Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như anh có thể trả lời được, thì cũng không cần phải làm như vậy." Người đàn ông mặc vest thương hại nói.

"Tất cả là lỗi của anh."

"Đừng giết tôi!" Vưu Lâm hét lên, nhưng tên tù nhân đã túm lấy cổ áo anh ta bằng một tay.

"Mày muốn tự làm hay để tao giúp?" Tên tù nhân hùng hổ giơ cái cưa sắt lên.

"Đừng lo, chỉ cần một tay thôi là được!"

"Đã quá muộn rồi!" Cô gái trong cặp tình nhân hét lên, "Trực tiếp đưa tay anh ta vào đi! Nhanh lên nhanh lên!"

Căn phòng càng lúc càng thu nhỏ lại, thậm chí có mấy người phải cúi người xuống.

Tiêu Tễ cau mày, không chỉ bởi vì tình thế bế tắc hiện tại, mà còn bởi vì Đoạn Văn Chu đang đứng bên cạnh hắn, dựa rất gần, cơ hồ là cánh tay dựa cánh tay, đùi chạm vào đùi, điều này làm người có thói sạch sẽ như hắn có chút khó chịu.

"Anh thật sự không nhớ món quà mẹ anh tặng vào sinh nhật lần thứ 16 của mình?" Hắn lại hỏi.

"Không cần, không cần!" Vưu Lâm giãy giụa như điên, lại không cách nào ngăn được cánh tay chính mình đang dần dần bị kéo về phía bánh răng.

"Tôi không biết! Tôi không biết! Người phụ nữ đó là kẻ điên!"

"Ồ."

Giọng của Quỷ Tước lại vang lên.

"Các bạn có vẻ như đã đưa ra lựa chọn chính x....."

Hắn ta chưa nói hết liền bị Tiêu Tễ cắt ngang.

Ngay trước khi tay Vưu Lâm chuẩn bị chạm vào bánh răng, một vật hình chữ nhật kéo theo một sợi dây điện được nhét vào bánh răng.

Các bánh răng ăn khớp với nhau và bắn ra tia lửa, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, kẽo kẹt một hồi rồi ngừng lại.

Vào giây phút cuối cùng, Tiêu Tễ nhét chiếc loa dùng để liên lạc với giám khảo vào bánh răng, vỏ nhựa của chiếc loa bị cuốn vào trong, để lại một tấm bùa hộ mệnh nhỏ kẹt trong khe hở của bánh răng. Trên đó có khắc một ngôi sao năm cánh, chính là logo trên chiếc loa mà Tiêu Tễ đã nhìn thấy khi lần đầu tiên bước vào phòng.

"Anh hiện tại chắc nhớ rồi." Tiêu Tễ đạm thanh nói.

Đây là quà sinh mẹ Vưu Lâm đưa cho anh ta năm 16 tuổi, một tấm bùa hộ mệnh có in ngôi sao năm cánh, chiếc bùa hộ mệnh được giấu trong loa, ngôi sao năm cánh là vật nhắc nhở lớn nhất!

Vưu Lâm thoát chết trong gang tấc, thẫn thờ nhìn tấm bùa hộ mệnh.

Bùa hộ mệnh này luôn bảo vệ đứa con sau cái chết của người mẹ.

Bức tường vừa rồi bọn họ không đẩy ra được, ngã xuống từ một phía, không khí trong lành mát mẻ tràn vào căn phòng nhỏ, làm tinh thần mọi người phấn chấn.

Mật thất đầu tiên thuận lợi thông quan, không ai bị thương!

"Bác sĩ Tiêu, anh thật lợi hại! Anh làm thế nào đoán được chiếc loa bên trong có giấu đồ thế?"

Đoạn Văn Chu đi theo Tiêu Tễ đi ra ngoài, đôi mắt chứa đầy ngôi sao nhỏ sùng bái.

"Đoán."

Tiêu Tễ một chân dẫm vào tuyết, nhiệt độ đột ngột thay đổi từ 20 độ mát mẻ về 0 độ lạnh cóng, làm hắn có chút không thích ứng được.

"Oa -- như vậy anh Tiêu càng lợi hại hơn! Đoán cũng có thể đoán trúng phóc đáp án!" Đoạn Văn Chu cười đến rạng rỡ, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền.

Quả thực ngọt đến muốn mạng.

"Cậu có phải là tên ngốc không?"

Người đàn ông mặc vest cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên đẹp trai, nhưng đầu óc tựa hồ không tốt lắm.

Người ta rõ ràng không thèm phản ứng với cậu, cậu còn thò lại gần, một hai phải lấy mặt nóng dán mông lạnh.

"Chú thì biết cái gì!" Đoạn Văn Chu không vui, lôi kéo hắn thấp giọng nói.

"Anh Tiêu của tôi không lợi hại sao?!"

Người đàn ông mặc vest nhớ lại, thừa nhận nói: "Là rất lợi hại."

"Tôi lớn lên dễ nhìn không?"

Người đàn ông mặc vest gật gật đầu.

"Dị tui ôm đùi có gì sai chớ?!"

Người đàn ông mặc vest:...... Hợp lý quá éo cãi được! Mình chẳng nghĩ tới!

Đoạn Văn Chu ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Tễ đứng ở một bên, cười như không cười mà nhìn hắn, lập tức hớn hở hô to "Anh Tiêu!", tung ta tung tăng mà chạy qua!

Người đàn ông mặc vest: Đm, chân chó!

Tiêu Tễ nghĩ tới 【 Thiên phú 】 trong thẻ học sinh của mình chưa kích hoạt được thiên phú 【 tỏ tình 】, quyết định thử một chút.

"Tôi thích cậu." Hắn dừng chân, nói với Đoạn Văn Chu.

Đoạn Văn Chu:!!!

Nụ cười trên gương mặt chàng trai trẻ dần trở nên sượng trân.

Tiêu Tễ chờ đợi hai giây, hệ thống khoan thai tới muộn.

【 Thiên phú tỏ tình đang cố gắng kích hoạt......

Đã phát hiện đối tượng kích hoạt......

Điều kiện không phù hợp, kích hoạt không thành công, thỉnh người chơi vui lòng chọn lại đối tượng kích hoạt! 】

"Đùa thôi."

Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đoạn Văn Chu:???

Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối: Má, bệnh không nhẹ!

Tiêu Tễ nghĩ thầm: Nếu người chơi không được, đổi mục tiêu khác, chẳng hạn như NPC thì sao nhỉ?

So với mật thất thứ nhất, diện tích của mật thất thứ hai quá lớn, lọt vào trong tầm mắt là một mảng lớn tuyết trắng, điểm xuyến vài cây thông mọc rải rác khắp nơi. Bảy người đi trong tuyết mười phút mới thấy một căn nhà gỗ nhỏ.

Bởi vì trước khi rời khỏi mật thất đầu tiên, tên tù nhân, cặp tình nhân cùng người đàn ông mặc vest đều đã cởi hết quần áo nhét vào bánh răng, hiện tại trên người chỉ mặc cái áo lót mỏng manh bên trong, lại càng không thể chịu nổi thời tiết lạnh giá như vậy.

Cũng may bên trong nhà gỗ có cái lò sưởi ấm áp, trên mặt bàn còn có thịt nướng, thậm chí có cả bia nóng. Vừa mới trải qua một mật thất nguy hiểm, hiện tại tựa hồ là một khoảng thời gian an toàn.

Bên cạnh bàn có đặt một chiếc TV cũ kỹ, lúc này hình ảnh trắng xám dần dần rõ ràng, xuất hiện thân ảnh của một người đàn ông. Người nọ dáng người đĩnh bạt ưu việt, theo màn hình dần dần phóng to ra, người đàn ông quay mặt lại, trên mặt đeo một cái mặt nạ ma quái gớm ghiếc thè chiếc lưỡi dài trên mặt.

Đây rõ ràng là giám khảo 【 Quỷ Tước 】.

"Chào mọi người, rất vui được gặp lại." Hắn chào mọi người.

"Thật đáng tiếc khi chẳng có ai tử vong."

Hắn thở dài, liếc mắt nhìn Tiêu Tễ một cái.

"Các bạn hẳn đã biết -- giám khảo không thể nói dối, các bạn vĩnh viễn có thể tin tưởng chúng tôi."

"Có quỷ mới tin ngươi." Tên tù nhân nhẹ giọng mắng.

Quỷ Tước: "Căn nhà gỗ này tuyệt đối an toàn. Thức ăn và đồ uống ở đây không có độc, hơn nữa hương vị không tồi, hãy hưởng thụ lòng nhân từ này một cách trọn vẹn, hơn nữa hãy cảm tạ Chúa Tể Thánh Khiết đi!" Đây là lần thứ hai Tiêu Tễ nghe được cụm từ 【 Chúa Tể Thánh Khiết 】 từ tên Quỷ Tước này, có lẽ nó có quan hệ đến tín ngưỡng tôn giáo.

Hắn động tâm tư, kích hoạt đặc quyền đầu tiên của mình 【 Yêu cầu 】 .

Tiêu Tễ: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi giám khảo tiên sinh"

"Hửm?"

Quỷ Tước quay mặt về phía Tiêu Tễ, chiếc mặt nạ quỷ của anh ta có một chút biến hóa, từ một con ma lưỡi dài bị treo cổ trở thành một con ma đầy đủ ngũ quan, da khô nức nẻ.

Những người còn lại vểnh tai lên, định nghe xem học sinh trông có vẻ liều lĩnh này sẽ hỏi những câu gì. Mặc dù bọn họ đều muốn nói chuyện với giám khảo, nhưng họ càng sợ chọc giận giám khảo , nên rất vui vẻ khi có người đầu tiên dám bắt chuyện.

"Tôi yêu ngài, giám khảo tiên sinh, tôi đối với ngài vừa gặp đã yêu." Tiêu Tễ đạm thanh nói.

"Câu hỏi của tôi là, ngài yêu tôi không?"

Mọi người:???

Đoạn Văn Chu:???!!!

【 Thiên phú tỏ tình đang cố gắng kích hoạt......

Đã phát hiện đối tượng kích hoạt......

Điều kiện phù hợp! Thiên phú kích hoạt thành công! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro