chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường mới, tôi rất háo hức được xem trường của tôi!-nami

khi bước vào lớp

"Xin chào mọi người, tên tôi là Nami và hân hạnh được gặp tất cả các bạn." Tôi tự giới thiệu khi bước vào phòng. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và nở một nụ cười tươi sáng với những người bạn mới.

Mellorine ~ Mellorine! ~ "Một anh chàng tóc vàng nói.

"đồ dại gái" Một anh chàng tóc xanh nói.

"mày vừa nói gì vậy ?! Cậu rêu đầu!" Người tóc vàng đáp lại.

"SUPEEEEEERRRRR !!" Một anh chàng tóc xanh với một thân hình lớn nói.

hình như họ không bình thường? ' Tôi tự hỏi (=. =) "

"SHISHISHISHI Thật là một ngày đầu tiên ngây ngất của trường bạn mới" Một anh chàng ở phía sau nói.

Tôi nhìn vào giọng nói khá quen thuộc, tôi đã đúng.

"Ey đại ca! Hiếm khi gặp mày ở trường" Người tóc xanh nói với anh.

"Đúng vậy, Zoro. Thậm chí tao không thể tin được!" Luffy trả lời. "Nó cảm thấy như có một lực hấp dẫn kéo tao đi học ngày hôm nay", ông nói thêm.

"Đó là một lực lượng SUPEEEEER" Người đàn ông tóc xanh nói.

"Không Franky. Giống như lực lượng ông nội  của nó ý" Người đàn ông vàng nói và họ bật cười.

Cảm thấy khó xử không ai chú ý đến tôi :(

"Mọi người" Shanks-sensei nói với giọng to nhưng thầy lại không  giận.

Sensei nhìn tôi và chỉ về một cái bàn bảo tôi ngồi xuống.

Tôi đã tìm kiếm những chiếc ghế trống cho đến khi tôi tìm thấy một chỗ ở phía sau. Tôi đi đến khu vực đó và cứng đờ trong giây lát khi tôi thấy Luffy đang ngồi bên cạnh nơi đó.

Tôi hít một hơi thật sâu và với lấy cái bàn đó và ngồi sau đó tôi lôi ra cuốn sách của mình để tôi có thể bắt đầu bài học của mình và tập trung vào giáo viên thay vì tên ngốc bên cạnh tôi.

Anh ta không nhận ra tôi có lẽ anh ta đang ngủ trên bàn với những tiếng ngáy hoang dã khiến tôi bực mình kể từ đó.

flashback

6 năm trước...

"Tôi không biết tại sao bạn lại đeo hoa đằng sau tai của bạn''

Nó không phù hợp với bạn! Bạn là một cậu bé, Nami!" Bạn cùng lớp của tôi, Luffy nói.

Cùng với những người bạn khác, họ tiếp tục trêu chọc tôi, tôi là một cậu bé có lẽ tôi mặc áo sơ mi và quần soóc không giống như những cô gái mặc trang phục khác.

'Tôi có thể làm gì với nó?' Tất cả những gì tôi có và tất cả những gì chúng tôi có thể mua được. Mẹ tôi, Bellemere, cho chúng tôi những gì cô ấy có thể làm cho điều khó nhất của mình chỉ dành cho tôi và chị gái của tôi Nojiko.

Mặc dù chúng tôi là con nuôi của cô, cô luôn làm việc chăm chỉ cho cuộc sống của chúng tôi. Vì vậy, tôi cũng học hành chăm chỉ cho các nghiên cứu của mình để duy trì ở đầu để cô ấy có thể hạnh phúc mọi lúc.

Những ngày khác trôi qua. Luffy và bạn bè của anh ấy cứ trêu chọc tôi hoặc bắt nạt tôi. nhưng tôi dễ dàng bỏ qua.

nhưng cho đến khi ...

Luffy ném đôi giày của tôi vào một con sông gần trường học của chúng tôi.

Đôi giày tôi luôn muốn.

Đôi giày Bellemere-san làm việc rất chăm chỉ để cô ấy có thể mua nó cho tôi vào ngày sinh nhật của tôi.

Đôi giày Bellemere-san đưa nó cho tôi trước khi cô ấy chết.

Làm thế nào tôi tha thứ cho Luffy vì điều đó. Anh ấy chỉ cười và nhìn tôi khóc trên đầu gối.

endflasback

"Ai cho phép cô ngồi bên cạnh tôi?"

Tôi giật mình khi nghe thấy giọng đầy kiêu ngạo.

Tôi nhìn chàng trai ở bên trái. Bàn của anh ấy ở gần cửa sổ mà tôi có thể cảm thấy một chút gió và thấy mái tóc đen của anh ấy bị gió thổi từ mặt anh ấy khiến tôi rùng mình khi tôi thấy ánh mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi với bàn tay quăn trên cằm anh ấy

"Thật thô lỗ khi nhìn chằm chằm, đồ hèn" Anh buột miệng.

"Xin lỗi nhưng Đó là chiếc ghế trống duy nhất nên tôi phải ngồi trên đó" Tôi nói với trán tôi nhướng lên.

"Vì vậy, nó là vấn đề của tôi?"-luffy

"Vậy đây cũng là cái bàn của cậu sao? Cậu không thể có hai cái bàn cùng một lúc. Đồ ngốc." Tôi nói với vẻ mỉa mai. 

"Woah! Cẩn thận với người mà cậu gọi là thằng ngốc, đồ hèn mọn." Anh đảo mắt và nhìn vào cửa sổ và ngáp.

'Chỉ trích anh ấy. Tôi mong anh ấy sẽ tốt hơn ở lần này nhưng anh ấy vẫn là Luffy. Tuổi dậy thì dường như không ảnh hưởng gì với anh ta! ' Tôi tự nhủ. (-.-)

tôi muốn đổi chỗ cho những sinh viên khác nhưng với tôi, tôi nghĩ rằng mình không thể nhìn thấy danh sách trên bàn Shanks-sensei là sắp xếp chỗ ngồi của 'Học sinh' có lẽ Shanks-sensei không phải là loại người......tôi nghĩ thầy ấy sẽ quên ngay lập tức và ngay bây giờ tôi nghĩ anh ấy đã đánh dấu cái bàn này làm chỗ ngồi ngay bây giờ của tôi trong danh sách của thầy  ấy.

"Luffy, đọc phần D trên cuốn sách" Shanks-sensei gọi to.

"em không mang sách" Luffy trả lời khi chơi PsP

"mời em đứng dậy? Và ít nhất cất thứ đó đi!" sensei phát ra một giọng cảnh báo.

"Không muốn shishishishi" Luffy cười trong khi những chàng trai khác trong phòng tôi cũng có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Cuối cùng, Shanks-sensei đã tịch thu đồ của anh ta sau đó anh bị mời lên....... biết chết liền

----------------ta là.....sorry nha---------------

"Xin chào, Nami. mình là Vivi và đây là Robin." Một cô gái tóc xanh tiếp cận tôi với một nụ cười. sau lưng cô là một cô gái với mái tóc đen.

Tôi cũng mỉm cười với họ và tự giới thiệu một lần nữa. Họ là bạn học của tôi và chúng tôi không nói nhiều về một thứ. Họ rất vui khi bắt đầu và họ nói với tôi mọi thứ về trường học, môn học và câu lạc bộ. Trong khi đó, tôi đã nói với họ cách tôi đến đây.

"Wow Nami! tớ rất ấn tượng! cậu thực sự đã ghi nhớ mọi thứ tớ đã nói ngay lập tức!" Vivi khen ngợi.

"cậu xứng đáng được nhận học bổng Nami" Cô gái với mái tóc đen tên Robin nói với một nụ cười.

"Cảm ơn" Tôi nói với một nụ cười. Thật là tốt khi tôi xoay xở để có được một số bạn bè trong ngày đầu tiên ở trường của tôi ở đây tại One Piece High.

Chúng tôi đã nói chuyện trên đường trở lại lớp học của chúng tôi một số công cụ như sở thích và sở thích của chúng tôi mà làm cho chúng tôi có liên quan và thậm chí gần gũi hơn.

Trên đường đi, một giọng nói kiêu ngạoxuất hiện

"Ôi nhìn đồ hèn hoảng sợ kìa."-luffy

'Khốn một lần nữa chết tiệt! 'Giọng nói trong đầu tôi nói.

"đừng như vậy với những người phụ nữ xinh đẹp, Luffy." Người tóc vàng nói.

"chuyện của riêng mày tự giải quyết, Sanji." Luffy cười.

chuẩn, mày tự giải quyết đi quan tâm chắc dại gái-zoro

"mày vừa nói quần què gì hả đầu rêu?" Sanji nói.

"HUH ?! mày thích choảng hả ?!" Zoro hỏi với một giọng nhắc nhở.

"FIGHT, FIGHt, FIGHT. Shishishi" Luffy cười khi hai người chiến đấu như một giang hồ

"Đó là SUPERRR" Anh ta được gọi là Franky, tôi nhớ trước đó.

"Thật là một lũ ngốc!" Tôi lẩm bẩm nhưng Luffy nghe thấy.

"Xin lỗi?!" Anh ta hét lên trong khi nhìn tôi với một cái nhìn khó khăn.

Tôi đã cho anh ta một cái lườm và ra khỏi hư không. Anh ta tháo kính của tôi!

Vâng tôi đeo kính! Tôi đã đề cập trước đó chưa?(leo: chưa thím ạ-nami: mày cút)

"Một kẻ hèn nhát như cô không thể với được HAHAHA" Anh chọc ghẹo tôi.

"GIVE IT BACK, đồ ngốc!" Tôi tiếp cận với và cố gắng bắt kính của mình. Anh ta có vẻ cao hơn trước và cơ thể anh cũng rộng hơn

"L-Lu-Luffy-kun-x-xin hãy trả lại cho N-Nami" Vivi nói với giọng rách nát. Bên cạnh cô ấy, tôi thấy Robin cười khúc khích khi nhìn thấy tôi và Luffy.

Thật buồn cười khi bị con khỉ này trêu chọc tôi!

"LUFFFFFFFFYYYYYYYYYYY" Ai đó hét lên khiến Luffy dừng lại và khiến tôi giật mình về phía trước đến ngực tôi.

Mắt tôi mở to khi tôi nhìn xuống ngực tôi. Tôi có thể ngửi thấy anh ta. Anh ngửi thấy mùi nam tính và quyến rũ --- Đợi cái gì ?! Không!(leo:vâng quyến rú quá cơ-nami:chết đi khốn nạn-leo:chuồn)

Tôi nhanh chóng kéo mình ra và nhanh chóng với lấy kính của mình khi tôi có cơ hội.

"Lợi dụng ư?" Luffy cười trên đường đi.

Tôi cảm thấy mặt tôi nóng lên một lúc

"Yow Usopp! Có chuyện gì sao?"-luffy

"hình như ông nội mày triệu hồi mày đấy không biết à'' Một anh chàng mũi dài nói với anh ta.

"Không, tao đang bận" Luffy nói và nháy mắt với tôi.

'Chết tiệt! '-luffy rủa

"Hãy tiếp tục đi thôi Vivi và Robin. Chúng tôi không muốn ở lại với một loạt các giang hồ" Tôi nói khi tôi kéo hai người họ đi

Tôi nghe Luffy hét lên như thể anh ta bị kích thích nhưng tôi không hiểu anh ta đã nguyền rủa điều gì.

------------giải phân........thôi kệ-------------

"cháu là Nami! Tên ta là Garp. Hiệu trưởng của trường này. Người đã trao cho cháu học bổng và mọi thứ cháu cần trong trường học." Một ông già nói ở đây tại Văn phòng Hiệu trưởng.

Vì vậy, ông là chủ trưởng huh?-ông ấy khá đáng sợ nhưng tôi không mong đợi nhiều hơn gì ở ông ấy. Tôi có thể nói ông ấy là một người điển hình.

"Cảm ơn ông rất nhiều về cơ hội này. cháu hứa sẽ giữ điểm số của mình và ông có thể mong đợi nhiều hơn từ cháu" Tôi mỉm cười.

"vậy thì tốt! Vâng cháu thấy đấy, tôi đã không để cho cháu ở đây chỉ vì bạn có điểm tốt nhưng tôi muốn bạn làm gia sư cho cháu trai của ta" Ông mỉm cười.

"Gia sư?" Tôi hỏi tò mò.

Tôi đã không mong đợi điều này.

"ừ!!!Chà, tôi đoán nó sẽ dễ dàng cho bạn sau đó. Vì cả hai bạn cùng lớp với nhau", anh nói.

Lớp học của tôi?

"Và tôi đã nghe từ giáo viên chủ nhiệm của cháu, Shanks rằng cháu và nó đang ngồi cạnh nhau, điều này dễ giúp dạy thằng cháu trai khốn kiếp của ta hơn!" garp ấy nói thêm.

Ngồi cạnh nhau ?! Khi tôi nhớ lại, tôi không có người khác ngồi cạnh nào ngoài .... !!!!

'Không đời nào!' Tôi cười với chính mình.

"thằng nhóc vào đây ta biểu!" Ông già nói.

"thật chớ chêu ông trời troll tôi chắc!"-nami

Tôi cảm thấy như cả thế giới của tôi sụp đổ khi tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy.

"ông nội gọi lên làm chi!!!Một con vịt hèn nhát đang làm gì ở đây ?!" Luffy hỏi.

"Cô ấy sẽ là gia sư của cháunhóc." -Garp 

"Cái gì ?! cháu không cần một gia sư! cháu không cần nghiên cứu cháu chỉ muốn trở thành một vua giang hồ shishishishi" Luffy sau đó chạy và biến mất bên ngoài.

Tôi nghe ông nội của anh ấy thở dài và tôi cũng vậy

"Có bất cứ điều gì cháu có thể làm ngoài là gia sư của cậu ấy không ạ?" Tôi hỏi.

"ta tin rằng không có. ta nghĩ rằng cháu là người duy nhất có khả năng làm gia sư của nó vì điển số và thành tích của cháu. Đó là lý do tại sao ta chọn cháu." Trưởng ban nói.

"Nếu cháu không thể làm điều đó, thưa ông. Nếu cháu không làm như vậy thì sao?" Tôi hỏi với một cái nhún vai.

"Sau đó, cháu sẽ mất học bổng và bị ràng buộc cho đến khi bạn tốt nghiệp."-garp

Tôi đặt tay lên đầu khi bước ra khỏi văn phòng.

Monkey D. Luffy huh?

Tại sao tôi phải dạy cho một người chỉ muốn trở thành một Vua giang hồ vậy?!-nami

(mong mọi người ủng hộ hoặc comment nha mệt vãi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro