Tập 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Trạm: Thứ sáu tuần này rảnh không?

Ngụy Anh: Có, các anh nghỉ ngơi rồi à?

Lam Trạm: Ừ, kỳ nghỉ sau giải đấu, thứ sáu bắt đầu tự do.

Ngụy Anh mơ hồ có chút chờ mong, anh định hẹn mình ra ngoài chơi sao?

Lam Trạm: Tôi dẫn cậu đi xem thần tượng của tôi.

Trong đầu tưởng tượng ra cảnh Lam Trạm tay cầm áp phích lớn cùng lightstick hét to fanchant, Ngụy Anh ngoái đầu lại, nghĩ thầm, gần đây đâu có tin các nàng ấy sẽ tổ chức buổi họp fan đâu nhỉ.

Buổi chiều thứ bảy, Ngụy Anh vào thang máy, đi ra cửa lớn của nhà trọ, nhìn thấy ven đường có chiếc xe màu xanh lam kiểu pháp, Lam Trạm đứng dựa vào ghế lái, buồn bực ngán ngẩm chơi điện thoại di động. Thấy Ngụy Anh lên xe, anh điều chỉnh chỗ ngồi, cúi xuống đeo dây an toàn cho cậu.

Chiếc xe thể thao phóng ra đường cái, Ngụy Anh không nghĩ rằng nhanh như vậy có thể gặp lại anh, khuôn mặt khó nén sự sung sướng: "Chúng ta đi đâu nhỉ?"

Lam Trạm đeo kính râm, chuyên tâm lái xe: "Đi mua đồ ăn trước đã."

Như bị giội một gáo nước lạnh, Ngụy Anh tuy rằng không nhìn thấy vẻ đẹp của anh, nhưng trực giác của nói cho cậu biết, anh không cao hứng gì mấy.

Bọn họ xuống xe ở trước cửa siêu thị, dọc theo đường đi, Lam Trạm không nói gì, Ngụy Anh đoán có lẽ ở Câu lạc bộ xảy ra chuyện gì, anh không mở miệng, cậu cũng không tiện hỏi.

Lam Trạm chưa nói muốn mua cái gì, đẩy xe đẩy hàng tiến thẳng một đường ném vào trong thịt, rau dưa, trứng gà, hoa quả,....Ngụy Anh không ngừng cầm đống đồ trong giỏ xe để lại lên kệ, trong miệng lải nhải, "Cái này nhãn hiệu so với giá không đúng" "Cái này có mùi vị organic" "Thịt ngựa phải nhô dài ra, thịt gà ăn mới tốt."

Lam Trạm một mặt buồn cười nhìn cậu: "Cảm giác cậu còn thành thục hơn mẹ của tôi."

Ngụy Anh đem ớt xanh để vào trong giỏ, lạnh nhạt nói: "Tôi đã sớm ra ngoài tự lập, ăn, mặc, ở, đi lại đều dựa vào chính mình."

Cậu khom lưng bốc một nhúm cải trắng lên, vài sợi tóc mái thuận thế hạ xuống, Lam Trạm nhìn kỹ gò má của cậu, đưa tay ra, cẩn thân giúp cậu sửa tóc lại, Ngụy Anh sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn ánh mắt anh như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi, bên tai phút chốc đều là tiếng đập của nhịp tim.

Đứng xem giá ở chỗ khu đồ uống, Lam Trạm đột nhiên hỏi: "Phỏng vấn riêng của Kim Tử Hiên là cậu làm à?"

"Ừ, ban tổ chức sắp xếp."

Lam Trạm hững hờ cầm lon Fanta: "Cậu làm sao không tranh thủ đi phỏng vấn tôi?"

Ngụy Anh bất đắc dĩ buông tay: "Tiểu nhân không tiếng không tăm, thấp cổ bé họng a."

Lam Trạm tầm mắt một lần nữa nhìn vào kệ bên trên, anh ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Bình luận Ngụy, kỹ năng của cậu ngày càng tốt đấy."

Một mặt Ngụy Anh mờ mịt, một lúc sau mới phản ứng được, anh đang nói đến bữa tiệc lần trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro