Chương 231-235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 231: Đường thủy

Đông môn là cửa chính của Quân Tử Thành, lượng người ra vào mỗi ngày cơ hồ lên đến ba bốn vạn. Số lượng khổng lồ, ngẫu nhiên lúc dòng người trở nên đông đúc, từ trên cửa thành nhìn xuống trông như những con rồng, bá tánh khoác tay nải đứng ở bên ngoài xếp hàng.

Nhưng đó là trước khi Sùng Minh Đế băng hà. Từ khi có người tung tin khả năng sẽ phát sinh tranh đấu đổ máu, bá tánh cũng trở nên cẩn thận, không dám ra khỏi cửa.

Gần đây, dòng người ra vào nhanh chóng giảm bớt đến không đến ba bốn ngàn, lác đác lưa thưa, chỉ có thể thấy một vài thương đội mạo hiểm vận chuyển hàng hóa.

Hôm nay, có một thương đội xuất hiện. Thương đội đại khái có hai ba mươi người, lúc này đang vội vã đi chạy tới cửa thành, mỗi người đều có vẻ hoảng loạn, có chút không rảnh lo hàng hóa, như thể gặp phải cướp. Binh lính canh giữ ở cửa thành thấy không đúng, lập tức ngăn họ lại.

"Làm gì mà hoang mang rối loạn, xưng tên ra!" Một tên lính lớn tiếng quát, các binh lính khác lập tức kéo hàng rào lại chắn trước cửa thành, phòng ngừa họ vọt vào.

Một thương nhân trung niên thoạt nhìn là dẫn đầu vội vàng đứng ra, "Thủ vệ đại ca, họ đều là công nhân của ta. Chúng ta vận chuyển hàng tới Quân Tử Thành, đã có hẹn giao hàng với một lão bản họ Dương vào chiều nay, đã tới rất nhiều lần." Nói rồi nhét một bao bạc vào tay tên lính.

Tên lính ước lượng túi tiền, nói: "Nếu chỉ vận chuyển hàng, sao phải vội vàng như vậy, chẳng lẽ đằng sau có người đuổi theo các ngươi?"

"Không có, nhưng mà......" Thương nhân trung niên muốn nói lại thôi.

"Nhưng nhị gì, nói!" Tên lính không kiên nhẫn nói.

Vì Tam hoàng tử trốn khỏi Quân Tử Thành, mệnh lệnh phía trên là thời gian tiếp theo nhất định phải nghiêm ngặt gác cửa thành, họ không thể không lên tinh thần. Hiện giờ đã sắp qua nửa tháng mà cái bóng cũng chưa nhìn thấy, có binh lính đã bắt đầu lơi lỏng.

Thương nhân trung niên bị dọa, tức khắc không dám do dự, hai ba câu kể lại chuyển họ nhìn thấy nghe được cho binh lính. Họ là thương đội buôn hàng lậu, nếu đi đường lớn thì rất tốn tiền, bởi vì mỗi khi qua một thành trấn, họ lại phải giống như bây giờ dùng bạc đút lót, hàng hóa bán ra không còn lãi lời được mấy, cho nên thương đội mưu sinh bằng buôn lậu như họ cơ bản sẽ không đi đường lớn.

Thương nhân trung niên vì tiết kiệm tiền, dẫn thương đội đi đường nhỏ. Đường nhỏ đa phần là qua núi sâu rừng già, chỉ cần vận khí không kém đến nhân thần cộng phẫn, cơ bản sẽ không có nguy hiểm, chỉ mất thời gian hơn mà thôi.

Con đường kia họ đã đi qua hơn mười lần, vẫn luôn tường an không có việc gì. Tuy cũng có vết chân, nhưng thương nhân trung niên lại phát hiện đường nhỏ đột nhiên có thêm rất nhiều dấu chân. Dấu chân rậm rạp nhiều không kể xiết, có vẻ có rất nhiều người đã đi qua nơi đó. Thương nhân trung niên đoán phải có cả ngàn người, nếu chỉ là thương đội thì nhiều nhất cũng không quá một trăm người chứ đừng nói cả ngàn.

Thương nhân trung niên nhớ tới lời đồn truyền đến ồn ào huyên náo trong khoảng thời gian này, lúc ấy đã hoảng sợ, nhưng hắn không dám lộ ra. Thương đội nhanh chóng cũng có người phát hiện hiện tượng này, nhưng đều bị hắn áp xuống, không cho họ bàn luận. Ra khỏi rừng rậm, họ mới hoảng loạn chạy, sợ bị diệt khẩu.

Nghe xong, mấy binh lính hai mặt nhìn nhau. Đây là chuyện lớn, nếu thật sự có hơn một ngàn người giấu ở bên trong, rất có khả năng là người của Tam hoàng tử. Bọn lính tức khắc không dám trì hoãn, lập tức phái người đi thông tri đội trưởng, đội trưởng lại thông báo lên trên. Không khí đã lơi lỏng xuống cũng nháy mắt khẩn trương ngưng trọng lên.

Tin tức không được truyền ra, họ sợ quấy nhiễu bá tánh trong thành khiến nhân tâm khủng hoảng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bá tánh sau tiếp trước muốn xuất thành. Họ nên may mắn, nếu không có mấy lời đồn thì bá tánh muốn xuất thành chỉ sợ sẽ càng nhiều.

Thương nhân trung niên bị binh lính mang đi. Họ muốn xác định tính chân thực của tin này mà không phải trung niên thương nhân lừa họ.

Phó Nguyên Thành mau chóng biết chuyện, kinh hãi lập tức gọi Chu Thành, "Triệu Nghị vẫn không có tin tức sao?"

"Không có." Chu Thành lau mồ hôi lạnh trên trán.

Phó Nguyên Thành hít sâu một hơi, "Lập tức gọi Lưu Vân cùng Cung Vân lên gặp trẫm, lập tức!" Hắn tưởng rằng Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi dù nhanh cũng phải mất một tháng, chỉ mới qua nửa tháng mà họ cũng đã tới? Lại còn vô thanh vô tức như vậy, nếu không có người phát hiện ra khác thường, chờ họ kịp phản ứng, Quân Tử Thành chỉ sợ đã bị tiến quân thần tốc.

Nghĩ vậy, Phó Nguyên Thành lạnh cả người. Hắn vẫn luôn phái người hỏi thăm hành tung của Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi, mười vạn quân không phải số lượng nhỏ, đi đến đâu cũng rất nổi bật, không có khả năng một chút tin tức cũng không thu được, trừ phi có người phản bội hắn!

Hai người một là Thống lĩnh, một là Phó thống lĩnh, hiện giờ đều là thần tử của Phó Nguyên Thành, nhưng Phó Nguyên Thành trên thực tế còn chưa hoàn toàn tin tưởng Cung Vân.

"Sự kiện kia các ngươi hẳn đã nghe nói, có ý kiến gì không?" Phó Nguyên Thành nhìn hai người, ánh mắt dừng lại ở Cung Vân.

Cung Vân bề ngoài thiên hướng chính phái, tính cách cũng thuộc loại trầm ổn lâm nguy không sợ sệt, dao động cảm xúc trước nay không lớn, bị Phó Nguyên Thành nhìn chăm chú, sắc mặt của hắn cũng chưa biến một chút, thấy Lưu Vân không nói gì, hắn mới mở miệng.

"Thuộc hạ cho rằng thà tin rằng có, không thể tin rằng không. Nếu Úc Bá Phi sớm có chuẩn bị, hắn có thể cho mười vạn đại quân cải trang thành dân chạy nạn, hoặc đi núi sâu đường nhỏ, hoặc đi đường thủy cũng có thể qua mắt mọi người. Giả sử chuyện này là thật, ngoài thành thật sự có quân đội, nhân số nhiều nhất hẳn sẽ không vượt qua năm ngàn người."

"Chỉ giáo?"

"Mười vạn đại quân quá mức bắt mắt, chỉ cần họ tới gần Quân Tử Thành, chúng ta không thể không phát hiện. Còn nữa, nếu mười vạn đại quân thật sự ở ngoài Quân Tử Thành, họ vì sao còn muốn ẩn núp, trực tiếp xuất kỳ bất ý tấn công không phải càng tốt?"

Cung Vân nói có trật tự. Phó Nguyên Thành tức khắc tin bảy phần, nếu bình tĩnh lại hắn cũng có thể nghĩ ra, chỉ là trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, cho nên nhất thời không nghĩ được.

Lưu Vân rũ đầu, lông mày nhăn lại thật sâu.

"Như vậy các ngươi cho rằng họ sẽ đi bằng đường nào?" Phó Nguyên Thành lại hỏi.

"Thuộc hạ cho rằng núi sâu đường nhỏ có khả năng nhất." Lưu Vân lập tức trả lời, "Nếu tình hình tai nạn ở Xương Châu chưa được giải quyết thì có khả năng cải trang thành dân chạy nạn. Nhưng hiện tại dân chạy nạn ở Đại Á đã không nhiều lắm, nếu số lượng nhiều rất có thể sẽ dẫn người chú ý, cho nên núi sâu đường nhỏ tỷ lệ lớn nhất. Còn đường thủy, khả năng này còn ít hơn, Úc Bá Phi trong thời gian ngắn chỉ sợ không có biện pháp tìm được nhiều thuyền lớn."

Phó Nguyên Thành gật gật đầu, "Lưu Thống lĩnh nói có lý, Cung Phó thống lĩnh thì sao?"

Cung Vân chắp tay nói: "Thuộc hạ không nghĩ giống Lưu Thống lĩnh."

Vẻ mặt Lưu Vân cứng lại.

"Nói xem." Phó Nguyên Thành cảm thấy hứng thú nói.

"Thuộc hạ từng là cấp dưới của Úc Bá Phi, biết lối suy nghĩ của hắn. Hắn quen tư duy ngược hướng, người bình thường cho rằng núi sâu đường nhỏ là lựa chọn tốt nhất, hắn có thể nghĩ đến, cho nên hắn khẳng định sẽ không cường điệu lựa chọn núi sâu đường nhỏ. Nhưng chính như Lưu Thống lĩnh nói, đi đường thủy cần nhiều thuyền, hắn đi nơi nào tìm? Chúng ta sẽ bởi vậy mà kết luận hắn sẽ không đi đường thủy, hoàn toàn trúng kế của hắn."

Lưu Vân không phục, "Vậy ngươi nói xem, hắn làm thế nào tìm được nhiều thuyền như vậy?"

Cung Vân nói: "Thuộc hạ trước kia ngẫu nhiên nghe Úc Bá Phi nhắc tới hắn đã từng cứu thương nhân vận chuyển đường thủy lớn nhất Đại Á Hình Hà. Hình Hà là nam nhân lời nói gói vàng lại trọng tình trọng nghĩa, hắn đã cho Úc Bá Phi một hứa hẹn, nếu Úc Bá Phi tìm hắn mượn thuyền, hắn tám chín phần sẽ đồng ý."

"Chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, ai lại vì một phần ân tình mà trợ giúp một tên tạo phản?" Lưu Vân cảm thấy suy đoán này không thể tin.

Cung Vân không nói gì mà nhìn về phía Phó Nguyên Thành. Hắn chỉ nói ra suy nghĩ mà thôi, quyết định thế nào thì không phải chuyện của hắn.

Phó Nguyên Thành trầm ngâm một hồi, "Làm như lời Cung Vân nói đi. Hắn nói đúng, thà tin rằng có, không thể tin rằng không, Hình Hà này ta cũng từng nghe nói."

Lưu Vân cắn chặt răng, "Rõ, thuộc hạ lập tức đi làm."

"Chuyện này giao cho Cung Vân, hắn trước kia đi theo Úc Bá Phi, biết một vài suy nghĩ của hắn, càng dễ dàng ứng đối."

Lưu Vân cứng người.

"Thuộc hạ tuân mệnh." Cung Vân sắc mặt bất biến chắp tay.

Lưu Vân không rời đi cùng hắn. Khi không còn nhìn thấy Cung Vân, hắn lập tức lo lắng nói: "Hoàng Thượng, Cung Vân có thiệt tình thần phục ngài hay không còn không xác định, giao chuyện này cho hắn có thể chứ?"

Phó Nguyên Thành thong dong nhếch khóe miệng, "Gấp cái gì, hiện tại chính là thời điểm nghiệm chứng Cung Vân."

Lưu Vân vui vẻ, "Hoàng Thượng anh minh."

Chương 232: Bùng nổ

Cung Vân làm việc hiệu suất rất cao, rời hoàng cung đã lập tức xuống tay điều tra.

Có một dòng sông lớn cơ hồ chảy qua hơn nửa Đại Á, bất luận là chiều dài hay độ rộng đều có thể đứng hàng nhất nhì, tên gọi Hải Hà. Lúa gạo ở Hồng Châu phát triển cũng nhờ có Hải Hà. Hải Hà rộng lớn, lượng nước nhiều, vào một thời gian nhất định nước chảy khá xiết, bởi vậy hải vận phi thường phát đạt.

Hình Hà cũng là một trong số thương nhân làm giàu từ Hải Hà. Ánh mắt hắn cực cao, khi phát hiện ưu thế của Hải Hà hắn liền toàn tâm toàn ý đầu tư phát triển hải vận. Dựa vào tiền tài tích cóp cùng một đôi hỏa nhãn kim ting, hắn dùng mười năm lũng đoạn hải vận ở Hải Hà.

Hải Hà mang cho Hình Hà ích lợi không thể đánh giá. Có người nói Hình Hà là thương nhân giàu có nhất Đại Á, có phải thật hay không thì không thể nào biết được, không thương nhân nào muốn đối thủ cạnh tranh biết thực lực, như Trác gia hay Chu gia ở Quân Tử Thành, sản nghiệp của họ trải rộng, không ai có thể tính được tài phú của họ rốt cuộc có bao nhiêu.

Hải Hà rất dài, cho nên cứ một đoạn lại thiết trí một trạm kiểm soát, cần quan phủ phê chuẩn mới có thể đi qua, nhưng thuyền của Hình Hà lại không cần phiền toái như vậy.

Thuyền của Hình Hà đều có dấu hiệu rất rõ ràng, lá cờ trên thuyền viết hai chữ "Hình Thương", thân thuyền cũng khắc một chữ 'Hình', xa xa vẫn có thể nhìn thấy. Trạm kiểm soát nhìn thấy này hai dấu hiệu này đều sẽ trực tiếp cho họ qua.

Đây là một trong những nguyên nhân Úc Bá Phi lựa chọn đường thủy. Tên tuổi Hình Hà dùng quá tốt, ngay cả quan phủ cũng không thể không nể tình, bởi vì trên danh nghĩa của hắn còn có xưởng đóng tàu lớn nhất Đại Á. Chiếc thuyền lớn nhất Đại Á hiện nay chính là xưởng của hắn sản xuất ra.

Cung Vân điều tra theo tuyến này, nhanh chóng được tin số lượng thuyền có dấu hiệu của Hình Hà xuất ra trong tháng này nhiều hơn tháng trước.

Nếu chỉ quá mười chiếc thuyền thì không có vấn đề lớn, nhưng tháng này lại lên đến ba bốn mươi chiếc, số lượng rõ ràng không đúng, dù là lúc Hải Hà chảy xiết nhất cũng không vượt qua mười lăm chiếc, nhưng người bình thường không nghĩ quá nhiều cho nên không ai phát hiện.

Thuyền lớn nhiều nhất có thể chuyên chở năm trăm đến tám trăm người, ba bốn mươi chiếc có thể chở hai vạn người, nếu qua lại mấy lượt, hoàn toàn có thể đưa mười vạn đại quân đến vùng ngoại ô Quân Tử Thành.

Nhưng với tính cách của Úc Bá Phi, hắn khẳng định sẽ không chỉ dùng đường thủy, cho nên núi sâu đường nhỏ cũng có khả năng.

Cung Vân báo lại những gì mình tra được. Không chỉ đường thủy, đường bộ hắn cũng phân tích ra, đánh dấu những đoạn đường Úc Bá Phi khả năng sẽ lựa chọn, rõ ràng đến Lưu Vân cơ hồ không đất dụng võ.

Lưu Vân chỉ chờ hắn lòi đuôi khi thấy Hoàng Thượng ngày càng tán thưởng Cung Vân, cảm thấy nguy cơ ngày càng cường liệt, sợ Cung Vân một ngày sẽ thay thế vị trí của hắn, hắn thật vất vả mới có địa vị hiện tại, đương nhiên không muốn bị kẻ phản bội thay thế.

Vì chứng tỏ nỗ lực cùng công lao, Lưu Vân chủ động xin đi chặn đường thủy, Cung Vân phụ trách đường bộ.

Còn mấy ngàn quân ngoài thành, để tránh rút dây động rừng, Phó Nguyên Thành quyết định tạm thời không động đến, chỉ phái người nghiêm ngặt trông coi, có động tĩnh lập tức đăng báo.

Thời gian ngày càng khẩn trương. Động tác của họ tuy rằng cẩn thận, lại không thể gạt được Úc Bá Phi. Phó Nguyên Thành tìm họ, họ cũng có người nhìn chằm chằm Quân Tử Thành, vừa thấy Lưu Vân cùng Cung Vân xuất động, lập tức đoán ra họ đã phát hiện quân đội ở vùng ngoại ô.

"Cữu cữu, lúc trước ta đã nói không thể quá tín nhiệm Cung Vân, giờ thì hay rồi, hắn phản bội rồi đầu nhập vào Phó Nguyên Thành. Chúng ta đi đường thủy cũng nhất định là do hắn mách cho Phó Nguyên Thành." Phó Nguyên Dương âm triết nói.

Ngoài thân nhân, hắn chưa bao giờ tín nhiệm người ngoài, bởi vì người ngoài nếu không có ích lợi liên hệ thì sẽ phản bội họ dễ như trở bàn tay. Hắn trước kia cảm thấy cữu cữu quá mức tín nhiệm Cung Vân, Úc gia tuy có ơn tri ngộ với Cung Vân, lại không có cũng đủ ràng buộc lợi ích.

Úc Bá Phi âm mặt, Cung Vân xác thật là biến số trong kế hoạch. Cung Vân cho hắn cảm giác thực chính trực, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, hắn cảm thấy Cung Vân trung thành với ai thì nhất định sẽ trung thành đến chết, tuyệt không phản bội, càng tiếp xúc càng làm hắn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Không ngờ hắn nhìn lầm, Cung Vân bán đứng hắn, tiết lộ chuyện của hắn cho Phó Nguyên Thành. Tuy những tin tức đó không có tạo thành vết thương trí mạng, nhưng Úc Bá Phi vẫn thực thất vọng.

Cung Vân vì sao phản bội hắn? Vì danh? Hay vì lợi?

Hắn trước sau cảm thấy Cung Vân không phải người như vậy, trừ phi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Úc Bá Phi tình nguyện tin Cung Vân bất đắc dĩ mới làm vậy.

Phó Nguyên Dương nhìn vẻ mặt cữu cữu là biết hắn trong lòng vẫn không tin Cung Vân phản bội. Hắn cũng không cãi cọ, hắn sẽ chứng minh cho cữu cữu thấy bộ mặt dối trá của Cung Vân.

"Cữu cữu, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đi núi sâu đường nhỏ cùng đường thủy đều đã bị phát hiện, nếu không nghĩ biện pháp, họ khả năng sẽ bị chặn lại. Tuy rằng với binh lực của họ thì công phá một tòa thành trấn không khó, nhưng sẽ hao tổn quá nhiều binh lực không cần thiết. Tới Quân Tử Thành, mười vạn đại quân khả năng sẽ tổn thất mấy ngàn hoặc một hai vạn.

Úc Bá Phi đột nhiên lộ ra ý cười thực hiện được, "Yên tâm đi, cữu cữu kỳ thật sớm đoán được sẽ là kết quả này."

"Chỉ giáo?" Phó Nguyên Dương kinh ngạc hỏi.

"Tuy rằng không dự đoán được Cung Vân sẽ phản bội, nhưng trước khi xuất phát cữu cữu đã suy xét mọi khả năng, dù không có Cung Vân nói cho họ về Hình Hà thì khẳng định sẽ có những người khác." Những người khác tự nhiên cũng bao gồm Úc gia, trên đời không có chuyện gì tuyệt đối.

Từ khi biết Cung Vân phản bội, Úc Bá Phi cũng đã suy xét tình huống này, hắn đã từng nói với Cung Vân về Hình Hà cho nên Cung Vân nhất định có thể đoán được hắn sẽ tìm Hình Hà mượn thuyền, sau đó chia binh làm hai đường, đường bộ đi núi sâu đường nhỏ, đường thủy qua Hải Hà.

Hắn xác thật cũng làm như vậy, nhưng trên thực tế không phải chủ yếu. Đội quân đi bằng hai con đường này không quá bốn vạn binh, mà bằng con đường tất cả mọi người cảm thấy không có khả năng nhất.

"Cữu cữu, chiêu này thật cao tay!" Phó Nguyên Dương nghe xong sáng mắt, như vậy họ có thể xuất kỳ bất ý.

Hai người nhìn nhau cười.

Ngày hôm sau, Triệu Nghị rốt cuộc mang về tin tốt, hắn đã thuyết phục được tướng lãnh trấn thủ Tĩnh Sơn Châu xuất binh, hiện tại đang trên đường trở về. Tĩnh Sơn Châu bởi vì vị trí địa lý cùng tình huống đều tương đối đặc thù, cho nên hàng năm đều có mấy vạn binh lính trấn thủ nơi đó.

Mặt khác, ngoài Tĩnh Sơn Châu, Triệu Nghị cũng thuyết phục được một người khác.

Người kia cũng là thành viên hoàng thất, là huynh đệ đồng lứa với lão Vương gia, bởi vì năm đó tranh đoạt ngôi vị thất bại nên bị tống cổ đến xó xỉnh kia. Tuy rằng hoàng đế tại vị năm đó minh xác hạn chế không được phép nuôi binh vượt qua một ngàn, nhưng nhiều năm như vậy, đội quân của hắn đã sớm không chỉ một ngàn. Người khác có thể không biết, Phó Nguyên Thành lại biết.

Phó Nguyên Thành coi đây là điều kiện, nếu đáp ứng xuất binh thì về sau sẽ không truy cứu chuyện này, hơn nữa sẽ cho phép hắn cùng con cháu danh chính ngôn thuận trở lại Quân Tử Thành.

Cùng lúc đó, trạm kiểm soát ở Hải Hà đi thông Quân Tử Thành cũng nhất nhất bị cấm thông hành. Thương thuyền đều bị chặn ở cảng ra vào không được.

Tháng 9 chú định là một tháng không yên ổn.

Mùng một, trong số các thương thuyền bị chặn ở cảng có mấy chiếc thuyền lớn đột nhiên lao ra hơn một ngàn binh lính, tập kích quan binh canh giữ ở cảng. Quan binh chỉ có hai ba trăm người, số lượng chênh lệch, cuối cùng bị chiếm lĩnh.

Mồng hai, các cảng khác đồng thời bùng nổ bạo động, cảng đều bị chiếm lĩnh, tin tức trăm dặm kịch liệt truyền lại Quân Tử Thành.

Mồng ba, đội quân đồng thời thẳng tiến về hướng Quân Tử Thành.

......

Phó Nguyên Thành giận dữ, lập tức truyền lệnh xuống tử thủ Vĩnh Thành. Vĩnh Thành là một trạm kiểm soát quan trọng đi thông Quân Tử Thành, nếu đi đường vòng sẽ mất gấp đôi gấp ba thời gian, cho nên Úc Bá Phi khẳng định sẽ lựa chọn công thành. Đồng thời, hắn ra mệnh cho Lưu Vân mang theo mấy ngàn binh chi viện Vĩnh Thành.

Mồng bảy, Phó Nguyên Thành thu được tin tốt từ Triệu Nghị. Hai ngày nữa, hắn sẽ mang tám vạn quân trở về Quân Tử Thành.

Phó Nguyên Thành long tâm đại duyệt, chỉ cần chống thêm hai ngày, hai ngày sau hắn có thể nhổ bỏ Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương hai cái đinh trong mắt.

Bên kia, Cung Vân không tìm được quân đội đi đường thủy của Úc Bá Phi, phạm vi quá rộng, người của hắn lại hữu hạn cho nên không thể hoàn thành nhiệm vụ, Phó Nguyên Thành triệu hắn về.

Chiến sự ở cảng bùng nổ, mấy ngàn binh lính ngoài thành rốt cuộc không còn nhẫn nại. Một người họ Lý đem mấy ngàn binh lính đụng độ với Cung Vân vừa lúc gấp trở về. Bởi vì bên Cung Vân tương đối ít người nên bị buộc phải lui về Quân Tử Thành. Đông môn cùng hai đại môn khác không thể không đóng lại, bên trong thành nhân tâm hoảng sợ.

Ngày hai quân giao phong rốt cuộc đã đến.

Chương 233: Tấn công

Cửa thành đóng lại làm rất nhiều người không kịp rời đi đều bị nhốt tại trong thành. Rất nhiều người đều không nghĩ hai quân sẽ ở lúc này đột nhiên đánh lên.

Chẳng có điềm báo nào, bá tánh trở tay không kịp chỉ có thể tạm thời ở lại Quân Tử Thành, nhưng khi họ nghe nói đội quân ngoài thành còn nhiều hơn đội quân của người cầm quyền hiện tại, rất nhiều người đều bắt đầu đứng ngồi không yên.

Vì không rõ trận này sẽ liên tục bao lâu, bên trong thành thậm chí bạo phát hiện tượng cướp đoạt lương thực. Các cửa hàng lương thực bị tranh đoạt sạch sẽ, có thương nhân nhân cơ hội này đầu cơ tích trữ nâng giá, thu lợi nhuận kếch xù.

Trước kia hành vi này tuyệt đối là tìm chết. Hiện tại dù giá lương thực cao đến mấy cũng có rất nhiều người mua, tiền hết thì có thể kiếm, nếu bị đói chết thì có tiền cũng không thể tiêu.

Duy nhất không có biến hóa đại khái chỉ có Phó Vương phủ.

Nhờ Trịnh Quân Kỳ, vì chế tác son phấn, An Tử Nhiên bảo Tô quản gia vận chuyển rất nhiều gạo tới, đều đang chất trong kho của Vương phủ, đủ cho Vương phủ trên dưới ăn một, hai tháng cũng không có vấn đề.

Nhưng An Tử Nhiên thấy kỳ thật không cần thiết, bởi vì trận này tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu.

Duy nhất làm hắn cảm thấy không tiện chính là cửa thành bị phong tỏa, hắn tính toán đến tiểu nông trường ở ngoại ô nhìn xem. Từ khi phát hiện có người nước khác ẩn vào Đại Á, hắn vẫn luôn lo lắng những người đó sẽ phát hiện tiểu nông trường, không ngờ Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi đột nhiên tấn công, làm hỏng kế hoạch của hắn.

"Không tốt!" Đúng lúc này, Thiệu Phi đột nhiên vội vội vàng vàng vọt vào.

"Hấp tấp bộp chộp, lại làm sao vậy?" Chung Nguyệt vài bước tiến lên túm chặt cánh tay hắn. Quản Túc không có mặt, loại tính cách gặp phải chuyện liền dựng lông của hắn liền không có người vuốt lông.

Thiệu Phi tránh ra, lần này không cùng nàng tranh cãi, trực tiếp nói với An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vẫn bình tĩnh vô cùng: "Ta vừa mới ở bên ngoài nghe được một tin, hình như là quân đội đóng ở ngoài thành chuẩn bị tấn công Quân Tử Thành đột nhiên tăng nhiều, không biết từ nơi nào chạy ra, lập tức lên đến vài vạn."

Theo lý thuyết, đội quân đi đường thủy đã bị chặn đứng, không có khả năng đột nhiên xuất hiện thêm nhiều như vậy, dù đi đường sâu đường nhỏ cũng không có khả năng, nhiều lắm chỉ có mấy ngàn người mà thôi, tuyệt đối không quá một vạn.

"Vương gia, Vương phi nói đây là vì cái gì?" Thiệu Phi như thế nào cũng không nghĩ ra.

Chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu, Chung Nguyệt cũng lười mắng hắn vụng về.

"Nếu không phải đường thủy thì khẳng định là đường bộ." An Tử Nhiên bình tĩnh nói, tuyệt đối không thể bằng đường không.

Thiệu Phi ra sức suy nghĩ một hồi.

Chung Nguyệt không nhìn nổi, nói: "Ngươi thật là ngốc hết thuốc chữa, đường thủy không có khả năng, núi sâu đường nhỏ cũng không có khả năng, như vậy đương nhiên là đi đường khác, trước không phải đã phân tích vài loại tình huống sao?"

Thiệu Phi 'a' một tiếng, cuối cùng nghĩ ra, hắn quả nhiên không thích động não, tình huống thứ ba còn không phải là cải trang thành bình dân bá tánh hoặc dân chạy nạn linh tinh sao, bởi vì không ai nghĩ đến cho nên sẽ có vẻ xuất kỳ bất ý.

"Chúng ta chẳng phải là bị vây ở Quân Tử Thành ra không được?"

Mấy người tức khắc quay qua nhìn Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên bắt chéo chân, tư thái tùy ý, hoàn toàn nhìn không ra cảm giác nguy cấp khẩn trương, vui đùa nói: "Đúng vậy, ra không được, làm thế nào mới tốt đây?"

"Vương gia rốt cuộc phái Quản Túc đi làm cái gì?" Thiệu Phi nhịn không được hỏi. Họ đã rời đi một thời gian, đến bây giờ cũng không có tin tức, hắn đặc biệt tò mò Vương gia có phải đang chuẩn bị đại sát chiêu gì. Hắn có thể khẳng định Vương gia tuyệt đối sẽ không cho Phó Nguyên Thành cùng Phó Nguyên Dương đánh quá lớn. Nhưng phải giúp Phó Nguyên Thành kế vị, hắn vẫn có điểm khó chịu.

"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, đến lúc đó sẽ biết." Chung Nguyệt đánh gãy.

"Nói như thể ngươi một chút cũng không muốn biết ngay bây giờ, đừng cho là ta không biết, ngươi trong lòng nhất định cũng rất hiếu kì." Thiệu Phi không phục nói.

Chung Nguyệt ôm ngực, nhướng mày nói: "Ta xác thật một chút cũng không muốn biết, bởi vì ta đã biết."

Thiệu Phi sửng sốt, chợt cất cao thanh âm: "Nà ní?" (Himeko: Nani, cái gì, tiếng Nhật, tui thấy khá hài. Nếu minna khó chịu, tui sẽ sửa lại.)

Chung Nguyệt không để ý đến hắn. Thiệu Phi không bám lấy An Tử Nhiên mà dính lên Chung Nguyệt, cuốn chặt đến nàng phải hối hận đã nói cho hắn, ai mà biết một nam nhân lại dính người như vậy.

An Tử Nhiên lắc lắc đầu, Thiệu Phi kẻ dở hơi, hắn có mặt một ngày, Vương phủ cơ bản sẽ không im ắng, mỗi ngày đều ồn ào nhốn nháo, bên ngoài phỏng chừng cũng không náo nhiệt như Phó Vương phủ.

Tình huống Thiệu Phi nói là thật, viện quân của Úc Bá Phi tới nhanh hơn tưởng tượng. Phó Nguyên Thành cũng không ngờ được, không mất hai ngày, Triệu Nghị còn chưa về kịp, đại quân của Úc Bá Phi đã tới rồi, giờ mới hiểu Úc Bá Phi thật sự để mấy vạn đại quân cải trang thành bình dân bá tánh cùng dân chạy nạn, vô thanh vô tức tiến quân.

"Một đám phế vật!" Phó Nguyên Thành tức giận quét hết tấu chương trên bàn quét xuống đất.

Chu Thành không dám lên tiếng. Cung Vân cũng không nói gì, lần này là họ tính sai, không ngờ Úc Bá Phi mạo hiểm lựa chọn con đường nhất không có khả năng.

"Triệu Nghị có thể về nhanh nhất là khi nào?"

"Hồi Hoàng Thượng, nhanh nhất là một ngày."

Phó Nguyên Thành không kịp thở, một người cấm vệ lại mang đến một tin xấu, Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương đã xuất hiện ngoài cửa thành, nói muốn đàm phán với Phó Nguyên Thành, nếu như không thấy thì hai canh giờ sau sẽ công thành.

Công thành sẽ gây bất lợi với hắn, Phó Nguyên Thành mặc dù có huấn luyện cả vạn cấm vệ quân, nhưng vẫn không thể so với tám vạn đại quân ngoài thành, hai đấm khó địch bốn tay huống chi là một chọi tám, trừ phi là đi chịu chết, hơn nữa Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương có bị mà đến.

Phó Nguyên Thành quyết định đi gặp.

Hai canh giờ không nhiều lắm, điều binh khiển tướng đã mất một canh giờ, khi hắn đứng trên tường thành, hai canh giờ vừa vặn qua.

Đội quân đông đúc rậm rạp uy hiếp cửa thành, Phó Nguyên Thành liếc mắt thấy Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi cưỡi đại mã trong đám người, hai người đều mặc giáp tướng lãnh, tựa nhận thấy tầm mắt hắn, Phó Nguyên Dương ngẩng đầu.

Hai đôi mắt nhìn nhau lập tức tạo ra ánh lửa bùm bùm, sấm sét ầm ầm, hai bên đều không cam lòng.

"Phó Nguyên Dương, Úc Bá Phi, hai ngươi dám tạo phản, coi rẻ trẫm, không sợ trẫm xử tội Úc gia cùng Úc Hoàng quý phi sao?" Phó Nguyên Thành chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống hai người, trong ánh mắt âm trầm toàn là sát ý, hắn đã quyết định, dù hai người này cuối cùng chủ động đầu hàng, hắn cũng sẽ không buông tha.

Phó Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, còn chưa đăng cơ đã tự xưng trẫm, cho rằng mình đã ngồi ổn ngôi vị hoàng đế sao? Hắn không tin phụ hoàng thật sự viết chiếu thư truyền ngôi, chiếu thư kia nhất định là giả.

"Phó Nguyên Thành, chúng ta nếu dám xuất hiện ở chỗ này tự nhiên cái gì cũng không sợ. Còn ngươi, tội danh giả mạo chiếu thư truyền ngôi, mưu sát Tiên Hoàng cũng đủ để ngươi chết một trăm một ngàn lần!"

Ánh mắt Phó Nguyên Thành ngưng lại, "Chiếu thư truyền ngôi được chính Hoàng gia gia thừa nhận. Còn mưu sát Tiên Hoàng, Phó Nguyên Dương, cái cớ này ngươi cũng bịa đặt ra được, muốn làm hoàng đế đến điên rồi sao. Thông minh thì lập tức đầu hàng, trẫm có thể suy xét tha các ngươi một mạng."

"Đó chỉ là thủ đoạn lừa gạt thế nhân của ngươi mà thôi, chân tướng thế nào, chính ngươi trong lòng rõ ràng. Hôm nay, ta cùng cữu cữu thế phụ hoàng diệt trừ ngươi kẻ soán vị, an ủi phụ hoàng trên trời có linh thiêng."

Giọng Phó Nguyên Dương rất lớn, lời hắn nói nhanh chóng lan truyền trong Quân Tử Thành.

Trên thực tế, Phó Nguyên Dương chỉ suy đoán mà thôi, hắn không có chứng cứ chứng minh chiếu thư truyền ngôi là giả, cũng không có chứng cứ chứng minh hắn giết phụ hoàng, nhưng muốn danh chính ngôn thuận tạo phản cũng chỉ có cớ này, nếu không cho dù cuối cùng họ thắng, dân chúng cũng sẽ không ủng hộ.

"Phó Nguyên Dương, ngươi nếu dám động thủ, trẫm sẽ lập tức giết mẫu phi của ngươi cùng Úc Chính."

Sớm đoán được Phó Nguyên Thành sẽ lấy ông ngoại cùng mẫu phi ra uy hiếp, Phó Nguyên Dương đã chuẩn bị tâm lý. Muốn làm nghiệp lớn thế tất sẽ có người phải hy sinh, hắn chỉ có thể thực xin lỗi mẫu phi cùng ông ngoại, lúc trước hắn cũng muốn mang mẫu phi cùng ông ngoại đi, chỉ là họ không chịu.

Hắn định mở miệng thì cánh tay đột nhiên bị bắt lấy. Phó Nguyên Dương quay đầu thấy cữu cữu lắc đầu. Úc Bá Phi không có ý chí sắt đá, hai người một là tỷ tỷ, một là cha, hắn không thể làm lơ an nguy của hai người.

"Cữu cữu, đây là cơ hội cuối của chúng ta." Phó Nguyên Dương hít sâu một hơi, hắn cũng đâu muốn thấy cảnh tượng đó, nhưng tới nước này rồi, họ đã không có đường lui, chỉ có thể căng da đầu đi tiếp. Nếu cữu cữu không làm được, hắn nguyện ý làm thay, nói xong liền dứt ra.

Úc Bá Phi thống khổ nhắm mắt lại, họ xác thật đã không thể quay đầu lại, hắn muốn bảo hộ người nhà, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chịu chết, hoàn toàn đi ngược ước nguyện ban đầu.

Nếu có thể quay lại......

Chương 234: Tấn công

Đối mặt với đại quân của Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi, Quân Tử Thành chỉ có thể tử thủ. Chiến sự chạm vào là nổ, các thương nhân cho rằng không thể nhanh như vậy khi nghe hai bên đánh lên, khẩn trương chuyển hướng đến các cửa thành khác.

Úc Bá Phi mặc dù có tám vạn quân, nhưng không thể khá hỏng cả ba cửa thành, bởi vì một khi phân tán lực lượng, nếu viện quân của Phó Nguyên Thành đúng lúc tới, họ sẽ bị bao vây, cực kỳ bất lợi.

Nhưng binh lính lại không chịu mở cửa thành thả họ ra ngoài. Binh lính không thể xác định bên ngoài có mai phục hay không, nếu có, mở cửa thành tương đương 'mời' họ vào, đến lúc đó sẽ càng thêm hỗn loạn, thậm chí có khả năng bị người mưu đồ gây rối sấn hư mà nhập lợi dụng sơ hở.

Một đám người chen chúc ở hai cửa thành, cơ hồ không có chỗ đặt chân, ầm ĩ như cái chợ.

"Đông môn đang đánh giặc, Nam cùng Bắc môn lại không có quân đội mai phục bên ngoài, tại sao không cho chúng ta ra ngoài?"

"Chúng ta muốn ra khỏi thành, cho chúng ta ra ngoài."

"Phó Nguyên Thành vô năng, đại quân đánh tới cửa thành, hắn chỉ có thể tử thủ, người như vậy căn bản không xứng làm hoàng đế!"

......

Trong đám người đột nhiên vang lên một thanh âm như vậy, binh lính thủ thành tức khắc biến sắc. Họ muốn tìm người kia thì người đó đã biến mất, ở một góc khác vang lên những câu tương tự, liên tiếp.

Giọng họ rất lớn, cơ hồ tất cả mọi người đều nghe thấy. Một vài người bởi vì vẫn luôn không ra được, khi những lời này truyền tới tai điểm, sự tức giận như tìm được chỗ phát tiết, ngày càng nhiều người phụ họa.

Một tên lính nhất thời sốt ruột, đao trong tay lập tức vung về phía một thương nhân gần đó. Máu trào ra khỏi trán của hương nhân. Mọi người bị kích thích đến đỏ mắt, phẫn nộ không sợ chết xông đến cửa thành. Mọi chuyện lập tức trở nên hỗn loạn, bọn lính tức khắc hoảng loạn, nếu cửa thành bị phá, tất cả họ sẽ bị phạt.

Thấy vậy, một người giấu mình trong một góc vừa lòng cười, xoay người rời đi.

Khi binh lính sắp thủ không được, viện thủ rốt cuộc chạy tới, cấm vệ quân mặc giáp đỏ từ hai bên đường phố trào ra, lập tức vây quanh hiện trường.

Không bao lâu, tình huống cuối cùng được khống chế, nhưng bởi vì là thời kỳ phi thường, không có dư thừa nhân thủ cho nên bá tánh gây chuyện cuối cùng vẫn chạy thoát. Trong phạm vi mười mét cách cửa thành không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.

Một cửa thành khác cũng xảy ra tình huống tương tự, may mà đều được khống chế.

Cùng lúc đó, Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương đang cố gắng tốc chiến tốc thắng. Sinh hoạt vài thập niên ở Quân Tử Thành, họ biết rõ binh lính thủ thành có nhược điểm gì, nói trắng ra là an nhàn quá lâu, đã sớm mất đi nhuệ khí thấy chết không sờn.

Quân Tử Thành là hoàng thành, cơ bản không có khả năng sẽ phát sinh chiến tranh, chính suy nghĩ làm rất nhiều binh lính sơ sẩy rèn luyện, vừa thấy quân đội đông đúc dưới thành đã khiếp đảm.

Úc Bá Phi lợi dụng tâm lý này của họ. Sống ở biên quan nửa năm, đánh vài tháng với quân đội Dung Quốc, thuộc hạ binh lính của hắn cũng bị tôi luyện ra hình ra dáng.

Tám vạn đại quân đối chiến với quân đội vạn người của Quân Tử Thành, ba canh giờ sau, họ bắt đầu cảm thấy vô lực, hai bên đều có tử thương, cửa thành máu chảy thành sông, mọi người vẫn luôn sinh hoạt an nhàn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Màn đêm buông xuống, Úc Bá Phi thấy binh lính đã bắt đầu mệt mỏi, không thể không hạ lệnh nghỉ ngơi.

Không trung bị mây đen bao trùm, cơ hồ không thể thấy ngôi sao lập loè, giống như tâm tình bá tánh trong thành, đen nghìn nghịt một mảnh, đêm nay chú định là một đêm không tầm thường.

Hoàng cung, giờ Dần

Ngự thư phòng giờ này vẫn đèn đuốc sáng trưng. Phó Nguyên Thành chỉ cần tưởng tượng đến chiến sự đã lo lắng đến ngủ không yên, trong lòng cũng có cảm giác bất an.

Loại cảm giác khi thị vệ tiến vào thông báo rốt cuộc được chứng thực, "Hoàng Thượng, việc lớn không tốt, Đông môn mở!"

Phó Nguyên Thành tối sầm mặt, hắn cho rằngmình xuất hiện ảo giác, "Đông môn sao lại mở? Chẳng lẽ là Cung Phó thống lĩnh?"

Hắn chỉ có thể nghĩ đến Cung Vân trước tiên, lúc này Lưu Vân đang mang binh đi chặn đội quân đường thủy của Úc Bá Phi, cho nên hắn chỉ có thể giao trọng trách gác trụ cửa thành cho Cung Vân. Cung Vân từng là thủ hạ Úc Bá Phi, có khả năng vì tình vì nghĩa mà mở Đông môn.

Ngoài dự đoán, thị vệ lắc đầu phủ nhận, "Không phải Cung Phó thống lĩnh, là tên thương nhân mấy ngày trước báo tin phát hiện đội quân ở vùng ngoại ô. Thương đội của hắn tựa hồ trà trộn vào, đánh bất tỉnh vài tên lính rồi mở cửa thành. Hiện giờ, quân địch đã xông về phía hoàng cung."

Phó Nguyên Thành run run.

Chu Thành bùm một tiếng quỳ xuống, "Hoàng Thượng nhanh chạy, nhân lúc Tam hoàng tử còn chưa tới, chỉ cần Triệu tướng quân trở về, Hoàng Thượng có thể một lần nữa đoạt lại Quân Tử Thành."

Phó Nguyên Thành cơ hồ thở không nổi, hắn là người thừa kế danh chính ngôn thuận, hiện tại lại bị buộc đến không thể không rút khỏi Quân Tử Thành?

"Hoàng Thượng, không nhanh sẽ không kịp nữa."

Đúng như Chu Thành nói, chỉ cần Triệu Nghị trở về, hắn tùy thời có thể đoạt lại hoàng cung, không cần ở chỗ này vì sĩ diện nhất thời. Huống chi nếu rơi vào tay Phó Nguyên Dương, Phó Nguyên Dương tuyệt đối sẽ lấy mạng hắn trước tiên đề phòng hậu hoạn.

Mang theo vài vật quan trọng, Phó Nguyên Thành được thủ hạ cùng rất nhiều cấm vệ quân trung thành yểm hộ rút lui về hướng cửa hoàng cung.

Tốc độ của họ rất nhanh, nhưng Phó Nguyên Dương cũng không chậm. Cửa thành mở ra, hắn cùng Úc Bá Phi chia làm hai đường, hắn trực tiếp mang theo hai ba vạn đại quân chạy về phía hoàng cung, Úc Bá Phi mang theo số quân còn lại chống đỡ cấm vệ.

Hai bên chạm mặt trước cửa cung. Chu Thành không ngờ Phó Nguyên Dương lại nhanh như vậy, phía sau còn có mấy vạn đại quân, họ hiện tại chỉ có mấy ngàn người căn bản không phải đối thủ, lập tức lệnh cho cấm vệ đóng cửa hoàng cung.

Lúc họ chuẩn bị rút sang cửa khác, thanh âm kiêu ngạo của Phó Nguyên Dương từ bên ngoài vang lên.

"Phó Nguyên Thành, ngôi vị hoàng đế thuộc về bổn vương!"

Biết rõ những lời này là khiêu khích, Phó Nguyên Dương muốn giữ hắn lại, Phó Nguyên Thành vẫn tức giận nổi trận lôi đình. Nghĩ rằng chiếm được Quân Tử Thành là có phần thắng rất lớn, không ngờ Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi đã sớm có chuẩn bị. Đám ô hợp này lại có thể bức hắn không thể không tạm thời rời khỏi hoàng cung.

Cục tức này hắn không nuốt nổi.

"Hoàng Thượng!" Chu Thành thấy hắn âm tình bất định đứng tại chỗ, lo lắng gọi một tiếng.

"Phó Nguyên Dương, ngươi cho rằng ngươi hiện tại thành công sao?" Phó Nguyên Thành nhìn chằm chằm cửa cung đóng chặt, bình tĩnh trở lại, "Trẫm là trữ quân danh chính ngôn thuận, trên tay có chiếu thư truyền ngôi của phụ hoàng được Hoàng gia gia thừa nhận (*), ngươi thì sao? Tội danh mưu phản sẽ luôn đè trên đầu ngươi, sẽ không ai phục ngươi, Phó Vương phủ chỉ sợ cũng sẽ không thừa nhận một hoàng tử phản nghịch, ngươi cảm thấy có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế sao?"

Nghe vậy, Phó Nguyên Dương thoáng chốc trầm mặt, "Phó Vương phủ sao có thể làm khó được ta. Bổn vương đã sớm không vừa mắt lão đông tây kia. Bổn vương đăng cơ, đầu tiên sẽ làm thịt lão đông tây kia."

"Ha ha." Phó Nguyên Thành cười ra tiếng. "Phó Nguyên Dương a Phó Nguyên Dương, ngươi không khỏi quá tự cho là đúng, Phó Vô Thiên sẽ không ngồi xem mặc kệ, ngươi muốn đăng cơ xưng đế còn phải qua cửa của hắn."

Phó Nguyên Dương cười to, "Chê cười, hắn đã không có binh quyền, có thể làm gì ta. Giải quyết ngươi, bổn vương lập tức phái người đi san bằng Phó Vương phủ."

Tiếng nói vừa dứt, tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên từ phía sau. Phó Nguyên Dương biến sắc, quay đầu phát hiện đi đầu là cữu cữu mới thở nhẹ nhõm một hơi.

Hắn lại yên tâm quá sớm. Đằng sau đại quân của Úc Bá Phi có một đại quân khác, cầm đầu là Triệu Nghị cùng một vị tướng lãnh chưa bao giờ gặp.

Phó Nguyên Dương hoảng hốt. Hắn trước cũng thu được tin Triệu Nghị rời Quân Tử Thành tìm viện binh, cũng thành công, nhưng không thể về nhanh như vậy, nhanh nhất cũng phải chính Ngọ, sớm hơn ba bốn canh giờ, chẳng lẽ tình báo của họ sai lầm?

Sự thật trước mắt không cho hắn thời gian tự hỏi. Triệu Nghị mang đến vài vạn quân, mênh mông đứng ngoài cửa cung. Bá tánh bị dọa phải trốn trong nhà không dám ra.

Hai quân đối chọi, mùi thuốc súng tràn nhập.

Trong cung, Phó Nguyên Thành cảm thấy không đúng lập tức dẫn người đi lên tường thành. Từ trên nhìn xuống, Triệu Nghị xuất hiện trong tầm nhìn, đường phố đều bị phá hỏng. Mọi người vui sướng, đều có cảm giác được trọng sinh.

Triệu Nghị cũng thấy Phó Nguyên Thành đứng trên tường thành, lập tức la lớn: "Thần cứu giá chậm trễ, vọng Hoàng Thượng thứ tội!"

(*): Xin lỗi vì phá mood, tui chỉ buồn cười quá. Đọc lại dòng này, thứ duy nhất tui nghĩ đến là

Phó Nguyên Thành cầm chiếu thư, nói: 'Chiếu thư của trẫm là hàng thật giá thật, hàng Việt Nam chất lượng cao được chứng nhận ai-sô(ISO) 9001

Ôi mấy mục quảng cáo cũ cũ hồi trước lúc nào cũng có câu này!

Chương 235: Hoàng tước ở phía sau

Triệu Nghị đến ủng hộ sĩ khí. Đám người đang hoảng loạn lại lần nữa bốc cháy hy vọng, nhìn quân số, bên họ có vẻ nhiều hơn một chút.

Binh mã của Úc Bá Phi đã tổn thất khi công thành, hiện giờ chỉ còn trên dưới bảy vạn. Triệu Nghị mang tới tám vạn đại quân, tính cả mấy ngàn cấm vệ quân ở Quân Tử Thành thì đã có trên tám vạn, tuy không nhiều nhưng ít nhất có thể gia tăng phần thắng.

Phó Nguyên Thành lo lắng hai vạn binh còn lại của Phó Nguyên Dương sẽ chạy tới, lập tức lệnh cho Triệu Nghị bắt họ lại. Phó Nguyên Dương cũng không muốn kéo lâu, họ lo lắng Phó Nguyên Thành có hiệp nghị với Phó Vương phủ, bởi vì đến bây giờ vẫn không thấy Phó Vô Thiên, sợ họ có hậu chiêu.

Nháy mắt, hai bên liền đánh nhau rồi. Tiếng gào rống, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm phẫn nộ hòa vào nhau, máu chảy thành sông, bá tánh phụ cận đã sớm chạy hết.

Phụ cận hoàng cung ngày thường rất ít có người đi qua. Hai quân dây dưa cơ hồ giết đỏ cả mắt, một người tiếp một người ngã xuống, tiếng kêu rên cơ hồ vang vọng không trung xám xịt.

Không trung dần sáng, thái dương từ phía đông mọc lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa cung một mảnh huyết sắc, thi thể cùng máu tươi đầy đất. Hai quân không ngừng giơ đao trong tay, chém xuống là lấy đi một mạng người, trường đao đâm vào cổ, máu bắn lên mặt, binh lính không kịp lau, đao trong tay đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Thảm thiết không đủ để hình dung hình ảnh trước cửa cung. Cửa cung sớm bị mở ra, Phó Nguyên Thành cùng cấm vệ quân đã sớm lao tới. Cấm vệ quân đều là binh lính có tố chất được huấn luyện, lợi hại hơn binh của Úc Bá Phi một chút.

Nửa canh giờ sau, càng nhiều binh của Úc Bá Phi ngã xuống. Nhưng đến lúc này rồi, đã không còn ai so đo nhiều như vậy. Trong một mảnh hỗn loạn, Phó Nguyên Dương rút trường kiếm bên hông dữ tợn nhằm phía Phó Nguyên Thành.

"Hoàng Thượng cẩn thận!" Chu Thành thấy Phó Nguyên Dương sát khí đầy mình xông tới, lập tức kéo Phó Nguyên Thành hộ ở đằng sau, hơn nữa lớn tiếng cảnh báo.

Phó Nguyên Thành lại đẩy Chu Thành ra, nhặt thanh đao trên mặt đất tiếp chiêu.

'Choang' một tiếng, lưỡi dao va chạm phát ra tiếng vang mãnh liệt.

Hai huynh đệ đều hận đối phương không chết, xuống tay không chút lưu tình. Tuy là hoàng tử nhưng ngày thường họ cũng tập võ, đều biết võ công, đánh lên cũng ngang sức. Chỉ một hồi, hai người đã ra mấy chục chiêu.

Thái dương hoàn toàn lên, bốn phía chỉ còn lại tiếng chém tiếng giết.

Úc Bá Phi chém một người cấm vệ, máu bắn trên mặt hắn, thiếu chút nữa vào mắt, không cấm lui ra phía sau vài bước, trong tầm mắt đều là thi thể cùng máu tươi, bên tai ong ong giống như có thanh âm hỗn loạn gì, vẻ mặt hơi chút hoảng hốt.

Úc Bá Phi hất hất đầu, không phải giết quá nhiều rồi xuất hiện ảo giác chứ, cứ cảm thấy có tiếng bước chân chỉnh tề đang tới gần, từng đợt từng đợt, như quân đội chân chính được huấn luyện nghiêm khắc. Suy nghĩ vừa hiện lên, Úc Bá Phi bỗng trừng lớn mắt.

"Không......" Tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì thanh âm càng lúc càng lớn, giống như đang tiến về phía họ.

Úc Bá Phi đột nhiên quay đầu, không có một bóng người. Nhưng cuối con phố tiêu điều dần xuất hiện một đội quân mặc áo giáp đen, từng hàng chỉnh tề, toàn thân tản ra sát khí lạnh lẽo bức người, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sát phạt huyết tinh rèn luyện qua năm này tháng nọ. Đây mới là quân đội chân chính tắm máu chiến trường, hắn chỉ nhìn thấy ở đúng một nơi.

Đó chính là biên quan! Úc Bá Phi khó có thể tin nhìn phía trước. Khi nhìn rõ tướng lãnh, hắn chỉ còn lại một suy nghĩ, quân đội biên quan tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hắc giáp quân xuất hiện làm các binh lính giết đỏ cả mắt rồi đều bình tĩnh lại, bắt đầu không biết làm sao. Họ không rõ tại sao có thêm một đội quân xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia bất an cùng sợ hãi.

Hắc giáp quân nhanh chóng vây quanh họ, trong miệng phát ra tiếng quát chỉnh tề, thanh âm cực lớn làm không khí như xuất hiện gợn sóng. Binh lính bị khí thế của họ làm kinh sợ, không biết làm sao đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt.

Đột nhiên xuất hiện thế lực thứ ba, họ phải làm thế nào đây?

Dẫn đầu có hai tướng lãnh, một người trong đó là Mã tướng quân trấn thủ biên quan. Úc Bá Phi ở biên quan sinh hoạt hơn nửa năm, rất quen thuộc vị Mã tướng quân này. Còn người kia, hắn không biết, chỉ cảm thấy quen mắt mà thôi.

"Việt Thất?" Đúng lúc này, Phó Nguyên Thành khó có thể tin hô lên.

Nghe vậy, Úc Bá Phi biến sắc, hắn nhớ ra rồi, người này hắn đã gặp một lần, chỉ là lúc ấy không nhìn kỹ nên ấn tượng không sâu. Nhưng đây không phải chính yếu, bởi vì Việt Thất là thủ hạ của Phó Vô Thiên.

Hắn nếu xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là do Phó Vô Thiên?

Lúc này, đội quân hắc giáp đột nhiên từ giữa tách ra một lối đi rộng đủ cho ba bốn người sóng vai đi qua, phía cuối đường có ba người cưỡi ngựa. Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên, trong thế giới tĩnh lặng phi thường rõ ràng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên ba người, đặc biệt là người đi giữa. Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sắc bén, một thân khí thế nghiêm nghị bức người, liếc mắt qua nhìn hắn, rồi rốt cuộc không thể rời mắt. (Himeko: hứ, làm màu.)

Thấy hắn, mấy người Phó Nguyên Thành đều xanh mét. Hắn chính là Phó Vô Thiên tạm thời bị mọi người quên, hiện giờ lại xuất hiện rất phong độ, còn mang theo một đội quân hắc giáp tính sơ không dưới mười vạn, có cảm giác họ đều bị Phó Vô Thiên tính kế.

Hắc mã dừng lại trước họ không xa, trên mặt đất là máu đỏ chói mắt. Ngửi thấy mùi máu nồng đậm, hắc mã tựa hồ cũng bực bội đá đá chân.

Mọi người nhìn mặt Phó Vô Thiên mặt không biểu cảm lại bá khí trắc lậu, không dám thở mạnh.

"Thật là náo nhiệt, sao không tiếp tục?" Phó Vô Thiên từ trên cao nhìn xuống nhìn, lời nói lãnh khốc vô tình lập tức truyền tới tai mọi người, ngữ khí không phập phồng lại nghe ra một tia hài hước.

Phó Nguyên Thành cảm thấy hắn bị Phó Vô Thiên hung hăng tát một cái, trên mặt đã sớm không còn ánh sáng, ánh mắt Phó Vô Thiên làm hắn cảm thấy mình giống con hát.

"Vô Thiên đường đệ tới vừa lúc, mau bắt phản tặc Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi." Phó Nguyên Thành không nghĩ ngay lúc này phân rõ giới hạn với Phó Vô Thiên, hiện tại hắn vẫn cần Phó Vô Thiên hỗ trợ xử lý Phó Nguyên Dương, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi lập tức nắm chặt tay, trên mặt xuất hiện một tia không cam lòng, họ thật vất vả đi đến bước này, thắng lợi đã ở trước mắt, Phó Vô Thiên xuất hiện đánh vỡ kế hoạch của họ.

Phó Vô Thiên lại không làm theo lời Phó Nguyên Thành.Hoàng cung yên tĩnh chỉ có tiếng gió gào thét bên tai, còn có tiếng tim đập không ngừng ngày càng rõ.

Sắc mặt Phó Nguyên Thành ngày càng khó coi. Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi như lại thấy được ánh sáng hy vọng, trong mắt một lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa.

Phó Nguyên Dương lập tức đứng ra nói: "Vô Thiên, ngươi không cần tin tưởng Phó Nguyên Thành. Chiếu thư truyền ngôi là giả, là Phó Nguyên Thành làm giả. Thời gian hắn giúp phụ hoàng xử lý triều chính, hắn có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng, có ngọc tỉ và bắt chước nét chữ dễ như trở bàn tay. Cái chết của phụ hoàng, ta hoài nghi cũng là do hắn. Người như vậy căn bản không xứng làm hoàng đế."

"Hừ, trẫm không xứng, chẳng lẽ đồ phản tặc ngươi xứng sao? Đó chỉ là cái cớ của ngươi mà thôi." Phó Nguyên Thành cười lạnh phản bác.

Hai người ngươi một câu ta một câu phản bác, đều hy vọng có thể kéo Phó Vô Thiên về phía mình, lại đều không nghĩ tới, nếu Phó Vô Thiên không giúp ai thì sao?

Một lát sau, hai người mới đồng thời nhìn lại Phó Vô Thiên.

Phó Nguyên Thành khá thấp thỏm, bởi vì hành động của Phó Vô Thiên hắn một chút cũng không hiểu được, có thể nghĩ, Phó Vô Thiên căn bản không tính hợp tác với hắn, cho nên hắn sờ không rõ người này rốt cuộc nghĩ cái gì.

Phó Vô Thiên đảo mắt qua hai người, cuối cùng dừng trên Úc Bá Phi, khóe miệng giơ lên độ cung tàn khốc, "Dám có gan tạo phản thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả. Bổn vương thân là Đại Á chiến thần, tuyệt không nuông chiều loại người này, bắt lấy Úc Bá Phi."

Úc Bá Phi biến sắc.

Lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, "Mạt tướng tuân mệnh."

Úc Bá Phi ngẩng đầu, nhìn nam nhân đi ra từ đội quân hắc giáp, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đến giờ phút này hắn còn cái gì không rõ.

Người mà hắn luôn cảm thấy không có khả năng phản bội từ ban đầu đã không phải người của hắn. Cái gọi là trung thành và tận tâm chưa bao giờ dành cho hắn, hắn vậy mà luôn buồn cười cho rằng Cung Vân là thủ hạ của hắn.

Không sai, người này chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Cung Vân, người mà ngay cả Phó Nguyên Thành đều đã từng tin tưởng.

Sau khi Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương xông vào Quân Tử Thành, chính Cung Vân đã mở cửa thành cho hắc giáp quân tiến quân thần tốc.

Himeko: Surprise~~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro