anh.

“Nói tiếp” – Sếp Lưu lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang chìm trong những phân tích của mình.
Không trả lời, anh ngước lên nhìn Sếp Lưu, mỉm cười và nói “ Sếp à, đừng nói với tôi, ngài bắt tôi theo vụ này đấy chứ. Nói trước, tôi sẽ không nhận đâu.” Anh phẩy tay với dáng điệu lười biếng, đi lại ngồi trên chiếc sopha ngay giữa phòng, hai chân gác lên bàn với thái độ hờ hững không để sếp Lưu vào mắt.

“Cho tôi một lý do vì sao cậu từ chối” – Sếp Lưu cũng không để ý hành động ấy, dường như đã quá quen với tác phong lười biếng này.

Không nhìn sếp, anh lấy điện thoại từ trong túi áo, mở ra để trả lời tin nhắn của ai đó, nói “Anh cũng biết dòng họ tôi trước giờ hành nghề gì. Ngay từ nhỏ dù bị ép phải học những thứ đó, nhưng tôi không muốn mình liên quan đến. Những ai theo con đường này kết cục đều không mấy tốt đẹp. Lần này, Sếp giao tôi vụ án khác đi, cái này tôi không nhận” 

“Dù không quan tâm nhưng cậu là người giỏi nhất trong đám người đó, không phải sao? Hơn nữa vụ này ông cậu cũng chủ động kêu cậu đi làm rồi, tôi chỉ truyền lời lại thôi.” – Trong mắt anh ta hiện đầy ý cười, khi thấy người gặp họa. Trên thế gian này, người có thể bắt anh đi làm việc gì đó chỉ có mỗi ông nội cậu.

Anh nhảy dựng lên đưa tay chỉ thẳng mặt sếp Lưu và hét toáng “Anh.. anh với ông tôi thông đồng với nhau” Thấy sếp Lưu cười hiền hòa nhìn anh, anh chỉ muốn nhảy vào đập vào mặt hắn ta vài phát, từ nhỏ đến lớn hễ muốn anh làm gì là cứ nói với ông. Nhiều lúc còn nghĩ anh có còn là cháu ông không nữa

Nhưng một khi ông lên tiếng, biết là sự việc không thể thay đổi, hơn nữa với tính tình của ông nội, chủ động bắt tay với cục cảnh sát hẳn là sự việc rất quan trọng. Với lại trước giờ tuy bị ép làm những điều không muốn nhưng ông chưa bao giờ bắt anh nhúng tay vào cái này. Sao lần này lại….

Trầm ngâm một lúc, anh nói rít qua kẽ răng “Anh nợ tôi lần này, đừng tưởng việc anh thông đồng với ông là tôi sẽ bỏ qua cho anh. Chờ đó.” Nói xong cầm lấy xấp hồ sơ trên bàn, đóng sập cửa đi ra ngoài.

—————-”——————

Cùng lúc đó không xa, tiếng rống giận dường như xé tan màn đêm yên tĩnh. Trong nhà, có hai người một đứng một ngồi đối diện với nhau. Người ngồi là một ông già tuổi chừng 60, đang quát lớn người đang đứng.

Lại để vuột mất con nhỏ đó. Mày có biết tao đợi hai mươi năm để chờ đợi ngày này không? Thằng ăn hại” – Kèm theo đó là một tiếng vỡ vang lên.

“Dạ, con sơ xuất, Thưa cha. Cho con một cơ hội nữa.” Giọng sợ sệt vang lên. 
Ông đập bàn quát lớn, ”Từ giờ tới ngày trăng tròn chỉ còn 4 ngày. Mày nói xem tao còn dám giao cho mày làm nữa không?” Người thanh niên đứng không nói gì, chỉ biết đan hai tay vào nhau, mặt cúi gằm xuống đất như tránh ánh mắt đáng sợ đang phóng thẳng vào mình.

“Mày cút ngoài, việc này tao giao cho thằng Hưng nó làm, còn mày thì chuẩn bị tất cả cho ngày đó, lần này còn sai sót, chặt chân tạ lỗi là nhẹ đó, biết chưa”

“Dạ, con biết rồi, thưa Cha” – Giọng anh líu ríu lên tiếng, còn định mở miệng nói thêm điều gì đó thì

“Cút” – Ông ta quát lớn, chàng thanh niên vội vã đi nhanh ra ngoài. Do gấp gáp tông phải người đang mở cửa bước vào, xoa xoa chiếc mũi đang đau đớn nhìn lên

“Anh .. anh Hưng.. Xin lỗi đã tông trúng vào anh” Anh líu ríu, trông dáng vẻ còn hoảng sợ hơn khi đứng đối diện với người lúc nãy. Cứ như thể, anh làm sai dù chỉ một chút, người đàn ông đó có thể khiến anh sẽ không nhìn thấy được ngày mai.

“Không sao, đi đường cẩn thận một chút” không nói thêm, người đàn ông lạnh lùng bước qua anh, tiến thẳng lại chỗ mà ba phút trước anh vừa đứng đó. Cánh cửa nặng nề đóng lại che khuất đi cuộc đối thoại trong phòng. Màn đêm phủ xuống khắp ngôi nhà, như cố tình che lấp một bí mật nào đó sắp xảy ra.

———————”’——————–

Ngồi trên xe, Trâm Anh vẫn không hay biết gì, cô vẫn mong chuyến xe này thật nhanh về đến nhà. Cô đã quá mệt mỏi khi trong một đêm gặp những sự việc kỳ lạ như thế. Không chắc mình đã thực sự gặp ma hay do tình trạng mệt mỏi mà gây ra những ảo giác. Thế nhưng, điều cô đang lo lắng lúc này là nhà cô đã có chuyện gì. Vì sao mẹ lại gấp gáp bắt cô về đến nỗi không cho cô nói một lời, giấc mơ anh Lâm phải chăng là điềm báo dành cho cô. Nỗi bất an càng lúc càng lớn khiến cô không tài nào ngủ được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro