Chương 31:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Lục Ý phản ứng cực nhanh, lách người sang chỗ khác, mũi đao chỉ xoẹt qua người cậu, thấy đâm không trúng, gã không cố đâm nữa mà lùi vài bước, thình lình đâm về phía David!

David sợ xanh mặt, hô to: "Help!"

Lục Ý bước tới nắm vai gã, đang định dùng sức vặn tay gã thì gã đã xoay người, nở nụ cười âm u với cậu, động tác nhanh như chớp!

"Tụi bây đều là một đám rưởi! Tụi bây không xứng sống trên đời này!"

Khoảnh khắc đó Lục Ý biết mình không kịp rồi.

Mũi đao xẹt qua áo, phát ra âm thanh vải rách, sau đó đâm vào da thịt.

Lục Ý không lùi mà tiến tới, cắn răng xoay người, xách cánh tay của gã rồi vật xuống đất!

Trong bóng tối, tiếng còi cảnh sát vang lên cùng với những âm thanh hỗn loạn.

Lục Ý đều không quan tâm những thứ này.

Cậu gập gối lên ngực kẻ kia, túm chặt hai tay của gã.

Tất cả đều là động tác theo bản năng.

Khi nguy hiểm đến, không thể sợ đau, ai sợ đau thì người đó thua.

Chỉ có người không sợ đau mới có thể sống sót.

Lỗ tai Lục Ý ù đi, âm thanh xung quanh như cách một tầng nước sâu, mơ hồ lại xa xôi.

Một lát sau  cậu mới thấy phía dưới xương quai xanh của mình toàn là máu.

Đỏ bừng, đẹp đẽ, chói mắt.

***

Đập vào mắt cậu là màu trắng lạnh lẽo, vài người mặc áo khoác trắng đi tới, chiếc xe đẩy ma sát dưới đất, phát ra tiếng "cọt kẹt".

"Vết thương không sâu, khâu vài mũi là được rồi."

"Ồ, còn có hình xăm? Hình xăm đẹp như vậy, thật tiếc."

"Khử trùng trước rồi tiêm thuốc gây tê, không có cảm giác đâu, cậu có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."

Lục Ý không nhúc nhích, hệt như khúc gỗ, cảm thấy hốt hoảng như đang mơ.

Ý thức chập trùng, kí ức đột ngột ùa về, mở toang vết sẹo cũ, nó đứng trong không gian đẫm máu mỉm cười với cậu.

Lạnh lùng, quái quỷ.

Cơn mưa rào tầm tã, mưa rơi trên mặt đất, thế giới bị âm thanh "rào rào" che lấp, từng sợi mưa nối tiếp nhau, đan thành tấm lưới trắng xóa khổng lồ.

Lục Ý ngã xuống vũng bùn, trước mặt có mấy kẻ đang đứng che dù.

"Câu này mày nói bao nhiêu lần rồi?" Đứng đầu là gã trùm mũ đen, từ đầu đến chân toàn màu đen, dường như muốn hòa vào bóng đêm, gã dùng chân đá Lục Ý, thờ ơ nói, "Thiếu nợ thì trả, không phải sao? Kéo dài hết lần này tới lần khác là sao đây?"

Khi đó Lục Ý rất thê thảm, không có cái gì che chắn, cậu nằm trên đất, gương mặt trắng nõn bị mưa xối, quần áo ướt nhẹp, khiến cậu trở nên gầy yếu vô cùng, cậu không còn hơi sức đâu nữa, vết thương bị nước mưa xối loang lỗ, hòa vào lòng đất, biến mất dạng.

Cậu không lên tiếng, thẩn thờ nhìn gã.

"Này, tao nói ——" Trùm mũ đen thiếu kiên nhẫn, gã dùng chân đá đá Lục Ý lần nữa, áo cậu trượt xuống, thoáng lộ ra xương quai xanh, hé lộ đóa hoa hồng tươi đẹp tràn đầy sức sống.

Lục Ý là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân bướng bỉnh.

Tựa như trên một ngọn núi băng, nơi không ai dám tới, có một đó hoa lặng lẽ nở trên đỉnh núi cheo leo, tùy ý nở rộ.

Nhưng lại mang theo gai nhọn.

Bức tranh này thật sự quá bắt mắt.

Hồng trắng đan xen, sắc sảo trộn dịu dàng.

Trong màn mưa, quần áo ẩm ướt dán chặt thân thể, phác hoạ đường cong duyên dáng.

"Ha ha." Trùm mũ đen nở nụ cười, khom người xuống, duỗi tay chạm vào đóa hoa, "Hình xăm đẹp lắm."

Tay gã chưa kịp đụng tới hình xăm, Lục Ý nãy giờ để người ta đánh đấm không phản kháng, không biết lấy sức mạnh đâu ra, đột nhiên bật dậy, dùng sức cạy tay gã, che đóa hoa hồng kia, ánh mắt rét lạnh: "Cút!"

Gã không dám tin nhìn cậu, dài giọng: "—— Mày nói gì?"

Lục Ý nhìn gã, giống như một con thú bị chọc tức, ánh mắt đen lộ ra vẻ uy hiếp: "Tiền tôi sẽ trả, nếu dám đụng tới tôi, tôi sẽ không để yên."

Trùm mũ đen đột nhiên nhào tới đánh, động tác dữ dội như báo săn, mang theo sát khí nồng nặc.

Sau đó xảy ra chuyện gì Lục Ý không nhớ rõ lắm.

Hình như là chạy trốn, đánh thêm vài trận, chịu đòn và đánh trả đã trở thành thói quen, cũng quen với sự đau đớn.

Trùm mũ đen đạp lên xương quai xanh của cậu, nghiền nát một cách tàn nhẫn, Lục Ý cũng suýt chút nữa phế một chân của gã.

Song phương đều không chiếm được chỗ tốt.

—— Nhưng đó là lần bị thương nghiêm trọng nhất của cậu.

Cuối cùng khi được Hồng Ảnh nhặt về, cả người cậu phát run, vì vết thương nhiễm trùng mà sốt cao, môi khô khốc đến nỗi bong da.

Cậu chỉ nhớ duy nhất một chuyện là cậu luôn che đóa hồng, nước mắt thi nhau ào ra, không thể ngừng.

Đau lắm, đau không thở nổi.

Mưa tạnh, trời sắp sáng, cậu sẽ có thể nhìn thấy vạn vật.

Nhưng Lục Ý không thấy gì cả, cũng không muốn thấy gì.

Đau đớn như một chảo dầu sôi đổ vào lục phủ ngũ tạng, nóng đến một khe hở để thở cũng không có.

Gió lạnh lướt qua, cậu chỉ có thể cố gắng cuộn người mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Dưới bầu trời, lối đi bộ trống trơn, phố lớn ngõ nhỏ vẫn đang say giấc nồng, tĩnh mịch không một tiếng động, không khí ẩm ướt bao lấy hết thảy.

Lạnh đến buốt xương.

Những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra hốc mắt, Lục Ý run rẩy lấy tay phủ lấy đóa hoa, lẩm bẩm ——

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Tao không bảo vệ được mày.

...

Cố Diễn.

Cố Diễn.

Cố Diễn...

Em muốn gặp lại anh một lần nữa.

Máu trên ngón tay thấm ướt đóa hoa.

Gần như khiến người ta không nhận ra đâu là máu, đâu là hoa.

Lục Ý chớp mắt, phát hiện viền mắt ươn ướt.

Bác sĩ tưởng động tác của mình quá mạnh, không khỏi nhẹ tay: "Đau không?"

Lục Ý không trả lời vấn đề này, cậu chợt giơ tay lên, túm chặt cánh tay bác sĩ, môi run run mấy lần mới có thể phát ra âm thanh gần như không nghe thấy: "...Có phải hoa của cháu bị hủy rồi không?"

"Hả?" Bác sĩ không phản ứng kịp, sau đó mới biết cậu nói đến cái gì, ông nhíu mày, không biết  tại sau lúc này rồi mà cậu thanh niên này vẫn còn tâm trạng chú ý đến nó, chẳng lẽ không phải mạng sống mới quan trọng nhất à?

"Đúng vậy." Bác sĩ trả lời, "Hình xăm của cháu không còn nguyên vẹn, một nhát kia vừa hay đâm trúng nó."

Ông tránh tay Lục Ý, tiếp tục khâu vết thương cho cậu, không kiềm được nói: "Cậu còn sống là may lắm rồi, trong số những người bị kẻ điên kia đâm, cậu là người bị thương nhẹ nhất, có một người thiếu chút nữa bị vỡ động mạch chủ, vẫn còn đang cấp cứu, một đóa hoa có là gì chứ?"

Lục Ý không lên tiếng, tựa như có một dây cung trong đầu "phựt" một tiếng, đứt đoạn.

Cả người dường như mất đi chỗ dựa.

Bác sĩ khâu xong, Hồng Ảnh đi vào, cô vội vàng đến, chỉ mang theo tiền, sắc mặt trắng bệch.

Cô vọt tới bên giường Lục Ý: "Lục Ý, vết thương sao rồi? !"

Bác sĩ đứng kế bên trả lời: "Không nghiêm trọng lắm, có điều hình xăm đã bị hủy."

"Hình xăm?" Hồng Ảnh quay đầu nhìn bác sĩ, rồi quay đầu nhìn về phía Lục Ý, đến khi nhận ra lời bác sĩ có ý gì, trái tim cô lộp bộp, thầm nói không ổn.

Bác sĩ cởi bao tay: "Qua đây, cô là người nhà cậu ấy đúng không? Tôi nói cho cô biết một số chỗ cần lưu ý và đưa vài viên thuốc giảm đau, cảnh sát còn giữ ở ngoài cửa, lát nữa chắc sẽ có ghi chép."

Ông không định nói thẳng với Lục Ý, nhưng trông tinh thần Lục Ý không ổn lắm.

Hồng Ảnh lần thứ hai quay đầu lại nhìn Lục Ý, Lục Ý không nói gì, cứ ngơ ngác ngồi đó.

Bất an trong lòng Hồng Ảnh càng lớn, cô thở dài, rồi ra ngoài với bác sĩ.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi mình Lục Ý.

Lục Ý vô thức sờ xương quai xanh.

Chỗ đó gồ ghề, đã khâu và được dán băng gạc.

Không sờ được đóa hoa.

Không chừng trên hai chữ "GY" đã chồng chất vết tích dữ tợn.

Lục Ý nhớ tới ngày cậu và Cố Diễn đi xăm.

Ngày đó trời trong, vạn dặm không mây.

Hôm đó là 14/2, lễ tình nhân, ngày dành cho những cặp đôi yêu nhau, trên đường phố đầy người bán hoa hồng, kẹo.

Lục Ý có việc nên tới trễ, khi chạy tới chỗ hẹn, Cố Diễn đã chờ rất lâu.

Anh ngồi xổm dưới đất tán gẫu với bà lão bán hoa, sau đó mua lại hết toàn bộ hoa của bà.

Vừa vặn bắt gặp Lục Ý hổn hà hổn hển chạy tới, Cố Diễn nhếch môi, cười dịu dàng với cậu, sau đó đem hoa và quà đã chuẩn bị trong tay đưa tới "Bạn nhỏ A Ý, lễ tình nhân vui vẻ."

Lục Ý nhận hoa, sau khi ổn định hô hấp, cậu mới giải thích lý do mình tới trễ, ảo não nói: "Em cũng mua quà, nhưng em muốn nhanh đến đây nên quên mất."

"À, hiểu rồi." Cố Diễn nhéo mặt cậu, thuận thế nắm tay cậu, không hề để ý chuyện Lục Ý đến muộn lại không mang quà, chỉ muốn dỗ cậu vui "Nhớ ông xã đến sốt ruột chứ gì."

Lục Ý bị nghẹn, lúng ta lúng túng hồi lâu.

Cố Diễn lại gần hôn cậu một cái, huơ huơ tay cậu: "Đi, anh Diễn dẫn em đi ăn đồ ngon."

Hai người đi ăn, đi chơi, lại đi xem phim.

Đó là một bộ phim tình yêu, khi nam nữ chính xác định quan hệ, hai người cùng đi xăm hình.

Nam chính vỗ hai má nữ chính, mỉm cười: "Bây giờ xăm một cái, đợi sau khi chúng ta kết hôn lại xăm cái nữa, đến đám cưới vàng hai ta đã già rồi, không chịu đau nổi thì quay một bộ phim, cả đời này không còn gì nuối tiếc."

Nữ chính mở to hai mắt: "Vậy lỡ chúng ta không kết hôn mà chia tay thì sao?"

"Chia tay à." Nam chính suy tư một lát, "Nếu chia tay, khi em nhìn thấy hình xăm thì sẽ nhớ tới anh, suốt đời cũng không quên được anh, xem như chúng ta không thể nắm tay đến già, em nhìn nó, sờ nó, gọi tên anh, anh mãi mãi bên cạnh em."

—— Anh mãi mãi bên cạnh em.

Lúc đó Lục Ý xem đến cảnh này, không khỏi bị câu nói này chấn động.

Vì vậy đợi hết phim, cậu háo hức lôi Cố Diễn đi xăm hình: "Anh Diễn, em cũng phải lưu một ấn ký độc nhất thuộc về em trên người anh."

Yêu cầu của Lục Ý, Cố Diễn không bao giờ từ chối.

Thế nên ngày đó, trên người đối phương xuất hiện một đóa hoa hồng và chữ cái viết tắt của nhau.

Lúc ra khỏi tiệm xăm hình, Lục Ý vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên mất ban nãy mình đau đến nhe răng, cậu nắm Cố Diễn, thân mật dựa vào người anh, cười xán lạn: "Anh Diễn, nếu chúng ta tách ra, anh nhìn hình xăm này, em sẽ mãi mãi ở cạnh anh."

"Tách ra cái gì!" Cố Diễn sầm mặt, "Em còn nghĩ tới chuyện chia tay?"

"Sao có thể?" Lục Ý cười híp mắt, "Chúng ta sao có khả năng chia tay!"

—— Sao chúng ta có khả năng chia tay?

Lời nói thuở niên thiếu vô tư một lần nữa vang vọng, viền mắt Lục Ý ửng đỏ, cậu chậm rãi giơ tay lên, che hai má, chôn tất cả xuống đáy lòng.

Lần nữa ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Cố Diễn đứng ngay cửa.

Hết chương 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro