Tập 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh còn chưa dứt lời, một mùi oải hương thơm ngát xông thẳng vào mũi anh, Ngụy Anh nhẹ nhàng ôm lấy anh, hai tay còn đưa lên lưng anh vỗ vỗ.

Lam Trạm cánh tay cứng đờ giữa không trung: "Này này, cậu cũng quá nghe lời rồi, người khác nói ôm liền ôm hả?"

Ngụy Anh thầm nói: "Anh cũng đâu phải người khác."

"Không nhớ kỹ lần dạy học trước sao? Tôi cũng đâu phải người tốt lành gì?"

"Ừ."

"Tôi chuyện xấu gì cũng có thể làm được"

"Ừ" Ngụy Anh nhìn anh chớp mắt mấy cái, "Anh đẹp trai như vậy, làm chút chuyện xấu tôi cũng không mất mát gì."

"Không sai, có tiến bộ nha" Lam Trạm đưa hai tay ôm lấy cậu, qua một lúc lâu sau, anh mới cúi xuống thì thầm vào tai cậu, "Ngụy Anh, cảm ơn cậu."

Thanh âm ôn nhu ở bên tai tan ra, lý trí Ngụy Anh dần dần sụp đổ, giống như phòng tuyến cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ, một đường cũng không có dấu hiệu quay lại.

"Ngày đó trong hẻm nhỏ, anh nói cho tôi một bài học, không được dễ dàng tiếp cận nam nhân xa lạ, lúc đó chúng ta mới gặp nhau có mấy lần, anh không thích nội tâm tôi mang ý xấu tiếp cận anh, thì trực tiếp không để ý đến người ta là tốt rồi....." Ngụy Anh ngẩng đầu lên dừng trước mặt Lam Trạm, mi mắt mang theo một màng nước nhỏ, "Người ta chắc tiếp cận anh với ý xấu chắc nhiều lắm? Anh muốn giáo huấn, giáo huấn được nhiều người như vậy sao?"

Mắt Lam Trạm cụp xuống nhìn cậu, ánh mắt anh thật đẹp, tóc mái rối trên trán, bên dưới là hàng lông mày anh tuấn, ngũ quan sắc xảo, mang theo đôi mắt sáng lấp lánh đào hoa, không cười nhưng vô cùng ẩn tình.

- Tôi cũng không phải ai cũng không cự quyệt, nếu như thật tâm thích tôi, tôi nhất định sẽ cự quyệt.

Như trúng độc, Ngụy Anh trong lúc bàn tay anh trống không, tùy tiện áp bàn tay nóng ấm lên mu bàn tay anh. Cậu nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta cùng nhau đi đâu đó đi, chơi một vài trò chơi đi?"

Lam Trạm chấn động toàn thân, thấy ánh mắt mê người của cậu, trong con ngươi tràn ngập bóng hình mình, đáy mắt anh dường như bị một loại sương mù bao phủ, đại não nhất thời tỉnh táo cực kỳ: "Cậu không phải là không uống rượu sao? Biết mình đang nói cái gì không đấy?"

"Không có." Ngụy Anh dùng sức lắc đầu, "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không phải người đàng hoàng trịnh trọng gì, ý của tôi là, không đồng ý cũng không sao."
Lam Trạm thu lại nét cười trên mặt, nhìn chằm chằm cậu, hô hấp từ từ tăng lên.

"Không nên tùy tiện nói ra mấy câu như thế," Như đã qua một thế kỷ, anh chậm rãi đem mặt của mình tránh xa mặt cậu, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu, "Cậu vừa mới nói, sau khi gặp một người mình thực sự yêu thích, người đó sẽ vô cùng đau lòng."

Vừa nói xong, anh liền mở cửa, vẻ mặt vội vã rời đi.

Ngụy Anh không hề động đậy đứng chôn chân tại chỗ.

- Sau khi gặp một người mình thực sự yêu thích, anh ấy sẽ vô cùng đau lòng.

Nhưng, anh rõ ràng một chút đau lòng cũng không có.

Cậu thật chậm thật chậm ngồi xổm người xuống, đem mặt vùi trong bàn tay mình.

"Làm sao bây giờ? Tôi yêu anh thật rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro