Ngoại truyện mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Xoài

Chỉnh sửa : Yên Hy

Sau khi vượt qua vạch đích, Alan cũng không lập tức thả chậm tốc độ.

Nó dường như mất kiểm soát và tiếp tục phi nước đại trên đường đua như tia chớp, thân hình cường tráng, bờm tung bay, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dường như phát sáng, thể hiện trạng thái hoàn mỹ nhất.

Mà thanh niên trên lưng ngựa cũng đồng dạng bắt mắt như vậy.

Ánh nắng phản chiếu khuôn mặt tinh xảo và ánh mắt kiên nghị của cậu, khi ngựa phi nước đại, thanh niên hạ thấp thân trên, dùng chân dẫm chắc vào bàn đạp, phần thân dưới bày ra trạng thái nửa đứng, áo choàng phần phật trong gió, tư thế mười phần anh tuấn hào sảng.

Hình ảnh chấn động này đọng lại trong lòng tất cả những người chứng kiến.

Trải qua trận thi đấu này, Alan chứng minh được mình là con ngựa đua nhanh nhất câu lạc bộ, thắng được tôn nghiêm và sự kiêu ngạo cho bản thân.

Sau khi chạy thêm nửa vòng nữa, Alan dưới sự điều khiển của Thẩm Ngôn giảm tốc độ, quay người trở lại vạch đích để hội họp cùng Hạ Văn Xuyên.

Lúc này Neil giơ tay lau mặt, đã hưng phấn đến không nói nên lời.

Tuy rằng thanh niên xinh đẹp này không phù hợp với điều kiện của người cưỡi ngựa, bởi vì người cưỡi ngựa chuyên nghiệp để giảm bớt phụ trọng cùng lực cản cho ngựa mà chiều cao thường sẽ chỉ dao động ở mức 160-170cm cùng với bảo trì thể trọng chỉ dưới 55kg. Nhưng là, ai để ý đâu?

Thanh niên tên Thẩm Ngôn này đã phát huy được tiềm lực của Alen, so với kỵ thủ chuyên nghiệp hắn mới về còn muốn xuất sắc hơn.

Chưa từng có một ai có thể khiến con ngựa thuần huyết kiêu ngạo này chạy nhanh đến như vậy, này quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Chờ đến khi Thẩm Ngôn động tác lưu loát xoay người xuống ngựa, Neil lập tức đi tới, mặt mày đầy vẻ kích động mà dò hỏi: "Xin hỏi cậu đã làm như thế nào vậy? Làm cách nào mà Alan có thể đạt được tốc độ này?"

"Trước kia tuy rằng có một kỵ thủ ở chung với nó khá tốt, lại chưa từng có thể đạt được thành tích như vậy, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt."

Vị thân sĩ người E quốc này kích động mà nói năng mất kiểm soát: "Dựa theo tốc độ vừa rồi của Alan, tôi dám cam đoan có ít nhất 80% trở lên nắm chắc cơ hội thắng lợi, ít nhất!"

Thẩm Ngôn dùng đôi tay đang mang bao tay khẽ vuốt bờm lông bóng loáng của Alan, khiến nó thoải mái mà hất hất đầu, quay đều dùng cặp mắt to trong láy nhìn cậu, như là muốn đem bộ dáng của cậu nhớ kỹ: "Kỳ thật tôi cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, nếu phải dùng một hai lời mà nói...."

Cậu cùng con bảo mã thuần huyết này nhìn nhau vài giây, mắt tím hơi cong: "Đó chính là hoàn toàn tin tưởng nó, kích thích ý chiến đấu của nó sau đó buông tay để nó dốc toàn lực."

"Không cần can thiệp quá nhiều, bởi vì khát vọng chiến thắng cuả Alan còn mãnh liệt hơn bất kỳ ai."

Tựa như từ sách xưa đã nói, ngựa là một loài động vật rất có linh tính.

Nó có ý nghĩa cùng kiêu ngạo của riêng mình, điều kỵ thủ cần phải làm là cùng nó phối hợp, thích ứng với tiết tấu nhanh của nó, nắm chắc thời cơ trên sâu đua, cùng nhau dành được thắng lợi.

Neil tán thưởng vỗ tay.

Ông ta rốt cuộc hiểu được Alan vì sao lại thích thanh niên này, bởi vì đối phương hiểu nó.

Đây là cực kỳ hiếm thấy.

Rất nhiều kỵ thủ cố gắng luyện tập thật lâu lại vẫn không tìm được con ngựa phù hợp.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ông ta nhất định sẽ cảm thấy người nói ra những lời này là một vị cao thủ với kỹ thuật cao siêu mà không một người vừa mới chỉ tiếp xúc được một ngày.

Thời gian kế tiếp, Thẩm Ngôn lại thi đấu thêm một cuộc đua cự ly trung và dài là 2800m.

Này đối với dòng ngựa thuần huyết mạnh về tốc độ mà nói, là khiêu chiến không nhỏ.

Nhưng gen mẹ xuất sắc đã được truyền lại cho Alan, cho phép nó sở hữu tốc độ cực cao đồng thời thừa hưởng một sức chịu đựng nhất định.

Khi về đến chặng cuối cùng, Alan tăng tốc như một mũi tên tuột khỏi dây, lao qua sân như một ngọn lửa đang bùng cháy khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phải kinh ngạc.

Cuối cùng, nó lấy khoảng cách vượt qua Jacky gần 20m dành được thắng lợi, đặt một dấu chấm viên mãn cho cuộc thi đấu ngày hôm nay.

Alen hoàn thành thi đấu thì hơi thở cũng đã thô nặng do tiêu hao thể lực quá lớn, được huấn luyện viên dắt về chuồng ngựa nghỉ ngơi.

Jacky cũng bị giao cho huấn luyện viên.

"Có mệt không?" Hạ Văn Xuyên bước tới phía Thẩm Ngôn, động tác tự nhiên mà giúp cậu cởi mũ bảo hộ.

"Có một chút." Thanh niên ngước mắt lên nhìn hắn, khuôn mặt tinh xảo bị phủ một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp hơi dồn dập.

Cưỡi ngựa là bộ môn thể thao tiêu hao thể lực hạng nhất, đặc biệt là phải khống chế ngựa như thế này.

Để duy trì tốc độ và thăng bằng, các cơ luôn ở trạng thái nửa căng, eo, bụng và chân liên tục phải vận động và phải luôn chú ý phối hợp với ngựa, mệt hơn nhiều so với các môn thể thao khác.

"Nhưng mà rất vui." Đôi mắt tím của Thẩm Ngôn cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, "Cảm ơn anh đã đưa em đi cưỡi ngựa. Hôm nay rất vui."

"Ừm, anh cũng thấy vậy."

Người đàn ông cụp mắt xuống, nắm lấy đầu ngón tay ấm áp của thanh niên, ánh mắt sâu thẳm kiên định nhìn cậu, trầm giọng nói: "Chỉ cần ở bên cạnh em, tôi đều sẽ... rất vui vẻ."

【 a a a a a ——】

【 Hạ tổng đang tỏ tình hỏ? Đúng không?! 】

【 yes! Tuyệt đối là yes!! 】

【 mẹ ơi con mún xỉu, cấp cứu cấp cứu!】

【Hạ tổng cao lãnh cấm dục vậy mà lại nói loại lời này, cứu mạng a, tui chịu hỏng nổi.】

【 ngọt đến mức tui bị tiểu đường luôn rùi! 】

Nụ cười trên môi Thẩm Ngôn càng lúc càng rạng rỡ, đôi mắt tím xinh đẹp như chứa ngàn vì sao, lấp lánh chói lòa.

Không khí tràn ngập bong bóng tình yêu, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Hạ Vấn Xuyên chen những ngón tay khớp xương rõ ràng của mình vào trong những ngón tay của chàng trai trẻ, dùng mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, khiến chúng không thể tách rời.

Lòng bàn tay hơi đẫm mồ hôi và nhịp tim cuồng nhiệt đan xen vào nhau, biểu thị tâm trạng của họ lúc này.

Khi hai người đi vào phòng tắm, nhiếp ảnh gia tự nhiên là bị chặn ngoài cửa.

Lần này tiêu tốn thời gian thật dài, qua gần một giờ bọn họ mới ra, làn đạn đã sắp điên rồi.

【 áu áu áu, có phải hay không hai người đã....? 】

【 sẽ kh-không nhanh như vậy. 】

【 hehehe, tui thấy năng lượng của Hạ tổng được phết nghen 】

【 không có khả năng là làm ở đây đâu, bên ngoài còn không ít nhân viên và nhiếp ảnh gia đang công tác. Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, sau khi về thì hong biết nha :> hé hé hé】

【 làn đạn đúng là không còn tí liêm sỉ nào 】

Nhưng mà bọn họ thực sự không làm gì cả.

Phòng vệ sinh của câu lạc bộ cưỡi ngựa là phòng cá nhân, rất riêng tư và không làm phiền lẫn nhau.

Sau khi Thẩm Ngôn tắm nước nóng, sấy tóc và chuẩn bị thay quần áo, cậu phát hiện một phần đùi và bắp chân trong của mình rất đỏ, thậm chí còn ẩn ẩn tơ máu, thoạt nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng.

Mặc dù quần ống túm được làm bằng silicone chống trượt và chống mài mòn, nhưng tốc độ của Alan nhanh hơn nhiều so với ngựa bình thường, lực ma sát càng nhanh mạnh hơn, hơn nữa làn da của thanh niên tương đối mỏng manh, dẫn đến tình huống này.

Thẩm Ngôn dùng ngón tay đè lên cẳng chân phiếm hồng, có chút đau đớn, bất quá không đến nỗi không chịu được.

Chờ đến buổi tối bôi chút thuốc là được.

Ngay khi cậu đang chậm rãi mặc quần vào, vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng ngoài cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói người đàn ông: "Tôi mang thuốc đến cho em."

"Ừm, đợi em một chút." Thẩm Ngôn mặc chiếc áo ngủ vừa cởi ra rồi bước tới mở cửa.

Trên người cậu còn mang theo hơi nước chưa khô, da thịt thấm nước càng trở nên oánh nhuận trắng trẻo.

Một đôi chân trần với cơ bắp cân đối lộ ra dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình, trắng trẻo đến mức như phát sáng dưới ánh đèn, khiến màu đỏ càng dễ thấy.

"Có đau không?" Hạ Văn Xuyên nhìn đùi cậu mà nhăn mày, so với Thẩm Ngôn còn muốn lo lắng hơn.

"Không sao, có chút khó chịu khi mặc quần bó thôi."

"Tôi giúp em sơ cứu một chút."

Cánh cửa đóng lại, người đàn ông nắm lấy tay chàng trai trẻ để cậu ngồi trên ghế, anh ta nửa quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không để ý đến chiếc quần tây được cắt may tinh xảo của mình đã lấm lem những nếp nhăn và bụi bẩn, những ngón tay thon dài nắm lấy mắt cá chân thon thả của người kia, cẩn thận kiểm tra vết thương thật kỹ.

"Trầy da, hơn nữa cẳng chân có chút sưng, cần phải chườm lạnh một chút."

Hai tai Thẩm Ngôn hơi đỏ lên, cậu cảm thấy bàn tay lạnh của người kia dường như mang theo nhiệt độ, vùng da ở mắt cá chân như bị bỏng, khi chạm vào đặc biệt nóng bỏng, khiến cậu vô thức muốn lùi lại.

"Thật xin lỗi, tôi nắm chặt quá à?" Hạ Văn Xuyên hơi ngước mắt nhìn cậu, đôi mày lạnh lùng hết sức nhu hòa.

Những ngón tay với khớp xương rõ ràng tận lực thả lỏng, nhẹ nhàng mà nắm lấy mắt cá chân đối phương.

Thẩm Ngôn không động đậy nữa, tim không tự chủ được đập nhanh vài phần.

Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu và Hạ Vấn Xuyên đã làm chuyện này không chỉ một lần, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút căng thẳng.

Hạ Văn Xuyên chuẩn bị rất đầy đủ, mang theo toàn bộ hòm thuốc lại đây.

Hắn quấn hai lớp khăn tắm xung quanh túi nước đá, chậm rãi áp sát vào bắp chân hơi sưng tấy của thanh niên: "Kiên nhẫn một chút, hơi lạnh."

"Ừm."

Một giây tiếp theo, Thẩm Ngôn cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy mình, bắp chân theo phản xạ nảy lên và được bàn tay của hắn nhẹ nhàng giữ lại.

Tay đối phương thật ấm áp, khối băng lại rất lạnh, nóng lạnh đan xen mang đến cảm giác đặc biệt rõ ràng, nhưng tổng thể mà nói lại rất thoải mái.

Chườm lạnh xong lại bôi thuốc, cảm giác đau đớn cơ bản đã gần hết, thoạt nhìn đã tốt rất nhiều.

Hạ Văn Xuyên buông mắt cá chân mảnh khảnh của thanh niên xuống, đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại cảm xúc tinh tế cùng độ ấm của da thịt đối phương.

Thẩm Ngôn giật giật cẳng chân, quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều, "Cảm ơn."

Bởi vì tư thế vừa rồi, áo choàng tắm của hắn đã trượt xuống đùi, lộ ra mép chiếc quần đùi đen và đôi chân dài thẳng tắp, những đường cơ rất đẹp, màu da trắng như mỡ cừu, cũng khiến cho Hạ Văn Xuyên nhìn thấy vết thương đỏ thẫm trên đùi trong non mịn.

"Đùi bị trầy da rồi... Cần phải xử lý một chút." Nam nhân thực mau dời đi ánh mắt, hầu kết lăn lăn, giọng nói lạnh lẽo mang theo vài phần khàn khàn.

"... Ừm." Thẩm Ngôn hít sâu một hơi, cảm giác mặt có chút nóng lên.

Áo choàng tắm của chàng trai được ép lỏng lẻo bên dưới, đôi chân dài dang ra, Hà Văn Xuyên quỳ xuống ngồi giữa hai chân đối phương, đầu cúi xuống, tư thế có chút xấu hổ.

Thuốc mỡ lạnh đi kèm với long bàn tay mang theo vết chai mỏng xoa bóp theo vòng tròn ở đùi trong, làn da ở đó rất mỏng manh, cảm giác ngứa ran và hơi mát không ngừng đan xen, truyền tải rõ ràng đến đại não.

Cơ đùi thỉnh thoảng co giật nhạy cảm, Thẩm Ngôn duỗi thẳng ngón chân, không khỏi thở dốc nhẹ.

Hạ Vấn Xuyên cử động, cơ bắp trong nháy mắt căng thẳng, hơi thở trở nên có chút lộn xộn.

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào vùng da bị bầm tím.

"...Được rồi." Người đàn ông thu hồi những ngón tay còn sót lại thuốc mỡ, cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, giơ tay kéo lại cà vạt: "Tôi mang theo bộ quần áo thể thao rộng rãi, em mặc vào trước đi."

Nói xong hắn liền vội vàng rời đi.

Hiện tại hắn cần hoàn toàn bình tĩnh một chút.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Thẩm Ngôn buộc dây áo choàng tắm, không khỏi nhếch lên khóe môi.

Cái này không phải là Hạ Văn Xuyên tự đào hố cho mình sao, nếu ở tinh tế thì bây giờ bọn họ đã ở trên giường rồi.

Chẳng qua, cậu rất thích cảm giác ở đây.

Cậu đặc biệt thích hoàn cảnh của trái đất cổ, những trải nghiệm mới lạ khác nhau và các cuộc hẹn hò với Hạ Văn Xuyên.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện: "Ký chủ, ngài đã tìm được 'mấu chốt' để phá giải rồi sao?"

Nó chỉ sợ Nguyên soái và Thống lĩnh đã quen ở đây, không muốn quay về.

Thẩm Ngôn trầm ngâm suy nghĩ về những tương tác của họ trong tuần này.

Nếu nói Lục Vân Thiên cùng Thiệu Tinh Lan là 'mấu chốt' nhưng bọn họ lại trước sau không có xuất hiện.

Đương nhiên, có Hạ Văn Xuyên ở đây, bọn họ sẽ không thật sự xuất hiện, dù sao linh thể đã hoàn toàn dung hợp, nhưng... nếu đối phương muốn, bọn họ có thể giả mạo.

Nhưng sự thật là "bạn trai cũ" của cậu có ý thức tồn tại rất yếu, thậm chí chủ đề về họ cũng chỉ giới hạn ở tiêu đề "Ngôn Ngôn".

Vì vậy, Thẩm Ngôn cảm thấy hai điều này không phải là mấu chốt, hoặc chỉ là một phần của vấn đề.

Còn mặt nguyên nhân khác——

Vì cái gì mà bây giờ cậu lại là 20 tuổi?

Tại sao phải xây dựng một không gian ý thức đòi hỏi một kho kiến ​​thức khổng lồ như vậy?

Có lẽ, đây chính là mấu chốt.

Thẩm Ngôn cười nhạt: "Tôi đại khái biết rồi."

Hệ thống vui vẻ nói: "Ký chủ hiệu suất cao như vậy, chúng ta có thể sớm quay về được không?"

Thẩm Ngôn nhìn bộ quần áo cưỡi ngựa bên cạnh: "Chà, sẽ sớm thôi."

Thời gian quý giá, cậu sẽ càng thêm quý trọng thời gian còn lại.

*

Trước khi Thẩm Ngôn rời câu lạc bộ, cậu đã đến chào tạm biệt Alan.

Lúc này Alan đã được người huấn luyện ngựa chải chuốt gọn gàng, bộ lông vừa được chải bóng loáng khiến người ta muốn chạm vào.

Ngay khi con ngựa thuần chủng cao lớn soái khí nhìn thấy Thẩm Ngôn, nó hưng phấn đi tới đi lui, hý lên vui vẻ rồi thò đầu ra khỏi lan can cọ vào người cậu, thể hiện sự thân mật.

Thẩm Ngôn chạm vào bộ lông mượt mà của nó bằng những đầu ngón tay trắng như ngọc và cho nó ăn hai củ cà rốt.

Neil cảm thán: "Alan rất thích cậu đấy, về sau thường xuyên đến đây thăm nó nhé."

Khi quay đầu lại, anh phát hiện sắc mặt Hạ Văn Xuyên rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía con ngựa tràn ngập sự lạnh lùng, giọng nói cũng rất bình tĩnh: "Gần đây tôi rất bận."

Neil: ?

Ngài buổi sáng không phải còn nói —— sẽ thường xuyên mang bạn tới đây chơi sao?

【 ha ha ha ha, tui cười chết. 】

【 không phải đâu, không phải đâu, Hạ tổng ăn dấm của một con ngựa hả, hớt cứu hớt cứu. 】

【Đại lão xứng danh Dấm vương thành phố S】

【 đậu mòe, chuẩn cmn xác. 】

【 như thế nào cảm giác có chút đáng yêu 】

Khi Thẩm Ngôn chuẩn bị rời đi, con ngựa đầu đàn đã cắn vào tay áo cậu không chịu buông ra, tỏ rõ không muốn cậu rời đi.

"Ngày mai tao lại đến thăm mày."

Thanh niên vuốt ve cổ ngựa một cách trìu mến, Alan dường như hiểu ra, buông quần áo của cậu ra.

Hạ Vấn Xuyên đi lên đón Thẩm Ngôn, nắm chặt cổ tay của cậu, dùng giọng lạnh lùng nhưng dịu dàng khó tả nói: "Ngày mai anh sẽ đi cùng em."

Đôi mắt tím của thanh niên hơi cong lên: "Được."

【 Hạ tổng, ngài không phải nói là... Gần đây rất bận sao? 】

【 đại lão ở trước mặt Ngôn Ngôn hoàn toàn không có tí nguyên tắc nào hớt á. 】

【 a, hóa ra đại lão vậy mà lại là người như vậy!!!】

【 ngày mai là thứ hai... Nhưng là, này cùng Hạ tổng có quan hệ gì? 】

【 làm ông chủ chính là có thể muốn làm gì thì làm. 】

【 tui cực cực khổ khổ dọn gạch, hai ngừi lại đi hẹn hò? Hừ, cắt hết cảnh yêu đương đi cho tui, bằng không liền phải nhận lấy sự phẫn nộ người làm công!!! 】

Hai người đến một nhà hàng Trung để dùng bữa tối ngon miệng, trở về biệt thự sau khi màn đêm buông xuống.

Bọn họ là những người trở về cuối cùng.

Thường Du và Lâm Thừa Hiên là những người đầu tiên, họ đến khu trò chơi điện tử trong thành phố và đến nơi vào khoảng một giờ.

Nhóm Lục Từ và Bạch Nhược Hàn chơi đến khoảng ba giờ chiều, buổi sáng trượt tuyết, buổi chiều bắn cung, sau đó đi uống trà chiều và mang về một ít đồ tráng miệng.

Hạ Văn Xuyên cùng Thẩm Ngôn thẳng đến 8 giờ rưỡi mới trở lại biệt thự.

Vừa vào cửa, bốn người ngồi trên sô pha đều đưa mắt qua, nhìn hai người đang có tâm trạng vui vẻ với vẻ mặt khác nhau.

Sắc mặt của Lục Từ và Thường Du hiển nhiên không đẹp mắt, Lâm Thừa Hiên liếc nhìn bọn họ, cúi đầu, tựa như không để ý; Bạch Nhược Hàn vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Ngôn, không biết cậu ta đang suy nghĩ gì.

【 Phew, cuối cùng cũng quay lại rồi.】

【 bọn họ đã ngồi sô pha đợi hơn một giờ rồi, xấu hổ quá đi. 】

【 Nhóm của Úc thần trông không giống như đang hẹn hò chút nào, may mắn thay, anh Lâm tự mình chơi đến rất high.】

【Haizz, thiệt là mong anh Từ và Bạch Nhược Hàm thành một đôi. Đáng tiếc anh Từ biểu hiện lịch sự quá, hình như không có khả năng í.】

【 Hạ tổng cùng Ngôn Ngôn đi cưỡi ngựa, ai chưa xem thì mau xem đi! Cặp đôi này vừa đẹp đôi lại vừa ngọt ngào í, toàn bộ hành trình tui đều thét chói tai. 】

Lục Từ nhìn về phía Thẩm Ngôn, lên tiếng hỏi trước: "Hai người chơi thế nào?"

Thẩm Ngôn cười: "Rất vui, bọn tôi đã đến câu lạc bộ cưỡi ngựa."

Lục Từ ngồi thẳng dậy: "Liên minh hiệp sĩ HJ?"

Hạ Văn Xuyên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ừm."

Bạch Nhược Hàm cùng Lâm Thừa Hiên cũng dời mắt lại đây.

Vì điều kiện thuận lợi, họ bắt đầu học cưỡi ngựa từ khi mới 5-6 tuổi, nhưng không thuộc cùng một câu lạc bộ.

Trong câu lạc bộ, một số người theo đuổi tốc độ, nhưng môn cưỡi ngựa cũng có môn nhảy, chạy việt dã và trang phục,...

Lục Từ nhìn hai người ngồi cạnh nhau, cố gắng bỏ qua nỗi buồn trong lòng, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Ngôn: "Tôi cũng là thành viên của HJ, trước đó tôi đã giao phó cho ông chủ của họ, Neil, tìm một con ngựa đực để nhân giống, nhưng đáng tiếc sinh được hai con ngựa thuần huyết đều không quá xuất sắc."

Nhiều con ngựa đã giành được nhiều chức vô địch sẽ được nuôi thành ngựa giống sau khi nghỉ hưu, chúng có thể được nhân giống tới hơn 100 lần một năm và mỗi lần chúng tính phí hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu.

Có thể nói, mỗi con ngựa giống xuất chúng đều là một cỗ máy kiếm tiền, nhiều nhất có thể mang lại lợi nhuận hàng trăm triệu cho chủ trang trại ngựa.

Nhưng gen di truyền cũng phải nhìn mặt.

Trong số năm đến sáu trăm con mà họ để lại, chỉ những con tốt nhất mới có thể trở thành những con ngựa đua hàng đầu, và nếu may mắn, nhà vô địch tiếp theo có thể xuất hiện.

Lục Từ: "Con ngựa tốt nhất trong Câu lạc bộ HJ là một con ngựa thuần chủng tên là Alan, nhưng nó đã được huấn luyện và được cho là đang chuẩn bị cho các cuộc thi cấp một quốc tế. Các cậu đến đó có thấy nó không?"

Thẩm Ngôn gật đầu: "Gặp được rồi."

【 không chỉ có thấy rồi, còn cưỡi rồi. 】

【 Tôi thực sự muốn biết phản ứng của những vị khách này sau khi xem chương trình được phát sóng.】

【 Ngôn Ngôn thật sự quá soái, cảm giác bọn họ đều sẽ yêu Ngôn Ngôn! 】

Hiển nhiên, đạo diễn tổ cũng muốn khiến cho chương trình này hot thêm hot.

Vì vậy, tin nhắn thú vị tối nay đã được đổi thành: Mỗi khách mời có thể chọn clip hẹn hò của khách mời khác để xem.

Đoạn clip chỉ dài khoảng một phút nhưng đều là những đoạn highlight đã qua chỉnh sửa.

Để bão táp tới càng mãnh liệt chút đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro