Chương 16: Tính toán vô ích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai đến thành phố D, sáng sớm Hà Tử Nghiệp vừa muốn ra ngoài "bàn chuyện công việc", Lâm Cảnh Nguyệt buồn ngủ xoa xoa hai mắt cho tỉnh táo muốn cùng anh đi ra ngoài, Hà Tử Nghiệp đã cứng rắn đem cô kéo về bên giường, lấy thái độ kiên quyết bày tỏ "anh không cần cô phải đi theo".

Lâm Cảnh Nguyệt cũng là một loại người lười, tuy bình thường cũng có chút không an phận, nhưng lúc làm việc rất nghiêm túc, đứng đắn. Vừa nghe thấy lời Hà Tử Nghiệp nói cô đã có chút không vui rồi, vốn còn có chút buồn ngủ cũng hoàn toàn tan biến, nếu đã mang cô tới đây thì phải để cho cô đi cùng chứ, nếu không cô đi theo không phải vô tác dụng hay sao? Hơn nữa, mặc dù anh bây giờ là bạn trai cô, nhưng công là công, tư là tư, cô cũng không thể chỉ lấy tiền mà không làm việc được.

Vì vậy Lâm Cảnh Nguyệt khó chịu, cô cảm thấy bản thân đang hứng chịu cái nhìn khinh bỉ của ông chủ kiêm bạn trai của mình, cô giống như con cá nhỏ cố gắng vùng vẩy từ trên giường đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc rối, ôm một góc chăn đứng dậy dùng lý lẽ bảo hộ chân lý của mình. Hà Tử Nghiệp mặt không biểu tình nhìn cô thao thao bất tuyệt, cuối cùng ngay lúc cô vừa nói xong đưa sang một ly nước ấm.

Lâm Cảnh Nguyệt hài lòng nhìn anh một cái, uống một ngụm nước, "Được rồi, anh ra ngoài trước đi!"

"Làm gì?" Hà Tử Nghiệp nhìn cô không hiểu, cô nhóc này nghĩ như thế nào mà lúc thì thế này lúc thì thế khác chứ.

"Em muốn thay quần áo!" Lâm Cảnh Nguyệt nhìn gương mặt mê man của ai kia, cô tốt nhất nên nói rõ, chẳng lẽ cô lại ở trước mặt anh thay quần áo sao? Mặc dù trước mắt anh là bạn trai cô, nhưng mà, khụ khụ, bọn họ không thể tiến triển quá nhanh, không thể quá nhanh.

Nhưng biểu hiện tối hôm qua của Hà Tử Nghiệp cũng không tệ lắm, hai mắt Lâm Cảnh Nguyệt híp lại khẽ cong thành hình vầng trăng khuyết, không có động tay động chân, cũng không có giành chăn của cô, thành thành thật thật, uhm, có thể xem như là quân tử.

"Thay quần áo làm gì?" Hà Tử Nghiệp vẫn đứng bên giường nhìn cô như cũ, cũng không nhúc nhích.

Lâm Cảnh Nguyệt hận không thể cạy đầu anh ra xem thử bên trong chứa thứ gì, rõ ràng bình thường là một người thông minh, vì sao vào lúc này lại có thể trở nên ngu ngốc như vậy? "Đương nhiên là muốn đi chung với anh bàn công việc rồi, chẳng lẽ em mặc áo ngủ đi sao?" Lâm Cảnh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Không phải đã nói là tự anh đi rồi à, em tốt nhất là nên ngủ đi!" Hà Tử Nghiệp nói xong đã muốn xoay người rời đi, anh cũng không dám nán lại thêm, cô nhóc này rất là nghịch ngợm, đầu óc lại nhạy bén, ngộ nhỡ bị cô nhìn thấu điều gì, tấm mặt mo này của anh cũng không biết giấu vào đâu rồi.

Lâm Cảnh Nguyệt thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, bao nhiêu lý lẽ cô vừa mới nói kia chẳng lẽ anh không hiểu sao? Mới vừa xác minh quan hệ đã lấn áp cô như vậy, sau này anh sẽ còn làm đến mức nào chứ? Lâm Cảnh Nguyệt nhìn tấm lưng rộng của Hà Tử Nghiệp, ánh mắt xoay động, một chút tính toán nhanh chóng trồi lên trong đầu.

"Vậy cũng được." Cô gật đầu một cái, thanh âm thật bình tĩnh, không có một chút tức giận nào như trong tưởng tượng của Hà Tử Nghiệp, Anh thở ra nhẹ nhõm, cửa ải này cuối cùng cũng qua, vừa định mở cửa rời đi, chỉ nghe cô "lơ đãng" làu bàu: "Ừm... hình như Trần Tử Kiện đang ở thành phố D, dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, mình tìm anh ấy cùng đi chơi một chút." Dứt lời còn lộ ra nụ cười hoài niệm: "Lúc học đại học là anh em tốt, anh ấy còn nói không dưới một lần muốn mời mình đến thành phố D cùng anh ấy, bây giờ cũng đã có cơ hội rồi!"


Trần Tử Kiện? Hà Tử Nghiệp thính tai nghe được lời cô nói, tên đàn ông! Anh em tốt sao? Đây là cái gì? Chó má! Giữa nam và nữ lấy đâu ra tình bạn bè trong sáng! Anh thấy tên Trần Tử Kiện kia chắc là đã thầm mến cô nhóc nhà anh đây mà, không được! Không thể để cho cô đi!

Phút chốc, Hà Tử Nghiệp giống như chú chó săn đánh hơi được mùi xương, theo đó mà chạy đến: "Cái người tên Trần Tử Kiện là ai?"

Nghe được lời anh, Lâm Cảnh Nguyệt giống như kinh hãi, cô nghiêng đầu, tóc đen như thác nước đổ xuống, cùng với khuôn mặt trắng nõn càng tôn lên vẻ tinh xảo: "Ah? Anh còn chưa đi sao?"

Trong lòng Hà Tử Nghiệp lập tức dâng lên hồi chuông cảnh báo, cô dám nghĩ đến tên Trần Tử Kiện kia mà quên anh! Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề, phải ra sức thăm dò cái tên Trần Tử Kiện kia là ai mới được.

Hà Tử Nghiệp đen mặt ngồi đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, ánh mắt trầm tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm cô: "Trần Tử Kiện là ai?"

Lâm Cảnh Nguyệt đối với câu hỏi của anh lờ đi không đáp, chỉ thúc giục anh: "Anh đi nhanh đi, nếu không một hồi lại đến trễ."

Vì vậy Hà Tử Nghiệp nổi nóng rồi, trong lòng lại vang lên âm thanh trách móc: Xem, mày tự lấy cái cớ giẻ rách gì! Được rồi, bây giờ khéo quá hóa vụng rồi! Mặc dù trên mặt anh không nhìn ra cái gì, nhưng là trong lòng đã gấp đến độ xoay vòng vòng rồi, làm sao cũng nghĩ không ra biện pháp ứng phó với cô.

Mà một bên, Lâm Cảnh Nguyệt vẫn còn đang thúc giục: "Hà Tử Nghiệp, anh còn mè nheo cái gì, mau đi đi, không thể tới trễ, mọi người sẽ khó chịu, anh mau đi đi, yên tâm, em chỉ ra ngoài tìm bạn học một chút thôi!"

Chính là vì em đi ra ngoài tìm bạn học anh mới không yên lòng đó! Hà Tử Nghiệp trong lòng gầm thét: "Khụ khụ, anh muốn đi toilet trước!" Hà Tử Nghiệp mày thật hết đường rồi, mất thể diện thì mất thể diện, anh đóng chặt cửa toilet, trực tiếp nhắn tin cho Vệ Minh Viễn, nội dung chỉ một dòng ngắn ngủi: "Năm phút sau gọi điện thoại cho tao!!!" Vì biểu đạt trình độ khẩn cấp còn đặc biệt thêm vào ba dấu chấm than.

Làm xong chuyện xấu, Hà Tử Nghiệp mang gương mặt bình tĩnh ra khỏi toilet, như là săn sóc, khom người xuống sửa lại một chút tóc trên đầu Lâm Cảnh Nguyệt: "Vậy thì đi đi, nhớ về sớm một chút."

Sao? Đến phiên Lâm Cảnh Nguyệt nổi giận, chuyện không nên phát triển thành như vậy a, rõ ràng nên là Hà Tử Nghiệp thỏa hiệp sau đó mang cô đi theo chứ, nhưng bây giờ anh ấy rõ ràng không có một chút phản đối nào, chẳng lẽ dáng vẻ mới rồi đều là đang giả bộ sao?

Mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng đỏ rần, cô bây giờ đã leo lên lưng cọp muốn xuống cũng khó, nhưng cũng không thể để Hà Tử Nghiệp thoải mái: "Được! Anh nhanh đi đi!" Cô cười ngọt ngào, trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi, chờ, chờ anh trở về xem cô xử anh như thế nào! Anh lại không hề quan tâm cô đi gặp người đàn ông khác!

Nghe được rõ ràng Lâm Cảnh Nguyệt đang đuổi mình, trong lòng Hà Tử Nghiệp thật sự khó chịu như mèo bị giẫm phải đuôi, không ngừng mắng thầm Vệ Minh Viễn, vì sao đến giờ vẫn không chịu gọi điện thoại! Chẳng lẽ không thấy tin nhắn của anh sao? Đừng nói lại xui xẻo như vậy chứ?

Hai người, một đứng một ngồi, một trên giường một dưới giường, vẻ mặt đều tỏ ra bình thường thật ra trong lòng lại đang tính tính toán toán, tự làm khổ bản thân, dĩ nhiên cũng làm bầu không khí có chút trầm mặc quỷ dị, căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ trên cổ tay Hà Tử Nghiệp.

"Anh..."

"Em..."

Hai người đồng thời mở miệng nhưng không biết nói gì, lại lúng túng quay đầu, lúc muốn mở miệng, chuông điện thoại của Hà Tử Nghiệp lại vang lên. Anh dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại ra ấn nút nghe, đồng thời cách xa Lâm Cảnh Nguyệt ra một chút: "Alo, chào anh!"

Âm thanh Vệ Minh Viễn bên kia có chút âm dương quái khí: "Hà Tử Nghiệp, mày nghèo đến nỗi hai đồng cũng không chi nổi sao? Bảo tao gọi điện thoại cho mày làm gì?"

Lúc nhận được tin nhắn của Hà Tử Nghiệp, anh đang dùng điểm tâm sáng, thấy nội dung tin nhắn anh xuýt làm rơi ly trà trên tay, đây thật không phải là phong cách của Hà Tử Nghiệp! Làm gì lại quỷ dị như vậy? Anh vốn muốn bỏ mặc, nhưng nghĩ đến hậu quả khi đắc tội Hà Tử Nghiệp cả người liền nổi da gà, không thể làm gì hơn là cam chịu nhìn chăm chăm vào đồng hồ trên tường, vừa thấy trôi qua năm phút liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại, một giây cũng không dám chậm trễ. Vừa phỉ nhổ bản thân vừa có chút ngạc nhiên về thao tác của chính mình.

"Cái gì?" Hà Tử Nghiệp tức giận gầm thét một tiếng, dọa Vệ Minh Viễn trực tiếp từ ghế đứng dậy, điện thoại trên tay thiếu chút nữa rớt luôn xuống đất.

"Này, mày làm cái gì đó hả?" Tên này vừa mới sáng sớm lại nổi điên cái gì chứ?

"Hành trình hủy bỏ à? Gặp phải gió bão sao?"

"???" Tên này là đang nói cái gì a?

"Tôi đã đến thành phố D rồi, công ty của các anh thật không có thành ý." Âm thanh Hà Tử Nghiệp âm trầm mang theo hàn khí thấu xương, cho dù Vệ Minh Viễn ở cách xa vạn dặm cũng không nhịn được rùng mình, ánh mặt trời vốn đang rực rỡ cũng nhanh chóng phủ một tầng mây đen. Bất quá công ty anh làm gì đắc tội tên kia, anh vừa mới định hỏi cho rõ thì Hà Tử Nghiệp đã nói.

"Tôi dù sao cũng không phải là người không hiểu đạo lý, dù sao thời tiết xấu cũng không ai quản được."

"Tao..."

"Vậy lúc đó các anh trực tiếp đến thành phố A, sắp xếp lại từ đầu lần nữa, tôi không thể không đánh giá lại công ty của anh, tôi không nhìn thấy thành ý của các anh."

"???"

"Hợp đồng tạm dừng, đến lúc đó bàn lại!" Nói xong, bộp một tiếng cắt điện thoại.

Vệ Minh Viễn bị ai đó làm cho mê hoặc đầu óc, tên kia nói một tràng mà nửa chữ anh vẫn chưa kịp nói, chuyện này là thế nào đây? Chẳng lẽ tên kia đang đùa bỡn anh sao? Trong lòng Vệ Minh Viễn muốn bạo phát, nhưng ngẫm lại Hà Tử Nghiệp cũng không phải loại người nhàm chán như vậy, đoán không ra, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa thiên tài và người bình thường sao? Vệ Mĩnh Viễn 囧 rồi, Anh cũng không cần nhớ những chuyện này, cô gái lần trước của công ty Hà Tử Nghiệp đúng là mùi vị thật cay mà! Khóe môi anh khơi lên một chút ý cười, lại mở điện thoại di động: "Là tôi...." 

Người bên kia nghe được giọng nói liền trực tiếp ngắt điện thoại, Vệ Minh Viễn sờ mũi một cái, quả thật đủ cay, chỉ là ai bảo anh muốn loại hương vị này chứ!

"Nhật Bản gặp bão, các chuyến bay tạm hoãn, đối tác không thể tới." Hà Tử Nghiệp ra vẻ tức giận, trong mắt lấp lánh ánh lạnh: "Chúng ta uổng công rồi!"

Đây gọi là chuyện gì chứ! Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy chuyến này ra cửa không thuận lợi chút nào, mặc dù nguyên nhân thời tiết xấu cũng không hiếm lạ gì, nhưng vì sao không thông báo sớm, nhất định chờ tới ngày hẹn mới thông báo đây? Cô tức giận nói: "Tại sao lại không có đạo đức nghề nghiệp như vậy chứ! Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Hà Tử Nghiệp nhìn dáng vẻ của cô liền cảm thấy buồn cười, đụng nhẹ chóp mũi của cô, đôi mắt mang theo ý cười: "Cũng không thể ngồi không trong phòng, vừa đúng là thời điểm tốt nhất của mùa dịch lịch, coi như là đến du lịch đi!"

Du lịch? Lâm Cảnh Nguyệt mở to mắt, đây dường như là ý kiến không tồi! Cô đã sớm nghe nói phong cảnh thành phố D đẹp như tranh vẽ, khí hậu lại ấm áp mà vẫn chưa có dịp nhìn xem, chuyến đi này xem như là một cơ hội tốt, thời gian đến 5 ngày, có thể tận tình hưởng thụ.

"Được! bây giờ em liền đi chuẩn bị!" Lâm Cảnh Nguyệt hưng phấn trực tiếp chạy thẳng vào toilet, chạy đến một nửa lại quay trở về, nhón chân in lên gương mặt Hà Tử Nghiệp một nụ hôn, mới cười hì hì chạy hướng tolet.

Hà Tử Nghiệp sờ sờ một bên mặt vừa mới được cô hôn, say mê trong cảm giác của nụ hôn đơn thuần không lẫn bất kỳ tạp chất nào, anh chìm đắm đến mức không thể dứt ra được.

Chợt, anh nhớ tới một chuyện, nụ cười nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, âm trầm hướng toilet kêu lớn: "Lâm Cảnh Nguyệt, em đừng nghĩ dùng sắc đẹp hối lộ anh liền không truy cứu, nói mau, tên Trần Tử Kiện kia rốt cuộc là ai?"

Kem đánh răng đầy miệng Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời bị cô nuốt hơn phân nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro