Chap 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ở Italy hai người chụp rất nhiều hình, sau khi về nước Trần Kha đem ảnh chụp đi rửa, ngay cả một số tấm mơ hồ, ánh sáng không tốt cũng chẳng tha. Đan Ny thấy nàng rửa một chồng lớn, còn có những tấm bị hư chụp nàng trong khoảng khắc tự nhiên.

“Em làm gì thế, mấy tấm buồn nôn cũng rửa ra sao!” Đan Ny không thể không phản đối.

Thế nhưng câu nói của Trần Kha lại ngăn nàng lại: “Mặc kệ nó thế nào, Trịnh tỷ trong lòng tôi luôn xinh đẹp nhất, tôi muốn giữ lại tất cả.”

“…” Đan Ny nhìn nàng thực không biết nói gì, tuy đứa nhỏ này da mặt dày vô địch, nhưng lời nói luôn khiến tim mềm nhũn, muốn chán ghét nàng cũng không có cách nào ghét được.

Đây gọi là oan nghiệt trong truyền thuyết sao?

Trần Kha dán mấy tấm ảnh lên tương phòng sách nhà nàng. Bức tường hoài cổ xưa bị dán đầy ắp hình ảnh nàng cùng Đan Ny, toàn bộ tường dán đầy hình ảnh. Trong tấm ảnh hai nàng ở dưới bầu trời của một nước xa lạ, cười đặc biệt tươi tắn, Trần Kha ở trong phòng sách từ sáng đến trưa, say sưa dán tất cả ảnh lên tường. Nàng còn muốn chụp Đan Ny cùng nàng nữa. Càng nhiều ảnh càng tốt, gần như dán kít mít căn phòng, dựa theo trình tự thời gian dán trên phòng khách, rồi đến phòng ngủ, cho đến 80 năm sau nàng vẫn muốn chụp ảnh Trịnh Đan Ny.

Đan Ny không lãng mạn nói: “Làm ơn, như thế này làm sao dám tiếp đãi khách hả?”

Trần Kha không cho là đúng: “Chờ chúng ta rời khỏi giới giải trí, sợ gì ai đến xem.”

“Ah? Tiểu Kha có vẻ tràn đầy tự tin nhỉ, cảm thấy nhất định sẽ thắng tôi sao?”

“Trịnh tỷ không muốn thua thì cố gắng lên nha.”

Hai người nhìn nhau cười, giống như quay về thời điểm mới quen quay bộ phim “Nguyên Vị” lại một lần nữa cạnh tranh nảy lửa.

Chuyện Thường Hiểu Vân thử lòng Trần Kha, Trịnh Đan Ny rất nghiêm túc nói với Trần Kha rằng hoàn toàn không phải chủ ý của Đan Ny nàng. Mẹ của nàng làm vậy đúng là không tôn trọng người khác, nhưng mục đích cũng là vì muốn tốt cho hai nàng.

“Hơn nữa mẹ ta nói với ta, hai chúng ta không phải là những người chững chạc, khả năng chịu áp lực của tôi không bằng em, bà sợ chúng ta rơi vào trình trạng bốn phía núi đè không cách nào phản kháng, cho nên nàng muốn thử khả năng chịu áp lực của chúng ta. Hơn nữa bà chưa hiểu em, nên hy vọng có thể hiểu rõ em một chút.”

Trần Kha ôm Đan Ny nằm trong căn phòng bốn phía là gương, phía dưới trải thảm mềm mại, âm nhạc thư giãn vang lên dập dìu: “Có phải đến cuối cùng lòng kiên định của tôi đã làm cảm động bà?”

Đan Ny thở phù một cái bật cười: “Tôi đoán chừng mặt dày của em đánh bại nàng.”

“Tiểu Đản đùa tôi sao, muốn bị trừng phạt.”

Đan Ny thấy Trần Kha đột nhiên xoay người đè lại, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ muốn chơi đùa trong căn phòng này sao? Lần trước ở phòng này làm chuyện gì đều hiện rõ mồm một trước mắt Đan Ny, kích thích giác quan thật sự là rất mạnh mẽ rồi. Nàng thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ, muốn nhanh bỏ chạy ra ngoài cửa, nhưng hành động của nàng sao so được với sự nhanh nhẹn của Trần Kha, còn chưa kịp đứng lên đã bị Trần Kha áp đảo.

“Trịnh tỷ, mai phải gia nhập đoàn phim rồi, ba tháng sau chúng ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh, hôm nay để chúng ta thoải mái một bữa đi.”

“Tiểu Kha, ý em thoải mái một bữa không phải là muốn…”

“Đúng vậy, để cho tôi đi vào chỗ sâu nhất của chị…”

Ngoài cửa sổ hai đám mây chậm chạp dây dưa một chỗ, gió nổi lên đẩy hai đám mây vào nhau, lướt qua nhau, rồi cuộn lại với nhau. Hai vầng mây bị ánh mặt trời chiếu vào hồng lên, như là muốn đắm chìm vào ấm áp bên trong, chìm vào thế giới yên tĩnh, chúng chậm rãi động đậy, đến cuối cùng hoàn toàn nối lại thành một mảnh.

Gió nổi lên đẩy mây, như là thượng đế cũng run rẩy một chút, thả xuống một ít mưa nhỏ, lá non cong lưng, cuối cùng dứt khoát cùng hạt mưa rơi vào đất.

Khi gia nhập đoàn phim, đạo diễn Lưu Chính Húc triệu tập tất cả các diễn viên.

Tên phim gọi là “Chống đỡ”, chưa quay phim đã gây xôn xao, diễn viên trong phim sáng lấp lánh, đạo diễn cùng người chế tác có danh tiếng quốc tế, có thể nói tất cả mọi người bên ngoài đều theo dõi sát sao bộ phim này, giá trị chờ mong cực kỳ cao.

Diễn viên họp, Lưu Chính Húc ngồi ở đầu bàn, câu đầu tiên hắn nói là: “Phim của tôi muốn là diễn viên, không phải là bình hoa. Tôi sẽ sắp xếp cho các bạn đến doanh trại quân đội trải nghiệm, các bạn muốn ăn ngon thì phải khổ cực chuẩn bị.”

Lưu Chính Húc bất quá chỉ mới bốn mươi tuổi, bình thường ăn nói điềm đạm, như là vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào lớn, cho dù đạt được giải thưởng kim tượng đạo diễn xuất sắc nhất, ông ta chỉ bình tĩnh nói hai câu “Cám ơn gia đình của tôi, cám ơn các đồng nghiệp của tôi”.

Trịnh Đan Ny sớm đã từng hợp tác với ông ta một bộ phim, bọn họ đều có ấn tượng tốt với nhau, Đan Ny thích những đạo diễn nghiêm túc, chỉ cần có nhân tài nghiêm túc thì sẽ có những tác phẩm hay.

Nhóm diễn viên đều rất phấn khởi, tựa hồ Lưu Chính Húc vừa mới đánh thức ý chí không chịu thua của họ, Trịnh Đan Ny thậm chí cảm thấy Trần Kha ngồi bên cạnh nàng cũng đang run rẩy.

Trở lại công ty, hai người đến phòng Đại Nguyên, Đại Nguyên nói kịch bản lần này cực kỳ hay, Đan Ny đóng vai gián điệp trà trộn vào quân đội, còn Trần Kha đóng vai người lính thiện lương hiền lành, cả hai cùng trải qua hoạn nạn, Trần Kha thập phần ỷ lại cùng tin tưởng Đan Ny, thế nhưng cuối cùng Đan Ny lại bán rẻ toàn bộ mọi người trong nhóm. Nhiều lần bắt Trần Kha trói lại rồi tra tấn, buộc nàng khai ra tổ chức bí mật.

“Cuối cùng thì thể xác lẫn tinh thần của Trần Kha cũng sẽ chống cự lại sự tấn công của Đan Ny! Tuyệt! Mập mờ thế, đạo diễn không tìm lầm người.”

“Đại Nguyên.” Đan Ny xem kịch bản đã cảm thấy lạnh mình, Đại Nguyên còn bỏ đá xuống giếng.

“Kimmy, Chen, thời điểm thử thách các chị đã đến rồi đó, vai diễn của Kimmy có tính khiêu chiến như Triệu Mẫn, đây là nhân vật phản diện hoàn toàn, gian trá, độc ác, còn vung roi đánh Chen…”

Đan Ny có chút không mường tượng được hình ảnh kia là thế nào, quay đầu nhìn Trần Kha thấy vẻ mặt nàng chờ mong.

“Bộ dạng Trịnh tỷ cầm roi nhất định là rất mê người.”

“Tôi xin em…” Đan Ny cầm cuốn kịch bản gõ đầu Trần Kha: “Đây là công việc, đừng có xen lẫn tư tình vào, bằng không em đợi thua đi.”

Trần Kha kề sát, ý chí tràn đầy trên khuôn mặt: “Tôi tuyệt đối sẽ không thua.”

“Chờ xem.”

Đại Nguyên nháy mắt mấy cái: “Thua cái gì?”

“Không có gì.” Hai người đồng thanh đáp.

Đại Nguyên cũng chẳng muốn đoán, nói với Trần Kha: “Chen, vai này của em có thể nói hoàn toàn mới mẻ. Nhân vật tuy là binh sĩ, nhưng tâm tư lại như một cô gái nhỏ, rất nhát gan, rất nhu nhược, thích hét lên, sợ máu, sợ độ cao, tóm lại là cái gì cũng sợ, hơn nữa đầu óc đơn thuần, ngây thơ so với em hoàn toàn khác.”

Đan Ny đong đưa kịch bản che nửa khuôn mặt, cố gắng che đi nụ cười của nàng: “Sao thế tính cách hoàn toàn giống y đúc Chen mà…”

Trần Kha trừng mắt: “Trịnh tỷ, tôi tuyệt đối tin tưởng chị sẽ diễn vai nữ nhân bạo lực xấu xa kia rất tốt, chỉ cần thể hiện tính cách chân thật của chị là được.”

"Em biết rõ quá ha tôi từng bạo lực với em chưa? Có phải em muốn tôi bạo lực em tại chỗ này luôn không?”

“Sai rồi, chị không phải là nữ nhân xấu xa bạo lực, chị chính là một nữ nhân M xấu xa mà thôi.”

“…Em có tin tôi S em tại chỗ này cho em xem…”

Khuôn mặt Đại Nguyên toàn bộ đen ngòm…hai người này…không phải đang yêu nhau sao? Như thế nào lại cãi nhau như mấy đứa trẻ nhỏ thế kia? Thật sự là đặc biệt đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro