Chap 6: Abaranger - Căn tin văn phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 7 tháng 2 năm 2020, 9 giờ sáng theo múi giờ Nhật Bản.

"Mikoto, anh nghĩ chúng ta đi ngồi ở trong văn phòng sẽ mỏi lắm không?" Ryouga hỏi Mikoto trong một văn phòng bận rộn.

"Mỏi lưng lắm em ạ. Anh cảm thấy như tuổi già đang đến." Mikoto trả lời.

"Giờ xem chúng ta làm gì này. Chúng ta cứ quanh quẩn quanh một bàn máy vi tính, viết những tập tài liệu bằng máy và lưu trữ mọi thứ trên đám mây điện tử (cloud). Thật quá khác biệt với máy tính hồi năm 2003." Ryouga nói với Mikoto.

"Đã quá khác xưa rồi, và khi năm 2023 đã đến thì chúng ta đã đến quá tuổi tứ tuần và gần U50." Mikoto nói, đôi mắt sa sầm vì buồn nản.

"Anh ơi, mình đừng quá lo lắng gì đến tương lai, bởi khi lo quá rồi mất vui trong hiện tại, mà hiện tại là tiền đề của tương lai và là thời điểm duy nhất chúng ta còn quản được." Ryouga động viên an ủi Mikoto.

Cánh môi của Mikoto vừa dí sát cổ Ryouga, Ryouga khẽ rên khi đôi môi ấy cắn vài cái vào cổ: "Ah... Ah... Ah..."

"Ryouga, phải nói là em đúng là may mắn to đấy. Không chỉ có nhiều người quan tâm mà còn có một người yêu tốt." Mikoto thì thầm vào tai Ryouga.

"Sao thế hả anh?" Ryouga cựa quậy tấm thân mệt mỏi đã cởi tung chiếc cà vạt và cổ áo sơ mi trên ghế.

"Này, đêm nay là đêm chỉ có hai đứa mình đấu kiếm thôi, chả có một ai hết." Mikoto vuốt tóc Ryouga.

Mikoto kéo Ryouga khỏi ghế, chống tay một cái thật mạnh ngang qua vai Ryouga và cọ xát phần dưới vào đũng quần cậu.

"Nếu chọn giữa việc bị đánh bại trong tay kẻ địch với người mình thương yêu, em sẽ chọn gì nào? Em có nhớ câu đó không?" Mikoto hỏi Ryouga.

"Em chỉ muốn ngã gục trong tay anh thôi." Ryouga nói.

Mikoto nói: "Anh nói em biết, bây giờ đám Evolien đang ở ngoài này và chúng chẳng thèm làm gì cả. Chúng ta có thể đã may mắn thoát nạn hôm nay và tránh đụng độ chúng, nhưng mai sau chắc gì bọn chúng sẽ để yên cho chúng ta, em hiểu chứ?"

"Em biết mà." Ryouga gật đầu.

"Với lại em có biết bây giờ chúng ta còn thêm một mối nguy nào nữa không? Đó là một quái vật gọi là Another Aba Red. Hắn rất giống em, nhưng hắn giống quái vật hơn là siêu anh hùng. Tên quái vật này không chỉ tấn công Abaranger chúng ta nói riêng và Super Sentai nói chung mà còn tấn công luôn cả các quái vật thù địch với chúng ta gồm Evolien và các quái vật đồng minh với chúng." Mikoto nói tiếp.

"Em biết mà. Chúng ta sẽ cùng chiến đấu thôi." Ryouga gật đầu tiếp.

"Thôi chúng ta đói rồi, đi ăn trưa thôi. Dù gì bao nhiêu sổ sách tài liệu cũng xong hết rồi." Mikoto nói.

Thế là hai người cùng nhau ra canteen ăn uống cùng nhau.

Mikoto: "Em uống gì nào?

Ryouga: "Cà phê."

Mikoto: "Thôi uống trà đi, cà phê mệt lắm."

Ryouga: "Thôi vậy cũng được."

Mikoto: "Ăn gì nào, bảo bối?"

Ryouga: "Lấy đại cái bánh sandwich thịt nguội phô mai rồi ăn thôi."

Mikoto: "Hầy, có lẽ cái này chỉ no thôi chứ dưỡng chất thì hơi thiếu."

Ryouga: "Hay mình gọi phần cơm trưa kiểu bento nhỉ."

Mikoto: "Nước đi hay đấy."

Ryouga: "Mình đi lấy đồ ăn thôi nào."

Hai người cùng lấy đồ ăn trưa rồi cùng ăn uống ngon lành. Họ ngồi đối diện nhau chung một chiếc bàn, các đồng nghiệp trong công ty họ ai ngồi bàn nấy và chẳng ai quan tâm chuyện của nhau. Cả chuyện của Ryouga và Mikoto cũng chẳng ai thèm buôn dưa bán lê cả, vì họ khép kín chuyện đời tư với nhau và cất gác lại mọi chuyện riêng tư khi đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro