Nhỏ Sáp Play

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhỏ sáp play

Diệp Anh: "Em nói muốn tặng quà cho tôi có còn tính không?"

Thùy Trang mới vừa mở to mắt liền nhìn thấy Diệp Anh ái muội nhìn nàng giống như đang nhìn mỹ thực tú sắc khả xan* gì đó. Nàng từ từ ngồi dậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa tối hẳn đâu. Nàng quay tầm mắt lại, Diệp Anh đã trần truồng lả lướt hấp dẫn nằm bên cạnh nàng. Một tay Diệp Anh chống dưới đầu, một cái tay khác đang sờ đùi nàng.

(*trường hợp này có thể hiểu là ngon mắt ngon miệng ngon hết nước chấm.)

Tim Thùy Trang đập loạn, cô gái này sao có thể mê người đến vậy?

Dù biết Diệp Anh không có ý định tốt đẹp gì, Thùy Trang vẫn gật gật đầu: "Tính nha."

Ai bảo hôm nay là sinh nhật nàng chứ, thôi thì chiều nàng cả ngày đi, ai bảo nàng lại xinh đẹp thế chứ.

Diệp Anh: "Thế mặc cái này vào."

Diệp Anh ném cho Thùy Trang một đống dải lụa đỏ rực rỡ, Thùy Trang kéo ra mới biết đó là gì. Ra là đồ lót, một thứ đồ lót tình thú không che được bất cứ chỗ nào. Thôi cũng được đi, thân thể đều bị nàng nhìn hết rồi, mặc ba cái nội y tình thú này cũng nhằm nhò gì đâu.

Dải lụa nội y rực rỡ vòng vào cổ, trước ngực còn có một cái nơ con bướm thật to, là kiểu thắt nơ trên gói quà.

Có chút kỳ lạ.

Tiếp đó, mắt nàng bị bịt kín, cũng bởi một dải lụa đỏ rực, nhưng tầm mắt nàng không bị che kín hoàn toàn mà vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ.

Diệp Anh nắm một đầu dải lụa rực rỡ, "Theo tôi nào."

Thùy Trang: "Em còn chưa mặc quần áo mà."

Diệp Anh: "Tôi cũng chưa mặc, sẽ không ai nhìn thấy đâu, đi thôi."

Diệp Anh đi không nhanh nhưng vì không nhìn rõ mà Thùy Trang bước đi loạng choạng, có điều mỗi lần nàng suýt ngã đều có Diệp Anh kịp thời bảo vệ nàng. Ân cần chu đáo thế này. Trong lòng nàng bỗng sinh ra chút ấm áp.

Con đường nhỏ này Thùy Trang thấy hơi quen quen, nàng đoán có lẽ Diệp Anh muốn dẫn nàng đi tầng hầm ngầm nơi hai người lần đầu gặp gỡ. Đi xuống cầu thang quen thuộc, dường như Thùy Trang nhìn thấy rất nhiều ánh lửa đong đưa, chắc là ngọn nến, rất nhiều ngọn nến màu tím.

Nàng ngửi kỹ thì nghe thấy một hương hoa oải hương nhàn nhạt.

Diệp Anh lại kéo nàng đi trong chốc lát mới dừng lại, "Tới rồi, hôm nay chúng ta sẽ chơi một món đồ chơi mới."

Thùy Trang: "Đồ chơi mới nào cơ?"

Diệp Anh: "Ngoan, nằm sấp xuống đã."

Thùy Trang vươn mũi chân dò xét phía trước, nàng đá tới trước một thứ giống như cái ghế, nàng khom lưng dùng tay sờ sờ cẩn thận, nàng cảm thấy quả không sai, là một cái ghế da. Ghế dựa rất sâu, nàng sờ soạng nửa ngày mới sờ đến cạnh ghế. Nàng lại sờ từ cạnh lên trên, không có lưng ghế, chỉ có hai cột chống hai bên, quả là một chiếc ghế kỳ lạ.

Thùy Trang nghe lời nằm lên.

Diệp Anh chỉ huy nói: "Thân trên nâng lên một chút, nhích tới trước một chút, đúng rồi, để đầu lên trên đi, cả hai tay nữa."

Ra là trên hai cây cột còn có cái gì đó nữa, cổ và hai cổ tay nàng vừa khớp vào khe lõm, nàng còn chưa kịp thắc mắc thì những bộ phận trong khe lõm đã bị kẹp lấy. Nàng hơi giãy giụa, nhưng căn bản không thể nào tránh thoát. Cấu tạo này làm người ta rất khó mà không liên tưởng đến đoạn đầu đài thời cổ đại.

Không cần nhìn thấy Thùy Trang cũng có thể tưởng tượng ra mình đang ở tư thế nào trước mặt Diệp Anh. Hóa ra Diệp Anh thích "hậu nhập".

Nàng cảm giác được Diệp Anh đi tới trước mặt nàng, nàng thấy không rõ vẻ mặt của nàng ấy nhưng lại có thể cảm giác được nàng ấy rất hưng phấn, bởi vì hơi thở của nàng ấy rất mạnh mẽ.

Diệp Anh sờ lên mặt nàng, khom lưng hôn lên môi nàng. Nàng ấy hôn thật sự nghiêm túc, ngậm lấy toàn bộ môi dưới nàng, liếm mút, mút ra tiếng vang chùn chụt.

"Ưm...... Hum......"

Các nàng cùng nhau phát ra âm thanh thoải mái.

Cái lưỡi trơn ướt của Diệp Anh chui vào trong miệng Thùy Trang, quấn quanh nàng giống như con rắn nhỏ, vòng lưỡi nàng mỏi nhừ rồi lại mút đến tê dại.

Diệp Anh hôn quá mê người, Thùy Trang bị nàng hôn choáng váng, nhưng lại lưu luyến không muốn rời xa.

Diệp Anh dời môi khỏi nàng, "Đừng có gấp, cưng à, chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Diệp Anh đi đến bên cạnh, cầm lấy thứ gì đó bên trên, tiếp theo, nàng chậm chạp trở về, giày cao gót đạp lên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc.

Thùy Trang cảm giác được bàn tay nàng ấy đáp lên cánh mông trái của nàng.

Chát --

Roi bất ngờ đánh vào cánh mông phải của nàng.

Roi lần này có hơi khác với lần trước, roi này hình như là tua rua, đánh vào người ít đau đớn hơn một chút. Nhưng Thùy Trang vẫn thấy hơi hồi hộp, tiểu huyệt và cúc hoa lồ lộ trong không khí đều không nhịn được co co rụt rụt.

Diệp Anh lui về sau một bước, yên lặng ngắm nhìn từng động tác nhỏ của Thùy Trang. Nàng nhìn vào vệt tua đỏ trên cánh mông phải tuyết trắng, bèn "chát" một phát lên bên trái.

Ừm, đối xứng như vậy mới đẹp chứ!

Hai cái cửa động hồng hào giữa kẽ mông lại sợ sệt rụt lại. Giữa cánh hoa có vẻ như còn chảy són ra chút nước, Diệp Anh nhìn mà cổ họng khát khô. Nàng khom lưng, đưa đầu đến gần kẽ mông, thè lưỡi liếm một cái.

Thùy Trang: "Ứm ~~~"

Tiếng Thùy Trang rên êm ái làm Diệp Anh tâm ngứa khó nhịn. Nàng áp xương mu vào cánh mông Thùy Trang rồi vụt roi vào cái lưng xinh đẹp của nàng ấy.

Thùy Trang: "Á...... Ư......"

Roi vun vút vào lưng, đau đớn làm Thùy Trang thét chói tai liên tục. Tuy rằng lúc này đau đớn nhiều hơn khoái cảm nhưng chân tâm nàng vẫn chảy ra một ít nước nhờn. Diệp Anh còn cọ xát sau mông nàng, cọ đầy nước nhờn ra người nàng rồi lại nhanh chóng cọ trở lại cánh mông nàng, trơn trượt, không hề dễ chịu chút nào.

Bỗng, Diệp Anh rời khỏi, chẳng được mấy giây, một giọt gì đó nóng bỏng liền rơi lên người nàng, nóng đến nỗi nàng tức khắc thét chói tai. Hẳn là sáp nến.

Diệp Anh trấn an nàng: "Thả lỏng một chút, đừng sợ, không đau lắm đâu cưng."

Tiếp theo, lại có vài giọt sáp rơi lên cái lưng mịn màng của nàng. Không biết bởi vì lời của Diệp Anh hay là thật sự không nóng mà Thùy Trang cảm thấy thật sự không đau cho lắm.

Sáp nóng bỏng dọc theo sống lưng nàng một đường chảy xuống, cuối cùng đọng lại bên trên.

Cảm giác này Thùy Trang lần đầu được trải nghiệm, khi nàng cẩn thận cảm thụ thì trong sự đau đớn này dường như lại ẩn chứa chút sung sướng. Tuy rằng có chút sáp rơi lên vết roi hơi đau, nhưng cái sự đau này chẳng là gì so với sự kích thích tâm lý mà nó mang lại.

Hiện giờ nàng đã không còn quan tâm nàng có thuộc tính Run M hay không, chỉ cần vui sướng là được rồi, bị kích thích tình dục so với cao trào nửa vời quả thật làm cho người ta cảm thấy thú vị hơn nhiều.

Làm tình với Diệp Anh dường như sẽ nghiện, cô gái này lần nào cũng mang đến cho nàng những trải nghiệm thú vị và lạ lẫm.

Tiểu huyệt rụt rè đã chuyển từ hơi co rút lại thành phun nước trắng trợn táo bạo, thiếu điều muốn chủ động mở miệng kêu Diệp Anh cắm vào ngay đi.

Thùy Trang vũ mị ngoáy mông, "Ngứa quá đi...... Ưm......"

Diệp Anh: "Ngứa chỗ nào?"

Thùy Trang: "Phía dưới......"

Chảy xuống, nàng cảm giác được sáp đọng lại dưới xương cùng của nàng, sau đó chậm rãi trượt đến chân tâm non mềm của nàng.

Thùy Trang: "A...... Đau......"

Dù rằng độ nóng của sáp không cao nhưng chân tâm non mịn làm sao có thể chịu được kích thích như vậy, cái nóng làm cho lỗ nhỏ sợ hãi không ngừng co rút lại.

Diệp Anh: "Còn ngứa không?"

Thùy Trang: "Ngứa......"

Nước nhờn hòa cùng nước sáp nhanh chóng nhỏ giọt lên ghế, chân tâm trống trải đến muốn mạng.

Thùy Trang cảm nhận được Diệp Anh đặt nghiêng ngọn nến trên xương cùng của nàng, bởi thế mà khi nến chảy xuống sẽ rơi lên cúc hoa nàng trước, sau đó theo kẽ mông trượt đến huyệt khẩu mấp máy.

Thùy Trang: "Ứm ~~~"

Huyệt khẩu trào ra chất lỏng cuốn trôi sáp nến.

Thùy Trang: "Ngứa quá ạ...... Chủ nhân ơi...... Mau cắm em đi......"

Thấy bé mèo dâm đã thuận theo khẩn cầu,

Diệp Anh không đành lòng bắt nàng phải đợi. Nàng đặt ngọn nến xuống dưới người Thùy Trang, để ngọn lửa màu vàng thiêu đốt đầu vú rũ xuống của nàng.

Nóng quá, Thùy Trang cảm giác được lông tơ trên đầu vú nhất định đã cháy, bằng không sao có thể nghe thấy mùi lông heo nướng được chứ.

Thùy Trang muốn ngọ nguậy nhưng cổ và cổ tay bị trói đã hạn chế động tác của nàng, "Đau...... Ưm...... Đừng như vậy...... Chủ nhân......"

Thùy Trang kêu đáng thương, Diệp Anh nghe thấy mềm lòng nhưng nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài, "Đừng nhúc nhích, cưng mà còn lộn xộn thì chị không chắc là sẽ không đốt trúng bầu vú của cưng đâu."

Thùy Trang sợ tới mức không dám động. Nhưng bởi vì yên lặng mà cảm thấy đầu vú bị nướng càng ngày càng nóng, nàng đau muốn khóc.

Diệp Anh: "Lập tức cho cưng nha, ngoan ~"

Cuối cùng nguồn nhiệt cũng bị lấy đi, nhưng Thùy Trang nghe thấy, Diệp Anh đặt nó lên ghế dưới bụng nàng, bụng bị hơ nóng hừng hực, có điều khoảng cách hiện giờ còn chưa đốt đến nàng, nhưng nếu nàng vô ý té ngã...... Thùy Trang sợ tới mức sửa lại tư thế, cái mông tròn trịa chu lên cao cao.

Lần này Diệp Anh đeo lưỡi giả hai đầu, hạ thân nàng cũng đã sớm ướt, bởi vậy mà lưỡi cắm vào rất dễ dàng, đeo xong công cụ nàng đỡ cái lưỡi giả giữa hai chân mình nhắm ngay giữa hai chân Thùy Trang.

Xúc cảm rất quen thuộc, đó là thứ mà Diệp Anh để lại trong cơ thể nàng đã bị nàng "nghiên cứu" rất kỹ, mỗi khi nhớ Diệp Anh, nàng đều tự mình lấy ra dùng lại rất nhiều lần, cho nên nàng nhận ra ngay đây là cái gì.

Lưỡi giả cà lên cà xuống cái khe của nàng, thứ đồ vốn khô khốc rất nhanh trở nên ướt mềm trơn trượt làm huyệt khẩu không ngừng nhộn nhạo.

Thùy Trang: "Ư ư ~~~"

Dục vọng bị đẩy lên cao thực sự khó chịu, Thùy Trang lại dạng háng ra thật rộng, cố gắng dụ dỗ thứ đồ vừa xấu xa lại tham lam đằng sau mình.

Cuối cùng, cái lưỡi giả kia bắt đầu đẩy huyệt thịt nàng ra chậm rãi đút vào trong, đường đi trống trải cứ thế bị nó lấp đầy từng chút một.

Thùy Trang: "A ~~~"

Sướng quá...... Diệp Anh còn chưa động mà sâu trong lỗ nhỏ của nàng đã tràn ra từng dòng điện làm tê dại thân thể khó nhịn của nàng. Nàng lùi người ra sau, muốn chủ động cắn nuốt lưỡi giả, nhưng phía trên bị trói làm nàng cử động có hơi khó khăn.

Cũng may.

Diệp Anh đã bắt đầu thọc vào rút ra, bị đâm phầm phập làm nàng quá sung sướng, nàng cảm giác như thể mỗi một giây đều có thể được coi là khoảnh khắc mỹ diệu nhất đời mình.

Lưỡi hai đầu liên động, mỗi một lần thọc vào rút ra đều làm hai người cùng thể nghiệm khoái cảm làm tình.

Diệp Anh: "A...... Ư......"

Thỉnh thoảng Diệp Anh cũng thở dài rên rỉ, giọng thanh lãnh lúc động tình còn mê người hơn cả giọng điệu quyến rũ ngày thường, nghe thấy mà chân tâm Thùy Trang chảy nước không ngừng.

Thùy Trang: "Ứ...... Ứ......"

Diệp Anh vừa thọc vào rút ra vừa biến đổi góc cắm, quấy đều hành lang thịt vang lên òm ọp òm ọp.

Dần dần, dục vọng ngày càng leo thang, sung sướng lúc này đã không đủ lấp đầy sự trống trải của các nàng. Diệp Anh thọc vào rút ra nhanh hơn, tiếng thân thể va vào nhau ngày càng vang vọng. Chất lỏng cuồn cuộn không ngừng từ chỗ các nàng kết nối chảy xuống ghế làm mềm lớp sáp đọng lại bên trên.

Thùy Trang: "Á ~~~ Chậm lại đi...... Em sắp không chịu nổi rồi......"

Diệp Anh cắm quá nhanh quá sâu, Thùy Trang cảm giác mình đã bên bờ cao trào, nhiệt dịch sâu trong tiểu huyệt giống như chực trào vào giây kế tiếp. Nàng nỗ lực khống chế nhưng dường như lại phản tác dụng, cửa tử cung yếu ớt đều bởi vì nàng co thắt quá nhanh mà bị cọ sưng lên.

Chắc là huyệt khẩu đã bị cắm lật ra ngoài rồi.

Thùy Trang: "Ứ! Chủ nhân! Kang Diệp Anh!! Không được! Ứ ứ...... Mau dừng lại!"

Thùy Trang ở dưới thân Diệp Anh giãy giụa tới cao trào, tiếng rên rỉ dần biến thành nức nở. Còn cắm nữa nàng sẽ nát bét mất thôi, nhưng Diệp Anh lại hưng phấn như dã thú, vẫn ở phía sau nàng tiếp tục nắc vào vừa mạnh vừa nhanh.

Diệp Anh: "Ứ...... Á...... Á......"

Diệp Anh giã hùng hục vào chân tâm nàng, sau đó động tác đột nhiên chậm lại, cuối cùng lại thúc thật mạnh hai cái mới ngừng thọc vào rút ra.

Không còn chống đỡ cái lưỡi giả trượt ra khỏi lỗ nhỏ ẩm ướt, thân thể Thùy Trang cũng đồng thời xụi lơ. Ngọn nến dưới thân nàng vừa lúc cháy hết nhưng sáp nến vẫn còn nong nóng, nóng đau cả đùi Thùy Trang.

Thùy Trang chửi thầm trong lòng, Diệp Anh cũng quá giày vò người ta đi!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro