Chương 9: Tôi sợ nửa đêm em tỉnh dậy sẽ thấy tủi thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Lâm chạy thục mạng vào trường để điểm danh, sáng hôm nay không hiểu sao đồng hồ báo thức lại không kêu ngay cả bạn cùng phòng trước giờ đều hí hửng rủ cậu cùng tới trường ngày hôm nay cũng không thấy nói năng gì. Trường học điểm danh bằng dấu vân tay, hôm nay cậu đi trễ 5 phút khi bước vào lớp tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi từ lâu, Phương Lâm nhìn về vị trí ngồi của mình, bàn của cậu không có ở đó

"Bàn của tôi đâu?" Phương Lâm hỏi, tất cả mọi người đều nhìn cậu nhưng không có ai trả lời, cậu loay hoay một lúc cho đến khi giáo viên vào lớp và bảo cậu đi xuống kho mang một cái bàn mới lên.

Phương Lâm mang tâm trạng bực dọc rời khỏi lớp học đi xuống kho của trường, mang được cái bàn ra khỏi kho thôi đối với Phương Lâm đã là một kỳ tích, đến khi cậu mang nó lên tới tầng 3 thì tiết học đầu tiên đã kết thúc bàn tay cậu cũng theo đó mà rã rời, vốn tưởng đó là điều xui xẻo nhất ngày hôm nay nhưng không! Vì buổi sáng cậu điểm danh trễ 5 phút nên bị phạt phải dọn dẹp sân bóng rổ, dọn dẹp một mình!

Thật may mắn là mấy tuần qua ở Vương Khai đã tôi luyện cho cậu sức chịu đựng cùng tính kiên nhẫn đến mức độ thượng thừa nên Phương Lâm mới có thể bình tĩnh mà thu gom hết đống bóng còn sót lại trên sân và lau dọn lại căn phòng đó một cách thật sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo đến đoạn chuẩn bị ra về thì đột nhiên một quả bóng cỡ nhỏ, giống như bóng tennis lao thẳng đến phía cậu tiếp theo đó là vô số quả bóng khác. Cậu bất ngờ quay qua nhìn thì thấy một cái máy bắn bóng đang hoạt động, bên cạnh cái mấy bắn bóng là tên mà cậu muốn bắn bỏ nhất mấy ngày nay.

"Yo~ Bạn học Phương, hôm nay vui chứ?" Một chàng trai tóc vàng, dáng người cao lớn tới gần cậu.

"Anh đang làm gì vậy Nolan? Tắt cái máy đó đi!"

"Được thôi!" Nolan nhếch môi cười rồi hắn bấm vào nút màu đỏ trên máy bắn bóng, nó không những dừng lại mà tốc độ bắn còn nhanh hơn.

Cái máy cứ bắn loạn xạ khắp nơi, Phương Lâm liên tục né, rồi cậu bỗng nhiên vấp phải một quả bóng ở dưới mặt đất, còn chưa có thời gian để cảm nhận sự đau đớn của cú ngã vừa rồi thì cả chục trái bóng đã lao về phía cậu với tốc độ như của một cái tên lửa, nó đập vào tay, bụng và chân của cậu. Phương Lâm theo quán tính đưa tay lên ôm che chắn đầu của mình, cậu to tiếng hét lên: "Dừng lại đi!"

Nhưng những quả bóng vẫn như cũ lao về phía cậu. Phương Lâm nghe thấy tiếng cười hả hê của Nolan khi cái máy ngừng bắn cậu mới ngước nhìn hắn, ánh mắt mang đầy căm phẫn.

"Ồ... Xin lỗi, tôi không biết sử dụng cái máy này." Nolan nhún vai nói.

Biểu cảm của hắn, ngữ điệu của hắn giống như chuyện vừa xảy ra là một trò đùa vậy. Không... Đây không phải là một trò đùa cả cơ thể Phương Lâm đang vô cùng đau đớn.

"Nolan!"

"Sao chứ? Đâu phải lỗi của tôi, cậu sắp khóc đấy à? Đừng có khóc rồi về mách mẹ nha."

Phương Lâm chống tay xuống mặt sàn cố gắng chống đỡ để đứng dậy, nhưng cánh tay hồi sáng vừa vác cái bàn đi từ tầng trệt lên tận tầng ba vừa rồi lại bị mấy trái bóng đánh vào nó thật sự muốn phế luôn rồi.

"Có cần tôi giúp cậu không?" Nolan nghiêm túc hỏi, rồi hắn đưa tay về phía cậu.

Phương Lâm mặc kệ hắn cậu vẫn đang nỗ lực đứng dậy.

Tròng tử của Nolan tự nhiên giãn ra cuối cùng hắn nắm lấy cánh tay cậu rồi kéo cậu đứng lên.

"Canh tay cậu nhỏ thật." Nolan cảm thán, hắn quan sát sắc mặt Phương Lâm rồi lên tiếng châm chọc: "Sao thế, cậu khóc thật hả?"

Phương Lâm câm phẫn nhìn hắn rồi xoay mặt bỏ đi. Dù có muốn khóc thì cũng không thể khóc trước mặt Nolan được, Nolan giống như vừa tìm được gì đó thú vị hắn cười phá lên.

"Ha... Rõ ràng là mắt cậu đã sưng đỏ lên rồi mà..."

***

Sáng hôm sau Phương Lâm bị người của hội học sinh khiển trách vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Họ nói là sân bóng rổ có rất nhiều bóng chưa được thu gom. Phương Lâm cười khổ, công sức hai tiếng đồng hồ dọn dẹp cái sân bóng rộng lớn đó của cậu đã một phát quay ngược về số 0. Cậu biết nên giải thích gì với hội học sinh đây, Phương Lâm không thể giải thích, càng không có hơi sức đâu để mà giải thích cậu biết hôm nay sẽ lại là một ngày dài vô tận nữa.

Sau khi từ văn phòng của hội học sinh đi ra Phương Lâm lại phải đối diện với con mắt soi mói của tất cả học sinh toàn trường, cậu biết họ đang nói gì đang chỉ trỏ cậu cái gì. Phương Lâm phải chuẩn bị sách vở cho tiết học sau nên cậu cố gắng đi qua cái hành lang dài đằng đẵng, trên đường đi cậu nghe rất rõ mấy câu như "cậu nhìn kìa Phương Lâm đó, là kẻ gian lận", "cậu ta chỉ là một tên nhà giàu ngu ngốc", "cậu ta là kẻ ăn cắp sao, thật đáng khinh" cùng hàng ngàn câu đại loại như vậy nữa cậu đã nghe qua vô số lần. Cuối cùng cậu cũng có thể mở tủ cá nhân ra lấy sách vở của mình và rồi... tất cả những gì cậu thấy là sách vở của cậu bị biến thành một đống giấy vụn, bị cắt xé đủ kiểu. Phương Lâm đã chuẩn bị tinh thần cho mọi bất ngờ ngày hôm nay nhưng cậu không nghĩ là nó sẽ diễn ra trong cái tủ cá nhân mà đáng lẽ chỉ có một mình cậu là mở ra được. Vào giờ học vì không có sách vở nên Phương Lâm bị đánh giá F, thật ra thì bị điểm F cũng là chuyện thường ngày thôi, cái đáng nói ở đây là không một ai trong lớp chịu cho cậu xem chung sách...

Đến giờ ăn trưa Phương Lâm cũng không muốn xuống canteen để dùng bữa, cậu không biết từ bao giờ bản thân lại sợ đi đến những chỗ đông người đến thế... giống hệt như cậu đang quay lại khoảng thời gian đầu tiên khi cậu vừa mới qua Mỹ vậy...

Vì hôm qua Phương Lâm đã bị kết tội không dọn dẹp sân bóng nên hôm nay đội kỷ luật của trường phân luôn cho cậu hẳn cái hồ bơi để dọn dẹp. Phương Lâm mang cái bụng đói meo đến hồ bơi, vừa mở cửa ra cậu đã cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo tạt thẳng lên người mình. Cái lạnh và cái đói trong cái tiết trời đông cùng lúc xông tới cứ như một cú trời giáng.

"Chào, xin lỗi cậu, tôi đang dọn dẹp hồ bơi đúng lúc cậu đi vào thì..."

"Nolan, anh - đã - đủ - chưa?" Phương Lâm tức giận đè nghiến từng chữ

Người trước mặt cậu vẫn đang cầm sô nước kia chính là Nolan, hắn ta dọn dẹp? Bình thường dù hắn có là học sinh khu F phạm lỗi nặng đến đâu trừ khi hội trưởng hay hội phó của cái trường này lên tiếng thì đội kỷ luật cũng không có kẻ nào dám đưa ra hình phạt cho hắn. Nếu có thì đám tay sai, tùy tùng của hắn cũng làm hết.

"Xin lỗi cậu tôi không cố ý hahaha!"

"Sách của tôi là do anh phá phải không?" Gặp được hắn rồi, Phương Lâm tức giận chất vấn.

"Sách của cậu? Sách gì?" Nolan nhướn vai tỏ vẻ vô tội.

"Tôi chắc chắn là anh làm!"

Nolan nhếch môi cười: "Phải, là tôi làm, thì sao?" Thái độ của hắn dửng dưng: "Cậu biết rồi thì sẽ làm gì? Tố cáo tôi? Cậu có bằng chứng không?"

Đúng là Phương Lâm không có bằng chứng, cái bàn của cậu vì sao đột nhiên biến mất, máy bắn bóng vì sao lại hoạt động, sách vì sao bị rách, cả chuyện bị tạt nước này cậu cũng không có bằng chứng. Tất cả mọi buộc tội của cậu hắn đều có thể ung dung dùng hai chữ "không biết" và "vô tình" để giải quyết. Cả ngôi trường này ai cũng biết Nolan đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu nhưng không ai có bằng chứng buộc tội hắn, nếu có thì thì hắn cũng sẽ có cách biến thành không có.

Thái độ của Nolan cùng hành động và lời nói của hắn đã chạm vào giới hạn chịu đựng của Phương Lâm, cậu rời khỏi hồ bơi một lúc và sau đó trở lại với một cái kéo trên tay.

Cậu đi thẳng tới chỗ hắn túm lấy mái tóc dài của hắn, nâng gối đá vào hạ bộ hắn khiến hắn đau đau đớn dùng hai tay ôm lấy chỗ khó nói kia.

"Tóc anh đẹp thật, cái đầu chỉ để mọc tóc có khác."

"Cậu muốn làm gì? Con mẹ nó..." Đây là lần đầu tiên Nolan bị người ta làm cho hoảng hốt đến vậy.

Thoáng chốc Nolan đã nhìn thấy những sợi tóc vàng của hắn nhẹ nhàng rời xuống mặt đất, hắn ngước mặt lên nhìn thì thấy Phương Lâm đang mỉm cười quỷ mị, bàn tay quơ quơ một nắm tóc màu vàng trước mặt hắn.

Hắn mở to mắt, gương mặt đẹp đẽ tái xanh sau đó tức giận rống lên.

"Phương Lâm! CON MẸ NÓ!"

Nolan phát điên, lên hai mắt hắn bén ra tia lửa nhìn Phương Lâm như muốn ngấu nghiến cậu đến từng cái xương một, không biết là có phải sức mạnh từ sự phẫn nộ tích tụ mấy ngày qua của Phương Lâm lớn hơn hắn hay không mà cậu có thể một cước đá Nolan xuống thẳng hồ bơi.

"Phương Lâm!!!" Nolan bị rớt xuống nước hắn gào tên cậu: "Tôi giết cậu!"

Một lúc sau Nolan trèo lên bờ cứ tưởng sẽ có một trận chiến lớn nổ ra thì đội kỷ luật đi tuần nghe thấy ầm ĩ phía trong đã kịp thời ngăn chặn rồi đưa hai người lên thẳng phòng kỷ luật lập mấy cái biên bản kiểm điểm.

Phương Lâm trở về ký túc xá với bộ đồ ướt thật may là mấy tên cùng phòng với cậu đã đi thực địa với lớp hết rồi nên không nhìn thấy bộ dạng ướt át, gương mặt không có chút huyết sắc nào của cậu. Về đến nơi cậu chạy thẳng vào phòng tắm, tắm rửa rồi thay một bộ đồ mới sau đó leo lên giường chùm kín chăn lại cứ tưởng là ngày hôm nay kết thúc rồi nhưng đột nhiên Phương Lâm nhớ ra ngày mai là thứ bảy cậu phải làm bài kiểm tra lại một lần nữa. Lại một lần nữa rời khỏi giường ngồi vào bàn rồi lấy sách vở ra học bài cho đến tối cũng không biết đã vô được chữ nào chưa, Phương Lâm từ khi trở về chỉ cảm thấy đầu cậu đau mọi thứ cứ mơ mơ màng màng, cổ họng khát khô. Có lẽ cậu bị cảm lạnh rồi, cậu lại leo lên giường vừa đúng lúc điện thoại vang lên. Phương Lâm chẳng có hơi sức đâu mà xem coi ai gọi tới, cậu phiền phức nhấc máy.

"Hôm nay sao lại nghe máy nhanh vậy?" Giọng nói từ đầu bên kia truyền tới. "Đang làm gì thế?"

"Vương Minh..."

"Tôi đây, giọng em sao thế?"

"Tôi mệt quá..." Phương Lâm nhỏ giọng nói.

"Sao thế? Tôi vừa xuống máy bay, mấy ngày tới phải đi dự hội nghị..." Vương Minh đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít từ đầu dây bên kia hắn hơi sững người dừng lại.

"Phương Lâm...?"

Phương Lâm không hiểu vì sao vừa nghe thấy giọng Vương Minh cậu lại khóc, có lẽ vì nó rất ấm hoặc cũng có lẽ vì nó rất dịu dàng, nó khiến cậu cảm thấy yên tâm... ấm áp, dịu dàng, yên tâm là hai thứ đã không tồn tại trong cuộc sống của cậu suốt mấy ngày dài qua.

"Tôi mệt quá, mỗi ngày đi học rất mệt mỏi... Tôi... Ngày mai còn phải làm lại bài kiểm tra, tôi... Tôi làm sao có thể làm tốt được..." Phương lâm vừa khóc vừa đứt quãng nói: "Nhưng mà... nhưng mà nếu tôi không làm tốt họ sẽ lại nhìn tôi kiểu như vậy... Coi tôi là kẻ gian lận..."

"Phương Lâm em không gian lận, em không làm gì hết." Vương Minh dùng chất giọng ấm áp nhất, ôn nhu nhất để an ủi cậu. "Nếu em mệt thì đi ngủ sớm, bài kiểm tra đó em chỉ cần làm đại giống lần trước thôi, không sao đâu?"

Phương Lâm vẫn cứ khóc không ngừng.

"Hôm nay tệ lắm phải không? Kể cho tôi nghe đi." Vương Minh hỏi, lời nói ra dịu dàng đến mức giống như một lời khao khát.

"Em đang ở một mình sao?""

"Đã ăn tối chưa?"

"Phương Lâm tôi gọi người qua chăm sóc em nhé?"

"Đừng..." Sau một loạt câu hỏi của Vương Minh thì cậu cũng trả lời "Tôi muốn ở một mình..." Giọng cậu nghẹn lại mang đầy mệt mỏi.

Vương Minh nói mấy câu an ủi, dỗ dành cậu giống như một đứa trẻ. Phương Lâm thì càng nghe hắn nói càng khóc thật lớn cho đến khi mệt rồi ngủ thiếp đi sáng hôm sau tỉnh dậy cậu mở điện thoại lên phát hiện điện thoại vẫn đang gọi cho Vương Minh, cuộc gọi kéo dài hơn 8 tiếng đồng hồ.

"Vương Minh..." Cậu khẽ gọi hắn.

"Dậy rồi?" Giọng nói của Vương Minh từ bên kia điện thoại truyền qua, giống như hắn chỉ đợi cậu gọi để trả lời thôi.

"Hôm qua tôi ngủ quên anh không tắt máy sao?"

Phương Lâm cảm thấy điện thoại của cậu nóng rang, màn hình điện thoại cũng chuyển sang chế độ tiết kiệm pin rồi. Đang lúc khó hiểu suy nghĩ thì giọng nói ở đầu dây bên kia lại truyền tới.

"Không tắt, tôi sợ nửa đêm em tỉnh dậy sẽ thấy tủi thân."

———

Mơ: Hồi đó anh Lan láo thế nhờ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro