[H văn] Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【现代背景】告白

总经理×小职员

【 Bối cảnh hiện đại 】Tỏ tình

Tổng giám đốc x Nhân viên nhỏ

Quyến Tư Lượng - Kính Huyền x Đồ Lệ

Tác giả: 祝我嗑的cp天天doi

Link truyện gốc: https://card.weibo.com/article/m/show/id/2309404759647621088023

Fic dịch khi đã được sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người tôn trọng công sức dịch của mình và không đem đi nơi khác. Cảm ơn.

°

Hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời chính là nhận ra người mình yêu cũng yêu mình. ♫

- Trương Ái Linh ♫

____________

Tòa nhà Tư Lượng.

Kính Huyền nhìn tiêu quan của bọn họ -- Tiêu Tế, lôi kéo nhân viên Đồ Lệ vừa mới vào làm không lâu, hai người tựa hồ quan hệ không tệ, lông mày dần dần nhíu lại, hơn nữa ở bên trong mười phút cũng không có đi ra, lông mày nhăn càng sâu.

Trong khi đó, phòng trà.

"Ai, cô nói xem giám đốc điều hành của chúng ta rốt cuộc thích loại người nào?" Tiêu Tế tựa vào bàn trà, tay cầm một tách cà phê, cùng Đồ Lệ tán gẫu.

"Không biết, có lẽ là giống như tổng giám đốc đi, dù sao người ta đẹp trai lại có tài hoa." Đồ Lệ uống một ngụm cà phê, nhớ tới Kính Huyền lúc mới gặp, bất giác nhếch khóe môi.

Vào thời điểm đó, cô là người được phỏng vấn còn hắn là người phỏng vấn. Lần phỏng vấn cuối cùng của Đồ Lệ, lúc đẩy cửa đi vào, cô liếc mắt một cái liền chú ý tới Kính Huyền đang ngồi ở giữa, hắn một thân âu phục màu xanh đậm, đeo một cặp kính viền bạc, đường nét trên mặt tương đối cứng rắn, cặp kính này vừa vặn che đi đường cong cứng rắn kia, tăng thêm một tia nhu hòa. Cô rõ ràng cảm thấy sau khi phỏng vấn rất nhiều người, hắn đã có chút mệt mỏi, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, vẫn lấy lại tinh thần.

Chờ Đồ Lệ đi tới trước bàn phỏng vấn, hắn giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, "Đồ tiểu thư, không cần khẩn trương. Cô có thể chuẩn bị, nếu cô đã sẵn sàng, cuộc phỏng vấn có thể bắt đầu."

Âm thanh cũng rất dễ nghe.

Đồ Lệ nhìn người phỏng vấn vừa dịu dàng vừa lịch lãm trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn lại hắn, "Được rồi."

Kính Huyền hỏi một số vấn đề liên quan đến ngành nghề, Đồ Lệ vì lần phỏng vấn này mà chuẩn bị rất lâu, khi đối mặt với vấn đề trong ngành, cô trả lời rất tự nhiên, khắc hẳn lúc mới vừa bước vào.

Trong lúc Đồ Lệ thao thao bất tuyệt, Kính Huyền toàn bộ quá trình đều mỉm cười nhìn Đồ Lệ, ngẫu nhiên tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu hoặc viết mấy chữ trên giấy phỏng vấn.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Kính Huyền đứng dậy bắt tay Đồ Lệ, bảo cô về nhà chờ kết quả phỏng vấn.

Đồ Lệ cho rằng ít nhất phải đợi ba ngày, kết quả buổi tối hôm đó liền nhận được thông báo trúng tuyển, để cho cô hai ngày sau nhập chức.

"Cắt, hời hợt! Ta tin tưởng Tu Linh Tê nhất định là đặc thù, cô ấy mới sẽ không hời hợt như cô." Tiêu Tế liếc mắt một cái thật lớn.

Lời nói của Tiêu Tế cắt đứt hồi ức của Đồ Lệ.

"Vậy anh đi thổ lộ đi, mỗi ngày ở đây nói bậy với tôi có ích lợi gì." Đồ Lệ trả lại Tiêu Tế một cái liếc mắt.

"Hừ, vậy cô thích tổng giám đốc sao lại không thổ lộ chứng minh đi. Cô..." Tiêu Tế còn chưa nói xong đã bị Đồ Lệ che miệng lại.

"Suỵt! Đừng nói bậy! Ai nói với anh là tôi thích anh ta!" Đồ Lệ sắc mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn Tiêu Tế.

Tiêu Tế đẩy tay cô ra, "Cô buông tay xuống, tôi còn không biết cô sao, mỗi lần nhìn thấy tổng giám đốc cô liền nhìn trộm, người cũng không nói chuyện với anh ta, mặt cô liền đỏ lên, giống như bây giờ này." Tiêu Tế chọc vào mặt cô.

"Lười để ý tới anh, trở về làm việc đi." Đồ Lệ đẩy tay hắn ra xoay người rời đi, lúc đi ra khỏi phòng trà lại nhìn thấy Kính Huyền ở cửa, cô chột dạ cúi đầu nhanh chóng trở về văn phòng, cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lúc còn cách tan tầm mười phút, Đồ Lệ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, khi nàng thu dọn xong lại nghênh đón một tin dữ.

Kính Huyền đi tới văn phòng, thấy Đồ Lệ đã thu dọn đồ đạc, đang nói chuyện phiếm với Tiêu Tế ở vị trí làm việc bên cạnh, hắn nhíu mày một chút, sau đó đi đến bên cạnh cái bàn cách nàng một chút.

Đồ Lệ quay đầu nhìn thấy Kính Huyền mặt không chút thay đổi, thầm nghĩ một tiếng không xong, lập tức nhu thuận ngồi xuống, "Chung quy... Quản lý, anh đang tìm tôi à?"

"Tan tầm đừng đi trước, tôi có chút việc muốn nói với em, chờ tôi gọi." Kính Huyền nhìn thoáng qua cô và Tiêu Tế, xoay người rời đi.

"Xong rồi, đồng chí gà, anh thấy ánh mắt cuối cùng của tổng giám đốc không, anh ấy nhất định là nhìn thấy chúng ta buổi chiều mò cá trong phòng trà, tôi không muốn bị mắng. Tất cả đều do anh lôi kéo tôi!" Đồ Lệ nằm sấp trên bàn, oán hận nói.

Tiêu Tế vô tội nhún vai một cái.

Sau khi tan tầm Đồ Lệ vẫn luôn chờ Kính Huyền gọi cô, nhưng mà cô đợi đến khi mọi người trong công ty đều đi không sai biệt lắm, cũng không đợi được Kính Huyền, vì thế cô quyết định tự mình đi tìm hắn.

Khi cô đi tới cửa văn phòng Kính Huyền, xuyên thấu qua khe hở trên tấm rèm ở cửa, nhìn thấy Kính Huyền ngửa đầu ngồi trên ghế, cúc áo tây trang được cởi ra, cà vạt cũng lỏng lẻo một chút, hắn tháo kính, hai ngón tay nắm mi tâm, tựa hồ có chút chuyện khó giải quyết.

Nghĩ đi nghĩ lại Đồ Lệ vẫn gõ cửa, cũng không thể chờ Kính Huyền gọi cô, không chừng hắn đều quên chuyện này.

"Vào đi." Kính Huyền ngồi thẳng người, phảng phất vừa mới mệt mỏi không phải hắn.

"Cái đó... Tổng giám đốc, trước khi tan tầm, anh nói có việc tìm tôi..." Đồ Lệ đẩy cửa đi vào.

"Đúng, phiền toái kéo rèm cửa sổ một chút." Kính Huyền chỉ vào cửa chớp nói.

"Được." Đồ Lệ vội vàng đóng rèm cửa, sau đó treo tim đi tới bên cạnh Kính Huyền.

"Đồ Lệ, đến công ty đã ba tháng rồi chứ?" Kính Huyền đeo kính, nhìn Đồ Lệ.

"Ừm... Vâng, còn bảy ngày nữa là bốn tháng rồi." Hỏi thời gian nhập chức, không phải là muốn đuổi nàng đi chứ, lòng Đồ Lệ càng thêm hoảng hốt.

"Ừm, đến công ty đã thích ứng tốt chưa? Tôi nhìn vào hiệu suất của em thấy cũng tốt, nghe giám sát viên của em nói rằng hiệu suất hàng ngày cũng tốt, nhưng thỉnh thoảng sẽ đến trễ." Kính Huyền cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch và bảng tính trên tay.

"Ah... Ha ha, cái đó, đến trễ là vì kẹt xe..." Đồ Lệ lúng túng cười một chút, cô không xác định tổng giám đốc muốn làm gì.

"Ồ? Phải không?" Kính Huyền nghe nói như vậy ngẩng đầu nhìn Đồ Lệ.

"Được rồi, không phải vì kẹt xe, là bởi vì không nghe thấy đồng hồ báo thức nên ngủ quên." Đồ Lệ ủ rũ rũ đầu xuống.

Kính Huyền cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói, "Nghe người khác nói em thích tôi?"

Đồ Lệ nghe nói như vậy sợ tới mức hoàn hồn, vội vàng xua tay thanh minh, "Anh đừng nghe Tiêu Tế nói bậy, tôi... Làm sao có thể......" Buổi chiều ở trong phòng trà nói chuyện phiếm hắn quả nhiên nghe được.

"Làm sao có thể? Vậy là em không thích?" Kính Huyền thu hồi ý cười, thanh âm cũng lạnh xuống.

Đồ Lệ nhìn thấy Kính Huyền đột nhiên tức giận, có chút khó hiểu, "Cũng... Không, chỉ là... Trong công ty có rất nhiều người đều thích anh..."

Kính Huyền nghe Đồ Lệ nói tâm tình có chút chuyển biến tốt đẹp, hắn nghiêm túc nói, "Tôi mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn biết suy nghĩ của em."

"Tôi..." Đồ Lệ không biết nên mở miệng như thế nào, sự tình sao lại đột nhiên phát triển thành như vậy???

"Thích, hay là không thích?" Kính Huyền nhìn chằm chằm Đồ Lệ, phảng phất như một con sói đói nhìn chằm chằm thức ăn ngon.

Đồ Lệ bị hắn nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt, né tránh tầm mắt của hắn, "Thích... Đi..."

Kính Huyền túm lấy Đồ Lệ, để cho nàng ngồi trên đùi mình, tay phải hắn kéo cánh tay Đồ Lệ, tay trái vòng quanh eo cô.

Đồ Lệ hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, sững sờ nhìn Kính Huyền.

Đây là tình huống gì a? Tổng giám đốc gọi cô đến văn phòng, hỏi cô về công việc của mình, sau đó "buộc" cô thổ lộ, bây giờ ôm cô ngồi trên đùi hắn????

Kính Huyền nhìn vẻ mặt sững sờ của cô cảm thấy có chút buồn cười, hắn đem tay phải đè lên gáy Đồ Lệ, làm cho cô bị ép cúi đầu, sau đó hôn lên, nếm thử hương vị.

Đồ Lệ càng thêm bối rối.

"Tôi cũng thích em." Kính Huyền nhìn Đồ Lệ ngây ngốc, nói: "Tôi cũng không biết khi nào thích em, có thể là khi em nói đến khách hàng đầu tiên của mình, có thể là khi em giúp đồng nghiệp xử lý sự tình, cũng có thể là lúc phỏng vấn. Từ ngày đầu tiên em đến công ty, tôi đã đặc biệt chú ý đến em, tôi cho rằng chắc là do đánh giá cao nhân tài, nhưng sau đó tôi phát hiện ra không phải, trong công ty có không ít người có năng lực, nhưng tôi sẽ không bởi vì không gặp được bọn họ mà nhớ nhung, sẽ không bởi vì nhìn thấy bọn họ khổ sở mà đau lòng, cũng sẽ không bởi vì nhìn thấy bọn họ thân mật với người khác mà tức giận. Nhưng em không giống, tôi sẽ nhớ em, sẽ đau khổ vì em, thậm chí là ghen."

Đồ Lệ nhìn môi Kính Huyền khép lại, cô chỉ nghe được hắn nói thích cô, lời sau một câu cũng không nghe vào.

"Vậy... Vậy thì sao...?" Đồ Lệ không qua đại não đã hỏi ra miệng.

"Vậy, em có muốn làm bạn gái của tôi không?"

"Tôi... Tôi không biết......" Đồ Lệ lắc đầu, cô có chút choáng váng, cũng có chút bối rối, tuy rằng cô thích hắn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương này. Đột nhiên một ngày, người cô thầm mến gần bốn tháng người nói với cô, em có muốn trở thành bạn gái của tôi hay không, chết nhất là người đàn ông này lại là sếp của cô ... ...

Kính Huyền thở dài một hơi, nhưng cũng không dọa cô nữa, "Không sao, em có thể suy nghĩ, không cần vội vàng trả lời tôi, tôi..."

"Cái đó... Anh hôn tôi lần nữa được không?" Đồ Lệ đột nhiên cắt ngang lời hắn, chỉ vào môi mình nói.

Kính Huyền nghe cô nói hơi nhíu mày, đã thấy mặt Đồ Lệ bỗng dưng đỏ lên, cô nhìn thấy Kính Huyền nhướng mày mới phát giác mình nói cái gì.

Kính Huyền không đợi cô đổi ý liền hôn lên, hắn sợ lại dọa tiểu cô nương, ngay từ đầu như chuồn chuồn chạm nước, sau khi nhận được phản ứng của Đồ Lệ liền nhịn không được hôn sâu thêm.

Không biết từ khi nào, bọn họ đã từ trên ghế hôn đến sô pha, Kính Huyền đè Đồ Lệ xuống, trước khi mất khống chế buông môi cô ra, hắn nhẹ nhàng nâng mặt Đồ Lệ, ánh mắt tràn đầy dục vọng hỏi cô, "Hiện tại có đáp án không?"

"Tôi nghĩ, hẳn là có rồi." Đồ Lệ dứt lời, chủ động hôn lên môi Kính Huyền.

Sau nụ hôn kia, Kính Huyền ôm Đồ Lệ đứng lên đi về phía phòng nghỉ.

Khi Đồ Lệ bị ném lên giường, cô mới phản ứng lại cư nhiên còn có phòng nghỉ ngơi, hơn nữa còn có giường, Kính Huyền quỳ gối trên người Đồ Lệ, hai tay đặt ở bên tai cô chống đỡ thân thể, lúc này hai người đều đã quần áo xộc xệch, trong mắt đều tràn ngập dục vọng, nhưng hắn vẫn hướng Đồ Lệ xác nhận một chút, "Sẽ không hối hận sao?"

Đồ Lệ dùng hành động thực tế trả lời hắn, cô một tay vòng quanh cổ Kính Huyền, tay kính Huyền mềm xuống ngã lên người Đồ Lệ, mà nàng tiếp tục hôn hắn.

Hắn ôm lấy eo nàng, nghĩ thầm sau này phải để cho tiểu cô nương ăn nhiều một chút, thắt lưng nhỏ như vậy, phảng phất như bóp một cái liền gãy.

Giữa lúc hai người hôn nhau, quần áo của bọn họ đã không biết đi đâu, Kính Huyền nhìn thân thể lồi lõm của Đồ Lệ, trắng nõn không tỳ vết, yết hầu lên xuống giật giật.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, sờ soạng đến yêu thích, hắn nhớ tới có một lần cô đưa tư liệu cho hắn, mặc một chiếc váy cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh bên trong, cô không thường xuyên mặc loại trang phục này, bình thường đều là áo thun cổ tròn hàng ngày phối hợp với quần jean, cho nên ngày đó khi nhìn thấy cô mặc váy, hắn cứng đến xấu hổ, vì thế vội vàng dặn dò vài câu liền để cô đi ra ngoài.

Kính Huyền nhẹ nhàng liếm mút, từ xương quai xanh từng chút từng chút đi xuống, cơ hồ hôn khắp toàn thân cô, thẳng đến khi Đồ Lệ bắt đầu bất mãn.

Cô vặn vẹo hông, nắm lấy tay Kính Huyền, "Kính Huyền, tôi... tôi muốn..."

Kính Huyền vỗ vỗ hông của cô, để cho cô xoay người lại, quỳ xuống nằm sấp trên giường.

Kính Huyền vốn còn muốn khuếch trương bôi trơn một chút, mà trong phòng nghỉ của hắn không có chất bôi trơn, đi vào như vậy khẳng định sẽ đau, lại không nghĩ tới sờ xuống phía dưới, Đồ Lệ đã ướt đến lợi hại, nào còn cần bôi trơn phụ trợ gì nữa.

Kính Huyền thấy thế, dương vật vốn đã trướng đến đau lại sưng lên một chút, quả nhiên, cấm dục quá lâu.

Hắn đỡ dương vật ở bên ngoài cọ cọ trong chốc lát, làm cho phía dưới của Đồ Lệ càng thêm ẩm ướt, cô có chút chịu không nổi thúc giục Kính Huyền, mà Kính Huyền dĩ nhiên cũng đã đến bờ vực dục vọng, vì thế hắn dùng sức, đem cả cây đâm vào.

"Ha a..." Hai người đều kìm lòng không được kêu lên.

Đồ Lệ bị đau, cô không nghĩ tới Kính Huyền đi lên liền cắm cả cây vào, cô còn cho rằng hắn sẽ đi vào từng chút chờ cô thích ứng.

Kính Huyền bị kích thích đến, hắn không nghĩ tới bên trong lại nóng như vậy, sảng khoái đến mức hắn thiếu chút nữa giao nộp vũ khí tại chỗ, hắn đều có thể cảm nhận được dương vật của hắn bởi vì kích thích mãnh liệt này mà nhảy lên.

Hắn đỡ eo cô chậm rãi co giật, khi rút ra chỉ còn lại một cái đầu lại cả cây đâm vào, tốc độ không nhanh lại rất tra tấn, Đồ Lệ dần dần có chút mềm nhũn.

"Kính Huyền... Anh... Anh nhanh lên... Như vậy, thật khó chịu..." Tựa hồ vì chứng minh tính chân thật của những lời này, cô còn vặn vẹo mông.

Kính Huyền vẻ mặt tối sầm, cầm súng nhanh chóng xông lên, từ cực chậm đến cực nhanh, chống đỡ Đồ Lệ, bên trong mãnh liệt thao tác, mà Đồ Lệ theo thân thể hắn rút ra không ngừng lắc lư, phía dưới kèm theo thanh âm "nhóp nhép", cổ họng cũng không tự giác phát ra âm thanh rên rỉ.

Sau mấy chục cái đưa đẩy chen chúc, Đồ Lệ rốt cục chịu không nổi, khóe mắt nàng mang theo nước mắt, nức nở nói, "Không cần...... Kính Huyền......... A.... .... A.......Không cần....... Nhanh quá......"

Kính Huyền dường như không nghe thấy, tiếp tục nhanh chóng cắm vào, cho đến khi Đồ Lệ chống đỡ không nổi, cả người nằm sấp trên giường, dương vật cũng trượt ra, cùng nó đi ra còn có mật dịch của Đồ Lệ.

Kính Huyền thấy cô vô lực, lật cô lại, để cho cô đối mặt với mình.

Hắn hôn lên khuôn mặt cô, mái tóc đã bị ướt đẫm mồ hôi vì vừa làm tình dữ dội.

Kính Huyền nắm dương vật vẫn trướng lên đâm vào âm vật của Đồ Lệ, âm vật so với bên trong càng mẫn cảm hơn, Kính Huyền làm không đến mười cái, Đồ Lệ liền phun ra một cỗ chất lỏng trong suốt, cô chống đỡ thân thể ngơ ngác nhìn ga giường bị ướt. Cô... lên đỉnh rồi...

Sau đó, xấu hổ che mặt.

Kính Huyền cười cười, một lần nữa tiến vào bên trong, nhưng hắn không nhúc nhích, mà là đem hai tay cô mở ra, một bên hôn lên ánh mắt cô, vừa nói, "Không cần thẹn thùng, chuyện này rất bình thường, chứng tỏ tôi làm cho em rất thoải mái."

Đồ Lệ nghe hắn nói ngược lại càng thêm xấu hổ, cô ôm lấy Kính Huyền không cho hắn nhìn mặt mình, mà thân thể bọn họ vẫn dán sát vào nhau.

Kính Huyền ôm lấy cô, lắc lư hông giật giật, loại cảm giác rút ra biên độ nhỏ này không giống với cảm giác nhập sâu, loại này là liên tục nhanh chóng đâm một điểm, so với cả cây tiến vào càng mài người hơn.

Rốt cục, năm phút sau, Đồ Lệ lại nghênh đón cao trào, trong lúc cao trào bên trong không ngừng co rút, Kính Huyền bị kẹp đến trước mắt đen sầm, hắn rút ra càng ngày càng nhanh, "Đồ Lệ.....Đồ Lệ... Tôi sắp ra... A......"

Nói xong, hắn đem tinh dịch nóng bỏng kia bắn vào bên trong, làm cho thân thể nóng rực của Đồ Lệ khẽ run lên.

Hai người ôm chặt lấy nhau, cũng không biết mồ hôi của ai ướt đẫm ai.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro