Chương 24 - 27: Thái tử làm chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Thái tử làm chứng (1)

Một loại là tu võ bình thường, người có tư chất niệm lực cấp 1, cấp 2 thường sẽ tu luyện loại này. Tối đa, có thể tu luyện thành cao thủ võ lâm. Sau đó bọn họ có thể làm việc như một võ sĩ, bảo tiêu hoặc là thị vệ. Trên đại lục Thiên Tứ, bọn họ chiếm đại đa số người.

Còn có một loại là tu thuật, người tu luyện phải có tư chất niệm lực phải từ cấp 3 trở lên.

Những tu luyện giả loại này có tiềm năng phát triển lớn nhất và hệ thống phân loại cũng phức tạp nhất.

Chia thành ba loại: Thiên, Địa, Nhân*. Mỗi một loại được phân thành 10 cấp. Phần lớn những người có thể tu luyện tu thuật, đều mất ăn mất ngủ tu luyện cả đời. Người tu luyện cao nhất là đến cấp 10 thì rốt cuộc dừng bước, không thể đột phá thêm nữa.

Rất ít người, có thể đột phá 'Nhân' Giai và tiến vào 'Địa' Giai, trở thành thiên tài trong thiên tài. Số lượng những người này cực nhỏ, hơn nữa mỗi người đều là một thế hệ tông sư. Mỗi một hành động của bọn họ đều quyết định sự hưng thịnh hay suy tàn của một môn phái.

Đối với 'Thiên' Giai, lại là cảnh giới trong truyền thuyết, đồn đãi nói rằng vị Đế Tôn kia cũng đã tu luyện tới.

Nhưng hiện tại, chưa từng có sinh vật nào tồn tại trên đại lục Thiên Tứ nhìn thấy hắn ra tay.

Hoặc là người từng gặp qua hắn ra tay, sớm đã biến mất trên đại lục này.

Tư chất niệm lực được chia thành 10 cấp, tư chất càng cao, thuật pháp tu luyện cũng càng cao, cũng càng làm ít công to.

Trên đại lục Thiên Tứ, đa số người đều có tư chất niệm lực cấp 1, cấp 2. Một tỷ lệ nhỏ có tư chất niệm lực 3, cấp 4. Những người đạt đến cấp 5 chính là những thiên tài cực kỳ khan hiếm, là đối tượng được các phái tranh đoạt.

Mà vị thái tử Quý Vân Hoàng, tư chất niệm lực của hắn đạt tới cấp 6!

Lúc tuổi còn nhỏ đã tu luyện đạt tới Địa Giai cấp 3, trở thành kiêu ngạo của Trường Không Quốc.

Không lâu sau khi tư chất hắn được trắc nghiệm ra, lão hoàng đế đã chiêu cáo thiên hạ lập hắn làm Thái tử. Tuổi còn nhỏ đã được thủ tịch môn phái lớn và thần bí nhất thiên hạ Nhật Nguyệt Môn (日月门) thu nhận làm đại đệ tử bổn môn, trở thành đồ tôn Đế Tôn dòng chính, được dốc lòng bồi dưỡng.

Tuy rằng hắn là Thái tử, nhưng không thường xuyên ở trong cung, phần lớn thời gian là tu luyện trong Nhật Nguyệt Môn. Nhưng mánh khoé thông thiên, trong Trường Không quốc phát sinh sự tình lớn lớn bé bé đều không thoát khỏi tai mắt hắn --

Thông minh, quả cảm, quyết đoán, tâm cơ, mỗi khía cạnh hắn đều đứng đầu. Huynh đệ của hắn rất đông, người có tài năng không ít, nhưng không một người dám mơ ước vị trí Thái tử của hắn. Vị trí Thái tử của hắn còn bền chắc hơn so với sắt đúc!

Ảnh vệ như thế nào cũng không nghĩ tới, vị Thái tử truyền kỳ cao ngạo* cư nhiên sẽ xuất hiện ở chỗ này.

*Mục vô hạ trần (Nguyên văn: 目无下尘): nhìn xuống quần chúng; tự cao tự đại; ngạo mạn... (look down on the masses; conceited and arrogant)

Hắn theo bản năng quỳ xuống bái lạy đối với vị quốc quân tương lai này.

Quý Vân Hoàng vừa nhấc ống tiêu, đầu gối của ảnh vệ đã bị một dòng khí không thể nhìn thấy nâng lên, khiến hắn không thể quỳ xuống.

"Đã buông tay, hà tất phải lưu luyến. Nói cho Lục đệ ta, để hắn đừng ném mất thể thống hoàng gia." Quý Vân Hoàng nhàn nhạt nói, nhưng chân thật đáng tin.

"Vâng." Ảnh vệ vội vàng đáp ứng một tiếng, khom người phi thân rời đi.

Hai người bọn hắn đều dùng thuật truyền âm để nói, người ngoài căn bản không thể nghe được. Cho nên cũng không kinh động người trong đại sảnh.

Quý Vân Hoàng dùng ống tiêu chỉ vào trên mái ngói, khôi phục lại màu sắc bình thường của những viên ngói. Trong nháy mắt, các viên ngói chuyển hóa thành một mặt gương, tình cảnh trong đại sảnh chiếu vào trong mắt hắn.

"A --" một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cơ hồ phá cả mái ngói xông thẳng lên tận trời cao.

Nhị thẩm máu chảy đầm đìa lăn trên mặt đất, co giật giống như cá lên bờ, đối mặt với đau nhức.

Hoá ra nàng rốt cuộc không cam lòng ra về tay không như vậy, lại nhìn thấy rương vàng đặt ngay ở cửa lồng sắt, ánh vàng rực rỡ như cái móc câu lấy tâm hồn nàng. Lợi dụng khoảnh khắc khi Nghiệm Trinh Thú rời đi, nàng tiến lên một bước, giống như tia chớp duỗi tay ra bắt lấy vàng!

Nàng cảm thấy tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng lại không nghĩ rằng tốc độ của Nghiệm Trinh Thú còn nhanh hơn so với nàng! Trước mắt nàng, giống như những bông hoa đang nở, cánh tay hoàn hảo đã bị Nghiệm Trinh Thú xé ra khiến cho máu chảy đầm đìa!

Chương 25: Thái tử làm chứng (2)

Bởi vì phu quân nàng vừa nhìn thấy tình cảnh không ổn, vội vàng nhào lên ôm nàng lăn đi một cách nhanh nhất có thể, lúc này mới khiến cả người nàng không bị kéo vào trong lồng sắt, bảo vệ được một cái mạng......

Một màn này quá thảm thiết, cơ hồ khiến tất cả mọi người đều kinh sợ. Ngay cả tám gã hộ viện vừa mới tới cũng kinh sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh!

Vì những người này vừa mới được tuyển, nên bọn họ cũng chưa có cảm giác lo lắng đối với Ninh Tuyết Mạch. Bên trong, cũng khó tránh khỏi có một hai kẻ có chủ ý muốn tranh đoạt vàng này. Nhưng sau khi nhìn thấy một màn kia, trong lòng lo sợ, xua tan toàn bộ ý niệm xấu xa......

Thần sắc trên mặt Quý Vân Hoàng cũng khẽ nhúc nhích, tiểu cô nương này rất có tâm cơ, dùng kế sách chiến thuật giết gà dọa khỉ* rất khéo léo tài tình!

*Sát kê hãi hầu (杀鸡骇猴): giết gà dọa khỉ (killing the chicken to frighten the monkeys) {Edit & Dịch: Emily Ton}

Hắn bất quá là quá nhàm chán nên tới thăm dò xem sao, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn thú vị như vậy, thực sự là một chuyến đi giá trị. Tiểu cô nương này đã cho hắn nhìn xem một trò hay.

Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, còn có trò hay càng xuất sắc hơn ở phía sau.

Khi Nhị thúc kinh hồn chưa định đứng dậy, đang muốn trút giận lên Ninh Tuyết Mạch, Ninh Tuyết Mạch đã ôm lấy cánh tay, hỏi một câu: "Có muốn gắn cánh tay này của nàng trở lại hay không?"

Mọi người ngẩn ngơ, cánh tay đã rơi ra còn có thể gắn trở lại? Vui đùa gì vậy?! Đại phu tốt nhất trên đời này cũng không thể làm được điều này!

Nhị thúc há mồm tức giận mắng: "Ninh Tuyết Mạch, ngươi đến bây giờ còn muốn tiêu khiển chúng ta?! Ai có bản lĩnh có thể phục hồi cánh tay đã bị mất?!"

Ninh Tuyết Mạch chỉ một ngón tay nhỏ về phía mình, dứt khoát lưu loát mà nói một từ: "Ta!"

Mọi người nhìn nàng với sự kinh ngạc đầy nghi ngờ, bộ dáng giống như đang xem một con tiểu yêu quái.

Ninh Tuyết Mạch liếc mắt nhìn Nhị thẩm đang lăn loạn đầy đất, khóe môi nhẹ nhàng nói một câu: "Ta có thể nối tay nàng lại trong vòng một canh giờ (2h). Đương nhiên, các ngươi có thể không tin, trực tiếp nâng nàng rời đi. Đỡ dơ bẩn nhà ta."

Nhị thẩm vốn đang tuyệt vọng sau khi bị mất một cánh tay, nghe được một tiếng này của nàng, mặc dù trong lòng có chút không tin, nhưng chung quy vẫn là một đường hy vọng, nàng sao chịu buông tha?

Một loạt âm thanh liên tiếp: "Ta tin! Ta tin! Ngươi nhanh chóng tiến hành --"

Ninh Tuyết Mạch nói: "Thật ra ta có thể cứu ngươi rất dễ dàng, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta."

"Điều kiện gì?"

"Trả lại tất cả những thứ mà ngươi đã lấy đi từ Tĩnh Viễn Hầu phủ trong những năm qua! Một thứ cũng không thể thiếu!" Ninh Tuyết Mạch nói ra điều kiện của mình.

Nhị thúc ngẩn ngơ, những đồ vật mà bọn họ đã lấy đi từ Tĩnh Viễn Hầu phủ trong mấy năm nay có giá trị phải đến hai ngàn lượng hoàng kim (vàng). Thậm chí nếu giết hắn đi còn dễ chịu hơn là nhổ hết những thứ đó ra!

Nhị thúc còn đang muốn thảo luận thêm về điều kiện, Ninh Tuyết Mạch đã trực tiếp chặn hắn lại: "Ta chỉ cho ngươi thời gian nửa chén trà nhỏ để suy xét, nếu quá thời gian này, cho dù ngươi đem tất cả gia sản tặng hết cho ta, ta cũng không thể giúp được gì!"

Nhị thúc và Nhị thẩm đều bủn xỉn giống nhau, đều là loại nếu như không chiếm được tiện nghi thì sẽ khiến bọn họ đau buồn. Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Nhị thúc cư nhiên lựa chọn từ bỏ cứu trị: "Trên đời này nào có cánh tay đã rời ra rồi còn có thể gắn lại được, nhất định là nha đầu ngươi lại đang phá rối, ta không tin! Nương tử, chúng ta đi--"

"Nếu ta không thể nối lại tay cho nàng, chẳng những cho không các ngươi những đồ vật lúc trước, hai ngàn lượng vàng này cũng tặng cho các ngươi!" Ninh Tuyết Mạch mở miệng.

Điều kiện này thật sự mê người, nhưng Nhị thúc vẫn có chút hoài nghi: "Nha đầu ngươi lại đang cố lừa ta, đến lúc đó nếu không nối được cánh tay, ngươi cũng không cho vàng thì phải làm sao?"

"Bổn cung có thể làm nhân chứng." Trên nóc nhà bỗng nhiên truyền đến một giọng nói vang vọng rõ ràng. Sau đó, theo giọng nói, một người nam tử hiện thân.

Người này đứng về phía ngược hướng với ánh sáng, ánh nến nhẹ nhàng phác hoạ ra thân ảnh hắn, cao lớn, đĩnh bạt, tuấn mỹ. Đôi mắt của mọi người sáng lên! Phảng phất như những ánh sáng của ngọn đèn dầu cũng không chói lọi bằng hắn.

Càng khó nhìn đến là khí thế của hắn, nhàn nhạt như gió, nhưng lại khiến tim người run rẩy, không dám nhìn thẳng.

Chương 26: Thái tử làm chứng (3)

Đại bộ phận người trong đại sảnh đều là bình dân áo vải, làm sao có cơ hội nhìn thấy Thái tử tồn tại giống như thiên thần như vậy? Nhất thời sửng sốt.

Trên mặt lão chung đầy vẻ khiếp sợ không tin, vội vội quỳ xuống lạy: "Cung nghênh Thái Tử điện hạ!"

Giống như sấm sét! Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt! Ngay cả Ninh Tuyết Mạch cũng hơi trố mắt lên.

Thái tử?!

Phù phù! Phù phù, mọi người trong đại sảnh kinh sợ quỳ đầy đất: "Tham kiến Thái Tử điện hạ!"

Ninh Tuyết Mạch: "......"

Nàng tất nhiên là biết vị Thái tử này, chỉ là không rõ vị Thái tử vô cùng cao quý này vì sao lại chạy đến một góc trên nóc nhà của nàng --

Nghĩ đến, hắn rốt cuộc đã nghe được bao lâu?

Đương nhiên, lời này nàng không thể hỏi, đối phương rốt cuộc có quyền thế thông thiên, nàng chỉ là cánh tay nhỏ vẫn không thể thắt chặt đùi......

Có vị Thái tử tôn quý đứng ra làm chứng, Nhị thúc đâu còn dám nói gì khác?

Chỉ đàng phải cùng Ninh Tuyết Mạch lập ra một văn bản. Khi Nhị thúc lấy đi những gia sản kia, tuy rằng đều là ngẫu nhiên mà lấy, nhưng đều bị lão Chung nhớ kỹ từng cái, hiện tại đổi thành bạc. Tổng cộng là năm ngàn lượng bạc trắng.

Không có người nào dám giở thủ đoạn trước mặt Thái tử, cho dù trong lòng Nhị thúc đã từng nghĩ đến quỵt nợ, hiện tại cũng không dám......

Trong thâm tâm chỉ trong mong Ninh Tuyết Mạch có thể thua......

Đôi mắt của Thái Tử điện hạ Quý Vân Hoàng sáng lên khi dừng lại trên người Ninh Tuyết Mạch: "Tuyết Mạch cô nương, có bổn cung làm chứng, ngươi có thể động thủ cứu người."

Đại lục này khá hỗn loạn, chỉ có sức mạnh mới được tôn trọng, mỗi ngày đánh tới đánh lui. Người bị thương nhiều không đếm xuể. Cho nên cũng tạo nên địa vị của y giả (người thuộc ngành y; bác sỹ) rất cao.

Nhưng trên đời này, y giả học y tuy rằng không ít, nhưng có thể đạt tới trình độ của y học cổ truyền Trung Quốc lại thiếu đáng thương. Bọn họ thật sự rất hiếm, phần lớn đều bị các đại môn phái mời chào cướp đi. Ngay cả y sư tốt ở trong hoàng cung cũng cực kỳ khan hiếm. Được đối xử giống như quốc sư trong cung.

Vì liên quan đến thân phận của mình, Quý Vân Hoàng quen biết khá nhiều y giả, rất nhiều người trong số họ đều đứng đầu trong lĩnh vực của mình. Nhưng cho dù là y giả đứng đầu cũng không ai có thể nối lại chân tay đã bị tách rời.

Vì thế, khi Ninh Tuyết Mạch nói ra những lời này, Quý Vân Hoàng cũng cả kinh, hắn e sợ Nhị thúc kia sẽ đau lòng vì bạc mà không tiếp nhận điều kiện của Ninh Tuyết Mạch, cho nên trực tiếp hiện thân......

Có Thái Tử điện hạ tự mình hạ lệnh, hết thảy công tác chuẩn bị đều được hoàn thành trong khoảng thời gian rất ngắn.

Một gian tĩnh thất sạch sẽ đến nỗi không dính hạt bụi đã được thu dọn xong, Quý Vân Hoàng thậm chí dựa theo yêu cầu của Ninh Tuyết Mạch, dùng thuật pháp làm sạch hoàn toàn tĩnh thất một lần nữa. Tuy rằng vẫn thua kém phòng giải phẫu vô trùng trong thế giới hiện đại, nhưng cũng có thể chấp nhận được.

"Thái Tử điện hạ, thỉnh chờ ở trong đại sảnh." Ninh Tuyết Mạch khom người về phía hắn, không khách khí đuổi người.

Quý Vân Hoàng vốn đang muốn tận mắt nhìn thấy nàng động thủ, nhưng những câu nói tiếp theo của Ninh Tuyết Mạch đã đánh mất ý niệm này của hắn: "Thời điểm Tuyết Mạch cứu người, cần phải lột sạch toàn thân nàng......"

Quý Vân Hoàng xoay người bỏ đi: "Bổn cung chờ đợi ở trong đại sảnh là được." Hắn không có hứng thú xem bà thím trung niên loã thể......

Nhị thẩm bị Quý Vân Hoàng dùng thủ pháp đặc biệt làm cho ngất đi, nếu không giải khai huyệt đạo, tuyệt đối sẽ không tỉnh lại. Cho nên Ninh Tuyết Mạch thực sự yên tâm mà động đao động kéo trên người nàng, không sợ nàng nhảy lên bởi vì đau đớn.

Một phần tư giờ (15ph) trôi qua. Hai khắc (30ph) trôi qua. Nửa canh giờ (1h) trôi qua --

Trong tĩnh thất vẫn luôn im ắng, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng vang nhỏ của kim loại từ một cái kéo hoặc một con dao.

Mọi người đều lặng lẽ chờ đợi ở trong đại sảnh. Đương nhiên, có vị Thái tử này ở đây, những người khác chỉ dám đứng khoanh tay.

Lão Chung kinh sợ dùng trà cụ mới tinh dâng nước trà lên, Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói một tiếng: "Bỏ đi."

Chương 27: Thái tử làm chứng (4)

Lão Chung kinh sợ dùng trà cụ mới tinh dâng nước trà lên, Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói một tiếng: "Bỏ đi." Từ nhỏ hắn đã có yêu thích hoàn mỹ. Mọi thứ đều phải là tốt nhất. Ngửi hương vị của trà này, còn kém xa với trà mà hắn thường uống, rất khó để hắn nuốt xuống.

Lão Chung không dám nói gì khác, lại mời thêm mấy loại trà khác và bánh, Quý Vân Hoàng thậm chí cũng chưa nhìn đến.

Thời gian đã qua cơm chiều, mọi người chờ đợi ở đây đều có chút đói khát, nhưng Thái tử có ý không muốn ăn gì, bọn họ tự nhiên cũng không dám đề cập đến nó.

Mắt thấy một canh giờ (2h) sẽ sắp trôi qua.

Trong bụng Nhị thúc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nói đã tới canh giờ rồi, cửa tĩnh thất bỗng nhiên mở ra, Ninh Tuyết Mạch bước ra: "Xong rồi, cánh tay đã được nối." Ở kiếp trước nàng chẳng những đã học qua Trung y, còn từng học tại một trường y khoa hàng đầu nổi tiếng thế giới, là nơi được biết đến để đào tạo ra những bác sỹ phẫu thuật thiên tài.

Đặc công là một chức nghiệp có nguy cơ rất cao, nàng và các bằng hữu của nàng không tránh được việc bị thương thường xuyên, chỉ cần có nàng bên người, bọn họ đều được xử lý đúng lúc.

Đừng nói đến nàng có thể nối cánh tay đã bị tách rời trở về nguyên dạng của nó, thậm chí ngay cả trái tim bị đâm thủng, chỉ cần cứu trị đúng lúc, nàng đều có thể chữa lành.

Các dụng cụ y khoa trong thời đại này tất nhiên không so sánh được với công cụ chuyên dụng trong thế giới hiện đại, nhưng cũng may y thuật của nàng rất tinh vi, đã nối cánh tay Nhị thẩm hoàn hảo như thể nó chưa từng bị đứt rời ra.

Nàng lại dùng biện pháp đặc biệt để lưu thông huyết mạch của đối phương một chút, chờ đợi mọi người náo động vào trong xem xét kỹ thương thế của vị Nhị thẩm kia. Ngón tay trên cánh tay đã bị đứt, đã có thể run rẩy một cách vô thức.

Kỳ tích!

Đây quả thực là kỳ tích!

Y thuật này rốt cuộc là nàng đã học được từ đâu?!

Ánh mắt Quý Vân Hoàng nhìn về phía Ninh Tuyết Mạch tràn ngập nghiên cứu tìm tòi.

Nhị thúc hối hận, lập tức có ý tưởng nghĩ cách quỵt nợ: "Sao ngươi có thể nói là đã nối thành công? Không phải chỉ là khâu cánh tay nàng lên thôi sao! Cánh tay của nàng khẳng định không thể nào nhúc nhích, bàn tay cũng không cách nào nắm bắt đồ vật được......"

Khóe môi Quý Vân Hoàng nhẹ nhàng nhếch lên: "Có thể nắm bắt được đồ vật hay không thì thử một lần sẽ biết." Mở bàn tay ra một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thỏi vàng, tùy tay nhét vào trong tay bị thương của nhị thẩm, từ từ mở miệng: "Nếu ngươi có thể bắt lấy nó, vàng này chính là của ngươi."

Tuy rằng Nhị thẩm đang ở trong tình trạng hôn mê, nhưng bản tính tham tài đã thâm nhập vào trong cốt tủy. Lòng bàn tay một khi dính vàng vào, hơi hơi run một chút, năm ngón tay lập tức nắm chặt, nhanh nhẹn nắm lấy thỏi vàng ở trong tay......

Nhị thúc: ".........."

Theo ngón tay của Quý Vân Hoàng bắn ra, Nhị thẩm tỉnh lại từ trong hôn mê.

Thể lực nàng ta cũng thật là tốt. Vừa tỉnh lại cũng không màng đến cánh tay dường như đang bị băng bó giống như cái bánh chưng, lập tức theo bản năng nâng bàn tay lên để nhìn xem vàng đang nắm trong lòng bàn tay.

Nhị thúc vốn đang muốn nói cánh tay của nàng chưa chắc có thể nâng lên, không nghĩ tới lão bà của mình lại làm ra động tác này, khiến một câu của hắn nghẹn ở trong cổ họng, không thể nói ra.

Ở trước mặt Thái tử, hai vợ chồng Nhị thúc cũng không dám táo bạo quỵt nợ trắng trợn, nhưng nghĩ đến phải bồi mấy ngàn lượng bạc trắng, bọn họ lại cảm thấy giống như đang bị cắt thịt sống!

Nhị thẩm quyết định chiến đấu lại một phen: "Tuyết Mạch đã nói sẽ khiến cho cánh tay của tiểu phụ nhân trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu. Nhưng hiện tại, cánh tay của tiểu phụ nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy đồ vật, vừa thoáng nhấc liền đau chết người. Điều này không thể tính là nàng đã chữa khỏi hoàn toàn......"

Ninh Tuyết Mạch liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Ngay cả khi đó là chân chó khỏe khoắn nhất bị đánh gãy và được nối lại, nó cũng cần thời gian để phục hồi lại như lúc ban đầu, huống chi là cánh tay ngươi đã rơi xuống lại vừa được gắn lên một lần nữa? Hãy nghỉ ngơi cho tốt trong vòng một tháng. Nếu một tháng sau vẫn không thể khôi phục được thì lại đến tìm ta."

Bị thương nặng* còn phải mất một trăm ngày mới có thể khôi phục, rớt mất cánh tay có thể khôi phục lại trong vòng một tháng?

*Thương cân (gân) động cốt (伤筋动骨): bị thương nặng. (to suffer serious injury)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro