[Final Fantasy VII: A new threat] Chapter VII: THE WRATH OF SHINRA​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAPTER VII

 THE WRATH OF SHINRA 


"...Và đó là tất cả bản báo cáo của tôi, thưa ngài."

Tổng thống Shinra gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nghiền ngẫm hình ảnh phản chiếu của mình trên những ô cửa sổ dài của đại sảnh. Màn đêm đã bao trùm lên thành phố, những bóng đen của những ngọn núi Midgar đang hình thành ở chân trời phía tây ngay bên dưới cơn mưa đang tụ lại. Trước mặt hắn, những con đường rộng thênh thang của Sector 7 được thắp lên sáng rực bởi những cột đèn đường, thứ ánh sáng màu cam rọi sáng sự hối hả tất bật của những công nhân Shinra lưu thông trên con đường trở về nhà. Hắn đưa mắt nhìn về phía khu dân cư ở vùng ngoại ô của khu vực, không một biểu cảm khi nghĩ về vận mệnh của những con người sống ở đó.

"Rất tốt, Reeve." Gã tổng thống nói, quay người rời khỏi cửa sổ.

Thong thả bước qua sàn nhà bạc bóng loáng, hắn trở lại cái bàn tráng lệ của mình. Giám sát viên Reeve đã đặt tập hồ sơ liên quan đến công việc điều tra của mình bên cạnh máy tính, thuận tiện giấu đi tài liệu mật Deepground, và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Tổng thống ưa thích sự có mặt của Reeve trong ban quản trị, hắn cảm thấy gã có sự tập trung và chân thật hơn bất cứ kẻ nào trong ban chấp hành.

"Vậy...ừm...thưa ngài, tình hình hiện tại với kế hoạch này là như thế nào?" Người trợ lý của hắn lên tiếng, giọng nói chứa đựng sự sợ hãi. Tổng thống Shinra ngước lên dò xét gương mặt nhợt nhạt của Reeve. Má gã trắng bệch đối lập với mái tóc đen bóng và chòm râu dê. Tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ phía sau một cách chậm chạp, vang vọng khắp căn phòng tổng thống rộng lớn.

"A, Heidegger đây rồi..."

Reeve nhìn quanh tìm kiếm thân hình béo mập của gã giám sát viên tên Heidegger đang tiến về phía họ từ cầu thang phía tây, thân hình to lớn lắc lư khi hắn đi qua những cột đá cẩm thạch cao lớn. Tiến gần đến chiếc bàn, hắn cố bện bộ râu rậm rạp của mình, mớ tóc lùm xùm trải lên cả bộ quần áo màu xanh lục bảo. Tổng thống đứng dậy, đi về phía trung tâm của sảnh để chào hỏi hắn.

"Ngài tổng thống." Heidegger khàn khàn gọi tên, "Giám sát viên Reeve."

"Sự chuẩn bị của ông diễn ra thế nào, đại tướng?" Tổng thống Shinra hỏi.

"Rất trôi chảy thưa ngài. Vô cùng trôi chảy." hắn cười hô hố, giữ lấy phần bụng phình ra của mình, "Như ngài yêu cầu, tôi đã ra lệnh cho Turks làm việc này."

"Thưa ngài, chúng ta thực sự nên thực hiện kế hoạch này sao?" Reeve kháng nghị, gã thoáng nhìn hai người với vẻ băn khoăn, "phá hủy cả một khu vực chỉ vì vài người?"

"Cậu hẳn biết chính xác vì sao chúng ta không nên để tồn dư thêm bất kì kẻ nào của AVALANCHE," tổng thống Shinra lạnh lùng đáp, "Có vấn đề gì? Cậu muốn từ bỏ?"

"Không, thưa ngài, chỉ là...", Reeve lầm bầm "Thưa ngài, tôi tin ngài hiểu tôi là một trong những kiến trúc sư của thành phố này, nó có một chút cá nhân. Hiện tại, với tư cách là một thành viên của ủy ban phát triển đô thị, tôi có một phần trách nhiệm với sự vận hành của thành phố. Đó là lí do tại sao..."

"Reeve, cậu nên bỏ qua vấn đề cá nhân của mình vào buổi sáng nay." Heidegger chế giễu, đôi mắt dưới vết sẹo đã phá hủy phần mặt bên phải của hắn nheo lại nhìn gã chằm chằm.

"Dù sao thì, thị trưởng phản đối việc này." Reeve vặn lại, giận dữ nhìn người đồng nhiệm.

"Domino?" Heidegger khịt mũi, "Lão ta chỉ ngồi trong tòa nhà này cả ngày, đọc sách trong thư viện và nuôi sống cái bản mặt của lão. Cậu gọi tên đó là thị trưởng? Cậu biết hội đồng thành phố không có thẩm quyền trong vấn đề này.."

"Đủ rồi," Tổng thống Shinra ngắt lời, giọng nói quả quyết.

"Vậy, nếu ngài cho phép tôi, thưa ngài," Heidegger nói, nhét tập tài liệu mình mang theo vào cánh tay Reeve, và chào cấp trên, "Tôi phải hoàn thành công đoạn sắp xếp cuối cùng."

"Rất tốt, giải tán."

"Gã đó...", Reeve gầm rít qua kẽ răng, nhìn theo bóng dáng Heidegger khuất khỏi tầm mắt.

"Cậu mệt mỏi rồi", Tổng thống thở dài, đặt tay lên vai gã, "Sao cậu không nghỉ một vài ngày và đi đâu đó? Tôi có thể sắp xếp một chuyến bay đến Costa del Sol cho cậu nếu cậu muốn? Vợ tôi nói hiện tại thời tiết ở đó đang rất tốt."

"Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó...", gã thì thầm, bước về cầu thang phía tây. Không nói thêm điều gì, tổng thống Shinra chậm rãi bước trở lại bàn làm việc của mình, không thể ngăn nổi nụ cười nhạt nhòa trên môi.

Chúng ta sẽ phá nát khu vực số 7 và nói rằng AVALANCHE đã làm việc đó, hắn ngẫm nghĩ, trượt người xuống chiếc ngai vàng của mình.Sau đó, chúng ta sẽ thực hiện công cuộc giải cứu đầy cao thượng của Shinra, Inc. Và tuyên bố rằng cuộc chiến với quân khủng bố đã kết thúc...điều này thật hoàn hảo...

Cloud bị nghẹn, nhổ thứ nước cống trong miệng mình ra trong khi cố tìm cách đứng vững giữa dòng chảy. Gương mặt cậu nhăn nhó khi phát hiện có chất nhớt chảy trên lưng mình, đôi mắt cố thích nghi với đám mây bụi rơi xuống cùng họ từ máng đổ cũ của Don Corneo. Sôi sục sự giận dữ với đám cặn bã, anh thấp giọng nguyền rủa, kéo một mảnh giấy báo sũng nước xuống khỏi tóc mình. Anh nghe thấy tiếng Tifa rên rỉ phía sau, bị vẩy tung tóe những vết bẩn khi cô cố đứng lên bức tường đá cao trên con đường chạy dọc vùng nước nông.

"Hai người ổn chứ?" Cloud hỏi, giúp Aerith đứng vững.

"Ừ." Aerith thổi phì phì, gạt những sợi tóc sũng nước khỏi mặt mình. Những giọt nước màu nâu chảy xuống từ chiếc váy, thấm vào da thịt, khiến cô run rẩy.

"Điều này thật kinh khủng...", Tifa tức giận nói, biểu cảm của cô bị đốt sạch bởi nỗi sợ.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

"Chúng ta phải đến Sector 7," Aerith trả lời, "Chúng ta phải cảnh báo họ."

"Nhưng chúng ta còn chẳng biết mình đang ở đâu," Tifa tuyệt vọng rên rỉ, nhìn một lượt quanh lối đi. Trần nhà thấp cong được làm từ gạch đỏ trải dài theo cả hai hướng, được thắp sáng bởi một số bóng đèn dây tóc bập bùng. Không có biển báo, không có phương hướng, cống rãnh là nơi cuối cùng mà bất cứ ai muốn tới, hoặc thực tế chẳng có người bình thường nào muốn đến đây cả. "Bây giờ có lẽ đã quá muộn..."

"Đừng bỏ cuộc". Aerith khích lệ, sự lạc quan của cô vẫn vô cùng kiên quyết ngay cả trong tình huống đã trở nên tồi tệ. "Đừng bao giờ từ bỏ hi vọng."

"Nhưng..."

"Thôi nào Tifa, không thể dễ dàng phá hủy trụ đỡ như vậy phải không?" Cô nở nụ cười ấm áp.

"Cô nói đúng." Tifa đồng tình, một tia lạc quan hiện lên trong giọng nói. "Đi thôi. Chúng ta vẫn còn thời gian."

"Aerith," Cloud thì thầm, "tôi xin lỗi vì đã để cô vướng vào vụ này."

"Ôi, đừng lại bắt đầu như vậy nữa chứ". Cô bật ngón tay, lội qua anh. "Đó là quyết định của tôi khi không chịu về nhà. Ngưng cảm thấy có lỗi với bản thân đi... có nhiều thứ hơn để lo đấy. Chúng ta phải nhanh lên."

Hành động táo bạo của Aerith khiến Cloud chết lặng, anh bắt đầu theo sau cô và Tifa. Họ đi nhanh hơn so với dự kiến, khi ở vùng nước bẩn cao đến đầu gối, dòng nước chảy theo hướng bắc giống ba dòng còn lại. Cloud nổi điên khi nghĩ về độ cao của con đường đi dưới cống rãnh so với mực nước, khiến họ không thể nhấc người lên khỏi đống nhầy nhụa. Kể cả với sự lanh lẹ vượt trội của mình, bức tường cũng quá khó để Cloud có thể leo lên. Chuyển hướng về phía những chai lọ đang trôi nổi vô định, tấm chắn bằng sắt cao lớn chặn giữa đường đi của họ, những cây cọc rỉ sét lọc rác thải để nước có thể tiếp tục chảy.

Mùi hôi thối tràn vào khoang mũi họ khi dừng lại để tính toán nước đi tiếp theo. Với sự quả quyết của Aerith, họ đã đi đúng hướng, Cloud tình nguyện giúp các cô gái leo qua hàng rào trước khi tự mình trèo qua đó. Khi đã tới được bên kia, họ nhanh chóng phát hiện ra chiếc thang bằng thép dẫn lên con đường trên cao.

Định vị đường hầm, họ tiếp tục tiến về phía bắc, nhóm ba người chạy dọc hệ thống cống rãnh khi họ ngày càng cảm nhận được sức nặng của bộ quần áo sũng nước trên người. Những bức tường vòng cung lạnh lẽo bao quanh họ, những viên gạch rỉ ra những bụi bẩn tích tụ. Trong khi chạy nước rút dựa vào ánh đèn mờ nhạt của lối đi, Cloud nhìn thấy những con chuột và cua hoàng đế đang rút về nơi ở của chúng giữa những con kênh.

Trong khoảng một giờ đồng hồ, họ chạy nhanh về phía Sector 7, không ngừng hi vọng sẽ nghe thấy âm thanh của sự sụp đổ. Họ biết rằng sẽ phải hi sinh tính mạng của mình nếu không tới đó kịp lúc, nỗi sợ hãi vượt lên trên, tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân đang dần trở nên rã rời, và ham muốn cho trái tim nặng trịch. Khi họ cuối cùng cũng tới được phía cuối của đường hầm, tất cả thở một cách gấp gáp thứ không khí sạch sẽ giữa mùi hôi thối khó chịu, họ tìm thấy một chiếc thang đưa họ ra thế giới bên ngoài. Leo những bước do dự lên bậc thang, Cloud đẩy nắp cống nặng trịch qua một bên, nhìn ra khu vực xung quanh qua ánh sáng mờ ảo của dầu đang cháy.

Miệng cống nằm trơ trọi giữa phần còn lại của các toa xe lửa. Những chiếc đầu máu cũ kỹ vì đã nhiều năm không được sử dụng được đưa tới đây, MK100-70, MK100-90 hay cả MK93 IIS, chúng từng rất thịnh hành và nổi tiếng trước đây, đến khi Mako ra đời và những đầu máy mẫu MK600 chạy bằng Mako được Shinra tạo ra trở nên hiệu quả hơn hẳn. Những MK100-70, MK100-90, MK93 IIS dần chỉ còn là ký ức của những con người đã trải qua thời kỳ biến động của thời đại khi Mako dần xuất hiện và chi phối toàn bộ nền công nghiệp. Những bộ phận có giá trị đã được gỡ bỏ và phần còn lại bị vứt bừa bãi dọc hai bên đường ray, chiếc bóng khổng lồ quái dị của chúng trải dài trên nền đất rạn nứt trông cũng quái dị không kém. Xa xa, đằng sau những ô kính vỡ toang là ánh đèn của ga Sector 7, trông có vẻ vắng vẻ. Cloud vội vã kéo mình khỏi những bậc thang cuối cùng, theo sau anh là hai cô gái.

"Đây là ga Graveyard", Tifa thở hổn hển khi nhìn cảnh vật xung quanh, giọng cô run run khi bộ đồ ướt gặp phải cái lạnh của màn đêm. "Seventh Heaven cách đây không xa. Chúng ta phải đến chỗ những người khác. Barret...Marlene..."

"Chúng ta đã đi một quãng đường xa như vậy...", Cloud gà gật.

"Phải, đi thôi."

Cùng nhau, họ xải bước một lần nữa, hướng về ngôi làng phía tây nhà ga Graveyard. Tifa dẫn đầu, băng băng qua những chiếc xe và máy móc cũ kỹ, nhanh chóng họ đến được ranh giới của bãi phế liệu và kho chứa hàng hóa. Cô thét lên một cách điên cuồng về phía những người ăn xin đang ngồi gần đó, những người đàn ông và phụ nữ bẩn thiểu đang ngồi quanh thùng dầu bỗng giật mình nhưng rồi cũng phớt lờ lời cảnh báo rời khỏi Sector 7 của cô. Không thấy bóng người lang thang giữa đêm quanh đây, Aerith cầu mong tình trạng báo động đã được thông báo đến toàn thể người dân Sector 7. Chưa đầy 10 phút sau đó họ đến được Seventh Heaven.

"Barret?" Tifa hét lên khi vừa đẩy bật cánh cửa, lo lắng tìm kiếm quanh căn phòng dấu hiệu của sự sống. "Jessie? Biggs? Có ai không?..."

"Tifa?" Một giọng nói the thé vọng lên từ dưới quầy. "Tifa, là chị đấy à?"

"Marlene!" Tifa bật khóc chạy về phía quầy bar, ôm lấy đứa trẻ đang run rẩy. "Marlene, bố em đâu rồi?"

"Bố nói bố sẽ tham chiến chống lại Shinra." Đứa trẻ thút thít,vùi đầu vào vai cô ấy. "Họ đều ở chỗ cây cột chống đỡ. Tifa, em sợ lắm..."

"Không sao đâu em." Tifa cố an ủi, vuốt ve mái tóc của cô nhóc rồi quay sang Aerith. "Aerith, Cloud và tôi phải giúp những người bạn của mình. Tôi cần cô đưa Marlene ra khỏi Sector 7."

"Đừng lo." Aerith nói với sự quả quyết, "Cô bé sẽ không sao."

"Cảm ơn," Tifa cảm kích, trao Marlene cho cô, "điều đó có ý nghĩa rất lớn."

"Tifa..."

"Đừng lo, em à, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi." Tifa quả quyết với cô bé. "Em phải đi với Aerith bây giờ, được chứ? Chị sẽ đến đón em, chị hứa."

"Chúc may mắn." Aerith nói, nắm tay Marlene và bắt đầu tiến về phía lối ra. Khi đến gần cánh cửa, chợt cô dừng bức và quay lại nhìn Cloud như muốn nói điều gì đó, nhưng từ ngữ không phát ra được , chỉ còn lại cái gật đầu yếu ớt trước khi cả hai quay lại và biến mất trong màn đêm. "Hãy cẩn thận. Làm ơn..."

Nhanh chóng thay bộ đồ khô ráo, cả hai tự trang bị cho mình những vũ khí cần thiết, Tifa đeo đôi găng tay có đóng đinh của mình. Rời quán bar, họ chạy đường tắt tới Pillar (trụ đỡ), xông thẳng qua những đống đổ nát trên đường. Kể cả nhìn từ xa, họ có thể đoán có gì đó không đúng ở trên đỉnh của kiến trúc nâng đỡ. Những tia lửa chớp nhoáng phát ra từ nền đất tròn trên cao, ám chỉ một cuộc đọ súng đã bắt đầu.

Cả hai chạy với tốc độ tối đa mà đôi chân đau nhức của họ có thể cho phép, adrenaline đổ dồn vào từng mạch máu. Khi Cloud và Tifa tới chân tòa tháp, họ kinh ngạc phát hiện một đám đông nhỏ tập hợp xung quanh hàng rào căn cứ. Đám đông theo dõi một cách hứng thú khi mà sự kiện phía trên nổ ra, vài người còn mang cả con nhỏ, không mảy may nhận thức được tính nghiêm trọng của tình hình.

"Tất cả các người, nghe tôi đây," Tifa như gầm lên, xô đẩy qua đám đông. "Ở đây rất nguy hiểm.."

"Cô gái trẻ, nếu cô không thôi đẩy chúng tôi..."

"Ngay bây giờ!" Tifa ra lệnh "Tính mạng mọi người đang bị đe dọa..."

"Làm như cô ấy nói đi," Cloud yêu cầu.

Ngay lúc người đàn ông tóc bạc ở đầu đám đông chuẩn bị mở miệng cãi lại, Cloud rút Buster Sword từ vỏ bao từ trường trên lưng. Anh chỉa thẳng nó một cách đe dọa, ra lệnh cho họ phải rời khỏi khu vực này ngay lập tức. Chậm rãi từng người một, từng đôi tay giơ lên đầu hàng, đám đông di chuyển qua Cloud và chạy về phía đường mòn. Tifa cảm ơn chân thành với Cloud, chỉnh lại đôi găng tay của mình và liếc mắt nhìn về phía đỉnh tháp.

Một âm thanh bén nhọn của kim loại vang lên trên đầu họ khi những viên đạn bật giữa những khung sắt của cấu trúc phía trên, âm thanh trận chiến cuối cùng cũng vang đến tai họ. Một dãy bậc thang hẹp uốn quanh dẫn lên trên tòa tháp, cùng với những thi thể đầy thương tích của binh sĩ Shinra nằm cong vẹo, gãy dập trên đường. Cloud trèo qua lỗ ở hàng rào và vào bên trong, lướt nhanh qua từng bậc thang, âm thanh sấm rền vẫn cứ vang vọng rung động khắp không gian xung quanh.

"Cái quái gì vậy?", Tifa hét lên trong khi cố gắng bắt kịp anh.

"Súng trường...", Cloud trả lời, bắt đầu bước hai bước một lúc lên cầu thang "Tôi nhận biết được tiếng súng của quân đội ở bất cứ đâu. Nhanh lên, những người khác cần chúng ta giúp."

Âm thanh trận chiến ngày càng rõ ràng qua mỗi bước leo, ổ đạn của Barret tạo nên những tiếng rít hòa âm cùng với tiếng leng keng của những vỏ đạn. Càng chạy nhanh bao nhiêu, Cloud càng thấy khó để tránh những thi thể binh lính, có lần anh còn vấp phải thi thể một phụ nữ trong lúc điên cuồng leo lên đỉnh. Trong lúc anh vòng qua khúc quanh cầu thang, phóng nhanh qua tầng thứ 10, anh nghe tiếng Tifa gọi phía sau. Quay người lại, anh thấy cô đang quỳ cạnh một cậu bé, chiếc khăn đầu trên trán cậu là không thể nhầm lẫn được.

Biggs..

"Cứ đi tiếp đi", Tifa hét lên, "Tôi phải giúp cậu ấy."

Không trả lời, anh nhanh chóng trèo tiếp, tiếng thét của súng đạn dội xuống như đâm thủng màng nhĩ. Tới tầng 13, một trong những binh sỹ bị thương túm lấy chân anh, nhắm cây súng tự động trong nỗ lực ngăn cản anh tiến tới. Nhanh chóng lách người, Cloud đá khẩu súng khỏi tay hắn, đạp vào mặt hắn nhảy qua.

Khi tới gần đỉnh tháp, anh thấy một sợi cáp dày ở trung tâm cấu trúc bên trên, và để ý thấy nó nối tới tận cổng đã được mở toang của Sector 7. Tiếp tục tập trung leo lên, nhưng anh bỗng dừng lại, thân thể đầy máu phía trước ngăn cản anh bước tới. Là Jessie, cô ngồi dựa vào bức tường, đầu gục xuống, mái tóc rối màu nâu che đi khuôn mặt tàn nhang, gần như che khuất luôn cả dòng máu đang rỉ ra từ miệng cô. Cô mỉm cười yếu ớt khi nhận ra sự hiện diện của Cloud và nhăn mặt đau đớn nắm lấy ngực mình.

"Cloud..."

"Jessie...đã xảy ra chuyện gì?". Cloud hỏi, quỳ xuống đỡ cô dậy.

"Chúng tôi đã không cảnh báo đủ nhanh...Barret và Wedge đang ở tầng trên cùng...tới giúp họ đi", cô ho, mỗi từ thốt lên đều khiến cô đau đớn.

"Tôi sẽ, nhưng trước mắt cô nên lo cho mình trước tiên, người đáng lo ngại hơn lúc này là cô mới đúng!", Cloud quả quyết.

"Cloud...Tôi đã nghĩ rằng...tôi nghĩ rằng anh không còn quan tâm tới việc gì xảy ra với AVALANCHE..."

"Jessie, đừng nói gì hết...", Cloud chua sót cố ngăn điều thứ gì đó đang đến gần Jessie. Thần chết.

"Bởi vì... quả bom tôi đã chế tạo,... bỡi vì... hành động của chúng tôi... nhiều người đã chết..." cô thở một cách khó khăn . "Đây là...đây là sự trừng phạt cho chúng tôi phải..."

"Jessie, làm ơn..."

"... Chúng tôi đã đấu tranh...cho hành tinh này, nhưng...tất cả điều chúng tôi làm...là giết người...nhân danh công lý. Chúng tôi...có phần nào...tốt hơn Shinra không? Không lẽ... không lẽ cái giá của... tự do... đắt đến thế này sao?"

"Tôi không biết..." anh thở ra và cúi đầu xuống.

"Tôi đã... Tôi đã luôn nỗ lực... Tôi đã luôn chăm chỉ... Không lẽ... Không lẽ ngay từ đầu... thứ khiến tôi luôn nỗ lực... chỉ là điều sai trái... là ảo vọng... ích kỷ của riêng tôi sao?", Jessie chợt bật khóc uất nghẹn, vì đau đớn, vì uất hận và ôm chặt lấy Cloud. Nước mắt cô lăn dài trên má, hòa lẫn với máu nóng vỡ tan dưới nền đất. Cloud chỉ biết lặng thinh, anh tự trách bản thân vì không tài nào tìm ra cách an ủi Jessie trong thời khắc này. Khác với những gã trong AVALANCHE, hai thành viên nữ của họ đều đối sử rất nhẹ nhàng, ân cần với Cloud. Với tính cách của mình, bình thường có lẽ anh đã mặc xác nơi này và cao chạy xa bay từ lâu, nhưng từ sâu thẳm bên trong, có thứ gì đó ở đây đã níu chân anh lại, có vẻ nó lý giải chính xác cho việc mặc kệ hai gã đang chiến đấu bên trên và ưu tiên cho thời khắc cuối cùng của Jessie hơn.

"Này Cloud...", Jessie cố ngăn nước mắt, có thể sức cô lúc này không thể khóc nổi nữa, "lúc còn nhỏ, tôi từng đọc... một câu chuyện thần thoại... về dòng chảy sinh mệnh – The Lifestream... và tôi rất thích nó... liệu khi tôi chết, linh hồn tôi... có thực sự trở về... với dòng chảy sinh mệnh? Liệu... sau khi tôi chết... anh, Tifa, Barret, mọi người... sẽ không lãng quên tôi ch..."

"Sao cô lại nói về điều đó lúc này, cô sẽ ổn ngay thôi, tôi sẽ tìm ai đó, ai đó có thể..."

"Tôi biết rõ... tình trạng của mình mà... mắt tôi đã không còn nhìn rõ... đôi mắt Mako lấp lánh... tuyệt đẹp của anh nữa... nó thật đẹp... hệt như dòng chảy sinh mệnh... thật lấp lánh, thật tự do...", cô đưa sờ lên má Cloud, "dù anh, mọi người... có không còn nhớ đến tôi nữa... tôi vẫn sẽ ngắm nhìn... phù hộ mọi người... từ bên trong dòng chảy ấy..."

Cloud chua sót nhìn Jessie, cảm nhận bàn tày nhỏ nhắn, đầy máu và lạnh lẽo của cô.

"Việc nhớ đến ai đó đã không còn, không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Tôi hứa, sẽ cố gắng khắc ghi hình ảnh của cô vào nơi nào đó sâu thẳm trong tim. Tuy không thể phán xét trái tim của một con người thực sự thuần khiết tới mức nào, nhưng về khía cạnh nào đó, với tôi, cô không phải là người bình thường, cô đã cố gắng hết mình, làm tốt lắm Jessie, cô và những người trong AVALANCHE là đồng đội của tôi. Vì thế, cô đáng để tôi nhớ tới. Nếu mọi người đều dần quên lãng cô, tôi sẽ nhắc nhở họ, hoặc ít nhất thì vẫn còn tôi trên thế giới này vẫn còn nhớ đến cô, Jessie."

"Cảm ơn... Cloud... ít nhất vào lúc này... tôi nhận ra... mình đã sống không hoàn toàn uổng phí..."

Câu nói đó cũng là lời cuối cùng Cloud nghe được từ cô, bàn tay nhỏ bé trượt xuống, Jessie trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Cloud. Anh nhè nhẹ đặt thi thể cô gái nhỏ xuống, nụ cười mãn nguyện vẫn bừng nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hạnh phúc như đang ngủ say. Cloud lau nhẹ một vết lọ nhem trên trán Jessie rồi đứng lên.

Đây là địa ngục trần gian, tới khi nào việc này mới dừng lại đây.

Cloud ngước nhìn, âm thanh rung động từ xa dội vào tai anh. Từ phía Nam, anh có thể thấy bóng dáng của một chiếc trực thăng B09 Shinra đen xuất hiện ở đường chân trời, đang tiến nhanh đến Pillar. Anh cuộn từng ngón tay, nắm chặt chiếc chuôi làm bằng da của Buster Sword, một cơn thịnh nộ không kiểm soát trỗi dậy. Thấy Tifa đang ở tầng dưới, anh đợi cô tới nơi, biểu hiện đờ đẫn của cô cho thấy rằng Biggs đã không qua khỏi. Khi nhìn thấy Jessie, cô gần như sụp đổ, đôi bàn tay che miệng, che cả tiếng nấc nghẹn, Cloud vội đỡ lấy tay cô.

"Tifa, việc đó buộc phải gác lại lúc này thôi".

Cô gái hướng đôi mắt giàn giụa nhìn Cloud, khẽ gật đầu.

Cùng nhau, họ leo lên tầng cuối cùng. Cả hai đã tới một nền phẳng làm từ sắt thép đã được nướng chín bởi bom đạn, bao quanh một cột đá lớn, một mặt của cột lắp đầy những máy vi tính, máy đo. Những bản vi mạch và đi-ốt gắn dọc theo trạm máy tính đó, bản mạch điều khiển đang hoạt động với đồng hồ đếm ngược và thang đo áp lực. Gần một tá xác binh lính Shinra nằm rải rác quanh đó, bộ giáp phát ra ánh sáng xanh của chúng lủng lỗ chỗ những vết đạn, và một Barret người dính đầy máu, hiên ngang đứng giữa bọn chúng. Cả hai thấy Wedge gần hàng rào đối diện họ.

Thăm dò hướng bay của chiếc trực thăng đang bay vòng quanh cột đá granite khổng lồ phía trước họ.

"Tifa...Cloud...hai người đã tới!" Barret hét lên, lao về phía họ. "Chuyện quái gì đang diễn ra?!"

"Shinra...đang cố phá hủy trụ đỡ..." Tifa thở hổn hển.

"Cái gì?", hắn quát, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu."Lũ khốn đó! Tại sao?"

"Không có thời gian giải thích đâu. Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"

"Chúng tôi đã ngăn được phần lớn quân lính", Barret nói, hướng về phía những thi thể,"nhưng cũng bị chúng bao vây. Dù sao thì chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc tấn công..."

"Sếp!" Wedge gọi, lui lại từ vị trí trinh sát, "Sếp, bọn chúng đang quay lại."

Barret nâng khẩu gatling của mình lên, nhắm vào chiếc trực thăng đang lượn trên bầu trời. Không báo trước, mũi chiếc trực thăng chúc xuống, tăng tốc lao đến trụ đỡ. Trong chốc lát, ổ đạn khẩu súng máy của Barret bắt đầu quay, tốc độ tăng dần với mỗi giây trôi qua. Lao tới phía trước, hắn xả một loạt đạn vào chiếc trực thăng đang bay tới, miệng liên tục hét lên những tiếng chửi rửa. Những mảnh đạn dội ra một cách vô hại khỏi chiếc trực thăng, miếng kính chống đạn không hề xây xát sau đợt tấn công. Như bị quỷ thần nhập, Barret đột nhiên quay ngược lại, lao về phía Cloud và Tifa, đôi giày đạp mạnh xuống sàn nhà kim loại.

"Cúi xuống!" – hắn thét lên, đẩy mạnh cả hai xuống sàn vừa lúc hai đường đạn quét qua cách họ chỉ vài mét.

Cloud theo dõi trận chiến, mọi thứ xung quanh như chậm lại trước mắt anh, ánh mắt trở nên kinh hãi khi thấy cơ thể của Wedge bị xé đôi. Thời gian gần như ngừng lại khi anh đang bị đẩy lùi lại trong khi hai đường đạn phía trước lướt qua, đẩy anh tới gần rìa qua mỗi bước chân không đành lòng. Tiếng súng giằng xé giờ đây tan biến, chỉ còn lại tiếng vang câm lặng, như thể nó chỉ là một giấc mộng. Với một nỗ lực cuối cùng bám víu lấy sự sống, Wedge vụng về nắm lấy chân hàng rào khi súng ngừng bắn. Cloud cố gắng cảm nhận đôi chân mình trong vô vọng, đôi chân anh đã không còn nghe lời khi người đồng đội trước mặt ngã xuống, sự sống bị tước khỏi nền đất lạnh lẽo này.

"Wedge!" Tiếng hét của Tifa cắt qua không khí như một đường dao bén nhọn. Nhìn lên trời, Cloud thấy chiếc trực thăng vòng qua đầu, tên phi công tóc vàng lượn nhào xuống một cách nguy hiểm hướng tới trụ đỡ. Các giác quan của anh sắc bén trở lại, hiện thực trở về.

"Không!"

Anh liếc nhìn Tifa, giọt nước mắt lăn xuống má cô, hai đầu gối cô chạm đất, một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt anh. Một tiếng bíp kêu lên từ bảng điều khiển, và Reno lui lại từ trạm vi tính, một điệu cười nhếch mép hiện lên trên cái mặt gầy của gã Turks. Cái đuôi ngựa đỏ lất phất sau đầu giữa làn gió mạnh từ chiếc trực thăng lướt qua, bộ đồng phục màu đen phần phật quanh tứ chi gầy gò.

"Thế đấy, bạn tôi," hắn vênh mặt chế giễu . "Nhiệm vụ đã hoàn tất."

"Ngươi đã làm gì?"

"Hệ thống phóng thích Plate khẩn cấp đã được kích hoạt", hắn nhún vai trả lời. "Và các người chẳng thể làm gì với nó."

Răng anh nghiến chặt lại, đôi mắt Mako lóe lên, Cloud từ từ đưa tay lên vai, nắm chặt thanh Buster Sword. Điệu cười của Reno ngừng lại thoáng chốc khi thấy Cloud chỉa thanh cự kiếm về phía mình. Nhướn mày một cách kêu ngạo, Reno trượt tay vào áo khoác rút ra chiếc roi điện.

Trong khoảnh khắc, cả hai nhìn nhau, tập trung cho trận chiến.

Gã đặc vụ lao lên trước, tung người lên không trung với tốc độ phi thường, cứ như trong chốc lát hắn đã biến mất, chiếc roi điện của sẵn sàng giáng đòn bất cứ lúc nào. Cloud vung thanh Buster Sword, hai ánh bạc chạm nhau rít lên thứ âm thanh chói tai xé toạc không gian xung quanh. Nhưng khối lượng đồ sộ của thanh kiếm cộng với sức mạnh của đòn đánh khiến Reno bị đẩy lùi ra sau. Nhanh chóng lấy lại thăng bằng, Reno lộn người tiếp tục nhào về phía Cloud nhưng lần này hắn không ra đòn trực diện mà lách sang cánh, bộ pháp như thể đang nhảy múa xung quanh Cloud. Nhưng, hắn không lường được tốc độ của gã cựu Soldier đối diện, khi đã ngợ ra điều gì đó thì nắm đấm của Cloud đã dán chặt vào cằm khiến hắn choáng váng. Cú đấm làm hắn mất thế, không kịp định thần để ngăn cùi chỏ của Cloud đập vào bụng. Khi đối thủ lảo đảo lùi lụi, Cloud vung kiếm nhưng lần này bằng cách thần kỳ nào đó Reno đã né kịp, hắn lộn người nhảy lên lan can, vài sợi túc đỏ bay lơ lửng trong không khí.

Cloud cảm nhận được trong mình trỗi dậy cơn thịnh nộ chưa có trước đây kể từ khi tỉnh dậy ở Midgar. Giải phóng sức mạnh của mình, Cloud lao tới rạch một mảng tường sắt nơi Reno vừa đứng, hắn đã lại né được. Tiếp tục xoay người, tung chân nhưng Reno tiếp tục né, sự nhanh nhẹn của hắn trong trạng thái vẫn chưa hoàn toàn định thần sau đấm trời giáng thật đáng kinh ngạc. Cloud cứ thế tấn công dồn dập, Reno tiếp tục sử dụng kỹ năng của mình để né, quả thực có phần khá điệu nghệ, một trận đánh giữa sức mạnh và tốc độ. Nhưng, chật vật trước áp lực của đợt tấn công một lúc cũng có lúc thấm mệt buộc hắn phải giơ gậy chặn để làm lệch hướng đòn đánh. Thanh Buster Sword không khoan ném văng Reno vào bức tường. Hắn dựa lưng lồm cồm ngồi dậy, nhăn nhó giơ hai tay đầu hàng.

"Được rồi, tao thừa nhận mày khá mạnh đấy. Thằng con hoang."

Câu nói khích tướng của Reno thổi bùng ngọn lửa căm thù bên trong Cloud. "Tao sẽ chẻ mày ra làm đôi, bọn khốn Shinra chúng mày, từng tên từng tên một, nhưng tao buộc phải để thằng khốn như mày sống thêm ít phút nữa để gỡ bỏ quả bom đằng kia. Không muốn thành hai khúc thì mau làm điều tao nói đi!"

Cloud cúi xuống định chộp lấy cổ áo Reno, bất thình lình cổ tay gã tóc đỏ ánh lên màu xanh ngọc bích, định lùi lại nhưng quá muộn, quả Thunder đã đập vào ngực anh. Cloud gào lên trong đau đớn khi luồng điện xé qua từng thớ thịt. Cloud buông kiếm, co giật không kiểm soát. Reno tiến tới dùng cây roi điện đập vào gáy Cloud khiến anh ngã sang một bên.

"Tao thừa nhận mày mạnh nhưng tao có nói tao đã thua đâu, chúc bọn mày thoát được khỏi đây", Reno vừa nói vừa cười chế giễu, vẫy tay chào Barret và Tifa một cách mỉa mai.

"Mày là thằng khốn...", Barret gầm gừ, khuyên đạn trên cánh tay bắt đầu quay.

"Không kẻ nào có thể cản đường Turks, yo", hắn cười khinh bỉ khi thấy chiếc trực thăng ngày càng gần nền đất, "Đã đến giờ..."

Không để Cloud tóm được mình, Reno nhảy qua đầu anh, lao về phía chiếc trực thăng. Bằng vài bước dậm nhảy cạnh rìa tường hắn phi qua rào chắn. Trong khi Reno còn ở trên không trung, khẩu súng của Barret đã khạc lửa đến đỏ nòng. Reno kêu lên một tiếng đau đớn khi tia lửa xuyên qua đùi phải hắn, nhưng may sao hắn vẫn chật vật lên kịp chiếc trực thăng, khụy gối ôm lấy bắp đùi rỉ đầy máu. Barret tiếp túc nhả đạn hướng theo chiếc trực thăng cho đến khi nó biến mất trên bầu trời Sector 6.

"Chúng ta phải làm gì đó!" Tifa hét lên trong tuyệt vọng đập vào bàn phím máy tính sau khi cố nhấn lung tung các phím những mong nó có thể vô hiệu hóa quả bom. Một khối nhị phân chạy dọc xống màn hình gây nhiễu loạn hệ thống ngay sau đó.

"Tifa, hãy bình tĩnh lại," Cloud an ủi, lảo đảo đứng dậy và lôi cô xa khỏi chiếc máy tính.

"Tại sao anh lại không giúp em?" Cô rít lên. "Cloud, anh phải giúp em dừng việc này lại..."

"Tôi không thể."

"Cái gì?"

"Đó không phải là một quả bom bình thường..." anh nói.

"Nhưng, anh phải làm gì đó..."

"Đủ rồi Tifa!" Cloud ra lệnh, thả tay cô ra. "Đừng chạm vào bất cứ thứ gì nữa!"

Anh bước về phía trước, đầu trở nên nhức nhói khi nhìn đống dữ liệu lằng nhằng khó hiểu trên màn hình. Chợt anh nghĩ, giá mà bây giờ Jessie ở đây, mọi chuyện có thể đã khác, hoặc chí ít nó sẽ không diễn biến theo chiều hướng tệ nhất có thể. Quăng thanh kiếm sang một bên, Cloud bắt đầu kiểm tra các công tắc và nút bấm trước mặt mường tượng lại những hành động của Reno. Từ một nơi nào đó xung quanh tòa tháp, tiếng cánh quạt chuyển động truyền đến tai anh, Cloud rờ mắt khỏi bàn điều khiển hướng tầm nhìn về phía âm thanh đang ngày một gần. Lúc này anh mới nhận ra, Barret và Tifa đang tiến về phía mình, hai tay che mặt khỏi luồng không khí hỗn loạn xung quanh.

Ở khoản không bên dưới, chiếc trực thăng thứ hai bắt đầu xuất hiện, nó nhanh chóng vụt qua nơi họ đứng. Lớp vỏ kim loại của nó phản chiếu dưới ánh đèn xung quanh trụ đỡ. Cloud có thể nhận ra mái tóc đen của nữ phi công Turk đằng sau kính chắn gió, bộ ngực của cô nhô lên dưới lớp áo khoác và đồng phục phi hành đoàn, anh nhận ra cô ngay lập tức, cô từng xuất hiện một lần khi anh làm nhiệm vụ ở lò phản ứng số 1, tất nhiên lúc đó anh vẫn còn trong biên chế Soldier. Cánh cửa bên hông trực thăng mở ra để lộ bóng dáng một gã Turks.

Đó là Tseng, đội trưởng của The Turks. Hắn ném cái nhìn bỡn cợt về phía họ, nhưng đến khi ánh nhìn chạm phải Cloud cặp lông mày hắn chợt nhíu lại, một thoáng rất nhanh có thể không ai nhận ra. Cả hai từng cùng tham gia một nhiệm vụ nhiều năm trước ở vùng Modeo phương Bắc, nhưng cả hai không tương tác với nhau nhiều, có thể từ trước đó rồi hoặc cũng có thể sau nhiệm vụ đó vì cả hai cũng chạm mặt nhau không nhiều.

Mái tóc đen dài của bay phất phới trong từng đợt gió mạnh từ cánh quạt, giữa trán là nốt ruồi không lẫn vào đâu được của Tseng. Mặc dù còn khá trẻ, nhưng khắp công ty ai cũng biết đến hắn, bộ não của Turks. Với ngoại hình trông có vẻ bảnh bao, nhưng bên trong là một kẻ vô vùng kiên quyết, nhẫn tâm cùng với lòng trung thành đến mức khó hiểu với Shinra. Sau khi giác ngộ đầy đủ kiến thức từ người thầy của mình, Veld vĩ đại, Tseng bây giờ tuy không được lòng Giám đốc Heidegger nhưng ngoài ra hắn nhận được nhiều sự kính nể, tôn trọng và có thể cả sự kiêng dè đến từ những người từng làm việc chung với hắn

"Tôi sẽ không dại dột mà đùa giỡn với thứ đó nếu tôi là các người", hắn gọi với lại, hất mặt về phía bàn điều khiển trên cây cột.

"Câm miệng đi thằng ngu!" Barret vặn lại. "Nói cho bọn tao biết cách để dừng quả bom!"

"Các người sẽ hơi khó khăn và tốn thời gian để gỡ nó đấy." Tseng nói, ra vẻ không quan tâm. "Nó sẽ thổi bay thằng ngu nào ấn sai nút."

"Dừng nó lại, làm ơn!" Tifa khẩn cầu. "Hãy nghĩ về chuyện các người sắp làm. Những người vô tội ở khu ổ chuột thì sao? Sao các người không dừng tất cả những việc này lại và bắt chúng tôi đi?"

"Lũ AVALANCHE các người nên sớm nghĩ tới chuyện này trước khi nó xảy ra mới phải chứ", Tseng nói với vẻ mặt cau có. "Còn giờ, đã quá muộn. Chỉ người trong ban quản trị của Shinra mới có thể cài đặt hay vô hiệu hóa nó".

"Ngậm cái miệng mày lại! Được, tao sẽ đích thân "mời" từng thằng bọn bay xuống đây gỡ quả bom này!", Barret nổi cáu, chỉa khẩu súng vào mặt Tseng.

"Đừng cố làm điều dại dột", Tseng chỉ tay một cách đầy thách thức, "anh làm vị khách đặc biệt của chúng ta bị thương thì sao."

Với cử chỉ hết sức thô bạo, hắn lôi cô gái trẻ tuổi từ một góc khuất, ném cô đánh bịch trước mặt mình như ném cái gối bông để mọi người cùng nhìn thấy. Cô gái kêu lên một tiếng khi ngã xuống cạnh khung cửa. Bộ váy hồng hơi ướt cùng với khuôn mặt bị che khuất bỡi vạt tóc sẫm màu khi Tseng cố kéo cô đứng dậy gợi lên một sự quen thuộc đáng ngờ.

Khoan đã, bộ váy hồng? Cloud rùng mình khi nhận ra điều gì đó, nhưng chưa kịp cất lời thì Tifa đã làm việc đó thay anh.

"Aerith!"

"Ồ, vậy là các người biết nhau!", Tseng cười nham hiểm ra vẻ bất ngờ. "Thật tuyệt làm sao khi các người có thể thấy nhau lần cuối. Cô nên cảm ơn tôi đi chứ."

"Mày định làm gì cô ấy?", Cloud giọng gầm gừ như một con sói.

"Tôi vẫn chưa quyết định", Tseng trả lời, cau mày lần nữa khi liếc nhìn Cloud.

"Nhiệm vụ của chúng tôi là truy tìm và bắt bằng được người Ancient cuối cùng còn sống sót. Nó tốn khá nhiều thời gian đấy, nhưng giờ tôi cuối cùng cũng có thể báo cáo lại cho ngài tổng thống."

"Aerith...", Tifa hét lên vồn vã.

"Tifa, đừng lo", Aerith trả lời, cố gắng luồn lách khỏi cánh tay của Tseng. "Tôi đã đưa con bé tới một nơi an toàn. Hãy ra khỏi đây, nơi này sắp..."

"Tôi đã bảo cô không được nói!", Tseng quát, tát Aerith một cái khiến cô ngã khụy xuống. Cloud nghiến răn chửi rủa, vào thế chuẩn bị như con sói sắp vồ mồi. Nhưng đáp lại cả hai là tiếng chuông báo động dồn dập, màn hình máy tính tại bảng điều khiển nhấp nháy liên tục với những dòng chữ đỏ thẩm báo hiệu.

"Nhìn kìa, có vẻ nó sắp diễn ra. Thôi nào anh bạn, cứ lao lên đây xem, rồi các người sẽ thoát ra kịp lúc chắc?", Tseng gọi với lại với vẻ khích tướng, sửa lại chiếc cà vạt trên cổ mình. "Violet, đưa bọn tôi ra khỏi đây."

Khi cánh cửa đóng lại, Tseng ném cho họ cái nhìn đầy nhạo báng dưới làn sóng tạo ra từng cánh quạt trực thăng, không quên kéo Aerith vào trong. Đừng khinh thường tao thế chứ. Như đã chịu đựng quá đủ, Cloud rút thanh Buster Sword phớt lờ sự ngăn cản của Tifa, anh nhảy lên chém đứt một bên chân của chiếc trực thăng, nhưng chỉ có thế. Chiếc trực thăng thoáng chao đảo một chút nhưng rồi cũng cất cánh thẳng tiến về hướng Sector 8, mờ dần khỏi tầm nhìn.

"Không nghĩ là hắn dám làm như vậy thật. Đúng là lũ Soldier". Tseng nghĩ thầm, đưa tay quẹt vội vài giọt mồ hôi trên trán khi nghĩ về dáng vẻ giận giữ của Cloud ban nãy.

"Nếu ta dùng súng máy thì có thể..." Nữ phi công thắc mắc, nhưng Tseng ngay sau đó ngắt lời.

"Quả bom sắp nổ rồi, và ba tên đó không dễ xơi như cô tưởng đâu, một tên tự tay giết gần hết số binh sĩ chúng ta mang tới, một tên nghe đâu là cựu Soldier nhất đẳng, và cũng không có gì chắc chắn rằng với số đạn còn lại ta có thể tiêu diệt được chúng, họa chăng có làm được chắc chắn sẽ rất mất thời gian, chúng ta sẽ bị chôn theo khi bom nổ. Cô quên rồi à? Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đặt bom và bắt Ancient, và nó đã hoàn thành, chẳng việc gì phải liều mạng trong ván cờ chúng ta đang ở thế thượng phong cả. Hiểu rồi chứ?"

Nữ phi công không đáp lại mà chỉ gật gù.

Vài giây sau, tiếng nổ dữ dội vang lên kéo theo đó là những tảng đá hoa cương vỡ vụn rơi xuống nền đất như mưa. Né khỏi một tảng đá, Cloud cảm thấy cột trụ như nghiêng dần và đang từ từ trượt khỏi nền kim loại bên trên. Vụ nổ thứ hai cắt ngang khối bê tông của cây trụ khiến tháp điều khiển rung lắc dữ dội. Bám vào một khối bê tông nhô ra, Cloud ngước lên và bắt gặp cái nhìn của Tifa và Barret khi đang chạy qua cầu thang, giữ đầu thấp để tránh các tảng đá lạc, anh vội vã vẫy tay gọi họ.

Ba người chạy nhanh xuống cầu thang nhanh đến nỗi cứ như cơ thể họ chỉ năng có mười mấy ki lô gram. Mọi thứ rung lắc dữ dội xung quanh đến nỗi cứ ngỡ tay hay chân gì đó của họ đã rớt đâu đó dọc đường đi. Vì quá vội vã, Cloud dùng thanh gươm của mình mở một vài con đường máu, cuối cùng khoản đất hoang vu đằng trước cũng dần hiện ra. Cloud thoáng nhìn thấy cửa ngõ vào Sector 6 và cánh cổng cách đó không xa. Khi cách mặt đất khoản 200 mét, anh đột ngột dừng lại khi một ý tưởng vụt qua đầu, khiến Tifa đập mặt vào lưng mình.

"Khoan đã!", anh nói, Barret lúc này cũng mất thăng bằng và đâm sầm vào sau Tifa.

"Này, cậu làm gì vậy?", Barret gầm lên, "Chúng ta sắp hết thời gian rồi đấy".

"Nhìn đi!", Cloud nói, chỉ vào sợi dây cáp nhô ra bên trên, nơi Jessie đang nằm. Nó giống với sợi dây anh từng thấy khi trên đường đến sân ga, và bây giờ, nếu để ý kĩ hơn thì nó đủ chắc chắn để chịu dựng trọng lượng cơ thể của cả ba người. "Chúng ta có thể dùng sợi dây đó để rời khỏi đây. Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta!"

"Cậu điên rồi à?", Barret lắp bắp ra vẻ không tin.

"Chúng ta sẽ không biết nếu không thử". Cloud trả lời, tựa vào lan can. Khi đã giữ được thăng bằng, anh một tay nắm sợi dây, tay còn lại nắm chặt thanh Buster Sword.

"Cloud...". Tifa thở hổn hển.

"Mau lên,", anh thúc giục. "Chúng ta phải đi ngay bây giờ! Hai người hãy giữ thật chặt sợi cáp!"

"Cậu tốt hơn hết nên hi vọng là cái này hoạt động". Barret lắc đầu ngao ngán khi leo lên lan can cạnh Cloud, tay cầm lấy sợi cáp, vai cúi xuống để Tifa trèo lên lưng mình. Ngọn tháp rung lắc lần nữa, cảm thấy không nên phí phạm thời gian nữa. Khi chắc chắn rằng Tifa đã bám chặt lấy lưng mình, Barret giữ chặt sợi dây. "Đi thôi!"

Không cần chờ tín hiệu của Cloud, Barret nhảy lên từ gờ đá, lảo đảo tiến về phía trước, cả hai bắt lướt dọc theo sườn dốc. Cloud quan sát họ một lúc, hít một hơi thật sâu, anh bật mình khỏi lan can, tay siết chặt thanh gươm, lưỡi dao lia ngang qua sợi cáp, những tia lửa tóa lên bắn vào hư không khi lớp vỏ cứng cáp gặp khai lưỡi gươm nhọn hoắt. Cả ba người rơi xuống, mặt đất mỗi lúc một gần đến nỗi Cloud có thể thấy rõ khuôn mặt của người dân ở khu Slums, nhưng nhờ một đầu sợi cáp được gắn chặt lấy trần bên trên nên họ không chạm phải đất mà chỉ lướt ngang qua khuôn mặt thất thần, kinh hoàng của những người lớn xen lẫn vẻ mặt ngây thơ thích thú của đám trẻ bên dưới. Khung cảnh hỗn loạn như thể ngày tận thế, những khuôn mặt đờ đẫn trước số phận nghiệt ngã.

Cloud mím môi, nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực và thương xót, cho số phận của những người dân vô tội, cho những đứa trẻ ngây thơ, cho những người được anh chỉ mới chỉ chấp nhận là đồng đội của mình không lâu trước đây. Chuyến bay của cả ba càng lúc càng nhanh hơn, cảnh vật xung quanh như chỉ còn màu xám và nâu. Lúc này đây Cloud mới nhìn thấy được đầu bên kia của sợi cáp, nó gắn chặt với lớp bê tông nền của Sector 6. Thỉnh thoảng lại có vài tảng đá bay sượt qua, Cloud dùng thanh Buster Sword của mình chẻ chúng làm hai, đằng trước, Barret cũng chỉa súng bắn nát những vật tương tự có ý định chắn đường họ. Với một cú giật nảy bất ngờ, Cloud lộn nhào xuống đất, cú đáp có vẻ không được nhẹ nhàng cho lắm, anh lăn xuống gần những cột đèn cạnh một con đường mòn.

"Cloud...". Tifa lo lắng như thể sắp bật khóc từ một nơi gần đó.

Dùng tay đỡ lấy sườn mình, anh cố gắng đứng dậy nhưng có vẻ chấn động từ cú ngã trước đó vẫn còn quá nặng. Xung quanh, những tiếng thét đầy sợ hãi của phụ nữ và trẻ em xen lẫn tiếng đất đá rơi xuống nhưng xiết chặt lấy tâm trí Cloud lúc này khiến anh bừng tỉnh khỏi cơn đau. Khi đã định thần lại, anh cảm thấy một bàn tay mạnh khỏe kéo anh về phía sau trước khi một tảng đá rơi xuống ngay chỗ anh vừa đứng ban nãy. Trong tình trạng đầu óc vẫn còn xoay cuồng, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, Cloud nghe thấy tiếng Tifa gọi tên mình, còn chủ nhân bàn tay khi nãy – Barret đang đứng ngay sau anh, ánh mắt không lời nhưng tràn đầy xúc cảm. Anh loạng choạng theo sau Barret bước qua khỏi cánh cổng, cố gắng ngoái đầu lại tìm kiếm đâu đó trong đống đổ nát, hình ảnh cuối cùng của Jessie, Bigg, Wedge.

Mảnh kim loại có kích thước như một thành phố bắt đầu trượt thẳng xuống, Sector VII bên trên Midgar đứt bung ra khỏi những đòn sắt cố định, rùng rùng đổ sập xuống phủ bóng đen tử thần bao lấy tất cả vạn vật dưới chân mình.

Những người dân còn lại, những đứa con cuối cùng của sự tuyệt vọng, một số vẫn chạy hỗn loại gào thét, một số lại nắm tay nhau tựa vào cửa nhà của mình, họ ngồi phệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn mảnh đất nơi họ sinh ra, lớn lên từ từ chìm vào màn đêm bất tận. Một số gào thét, một số khóc nức nở, một số lại mỉm cười, những người mỉm cười lại nhìn nhau cười. Cười với số phận, cười với chính mình, trong con mắt in bóng đổ nát trầm mặc đang từ từ chụp xuống chẳng hiểu sao lại lấp lánh như ẩn chứa muôn ngàn vì sao tỏa chiếu. Phải chăng, họ cũng đang hạnh phúc? Hình ảnh ấy như đâm một nhát thẳng vào tim Cloud, lúc này anh mới nhận ra hình như mình đang ngã khụy.

Sector 7... kết thúc rồi sao?

.

.

.

Sụp đổ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro