Chap 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng ánh mắt của Đan Ny lại khiến cho Trần Kha thở dốc. Đan Ny đứng ở cửa sổ, buồn bực bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên nửa khuôn mặt nàng, đồng tử bị chuyển sang màu nâu đi cùng chút do dự nhìn Trần Kha.

Khung cảnh này rất quen thuộc, trí nhớ Trần Kha thoáng chốc trở về, đó là hình ảnh Bạch Khiết mà nàng đã từng xem. Trong phim, cô gái 22 tuổi cũng có một cảnh như vậy, nàng đứng bên cửa sổ âu yếm cây vĩ cầm của mình, ánh mặt trời toả sáng nàng, thế nhưng trong mắt nàng thật u buồn.

Thời gian trong phút chốc đảo ngược, Trần Kha nhớ lại cái cảm giác mối tình đầu. Nàng vì cô gái này mà điên cuồng, vì cô gái này mà biến đổi cuộc sống của mình, nàng có thể vì nàng mà làm tất cả, cho nên những thứ như mẹ nàng thử thách, hay áp lực người ngoài làm sao so sánh được với niềm khát vọng muốn dán lên người Đan Ny tờ giấy “Sở hữu của Trần Kha”?

Trần Kha nhìn Đan Ny, trong lòng lắng đọng, vẫn chưa tỉnh táo. Khoé miệng nàng nhẹ nhàng nhếch lên, như muốn nhắc đến chuyện hạnh phúc nhất: “Tôi không nên quên ước mơ ban đầu của mình…”

“Cái gì?” Đan Ny thấy Trần Kha đột nhiên cười rộ lên. Đã bị đả kích cái gì vậy? Sẽ không thất thần mất trí chứ?

Trần Kha đứng lên, thẳng lưng, quay mặt về phía Thường Hiểu Vân nói: “A di, con cùng Tiểu Đản là chân thật quen nhau. Con đã sớm yêu nàng, con gia nhập ngành giải trí, đóng phim đều là vì muốn tiếp cận nàng.” Nàng quay đầu nhìn Đan Ny, trong mắt loé lên niềm yêu thương say đắm vô hạn: “Tiểu Đản là giấc mơ của con, chúng con có cùng phương hướng, con rất yêu nàng. Cho nên, dù dò xét hay thử thách gì con cũng không lùi bước. Đôi khi sẽ lầm lạc. Thành thực xin lỗi Tiểu Đản, lúc trước tôi không dám đối mặt chính mình, tôi không biết là liệu chị có muốn thử thách tôi hay không, loại cảm giác đó thực không dễ chịu, nhưng khi tôi thấy chị không để ý đến tôi mà thẳng bước về phía trước, không cho tôi đi cùng, giống như là chị muốn bỏ mặc tính mạng của tôi…tôi không chấp nhận được, cho nên tôi sẽ không rời bỏ. Mưa to thì thế nào? Tôi không cho chị rời xa tôi…”

“Tiểu Kha…” Lời tỏ tình làm lòng nàng ấm áp, nhưng vì trước mặt mẹ nghe người mình yêu nói những lời này khiến hai má nàng nóng lên chăng?

Thường Hiểu Vân tựa tường, cúi đầu thú vị nhìn lên tiểu quỷ Trần Kha: “Vậy con bây giờ tính sao hả? Con tính công khai sao?”

Ánh mắt Trần Kha không hề rời Đan Ny, giống như đem tất cả tấm lòng nói ra hết cho Thường Hiểu Vân hiểu rõ, rốt cuộc lại trở nên lạnh nhạt: “Con đương nhiên muốn cả thế giới biết về tình cảm của con và nàng nhưng con biết hiện tại không phải là thời cơ phù hợp. Tiểu Đản, ý chị thế nào?”

Đan Ny nhìn Trần Kha, rồi nhìn Thường Hiểu Vân, hai người đều nhìn chằm chằm nàng, đợi nàng ra quyết định, cái khỉ gì đây. Bên ngoài một đám phóng viên như muốn xông cửa vào, ở đây các nàng còn mang thần sắc đơn thuần lãnh diễm cao quý kia chứ.

Nhưng Đan Ny là cô gái lý trí, cũng sẽ không vì lời tỏ tình nồng cháy của Trần Kha mà xúc động: “Tiểu Kha, nghe ta nói, hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất, ngươi sắp tiến quân ra quốc tế, công ty đã đầu tư cho ngươi rất nhiều, họ sẽ không cho phép chuyện tình cảm của hai ta làm họ lỗ vốn, mà ta giờ cũng có rất nhiều hợp đồng quảng cáo, chúng ta không thể chỉ cân nhắc một mặt được. Tiểu Kha, ngươi có đồng ý với ta không?”

Trần Kha gật gật đầu.

“Tốt, chúng ta bây giờ cứ như vậy đi.” Vì thế Đan Ny bắt đầu đi gọi điện thoại.

Trần Kha nhìn bóng lưng Đan Ny, nàng cuối cùng vẫn chọn tình yêu bí mật.

Đan Ny gọi điện thoại cho Đại Nguyên, kêu Đại Nguyên đến giúp nàng.

Không đến nửa tiếng sau, đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ tuổi trong nhóm hâm mộ của “Fanclub Trịnh Đan Ny”, không đợi các phóng viên kịp phản ứng cô gái kia bắt đầu điên cuồng kêu gào Trần Kha đi ra, muốn chặt nàng ra thành vạn mảnh. Cả đám phóng viên đều chuyển ống kính sang cô gái hâm mộ can đảm đang nổi điên kia.

Đang lúc cô gái fan cuồng đang ở đỉnh cao của sự điên cuồng thì xuất hiện một đám nữ sinh như thiên binh vạn mã xuất hiện, mặc đồng phục, trên đồng phục in hình chibi của Trần Kha. Cả hai thế lực bắt đầu đánh nhau, mội miệng khẩu chiến không ngừng, chưa đến hai câu đã thấy một người tóc ngắn vuốt keo thẳng đứng, đeo kính đen, giới tính mơ hồ vọt ra, đẩy ngã đối phương. Nữ sinh bị đẩy nhào về hướng phóng viên, xô đẩy, máy chụp ảnh trên tay phóng viên rớt vỡ tan tành trên đất. Hư rồi.

Máy chụp ảnh quý giá như vậy mà bị hư. Phóng viên nhìn đống tàn dư của máy chụp ảnh thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Hai nhóm bắt đầu tấn công nhau, đến đỉnh điểm, sự việc này nằm ngoài dự liệu của cánh phóng viên, hiện trường trở nên hỗn loạn vô cùng, cho người ta thấy được con gái khi nổi điên sẽ như thế nào.

Máy quay phim, máy chụp ảnh bị phá hư vô số kể, đáng thương cho cánh phóng viên khóc không ra nước mắt, gọi điên cho cảnh sát, rốt cuộc cảnh sát chưa đến, mà cái đám người vừa mới lúc nãy còn hận đỏ tròng mắt như muốn tạt axít vào nhau kia đột nhiên ngừng lại, rồi giải tán, biến mất như gió bão giống như là trong cơn mơ. Thế nhưng xác máy ảnh hư hỏng rơi đầy đất kia không thể là mộng được! Tháng này tiền lương đành ngâm nước nóng rồi!

Lúc bọn họ quay đầu thấy Đan Ny đã mở cửa nhà rộng, đứng đằng trước, cười vô cùng sáng lạn: “Các đồng chí phóng viên, hôm nay là ngày gì? Sao đến nhà tôi vậy? Có muốn vào uống một chén trà không?”

Trong khoảng khắc bọn họ triệt để biết rõ Đan Ny tính kế, bọn hắn ngồi rình lâu như vậy chính là vì muốn chụp ảnh Trần Kha từ nhà Trịnh Đan Ny đi ra sau khi ở nhà nàng suốt một đêm, mang nghi án mối quan hệ đồng tính của hai người ra ánh sáng. Thế nhưng không nghĩ đến Đan Ny lại nghĩ ra chiêu như vậy, Trần Kha nhất định lợi dụng lúc loạn đã chạy mất hút rồi, phóng viên lần này tiền mất tật mang, hoàn toàn không còn cách nào khác.

“Thật sự là lợi hại, Đại Nguyên, em nên đến xem tận mắt, thập phần hoành tráng.” Đan Ny vui vẻ nói chuyện điện thoại.

Đại Nguyên cũng tiếc, vỗ đầu: “Một người 200 đó! Chị cho rằng tiền là vẽ ra sao!”

Vì thế chuyện Trần Kha say rượu bị Đan Ny đưa về nhà rồi bị phóng viên bao vây cũng tạm lắng một thời gian, nhưng không có nghĩa sự suy đoán mối quan hệ giữa hai người sẽ ngừng, ngược lại càng dữ dội hơn. Truyền thông đưa tin đồn bắt đầu mặc định bọn họ là mối quan hệ yêu đương, Đan Ny từ công ty đi ra đụng phải phóng viên, cánh phóng viên đều thần thần bí bí hỏi một câu: “Đêm nay đến nhà Chen ăn cơm hả?” Đan Ny dở khóc dở cười, đành mặc kệ muốn nói gì thì nói.

Ông chủ lớn gọi nàng và Trần Kha đến nói chuyện, rất nghiêm túc hỏi liệu các nàng có thật sự quen nhau không. Trần Kha nhìn Đan Ny, Đan Ny không nói lời nào, nàng đành trầm mặc.

Ngón tay thô ngắn của ôn chủ kẹp điếu xì gà, nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm các cô có phải pha lê hay không, tôi hiện tại muốn nói cho các cô biết, các cô đã ký hợp đồng với tôi, quy định rằng trong thời gian còn hợp đồng không được phép gây chuyện, nếu không tôi sẽ đóng băng các cô!”

Từ văn phòng ông chủ lớn đi ra, Trần Kha không vui: “Cái lão kia nói chuyện thật khó nghe! Cái gì mà pha lê chứ? Ặc, chẳng lẽ chúng ta ký hợp đồng với ông ta thì ông ta quản tất cả chuyện của chúng ta hay sao! Thật không có thiên lý mà!”

Đan Ny nhìn nàng, vô lực nói: “Tôi cảm thấy ông chủ nói không sai, người ta đã cho chúng ta công việc, chúng ta cũng nên đi theo khuôn phép của họ.”

Trần Kha nhìn khuôn mặt ôn nhu của Đan Ny, có phàn nàn đi nữa nàng cũng không đành lòng trút lên người nàng.

Nàng đi qua, rất quy củ kéo tay Đan Ny…nữ cùng với nữ tốt là ở điểm đó, tay chân ngẫu nhiên tiếp xúc cũng sẽ không gây phản cảm.

“Trịnh tỷ, tháng sau chúng ta có ngày nghỉ, hay là ra nước ngoài chơi được không? Tôi muốn cùng chị đến nơi không ai biết chúng ta, nghỉ ngơi một chút. Trong khoảng thời gian này công việc cùng tin đồn, rồi scandal cứ quấn lấy chị, tôi muốn chúng ta có không gian riêng của hai người.”

Đan Ny cười nựng mặt nàng: “Có phải là uỷ khuất em?”

Trần Kha nhíu mày: “Rất uỷ khuất đó. Muốn đi chơi với chị! Tôi cũng muốn có tình yêu đơn giản, đi dạo phố, mời chị ăn kem, thoải mái ôm hôn chị!”

Đan Ny vẻ mặt hắc tuyến: “Cho dù chúng ta là người qua đường, một nam một nữ ta cũng không có mặt mũi làm như thế.”

Trần Kha nheo mắt nhìn nàng cười: “Tôi thích da mặt mỏng của chị.”

Đan Ny trừng mắt: “Tôi không thích em luyện tập da mặt dày như vậy.”

Vì thế hai người tìm cách đi du lịch Châu Âu mấy ngày. Hai người đáng thương chia nhau ra hành động, đáp hai chuyến bay khác nhau đến La Mã.

Các nàng cố ý chọn Italy xa xôi, các nước Châu Á tương đối nguy hiểm dễ dàng bị nhận ra, đi Italia sẽ khá hơn một chút. Hơn nữa Đan Ny luôn thích Italy, đã từng đi vì công tác, chưa một lần có thời gian rảnh để thăm thú, lần này đi cùng Trần Kha sẽ thư giãn một chút, thật sự là chuyện vui vẻ.

Các nàng đội mũ, đeo đồ trang sức trang nhã xuất hiện ở quảng trường Vienne, hai bên là tượng điêu khắc cùng suối phun, khu vực sân cấm ô tô vào, hai người nắm tay nhau, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời lan toả khắp quảng trường. Tất cả đè nén của các nàng đều được phóng thích, không khí trở nên ngọt ngào. Sau lưng các nàng từng đàn bồ câu bay lên, những người Ý ăn mặc hoa lệ đi ngang qua các nàng, không có người nào nhìn các nàng, cũng sẽ không vì chuyện các nàng thân mật mà chụp ảnh.

Hai nàng thoả thích hít thở không khí, bước chân trên con đường La Mã, đi gần phân nửa nước Ý.

Ở Milan, các nàng đi tàu đêm hưởng thụ thời gian tĩnh lặng yên bình, đi Vito thăm nhà thờ vòm Emmanuel II, đến Monte Napoleone xách về bao lớn bao nhỏ cơ hồ bao phủ các nàng.

Trên đường Milan, gặp một cô gái trông cứ như người mẫu trên tạp chí, so với người phương đông nàng cao hơn một đoạn. Đan Ny ngắm nhìn mỹ nữ nghĩ thầm, Trần Kha hung ác nhìn nàng, sau đó không quan tâm hình tượng của một siêu sao mặc một thân hàng hiệu trên đường la lớn, còn quay đầu lớn tiếng dùng tiếng Anh nói: “Trịnh Đan Ny, chị nói xem có mê tôi hay không? Nói lời thật lòng đi!” Đan Ny thực bội phục dũng khí da mặt dày của nàng, Milan cũng có phóng viên theo đuổi biết chứ, nhưng nhìn nàng vui vẻ như vậy thật yêu nàng, không đành lòng làm nàng mất hứng, vì vậy nhỏ giọng đáp: “Có có.”

“Qua loa quá!”

Đan Ny nhắm mắt lại, nghĩ thầm chết thì chết, nàng cũng bắt đầu điên: “Mê a! Mê Tiểu Kha xinh đẹp của tôi!”

Trần Kha cười so với mặt trời còn xinh đẹp sánh chói bội phần chiếu vào trong đáy mắt Đan Ny, Đan Ny nhất thời có chút phiền muộn cùng sầu não giờ phút này ta yêu cô gái này nhiều như vậy, mười năm sau, ba mươi năm sau, tương lai xa hơn nữa, ta không biết nàng có còn ở bên cạnh ta nữa không?

Các nàng đi Venice, ngồi thuyền, đi quảng trường La Mã cùng giáo đường La Mã, cảm thụ sức hấp dẫn của văn hoá Phục Hưng. Thời khắc hạnh phúc là lúc mười ngón tay quấn chặt vào nhau không rời xa đối phương, buổi chiều nhàn nhã ở một quốc gia xa lạ, hết thảy đều là hạnh phúc. Đan Ny sâu sắc cảm nhận được, điều này phải chăng chính là hạnh phúc bình thường mà nàng từng muốn có? Đơn giản nhất cũng là lãng mạn nhất.

Đi đến Venice nhất định phải đến cầu than thở.

Cầu than thở theo phong cách Baroquem, hình dạng một căn phòng mái cong, trên cao là trần vòm bao quanh, xây dựng rất kín đáo. Hướng kênh đào có hai chiếc cửa sổ nhỏ. Vòm cầu than thở được thiết kế như nóc nhà thở, liên kết với phủ thống đốc và nhà tù, tù nhân bị đưa ra pháp trường sẽ phải đi ngang qua chỗ này, thường sẽ phát ra tiếng thở dài mà bộ phim có tên “Tình định lạc nhật kiều” lấy bối cảnh, điều này đối với diễn viên như Trần Kha và Trịnh Đan Ny rất có mị lực, Đương nhiên sự hấp dẫn chính là nếu ai ở trên cầu hôn môi thì hai người sẽ được thiên trường địa cửu.

Khi mặt trời lặn, các nàng đi đến cầu than thở, như chốn không người hôn nhau.

“Như vậy thật có thể thiên trường địa cửu sao? Tôi thật hy vọng.” Trần Kha ôm Đan Ny vào trong lòng, Đan Ny nhìn hoàng hôn, tâm tình khó tĩnh lặng.

Trở lại khách sạn nhận được điện thoại của Đại Nguyên.

Đại Nguyên nói cơ hội lần này cực kỳ tốt, chính là đạo diễn Lưu Chính Húc đến tìm các nàng, muốn các nàng đóng bộ phim bom tấn cuối năm. Bộ phim này được chế tác lớn, đầu tư khủng, quy tụ dàn minh tinh có thực lực lẫn nổi tiếng nhất trong giới. Đại Nguyên muốn các nàng mau về nước, thương thảo chuyện này.

Cúp điện thoại Trần Kha cùng Đan Ny nhìn về phía mặt trời rọi trên giường lớn mồ hôi đầm đìa, thoả thích triền miên tắm rửa, nằm bên nhau.

Trần Kha ôm Đan Ny đột nhiên nói: “Trịnh tỷ, chị có nghĩ sẽ rời khỏi giới này không?”

Đan Ny không đáp, Trần Kha nói tiếp: “Trong giới có quá nhiều điều bận tâm, hơn nữa lại mệt mỏi, công tác bận rộn không có thời gian gặp nhau, hơn nữa còn bị kiềm chế, tôi rất không thích cảm giác như vậy.”

“Thế nhưng…” Đan Ny phản bác, nhưng không nói hết vế sau.

Trần Kha đột nhiên xoay người, nâng cằm Đan Ny lên, rất chân thành nói: “Trịnh tỷ, không thì chúng ta đánh cược một lần, người thua phải nghe theo người thắng, chịu không?”

Đan Ny nhìn vào mắt nàng: “Cá cược?”

“Đúng vậy, dùng bộ phim này để quyết định thắng thua! Xem ai có thể đoạt giải kim tượng cuối năm, ai đoạt được coi như người đó thắng, người thắng có thể điều khiển người thua, người thua phải hoàn toàn phục tùng, kể cả chuyện công khai hay là giải nghệ.”

“Tiểu Kha, cái này hình như hơi nghiêm trọng…”

Trần Kha nhìn nàng thật lâu, cười xấu xa: “Trịnh tỷ, đừng nói là chị không dám.”

Đan Ny bị nụ cười này của nàng mê hoặc, hoặc là do ý chí bản thân không đủ kiên định.

“Được, một lời đã định.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro