04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nani đã hối hận ngay sau khi gửi đống tin nhắn đó, nên anh quyết định đi ngủ sớm. Sáng hôm sau tỉnh giấc, anh nhận được một nùi tin nhắn từ Dew.

"Không thể tin được ANH đang nói điều này!!

Ngươi là ai, trả P'Nani lại mau!!!

Em đùa thôi haha

Em... rất vui? Kiểu... anh đang dần chấp nhận uhm... định mệnh của chúng ta? Nghe sến quá nhưng ừ, em nghĩ vậy đấy.

Nếu anh muốn mọi thứ chính thức từ bây giờ thì em luôn sẵn sàng. Em sẵn sàng từ lần đầu bọn mình gặp nhau rồi cơ, nhưng anh bảo anh chưa sẵn sàng nên em đã siêu buồn đó.

Và tất nhiên bọn mình sẽ hạnh phúc rồi, định mệnh có lý do để trói chúng ta lại với nhau ."

Quá nhiều thông tin trong một khoảng thời gian ngắn, Nani vừa mở mắt cách đây 5 phút và hôm nay còn là ngày chủ nhật nữa chứ.

Bình thường anh sẽ hội ý với đám bạn của mình thay vì lập tức trả lời lại bằng một tin nhắn ngu ngốc. Nhưng sau tất cả, đây là cuộc sống riêng của anh mà. Vì vậy, Nani quyết định nhắn lại.

"Ừ, anh rất mong chờ vào tương lai đấy."

Cảm xúc lâng lâng kì lạ từ hôm qua vẫn còn và anh chắc chắn phải nói chuyện với P'Gun về vấn đề này.

Vì vậy ngay chiều hôm đó, Nani có mặt ở nhà của Off để ba người có thể nói chuyện kĩ về vụ này.

"Tối qua, vì một lí do nào đó, em không muốn trở về. Em không muốn buông tay cậu ấy và khi em nhắn tin cho cậu ấy vào buổi tối thì cảm giác nó lạ lắm. Điều này là bình thường đúng không?" Nani lí nhí nói, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa hoa quả trên bàn, nhất quyết tránh ánh mắt hai người đối diện.

"Bình thường mà." Gun lập tức đáp "Hai người đã có khoảng thời gian tuyệt vời vào hôm qua nên mối liên kết giữa cả hai cuối cùng cũng phát triển."

"Điều này cũng xảy ra với hai người sao ạ?"

"Ừ. Nhưng bọn anh luôn thân thiết nên nó cũng không khác mấy." Off nói. "Anh bắt đầu nhớ Gun mỗi lần cách xa, có lần em ấy đi du lịch tận hai tuần và anh tưởng anh sắp chết luôn ý."

"Drama quá đi." Gun đảo mắt nói tiếp "Bọn anh không có nhiều cơ hội để cảm nhận mấy triệu chứng của bạn đời vì bọn anh đã thích nhau từ lâu."

"Thật hả? Không phải vì 10 phút sau khi dấu hiệu xuất hiện là bọn mình đã đè nhau trên sofa rồi hả?" Off nhướn mày nhìn người yêu.

"Ừ. Cảm ơn đã phá hỏng câu chuyện đáng yêu của chúng ta!"

Nani nhìn một cảnh trước mắt mà cười khổ, chuyện này với họ thật dễ dàng.

"Vậy là em không bị sao đúng không?"

"Không! Ngược lại chứ. Thật dễ thương khi nhìn em từ từ... rơi vào lưới tình." Giọng của Gun tràn đầy hào hứng.

"Em chưa yêu cậu ấy." Nani phản bác to hơn mức cần thiết. "Từ từ đã nào!"

"Đằng nào chả vậy. Chúng ta có thể ngừng việc lo lắng và tranh luận rồi đó. Hai đứa đã đủ triệu chứng rồi, bị con đĩ tình yêu dí là chuyện nay mai thôi!" Off trề môi.

Đệt, Nani ghét việc các đàn anh lúc nào cũng đúng.

Và đó cũng là những gì anh dự định làm, ngừng lo lắng, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

-

Đó cũng là lý do Nani cảm thấy khá thoải mái khi tới trường vào ngày hôm sau. Tuy vẫn hơi lấn cấn nhưng mấy cảm xúc này là hợp lí mà, nên anh cũng không để tâm quá nhiều.

Cả ba gặp Dew ở hành lang, đang dựa vào tủ khoá và nói chuyện với một người bạn. Cậu ấy không tốn chút thời gian nào mà để ý ngay Nani và hai người Off Gun đang đi tới, lập tức mỉm cười và vẫy tay. "Hey!"

Cái cảm xúc kì lạ kia lại tấn công Nani một lần nữa, lần này mạnh hơn, làm tim anh đập thổn thức.

Ngay tại thời điểm đó, Nani có thể khẳng  định là anh đang nhớ người kia rất nhiều. Thật kì lạ khi có thể nhớ một người nhiều tới như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, họ vừa gặp nhau hai ngày trước xong?

Thôi được rồi, hãy đổ lỗi cho mấy vấn đề của bạn đời, triệu chứng hay đại loại như thế.

"Em có muốn dừng lại nói chuyện với em ấy không?" Gun hỏi.

"Nhất định rồi." Nani trả lời theo bản năng.

Khi Dew thấy bạn đời của mình tiến tới gần, cậu đã mong chờ một tiếng "Chào buổi sáng" hoặc "Cuối tuần vui không?", hoàn toàn bình thường.

Dew không hề chuẩn bị tâm lý khi người thấp hơn sà vào lòng, ôm cậu thật chặt. Đơ luôn.

Nani không quan tâm tới việc mọi người nhìn chằm chằm hai người. Nếu là trước kia, anh sẽ vô cùng mất tự nhiên, nhưng giờ mọi sự chú ý của Nani đã đặt hết lên người trước mặt.

"Chào buổi sáng?" Dew bối rối nói, vòng tay đáp lại cái ôm của người kia.

"Im đi." Nani thì thầm, mặt tựa vào vai người cao hơn. "Anh cảm thấy mấy thứ kì lạ và đó là lỗi của cái quy tắc bạn đời ngớ ngẩn này. Và anh hi vọng mình không phải người duy nhất""

"Nếu anh đang muốn nói là anh nhớ em, thì được rồi, em cũng vậy." Dew bật cười, đưa tay xoa đầu người kia.

"Chưa đầy hai ngày, tại sao điều này có thể xảy ra chứ?"

"Lỗi của định mệnh chăng?" Dew vẫn giữ nụ cười tươi, âu yếm nhìn người trong lòng.

Thật thoải mái khi được ôm như này, cho tới khi hai người bị cắt ngang.

"Thật đáng yêu, nhưng chúng ta cần vào lớp, tới giờ rồi." Là tiếng của Off và ngay sau là một tiếng bốp, kèm theo giọng Gun. "Đừng làm phiền họ chứ!"

Nani thực sự quên mất sự tồn tại của những người xung quanh. Anh ngại ngùng tách ra, thay vào đó, Dew đã nắm lấy tay anh và đan tay hai người vào nhau.

Thật tốt khi có bạn đời.

Có thể Nani đang dần dần, chậm rãi rơi vào lưới tình rồi.

Hoặc không hề chậm rãi một tí nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro