【GS】Paper rings

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: 

Nhiệm vụ trước khi Sherry phản bội tổ chức.

Cre: https://archiveofourown.org/works/53518930

--------

Một lá thư được đặt trước mặt Sherry, làm gián đoạn hành động viết của nhà khoa học, tuy nhiên, cô không đọc lá thư mà ngước lên với ánh mắt oán giận đối với kẻ đã làm gián đoạn công việc của cô—— Người đàn ông cao lớn, tóc bạc đang đứng bên cạnh bàn của cô ấy.

"Tôi không có thời gian để xem. Đây là gì? Phiếu giảm giá của cửa hàng tráng miệng?"

Sherry đẩy phong bì sang một bên, tiếp tục viết đoạn tiếp vừa rồi, thứ cô đang viết chính là ghi chép kết quả thí nghiệm của ngày hôm nay, loại thí nghiệm sinh học này vốn là một công việc tỉ mỉ và Sherry luôn ghét bị gián đoạn vào lúc này. Dù đối phương có là là sát thủ đáng sợ trong tổ chức đi chăng nữa thù cô sẽ không ngần ngại ném cho anh ta một cái nhìn xấu xí.

"Thứ tư tuần sau có một bữa tối giao lưu giữa các doanh nhân. Trong bữa tiệc chúng ta cần tiếp ba người. Đây là thư mời." Gin nói rất ngắn gọn và biết rằng mình sẽ không thể nói hết trong một hai câu nên anh ta nói kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện với Sherry. Lấy trong túi áo khoác một hộp thuốc lá, nhưng chợt nhớ ra đây là phòng thí nghiệm "của Sherry". Một trong những điều người phụ nữ này ghét nhất đó là làm những điều bị cấm trong phòng thí nghiệm của cô, anh cong môi lại cất hộp thuốc lá vào trong túi.

"Sao anh lại nói chuyện này với tôi? Tôi không phải thành viên trong đội hành động của anh." Sherry thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chữ viết trên giấy có chút cẩu thả, cô muốn nhanh chóng hoàn thành công việc và trở về căn hộ của mình sau giờ làm việc. Hơn nữa, cô còn muốn thoát khỏi người đàn ông ăn mặc giống như con quạ này và không hề muốn dính vào một nhiệm vụ mà cô không hề quen thuộc.

"Hiện tại đang thiếu người, cần một nữ đồng hành đi cùng."

"Vermouth đâu? Chianti đâu? Chẳng phải họ thích hợp làm cộng sự của anh hơn là tôi, một người không biết gì về hoạt động giết người của anh sao?"

"Thứ tư tuần sau Vermouth sẽ không có mặt tại Nhật Bản, tối hôm đó Chianti còn có nhiệm vụ khác." Gin kiên nhẫn trả lời câu hỏi, "Đích thân Rum đã đề nghị để cô tham gia. Nghe nói một trong những mục tiêu của nhiệm vụ này đã từng làm việc chung với bố mẹ cô... Cô không muốn gặp họ sao?"

Những lời này khiến Sherry ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Gin một cách kỳ lạ, sau đó đưa tay nhặt chiếc phong bì vừa bị đẩy sang một bên, mở lớp sơn mài mỏng manh và lấy ra tờ giấy thơm bên trong có  tên cô được viết ngay ngắn trên đó 'Miyano Shiho' ... Nếu cô tham gia vào nhiệm vụ này thì chắc chắn sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý, cô không bao giờ thích nhìn thấy những cảnh tượng như vậy, nhưng nếu được Rum nêu đích danh thì cô không có lý do gì để từ chối. Cô thở dài, tiếp tục viết cho xong bản ghi chép thí nghiệm và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Gin biết rằng cô đã xuôi lòng nên trong khi Sherry đang thu dọn đồ đạc, anh ngồi trên ghế và nói cho cô chi tiết hơn về nhiệm vụ.

"Ba mục tiêu, ba tay súng bắn tỉa, đó là Chianti, Korn và Scotch. Tất cả những gì chúng ta cần làm là dẫn mục tiêu vào tầm bắn của họ... Bản đồ địa hình phòng tiệc và thông tin mục tiêu nhiệm vụ đã được gửi đến điện thoại di động của cô."

Sherry liếc nhìn email vừa nhận được từ Gin trên điện thoại, những vị trí bắn tỉa  đã được đánh dấu màu đỏ tươi trên bản đồ, giống như một bãi hành quyết đã được bày trí sẵn.

"Nếu tổ chức đã cử một sát thủ chuyên nghiệp như anh đến đó, tại sao anh không trực tiếp làm. Việc giết ba người đối với anh đâu có gì khó khăn?"

"Hầu hết khách mời trong bữa tiệc đều là những nhà tài phiệt quan trọng liên quan đến kinh tế Nhật Bản, cũng như một số nhân vật lớn trong giới chính trị nên việc kiểm tra an ninh đêm hôm đó bao gồm khám xét người và phát hiện kim loại, nên ngoại trừ thiết bị liên lạc, tôi không được mang vũ khí vào địa điểm tổ chức".

Gin có chút không vui khi nói ra câu cuối cùng, bình thường anh chỉ cần chỉ định phương án chiến đấu và sắp xếp các thành viên của mình thực hiện những nhiệm vụ đó, nhưng lần này ông chủ có ý để anh trực tiếp vào địa điểm với tư cách là đại diện của Tập đoàn Karasuma. Và lần này Rum nhắc đến việc sử dụng Sherry... Không phải Gin không hài lòng với sự sắp xếp này, chỉ là Sherry là thành viên quan trọng trong nhóm nghiên cứu khoa học của tổ chức và thậm chí có thể nói là trưởng nhóm. Để cô tham gia vào một nhiệm vụ mạo hiểm như vậy, nếu có điều gì bất ngờ xảy ra trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, công việc của nhóm nghiên cứu khoa học có lẽ sẽ bị bỏ rơi giữa chừng, mang theo Sherry chẳng khác nào mang một gánh nặng, lại tăng thêm công việc cho anh. Anh im lặng nhìn Sherry cởi áo khoác trắng, khoác thêm áo gió rồi đứng dậy cùng cô rời đi, đưa cô về căn hộ.

Trên đường trở về, Sherry ngồi ở ghế phụ của chiếc Porsche, xem qua những email liên quan đến nhiệm vụ, lần này cô đọc kỹ hơn trước để ghi nhớ dáng vẻ của ba mục tiêu. Gin nói với Sherry rằng nhiệm vụ của cô là đến gần ba người đó và khiến họ thả lỏng cảnh giác, thêm nữa là cô không rời khỏi bên cạnh anh mà không được phép để tránh bất trách xảy ra. Sherry có chút không hài lòng với lời nói này, nhưng cũng không nói gì, ngoài bắn súng ra, cô thực sự không giỏi cận chiến lắm, nhiều lần cô xin Gin dạy một ít kỹ năng chiến đấu nhưng lại bị cho ăn bơ với lí do 'không phải việc của cô'. Gin không nói nhiều về những chi tiết khác của nhiệm vụ, cuối cùng, trước khi Sherry xuống xe, anh thản nhiên hỏi cô muốn kiểu trang phục nào, Sherry cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói không có màu đen và biến mất vào hành lang của căn hộ.

Vài ngày sau, Sherry đang tận hưởng thời gian ở nhà một mình, nhân viên cửa hàng quần áo giao một chiếc váy đặt may đến tận cửa nhà cô, kèm theo đó là một đôi giày cao gót cùng màu. Đôi giày này không chỉ nổi tiếng vì vẻ ngoài đẹp mà còn nổi tiếng là không thoải mái khi mang, nhưng sau khi nhân viên ở cửa hàng nói rằng nó được đặt làm riêng bởi một quý ông tên Kurosawa Jin, Sherry không ngờ rằng tên sát nhân suốt ngày chỉ tập trung vào nhiệm vụ còn biết về những thứ phụ nữ thường sử dụng. Sherry không biết làm sao Gin biết kích cỡ của cô, chiếc váy vừa vặn nhưng kiểu dáng hơi hở hang, hở toàn bộ phần lưng từ gáy đến eo... Phần ngực cũng được thiết kế chữ V khoét sâu, váy rất dài đi lại khá bất tiện. Màu sắc của toàn bộ chiếc váy là phần khiến Sherry hài lòng nhất, trông giống như rượu vang đỏ vừa rót ra khỏi chai, lớp vải lụa phát sáng nhẹ nhàng dưới ánh nắng, chiếc váy cũng được trang trí bằng những viên kim cương lấp lánh như giọt nước đọng trên ly rượu. Sherry nhìn chiếc váy trước tấm gương dài, Gin đúng là có gu thẩm mỹ tốt nhưng nó vẫn hơi quá trưởng thành so với thiếu nữ mới lớn như cô, chiếc váy này nếu để Vermouth mặc vào nhất định sẽ rất quyến rũ. Không lâu sau, chuông cửa căn hộ của Sherry lại vang lên, lần này là một bộ trang sức vẫn được quý ông Kurosawa Jin "chọn lọc kỹ lưỡng", Sherry rất hài lòng với bộ trang sức này, đặc biệt là đôi bông tai ngọc trai có tua vàng. Các phụ kiện bao gồm bông tai, dây chuyền, vòng tay và một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạc đơn giản có khảm một vài viên đá quý trông giống nhẫn cưới nhưng bên trong lại không khắc tên, cô muốn hỏi Gin nhưng sau khi nhấc máy cô lại đặt nó xuống, dù sao thì đến ngày thực hiện nhiệm vụ anh ta cũng sẽ đến đón cô, lúc đó hỏi cũng không muộn.

Chiều thứ tư, cô đang trang điểm thì Gin bấm chuông, anh bước vào nhìn tổng thể Sherry không nói gì, ngồi trên ghế sofa nhìn quanh nhà một lúc, với tay lấy một cuốn tạp chí thời trang trên kệ sách và lật xem. Sự kiên nhẫn của Gin rất kỳ lạ, chẳng hạn như lần này đang đợi Sherry trang điểm trong phòng, nếu cô ấy đối mặt với mục tiêu nhiệm vụ trước mặt thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Sherry gọi Gin từ trong phòng để nhờ anh qua giúp. Gin lặng lẽ bước vào phòng, cô đang ngồi trước bàn trang điểm, đẩy chiếc vòng cổ tới trước mặt anh. Gin có hiểu ý cô không? Anh cầm lấy chiếc vòng cổ bằng vàng có mặt đá quý đeo vào cho cô, nhìn xuống chiếc cổ trắng như tuyết của Sherry, trong đầu Gin hiện lên một số hình ảnh kỳ lạ, tất cả những người đã bị anh ta bóp cổ đến chết có có được chiếc cổ xinh đẹp và mong manh như vậy không. Sherry nhìn trong gương, chất liệu vải của bộ vest Anh sọc đen xám của Gin rất đắt tiền, được may đo tỉ mỉ do đó càng làm nổi bật dáng người của anh ta một cách hoàn hảo, có thể so sánh được với những người mẫu quảng cáo được dán trên đường phố. Đồng thời, Sherry nhận ra màu sắc và chất liệu vải của chiếc cà vạt cũng giống với chiếc váy của cô. Sau khi chuẩn bị xong, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu đỏ một góc phòng ngủ của Sherry, xỏ vào đôi giày cao gót khó mang đó, không quên nhìn Gin một cách dữ tợn khi anh quay người lại mở cửa, rồi cô phát hiện ra dù có cao thêm mười centimet thì vẫn phải ngước nhìn anh ta.

Rốt cuộc thằng cha này đã ăn gì để lớn lên cao như vậy? Anh ta có bao giờ tôn trọng người khác không? Sherry đi theo Gin và im lặng suy nghĩ rồi ngồi vào ghế phụ của chiếc Porsche.

Trên suốt đường đi hai người chẳng ai nói câu nào, Sherry đang trong đầu nhớ lại mục tiêu của nhiệm vụ tối nay, suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ. Hai ngày qua, cô dần dần hiểu Gin là một người đàn ông to lớn, khó gần khó để tiếp cận được với mục tiêu và khiến họ lơ là cảnh giác, còn Sherry, với tư cách là một phụ nữ trẻ, có thể khiến mọi người cảm thấy dễ gần hơn. Đề xuất của Rum quả thực có điểm tốt, địa vị ngôi sao điện ảnh của Vermouth quá nổi bật, Chianti không thích hợp  cho loại giao tiếp xã hội yên tĩnh này, chỉ có Sherry là ứng cử viên thích hợp nhất ở Nhật Bản. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt Sherry chợt rơi vào tay Gin đang cầm vô lăng, cô luôn cho rằng bàn tay của Gin rất đẹp, tuy có một số vết sẹo ở lòng bàn tay và mu bàn tay nhưng chúng có các khớp rõ ràng với những đường gân gân guốc. Khuy măng sét bộ vest của anh được trang trí bằng những viên đá tinh xảo phù hợp với món trang sức trên người Sherry. Trên cổ tay phải của anh là một chiếc Patek Philippe được giấu trong cổ tay áo. Cuối cùng, Sherry nhìn thấy Gin cũng đang đeo một chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa tay trái. Hình dạng chiếc nhẫn đơn giản phải giống với hình dạng trên ngón tay của cô ấy.

"Chiếc nhẫn này dùng để làm gì?" Sherry giả vờ hỏi anh.

"À, cái này à?" Gin chỉ liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của cô rồi lại nhìn về phía trước, "Để bảo vệ nhà khoa học và giữ cô ấy không thể rời xa tôi, đồng thời tránh khiến người khác nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, nên tạm thời đóng vai một cặp vợ chồng chưa kết hôn."

Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, giống như khi anh đang kể về nhiệm vụ cũ, nghe xong cũng không có cảm giác gì đặc biệt, thay vào đó cô chỉ nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, điều mà Gin không biết là rằng Sherry rất thích món phụ kiện nhỏ này. Chiếc Porsche đỗ ở bãi đậu xe ngầm, Gin cư xử như một quý ông, mở cửa xe cho Sherry, nắm tay cô và để cô bước xuống xe, sau đó họ đi thang máy quan sát của tòa nhà lên sàn tiệc.

"Wow~Gin, hôm nay anh ăn mặc như một con công trong tòa án!"

Ngay sau khi hai người đi qua khu vực kiểm tra an ninh, tiếng huýt sáo phù phiếm của Chianti phát ra từ chiếc tai nghe mà Gin và Sherry đeo, Sherry biết rằng cô đã tiến vào trường bắn mà không biết những đội bắn tỉa đang phục kích ở đâu qua các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ trên sàn nhà. Gin im lặng đáp lại, nhưng rõ ràng anh ta biết phương hướng của Chianti và đưa ánh mắt cảnh cáo về hướng đó, anh biết cô ta đang nhìn mình.

"Chú ý, Chianti." Giọng nói lạ của một người đàn ông mà Sherry chưa từng nghe thấy phát ra từ tai nghe, nhẹ nhàng đến lạ thường.

"Đừng lo lắng thế Scotch, bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà~" Đó là giọng của Chianti.

Tay bắn tỉa có mật danh Scotch là thành viên mới được thăng chức của tổ chức, Sherry đã nghe đồng nghiệp của cô ở viện nói vài lời về anh ta và cảm thấy anh là một chàng trai trẻ bí ẩn và điềm tĩnh. Bữa tối sau đó buồn tẻ như Sherry tưởng tượng, tất cả chỉ là một cuộc đàm phán trong Vanity Fair, những chính trị gia và doanh nhân này đều lấy những gì họ cần để đạt được mục tiêu của riêng mình trong bữa tiệc. Và đúng như Sherry mong đợi, Gin thực sự rất nổi bật trong những dịp như vậy. Sự kết hợp giữa mái tóc dài màu bạc và thân hình săn chắc của anh thực sự đã thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ. Một số còn đến trò chuyện và hỏi thăm, anh ấy trả lời ngắn gọn. Và một trong những mục tiêu của nhiệm vụ, vợ của chủ tịch tập đoàn, rõ ràng là cô ả quan tâm đến anh ta. Sherry nhận thấy người phụ nữ đang lén lút nhìn mình, Gin nhận thấy ánh mắt đang lén nhìn mình, quay sang bảo Sherry ở yên tại chỗ, anh đi về phía người phụ nữ. Sherry nhìn thấy Gin đến gần người phụ nữ và nói điều gì đó với cô ấy, người phụ nữ mỉm cười vui vẻ rồi họ biến mất trong đám đông.

Sherry một mình đứng trước bàn đầy đồ tráng miệng, trong khi chờ đợi Gin đi làm nhiệm vụ, cô lấy một chiếc bánh tiramisu được trang trí tinh tế trên bàn ra nếm thử. Giọng nói của Chianti đột nhiên phát ra từ tai nghe, hướng dẫn Gin để người phụ nữ đến gần cửa sổ hơn. Tai nghe này có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các tay súng bắn tỉa và mic của Gin và Sherry bị chặn, vì vậy nếu muốn trao đổi với bên bắn tỉa thì cần phải bật nút liên lạc. Sherry nín thở lắng nghe giọng nói the thé của Chianti trong tai nghe, rất nhanh sau đó tiếng reo hò của cô đã vang lên, Sherry không nhìn thấy hiện trường có gì kỳ lạ, nhưng biết rằng có điều gì đó kỳ lạ trong một căn phòng nào đó của tòa nhà này với thi thể một người phụ nữ nằm đó.

"Korn, chuẩn bị sẵn sàng. Tôi thấy một mục tiêu khác. Tôi sẽ đưa anh ta đến vị trí của anh ngay lập tức."

Giọng nói của Gin đột nhiên vang lên trong tai nghe,  Korn chỉ trả lời ngắn gọn, kênh liên lạc lại rơi vào im lặng. Sherry nhìn quanh tìm kiếm người đàn ông tóc bạc nổi bật trong đám đông, nhưng không hề nhìn thấy Gin, có lẽ anh ta tình cờ gặp một mục tiêu khác ở hành lang hoặc nơi nào khác. Sherry đang suy nghĩ, vừa cắn một miếng bánh ngọt trên tay chợt một giọng nói của một người đàn ông trung niên hiền lành vang lên từ phía sau.

"Xin thứ lỗi, cô có phải là cô Miyano Shiho...?"

Sherry quay lại, phía sau cô là một người đàn ông trung niên có chiều cao tương đương cô bây giờ, Sherry biết rằng đây là mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của đêm nay, và anh ta cũng chính là người đàn ông mà Gin đã nói có liên hệ với bố mẹ cô. .

"Là tôi, ông là ai?" Sherry tự nhiên biết cô không thể tiết lộ sự thật mình đã biết thông tin của đối phương nên gật đầu như không biết anh.

" Tôi là Yamashita, đã làm việc với bố cô được một thời gian, không ngờ con gái nhỏ của họ lại lớn như vậy... Cô rất giống mẹ mình."

"Gin, còn bao lâu nữa mới có bàn thắng cuối cùng?"

Trong lúc người đàn ông tên Yamashita đang giới thiệu, giọng nói của Chianti vang lên từ tai nghe, nghe như mục tiêu thứ hai đã được giải quyết nên giờ chỉ còn lại mục tiêu cuối cùng... là người đàn ông đang đứng trước mặt.

"Sherry, nhanh lên, nếu kéo dài thêm nữa hai thi thể sẽ bị phát hiện." Giọng Gin vang lên trong tai nghe của Sherry, rõ ràng đang thúc giục cô.

"Tôi thậm chí không thể nhớ mẹ tôi trông như thế nào... và có rất ít bức ảnh của họ còn sót lại sau tai nạn." Sherry lặng lẽ trả lời người đàn ông trước mặt, dùng những từ mà cô đã nghĩ sẵn để đối phó với tình huống này, "Ông và bố mẹ tôi có quen nhau không?"

"Tất nhiên, khi cha của cô đang nghiên cứu, tôi cũng là một trong những nhà đầu tư vào công ty của ông ấy. Tôi nhớ nó có tên là... 'Dược phẩm Shirohato'."

"Tôi lớn lên đã nghe được rằng những thứ cha tôi nghiên cứu trong suốt cuộc đời của ông đã bị giới học viện tẩy chay..."

"Ông Yamashita, ở đây nhiều người quá. Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để tiếp tục chủ đề này nhé." Gin đột nhiên xuất hiện bên cạnh Sherry và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, đồng thời vòng tay qua eo Sherry với động tác có chút thân mật. Hành động đó khiến người sau sửng sốt một lúc, nhưng Gin vẫn tiếp tục với vẻ mặt hơi lạnh lùng: "Như ông đã biết, danh tiếng của ông Miyano khi còn sống không hề tốt. Tôi không muốn em ấy bị chỉ trích vì điều này"

"Xin lỗi, anh là...?" Yamashita nhìn người đàn ông cao lớn có mái tóc bạc đột nhiên xuất hiện đầy cảnh giác, ánh mắt khiến ông ta phải rùng mình.

"Kurosawa Jin, hôn phu của Shiho."

Giọng điệu của Gin nghe có vẻ là thật, mặc dù Sherry nghe thấy câu này nổi da gà nhưng cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười và gật đầu. Yamashita do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy ly rượu vang đỏ từ người phục vụ và đi theo hai người trước mặt đến phòng VIP nơi có rất ít người.

"Mục tiêu đi vào phạm vi được chỉ định và yêu cầu anh ta đi về phía cửa sổ."

"Bạn có biết bố mẹ tôi đã nghiên cứu gì trước khi họ mất không?"

Sherry nghe thấy giọng Scotch trong tai nghe liền bước tới chỗ Yamashita, định dụ anh ta đi theo cô đến cửa sổ, tuy nhiên, ông ta vẫn đứng yên bên cạnh ghế sofa và từ từ xoay ly rượu trong tay. Scotch đang mai phục ở tầng đối diện nhìn thấy lưng Sherry ở cửa sổ qua ống ngắm, mục tiêu chỉ cách một sải tay, ngón tay đặt trên cò súng, sẵn sàng bắn đạn khi mục tiêu hoàn toàn xuất hiện.

"...Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng cuối cùng họ đều xuống địa ngục." Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái khi nhìn Sherry lần nữa, "Họ tiếp tục công việc nghiên cứu ở địa ngục, còn cô, hình như... cũng sinh ra ở nơi đó?"

"...Ý ông là gì?"

Sherry trước khi hiểu được ý nghĩa lời cuối cùng của Yamashita thì ông ta đã lao người về phía cô với tốc độ cực nhanh và đập chiếc cốc trên tay vào tường trong tích tắc. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Gin muốn lao tới. Ông ta dùng tay bóp cổ Sherry và ấn phần tay cầm thủy tinh vỡ vào động mạch cảnh của Sherry.

"Lùi lại!" Yamashita đe dọa Gin và kéo Sherry từng bước đến gần cửa sổ. "Tôi không ngờ rằng con gái của Miyano Atsushi lại đi với các người. Quả nhiên, các người đều ở địa ngục."

"Mục tiêu đã tiến vào phạm vi bắn tỉa... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Scotch đang định bóp cò thì nhìn thấy mục tiêu bắt cóc Sherry qua ống ngắm. Những ngón tay của anh thả lỏng và anh nhìn chằm chằm vào những gì đang xảy ra trong căn phòng đó.Hơi thở như ngưng lại, tự động chặn giọng Chianti hỏi trong tai nghe.

Chiếc kính xuyên qua làn da của Sherry, máu chảy xuống làn da trắng nõn, nhỏ xuống chiếc váy đỏ thẫm, cơn đau làm cô sợ hãi, cô không biết khi nào tay súng bắn tỉa phía sau sẽ ra đòn cuối cùng cho người đàn ông này. Cô chỉ có thể đứng nhìn về phía anh, Gin không còn che giấu sát ý nữa. Đôi mắt xanh đậm phản chiếu ánh đèn neon ngoài cửa sổ. Trông anh rất nghiêm túc và lạnh lùng. Dù Yamashita liên tục đe dọa nhưng Gin vẫn từng bước, từng bước đi về phía Sherry. Họ tất cả đều bước vào điểm mấu chốt của mục tiêu và sự sống chết của Sherry. Gin biết Scotch lúc này sẽ không bắn bừa bãi, bởi vì viên đạn xuyên qua cơ thể mục tiêu cũng sẽ xuyên qua cơ thể Sherry, hắn chỉ cần từng bước một tiến về phía trước, để cho người này tiến vào phạm vi bắn tỉa xuất sắc. Gin hơi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau Sherry, nhìn về hướng Scotch đang phục kích, biết tay bắn tỉa đang chờ chỉ thị của mình thông qua ống ngắm, liền ra hiệu cho Scotch cách đó 600 thước.

Giây tiếp theo, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ phía sau vỡ tan, thắt lưng của Yamashita bị một viên đạn xuyên qua, đúng lúc này, Gin hất tay cầm ly ra khỏi tay anh, đồng thời, cổ tay của người đàn ông phát ra một âm thanh chói tai rồi ẩn mình giữa tiếng kính vỡ. Yamashita dường như biết mình đã đến điểm cuối, dùng hết sức lực đẩy Sherry về phía trước, có lẽ do đôi giày cao gót nên Sherry không đứng vững được và suýt ngã xuống đất đầy mảnh kính vỡ. . , cô nhắm mắt lại nhưng không ngờ lại bị một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy. Cô hoảng sợ mở mắt ra và nhìn thấy bộ vest sọc đen xám trước mặt cùng vài sợi tóc bạc rải rác trên ngực, nhưng khi Sherry ngước lên, cô thấy mắt Gin đang dán chặt vào cánh cửa. Mục tiêu vừa bỏ chạy khỏi phòng.

"Xin lỗi." Sherry đứng vững trước sự giúp đỡ của Gin. Cô biết rằng đó là sai lầm của mình đã khiến bắn trượt mục tiêu.

"Chianti, bây giờ cô đang ở đâu?"

Gin không để ý tới lời nói của Sherry, liếc nhìn hành lang vắng vẻ trước cửa phòng, đồng thời mở kênh liên lạc để liên lạc với đội bắn tỉa về tình hình hiện tại, vừa nói vừa lấy chiếc khăn vuông từ trong túi áo ngực ra đưa cho Sherry báo cho cô biết, sau khi lau vết thương trên cổ, Gin chạy ra khỏi cửa mà không thèm ngoảnh lại.

"Trên đường đến bãi đậu xe...có chuyện gì vậy?"

"Hãy để vũ khí và chìa khóa bên cạnh xe của cô, sau đó đến quầy lễ tân lấy chìa khóa xe của tôi và lái xe về đi."

"Hả?"

"Mục tiêu cuối cùng bắt cóc Sherry và bỏ chạy."

Scotch giải thích tình hình hiện tại cho Chianti, lúc này Gin đã lần theo vết máu trên hành lang và nhìn thấy anh ta đang đi vào cầu thang.

"Lão ta đã nhìn thấy mặt tôi và Sherry nên phải giải quyết càng sớm càng tốt. Bây giờ tôi sẽ đuổi theo hắn, Sherry ra ngay thang máy lên bãi đậu xe, Chianti sẽ đưa em về. Korn, Scotch, 2 người canh hai lối ra của bãi đậu xe rồi báo cáo tình hình".

"Được." Giọng nói của hai tay súng phát ra từ tai nghe, sau đó lại là một khoảng im lặng.

Khi Sherry chạy ra khỏi phòng, không còn thấy bóng dáng Gin ở hành lang nữa, trên tấm thảm trắng chỉ còn lại một vết máu đỏ sậm còn sót lại khi mục tiêu bỏ chạy, Sherry đi theo vết máu chạy đến thang máy. Thang máy sắp đến chỗ cô, cô bước vào thang máy theo chỉ dẫn của Gin và đi đến bãi đậu xe ở tầng ngầm. Sherry gần như đã ngừng chảy máu, may mắn là mảnh thủy tinh chỉ xuyên qua bề mặt da, không gây nguy hiểm đến nội tạng, cô đang cầm trên tay chiếc khăn tay màu xám nhạt của Gin, trên tay đã lấm lem vài vết máu lốm đốm. Thật rực rỡ. Màu đỏ khiến tim cô đập rộn ràng trước những gì vừa xảy ra. Thang máy nhanh chóng đến bãi đậu xe ngầm, cô nhìn biển hiệu trên tường để tìm nơi Gin đậu xe trước đó, đôi giày cao gót tạo ra tiếng vang rõ ràng trong bãi đậu xe trống trải và yên tĩnh, Sherry nhanh chóng nhìn thấy vài vết máu dưới đất rồi lần theo chúng, nhìn về phía trước, cô nhìn thấy bóng dáng Gin dưới ánh sáng mờ ảo, nhưng rõ ràng máu không phải của anh.

"Gin, xe của mục tiêu xuất hiện ở lối ra phía Tây và đang hướng tới cầu Lâm Hải...ngoài tầm bắn tỉa."

Giọng Korn yếu ớt phát ra từ tai nghe, lạnh lùng, chập chờn như ma, sau đó Gin chỉ ậm ừ đáp lại. Sherry vén chiếc váy cản trở, cố chịu đựng cơn đau ở ngón chân khi chạy về phía Gin, khi đến gần, cô nhìn thấy trước mặt Gin là một chiếc Ducati, mẫu xe mới năm nay, bên cạnh chiếc xe máy là một chiếc túi đeo vai hẹp màu đen, trên túi còn có một món đồ trang sức trầm treo.

"Em chờ Chianti đi, Sherry."

Gin từ trong ba lô móc ra chìa khóa xe máy, liếc nhìn Sherry, ý tứ rất rõ ràng - hiện tại anh đang đi giải quyết hậu quả, những nhân viên không liên quan có thể nghỉ làm. Nhưng Sherry không nghe theo sự chỉ dẫn của Gin mà bước tới lấy chìa khóa xe máy, đâm vào gấu chiếc váy màu đỏ tía rồi xé một đường trên lớp vải lụa. Những viên kim cương tô điểm trên váy rơi xuống đất, được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng mờ ảo như những hạt mưa rơi trên mặt đất, Gin nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đang ngồi trên yên xe như thể cô vừa được giải thoát khỏi sự kiềm chế của mình. Không cần nói nhiều, Gin lập tức hiểu ý Sherry, khẽ cười khúc khích, ôm ba lô ngồi lên ghế sau xe máy, cùng với tiếng động cơ gầm rú chói tai, Sherry lái xe máy về phía bãi đậu xe, đi theo lối ra phía Tây.

"Em đã xin lỗi phải không?" Gió đêm rít lên bên tai họ. Gin hỏi với một chút trêu chọc từ phía sau Sherry. Đồng thời, anh đặt chiếc ba lô màu đen vào giữa cả hai người. Với cơ thể cố định, anh bắt đầu lắp ráp các bộ phận của khẩu súng bắn tỉa đã được Chianti tháo rời ở ghế sau.

"Rốt cuộc thì đó là lỗi của tôi đã khiến Scotch bắn trượt mục tiêu... Tôi biết phải làm gì. Yên tâm đi, Gin."

Đường phố trong thành phố tràn ngập xe cộ qua lại, Sherry lái xe một mạch về phía cầu Lâm Hải, tăng tốc vượt lên giữa dòng xe cộ đông đúc. Tiếng động cơ biến thành tiếng gầm dài, họ phóng nhanh giữa những khoảng trống giữa các ô tô đến nỗi chỉ nhìn thấy đèn hậu màu đỏ và dư ảnh màu đỏ bạc trên xe. Cánh tay to lớn vòng qua eo Sherry trong vài cú ngoặt gấp, Gin có thể ngồi vững mà không cần bám vào bất cứ thứ gì, trong lúc Sherry đang tìm kiếm mục tiêu, cô bị sốc trước sức mạnh từ thắt lưng và bụng của gã sát nhân đầu bạc phía sau. Chiếc váy đỏ của Sherry bị gió thổi tung lên, để lộ hai chân thon dài và cân đối, trong khi lắp súng, Gin dùng tay ấn vào gấu váy của cô để nó không bị lộ ra ngoài. Luôn cư xử tốt, rất quý ông. Khi chiếc mô tô lao lên cầu dẫn, Sherry cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc ô tô của mục tiêu đang chạy hết tốc lực, tất nhiên tốc độ này vẫn không nhanh bằng Ducati, lúc này Gin cũng đã lắp ráp xong khẩu súng bắn tỉa. Khẩu súng dài để ngắm bắn cái đầu đang ở ghế sau của chiếc xe đó.

"Giữ tốc độ hiện tại."

Gin bình tĩnh ra lệnh, Sherry nhìn thấy khóe miệng người đàn ông nở nụ cười qua gương chiếu hậu, cô làm theo chỉ dẫn, cẩn thận duy trì tốc độ và hướng hiện tại, cô có thể thoáng thấy nòng súng bắn tỉa từ góc đường. Mái tóc bạc của Gin bị gió thổi bay, đột nhiên tim Sherry đập điên cuồng theo cơn gió trên cầu. Bên tai cô vang lên một tiếng "rầm", dù súng bắn tỉa có trang bị giảm thanh nhưng khi bắn ra, nó vẫn để lại âm thanh bên tai. Cô nhìn dọc theo họng súng và nhìn thấy cửa sổ phía sau của chiếc xe thương mại, máu bắn tung tóe khắp nơi, mơ hồ còn nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của người tài xế ngồi ở ghế trước, trong khi người đàn ông phía sau cô vẫn nở nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn khát máu.

"Bây giờ hãy tăng tốc và vượt lên phía trước nó."

Sherry làm theo chỉ dẫn mà không nói một lời, vài giây sau, chiếc mô tô đang phóng nhanh vượt qua chiếc ô tô đang giảm tốc độ hỗn loạn, lúc này từ trên cầu phía xa vang lên một tiếng còi như quái vật. Bầu trời đêm đen kịt tràn ngập sắc đỏ đỏ, đèn xanh bật lên. Sherry nghe thấy người đàn ông phía sau khịt mũi khinh thường, sau đó lồng ngực ấm áp từ phía sau áp vào lưng cô, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Gin, mùi cam quýt, mùi tuyết tùng và mùi đại dương mà ngày thường cô vẫn ngửi thấy, mùi khói thuốc lá, mùi hương này luôn mê hoặc cô. Chiếc váy của Sherry được thiết kế để hở lưng hoàn toàn, chất liệu của bộ vest nam cọ vào làn da mềm mại của cô, gây ra một vết xước nhẹ, sự chênh lệch về kích thước giữa Gin và cô khiến Sherry gần như bị mắc kẹt hoàn toàn trong vòng tay của người đàn ông - quả thực là Bị kẹt trong vòng tay anh, Gin đưa tay ra phía trước, chỉnh lại gương chiếu hậu xe máy, chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa bàn tay trái phản chiếu ánh đèn sáng rực trên cầu, tựa như một vì sao rơi xuống trên bàn tay của hắn, gã thần chết đã lấy đi mạng sống của rất nhiều con người. Tuy nhiên, hơi ấm từ phía sau đột nhiên biến mất, cô lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu, người đàn ông hơi ngồi dậy và vươn cánh tay trái cầm súng ra sau lưng. Ánh mắt Gin dán chặt vào chiếc xe trong gương chiếu hậu, súng nhắm vào bình xăng của xe, lại có một tiếng súng nhỏ khác bị gió át đi, sau đó là một vụ nổ lớn thiêu đốt hiện trường hỗn loạn phía sau.

"Nào, thôi nào, Sherry, xong rồi."

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"...Ha... Đâu cũng được."

Gió rít lên khi họ rời khỏi cây cầu sáng sủa tiến về phía con phố tối tăm phía trước. Gin không đưa ra đích đến cụ thể, nhưng ý tứ rất rõ ràng - rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo cô muốn sắp xếp thế nào thì tùy cô. Phía sau Sherry, người đàn ông nhìn ánh lửa mờ nhạt và những chiếc xe cảnh sát hỗn loạn trong gương chiếu hậu rồi cười nham hiểm, tiếng cười trầm và khàn trong đêm tối là niềm tự hào và kiêu ngạo của tên tội phạm sau khi hắn đã thành công phi vụ phạm tội của mình một cách hoàn hảo chợt làm Sherry chợt nhớ đến một bộ phim cũ và ký ức mơ hồ về một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi trong ô tô cười lớn trên đường trốn thoát sau khi phạm tội, cũng như bây giờ, ngay cả tâm trạng cũng có phần giống nhau, cô phải thừa nhận rằng Gin có gì đó ở trong người, một sức quyến rũ mê hồn, cái thứ ác độc phóng túng và không thể kiểm soát được, khiến người ta ở bất cứ đâu cũng phải sợ hãi và né tránh, nhưng cơ thể Gin lại giống như một cực nam châm có phép thuật, hút ánh mắt và trái tim cô đập thình thịch một cách dữ dội.

"'Clyde'..."

Sherry vô thức lẩm bẩm cái tên của tên tội phạm quyến rũ và nam chính trong phim, sau khi phản ứng, cô có vẻ sợ người đàn ông phía sau nghe thấy lời thì thầm không rõ của mình nên cẩn thận nhìn vào phía gương chiếu hậu. Bị ánh đèn đường hắt vào, nhưng Gin lại không để ý đến ánh mắt của cô, chỉ cúi đầu bắt đầu tập trung tháo rời khẩu súng bắn tỉa, phần tóc mái quá dài che đi biểu cảm trên khuôn mặt. Họ lái xe vu vơ trên đường như thế này, đi qua khu phố đông đúc và buôn bán ồn ào, không ai để ý rằng người đàn ông mặc vest và mang cà vạt đang chở một người phụ nữ sau lưng trên vai mang một chiếc ba lô dài có nhiều thứ đồ trang trí lấp lánh treo trên đó, mọi thứ về họ dường như rất không phù hợp, như thể không hòa hợp với thế giới này.

Cuối cùng, chiếc xe máy dừng lại dưới khu chung cư của Sherry, Gin xuống xe trước đưa tay ra đỡ Sherry đang đi giày cao gót với phong thái lịch sự, chiếc váy dài rách nát lúc này dường như có một đường xẻ. Trong quá trình xuống xe, Gin liên tục nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng toát khiến Sherry liếc nhìn có chút khó chịu.

"Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi,  'Bonnie.' của anh"

Đối diện với ánh mắt của Sherry, Gin chỉ mỉm cười, anh nghe thấy Sherry lẩm bẩm trên đường và thừa biết ý nghĩa cái tên cô nhắc đến, trùng hợp là anh cũng đã xem bộ phim cũ đó  nhưng lại quên gần như tất cả mọi thứ ngoại trừ mối quan hệ giữa hai  nhân vật. Gin hài lòng khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Sherry, anh buông tay cô ra, ý nói "cô có thể về nhà."

"...Tôi không thể đi dù chỉ một bước, Gin, nhờ đôi giày chết tiệt mà anh đã chọn này." Sherry không vội xuống xe, chân cô vô cùng đau đớn, ngồi trên xe máy cô giả vờ thản nhiên nhìn chiếc nhẫn trên tay.

"Tôi đã hỏi ý kiến ​​của Vermouth. Em  có thể trách cô ta." Gin nhìn xuống cô rồi nhìn chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa bàn tay trái của cô. Quả thực là một cặp.

"Và tôi gần như chưa ăn gì cả đêm nên tôi sắp chết đói rồi." Đôi mắt của Sherry cuối cùng cũng rơi vào tay Gin. Cô nhìn chiếc nhẫn của anh, bàn tay của kẻ sát nhân còn có những thứ khác ngoài súng. ...Thứ gì đó phù hợp với nó.

"...Em đang làm nũng với tôi đấy à?"

Căn hộ về đêm rất yên tĩnh, sau khi lời nói của Sherry, Gin anh không hiểu loại cảm xúc này nên có vẻ hơi chậm rãi và thẳng thắn, nhưng giọng điệu lại sắc bén và chất vấn. Anh nhìn ánh mắt Sherry trên tay mình, sau đó nhìn mu bàn chân đang sưng đỏ lên vì đôi giày cao gót, gã sát thủ nghĩ đến cảm xúc đang nảy sinh trong lòng cô gái trẻ, nhưng anh không thể nghĩ ra nên đành bỏ cuộc. Gin tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa bàn tay trái của mình ra và đặt vào lòng bàn tay Sherry, anh nghĩ rằng vì cô cứ nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn nên có thể cô ấy rất thích nó, dù sao đó cũng là một phần nhỏ trong chi phí của tổ chức cho nhiệm vụ lần này nên đưa nó cho cô ấy. Không có gì to tát cả.

"Đúng rồi, Gin. Tôi không thể đi được nữa và tôi đói. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, việc đội trưởng mời thành viên một bữa tối cũng không phải có gì to tát hết phải không?"

Mặc dù chiếc nhẫn sáng lấp lánh như sao đó rơi vào tay cô, đồng thời cũng có thứ gì khác dường như cũng rơi xuống,  Sherry nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bằng ánh mắt khiêu khích, như đang thách thức, Gin không chút do dự bắt gặp ánh mắt của Sherry, anh im lặng suy nghĩ trong vài giây, sau đó nheo mắt lại, bước về phía trước, cúi xuống bế Sherry lên và đi về phía cửa chung cư. Sherry gần như nằm trong vòng tay Gin, đưa tay ôm vai anh để không bị ngã, chiếc ba lô đựng súng cũng đeo trên vai, trông không hợp với bộ vest lịch lãm của anh chút nào.

"Anh không định đãi tôi một bữa tối thịnh soạn à?"

Khi Sherry ở trong thang máy, cô nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của người đàn ông và thản nhiên hỏi, thực sự cô hơi đói do nhiệm vụ hồi tối căng thắng khiến cô không còn thời gian để đói

"Các nhà hàng giờ này đóng cửa hết rồi."

Gin liếc nhìn Sherry trong tay, khi thang máy vang lên tiếng bíp báo đến nơi, Gin lại nói.

"Vậy cho tôi mượn nhà bếp của em tối nay nhé."

-KẾT THÚC-

Chúc mừng năm mới mọi người nhé💚💚💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro