Tập 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường vượt mọi chông gai, sau khi vô địch giải đấu CPL mùa xuân, chiến đội Phoenix giao cho Kim Tử Hiên đi trả lời phỏng vấn.

Nữ MC là fan của Kim Tử Hiên, từ lúc hắn ra mắt đã bắt đầu để ý, bây giờ thần tượng dành chức vô địch, đầy mặt cô không che giấu được sự vui sướng, âm thanh bởi vì kích động mà run rẩy: "Là tuyển thủ MID số một quốc nội, trước khi gia nhập Phoenix, lúc Lam Trạm quyết định cho anh từ vị trí MID chuyển sang đi rừng, nội tâm có anh có từng phản bác không? Có áp lực không? Cuối cùng nghĩ thế nào mà lại nghe theo quyết định này vậy?"

"Không có." Thấy MC vẫn mang đầy mong chờ nhìn mình, Kim Tử Hiên suy nghĩ một chút, "Không phản bác, không áp lực, cũng không cần nghĩ thế nào."

Người này ăn nói đúng là quá ngắn gọn mà!

Nội tâm MC muốn phát điên, bên ngoài vẫn mỉm cười tiếp tục tìm kiếm đề tài nói chuyện: "Trên căn bản mỗi chiến đội đều hình thành một phong cách đặc trưng cho mình, các anh sao có thể xây dựng một đội hình tùy cơ ứng biến như vậy ạ?"

Kim Tử Hiên nhấp môi, đáy mắt sáng rực: "Bởi vì Lam Trạm rất lợi hại."

Trong khán phòng, fan của CP Lwm Trạm và Kim Tử Hiên hú hét liên tục.

"Lúc huấn luyện các đội viên không cùng thảo luận chiến thuật sao?"

"Tôi nghe chỉ huy."

"Tướng mà bình thường mình thích nhất? Không phản bác thật sao?"

"Không có."

Một Kim Tử Hiên cao lớn anh tuấn đứng nghiêm chỉnh, hai tay chắp sau lưng, nghe vấn đề liền lễ phép cúi đầu, biểu hiện chăm chú, chờ mong của MC cũng vì vậy mà như một quả bóng bay, bị thủng một lỗ, dần dần xẹp xuống.

Mấy từ khô cằn lôi qua kéo lại, MC hết cách: "Cuối cùng, xin anh hãy dùng bốn chữ để hình dung đồng đội của mình."

Kim Tử Hiên nhàn nhạt ừ một tiếng.

"Lam Trạm?"

"Trụ cột vững vàng."

"Kim Lăng?"

"Tiền đồ vô lượng."

"Lam Cảnh Nghi?"

Kim Tử Hiên mặt không cảm xúc, lúc này khóe môi lại hơi mỉm cười: "Bị chậm phát triển."

Toàn hội trưởng bùng nổ từng trận cười, bên dưới sân khấu, Lam Cảnh Nghi trừng mắt, suýt chút nữa tháo giày ném lên sân khấu.

Chờ bị cô lập, không bằng rời xa đám đông trước một bước.
Có một thứ tồn tại nơi đáy lòng, bởi vì không có được, mới tự dối gạt rằng thứ này không quan trọng, tự mình tin rằng thời gian có thể xóa tan mọi nhớ nhung, mãi đến khi từng nỗi đau nhỏ hợp lại, trở thành vết thương chí mạng.

Tại sao là tham gia thi đấu đoàn đội?

Kim Tử Hiên nhìn về một hướng nào đó.

Bên dưới sân khấu, các thành viên Phoenix đứng thành một hàng tán gẫu, ý thức được ánh mắt của Kim Tử Hiên, bọn họ cười vẫy tay với anh.

Hình ảnh thực ảo lẫn lộn, một cậu nhóc ngồi một mình trên bậc thang, dùng cành cây vẽ tranh trên nền đất, ảo ảnh thật dài.

Kim Tử Hiên buông mi mắt, trong lúc hoảng hốt còn nghe thấy tuổi trẻ của chính mình đứng dậy, âm thanh trái tim đập liên hồi.

"Tôi muốn....Tôi muốn chiến đấu cùng mọi người."

Buổi chiều, màn tranh chiếc vé cuối cùng đến vòng chung kết kết thúc, cuối cùng, nếm mật nằm gai, một luồng nhiệt huyết mới mẻ, Một Dragon thay đổi cách phòng thủ đánh bại lão tướng Legend, đội hình cuối cùng được quyết định.

Newland, Phoenix, Dragon, đại diện cho Iconquer chính thức xuất chiến!

Lúc chiến đội Phoenix rời khỏi phim trường, các fan hâm mộ đã chen lấn xếp đầu ở cửa ra vào, Ngụy Anh khó khăn dẫn đồng đội đi đến chỗ xe, kinh ngạc phát hiện có không ít phụ nữ đưa con mình đến xem thi đấu.

Những mọt game năm đó dần lớn lên, đối mặt với ngành thế thao điện tử ngày càng phát triển như ngày nay, trong lòng vẫn chỉ có một thần tượng duy nhất, đó chính là Giang Phong Miên.

Sau khi đánh bại Legend, khoảnh khắc tuyến bố mình là nhà vô địch, trong phòng kính Giang Phong Miên đập bàn phím.

Bao nhiêu khuất phục không cam lòng bị đè nén bao lâu, một nam nhân đến nay đã gần 30 tuổi, ngay trước mặt nhiều khán giả như vậy, dưới ống kính của rất nhiều máy quay, khóc như một đứa trẻ.

Thấy nhiều fan nhiệt tình không quản đường xa mà đến, Giang Phong Miên dừng bước, chụp vài bức ảnh lưu niệm với họ.

"Giang thần, anh từng nói thanh xuân của mình là Iconquer, nhưng đối với chúng em mà nói, thanh xuân của chúng em là nhìn anh chơi Iconquer."

"Không biết bao nhiêu lần, mỗi lần xem anh thi đấu em lại lấy lại được dũng khí. Là anh nói cho em biết người bình thường có thể tạo ra kỳ tích, là anh đã dạy em biết cách kiên trì đến giây phút cuối cùng, không có thương vong tuyệt đối không từ bỏ!"

"Năm này qua năm khác, không ngừng có những tuyển thủ quen thuộc rời sân khấu, chúng em đều cảm thấy rất tiếc nuối, có thể đó là cảm giác bất đắc dĩ, dù sao năm tháng cũng thật tàn nhẫn vô tình."

Có nhiều nam nhân đã có con, viền mắt ửng hồng, thanh âm đều nghẹn ngào nức nở: "Nhưng bây giờ nhìn anh từng bước từng bước quay lại đỉnh cao sân khấu năm nào, nhìn anh đánh ra một trận thi đấu tuyệt đỉnh như vậy, không từ gì có thể miêu tả nhiệt huyết bây giờ của chúng tôi, thật giống như Gaing Thần mười năm trước của chúng tôi, thật giống như chúng tôi chưa từng già đi!"

"Giang thần! Cố lên!"

Giang Phong Miên đưa tay ra, nắm thành quyền, đập mạnh vào nơi tim.

Sau giải đấu, chiến đội Phoenix được nghỉ ngắn hạn.

Khi ghi hình ở hiện trường thi đấu, trong lúc chiến trường căng thẳng cực độ, trên màn hình thường sẽ xuất hiện gương mặt không chút rung động nào của Lam Trạm. Ngụy Anh liên tục cảm khái, cái tên này vui giận không rõ, dường như đang đeo một tấm mặt nạ, da mặt bị mài đến quá dày aaaaaa.

Nhớ lại ngày thường anh suốt ngày dùng miệng cười xấu xa, trêu chọc cậu cực chuyên nghiệp, Ngụy Anh không cam tâm, thấy anh ngồi ghế sô pha nhàn hạ ăn táo, cậu đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng, thừa dịp xung quanh vắng lặng, chạy vụt tới cù léc anh một trận.

Lam Trạm tay vốn khỏe, dễ dàng kéo cậu vào lồng ngực, cho cậu cắn quả táo, cười hỏi: "Em làm gì thế?"

Ngụy Anh không trả lời, hai tay đặt bên gò má anh, dùng sức kéo sang hai bên, đau đến mức khiến anh hít một hơi, thuận thế đánh gục cậu.

Hai người "đánh nhau" một trận, quả táo ngọt ngào rốt cuộc không biết là vào miệng ai, cuối cùng Ngụy Anh thua trận, nhỏ giọng xin tha. Nghe cậu không sao giải thích được lý do, Lam Trạm sững sờ, sau đó lắc đầu cười.

"Anh chỉ là che dấu quá tốt, vì thế em không biết" anh nhìn thẳng vào mắt Ngụy Anh, "Em không biết trước mặt mọi người anh căng thẳng tới cỡ nào đâu."

Nhịp tim Ngụy Anh lỡ một cái, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cậu từ lâu đã không còn tinh thần chiến đấu nữa rồi.

Từ khi nghe được câu nói kia, cả người Ngụy Anh nhẹ nhàng, rảnh rỗi đều tranh công của Lam Trạm, cố ý va vào lồng ngực anh, sau đó đầy ẩn tình ngẩng đầu lên, cố ý trong lúc nói chuyện với anh cuốn cuốn sợi tóc, cơ thể không an phận uốn tới ẹo lui, tạo hình rất giống mấy kiểu "làm nhịp tim người khác tăng nhanh."

Ví dụ như hiện tại.

Ngụy Anh di chuyển ghế, ngồi cạnh anh, nghiêng người, hai tay nâng đầu, mắt nhắm mắt mở nhìn anh.

Cậu duy trì cái tư thế này cho đến khư cứng ngắc lại, Lam Trạm vẫn không cử động, chuyên chú nhìn vào màn hình: "Ngoan, thời gian làm việc, đừng gần anh như thế này."

Ngụy Anh cố ý đẩy cao hơn một chút, gian xảo nháy mắt vài cái với anh: "Như vậy sẽ căng thẳng sao?"

Lam Trạm quá mức chịu đựng, cụp mắt nhìn cậu, bỗng nhiên đưa bàn tay ôm lấy cổ cậu, kéo ra bên ngoài, ung dung thong thả nói: "Sẽ muốn làm chuyện xấu."

Khóe miệng Ngụy Anh giật kinh hoàng.

Căng thẳng cái con quỷ! Vẻ mặt này vốn đã chai sạn lắm rồi!

Thấy trong phòng huấn luyện chỉ còn hai người, Ngụy Anh nghiêm mặt đỏ ửng vuốt tay Lam Trạm, lúc đi ra còn lườm anh một cái.

Lam Trạm nhíu nhíu mày, nhìn bóng lưng của cậu rồi khẽ cười thành tiếng.

Chủ Nhật, Ngụy Anh mở livestream, quay lại mấy hoạt đồng nhàn rỗi của chiến đội thường ngày, nói chuyện nhiệt tình cùng fan.

Trong phòng huấn luyện, Kim Tử Hiên đoan chính ngồi trước máy tính xem video chiếu lại, Lam Trạm trượt ghế lại gần hắn, cằm tựa như đang tựa vào vai Kim Tử Hiên.

Màn hình nổi lửa -

"Tiểu phân đội lên thuyền!"

"Hôn đê, hôn đê...."

Sau mỗi trận đấu, Lam Cảnh Nghi đều cực kỳ tự nhiên ôm vai Lam Trạm, đem đầu thì thầm vào tai anh. Kim Tử Hiên uống một hớp nước, im lặng từ phía sau theo dõi hai người bọn họ.

Màn hình: "Mặt Kim hoàng xám xịt rồi."

"Tim Kim hoàng như bị ngàn mũi dao cắt."

Bên trong phòng bếp, Lam Trạm đang xem Giang Phong Miên nấu món mới, sau một trận cuồng bạo, Giang Phong Miên gắp một đũa, một tay khác đỡ đưa về phía miệng Lam Trạm, ôn hòa nói: "Nếm thử đi?"
Lam Trạm ăn thức ăn trên đũa, cười nói: "Giang ca làm cái gì cũng ngon."

Màn hình:

"Lam Cảnh Nghi run lẩy bẩy."

"Kim hoàng bỏ nhà ra đi."

Trên bàn ăn, Kim Lăng ngoan ngoãn hỏi: "Tram Ca ca, tối nay anh có rảnh không?"

"CPL kết thúc rồi, sao phải huấn luyện riêng mỗi ngày với cậu chứ? Phải cùng huấn luyện hiểu không?" Lam Cảnh Nghi hai tay khoanh trước ngực, tư thế chua ngoa đanh đá, "Theo thứ tự, hôm nay đến tôi được sủng ái!"

Kim Tử Hiên bất thình lình xen vào: "Phải là tôi."

Màn hình livestream lại loạn như cào cào!

"Từ lúc ở Newland tôi đã đẩy thuyền Void với Xuan rồi nhaa."

"Cái gì gif Kim Lăng làm nũng Lam Trạm sau trận đấu ai xóa rồi?"

"Các ngươi quá ngây thơ rồi! Gif đội trưởng Lam ôm Giang Thần đầy ra nhé!"

"Hậu cung của đội trưởng Lam nhiều ghê.....Tôi đẩy Trạm Hiên cp!"

"Lần trên đứng lại! Là Hiên Trạm, không được đảo ngược!"

........

Là bạn trai chính thức, Ngụy Anh nhìn màn hình tranh chiến "Tình yêu chân thành" của Lam Trạm, đột nhiên cảm thấy tâm tính thiện lương quả là mệt mỏi.

Sắc trời dần tối, livestream đời sống hàng ngày của Phoenix cũng sắp sửa kết thúc.

"Sau đây, chiến đội của chúng tôi sẽ mang đến cho mọi người một tiết mục vô cùng đặc biệt."

Nói xong, Ngụy Anh đưa điện thoại di động quay về phía ghế sô pha nơi năm người Phoenix đang ngồi, sau đó, trong phòng khách vang lên ca khúc "Quật cường" của Mayday.

Khúc nhạc dạo du dương kết thúc, Kim Tử Hiên ngồi ở ngoài cùng bên trái ghế sô pha cúi đầu thấp, mở miệng: "Khi tôi và thế giới này không có điểm chung, đã khiến tôi trở nên khác biệt, một mực nói với mình rằng, đây chính là lấy cương khắc nhu."

Thanh âm của hắn lành lạnh, không nhìn về ống kính, nhưng đủ để cả màn hình bùng nổ, Ngụy Anh tựa như có thể tưởng tượng được nhưng fan hâm mộ ngồi trước màn hình kia đang khó tin điên cuồng rít gào ra sao.

Giang Phong Miên tiếp câu tiếp theo, theo giai điệu chậm rãi lắc lư: "Nếu như tôi nhân nhượng với bản thân mình, nếu như tôi tự dối lòng mình, dù cho mọi người có tha thứ, thì tôi cũng không thể thứ lỗi cho chính mình."

"Mộng ước đẹp nhất, ắt sẽ là điều điên cuồng nhất." Lam Cảnh Nghi thu lại dáng vẻ cười đùa thường này, tay phải giơ lên thành nắm đấm, dùng sức vung lên không trung, "Tôi chính là thần hộ mệnh của chính mình, ở chính nơi tôi đang tồn tại."

Đoạn cao trào qua đi, cả đội tiến vào lời hai.

"Bạn đừng bận tâm đến quá khứ của tôi, thì bạn sẽ thấy được đôi cánh sau lưng tôi," Kim Lăng nhìn về phía Lam Trạm, viền mắt dần đỏ lên, "Chẳng phải Phượng Hoàng cháy thành tàn tro mới có thể tái sinh hay sao."

"Gió càng thổi ngược càng thích hợp để bay lên cao." Lam Trạm hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, trong mắt tựa như có ánh lửa đang thiêu đốt, "Tôi không sợ mười triệu người ngăn cản, chỉ sợ chính mình bỏ cuộc mà thôi."

Mọi người khoác vai nhau, cùng nhau hát vang -

"Tôi vẫn cứ khư khư giữ lấy bản tính quật cường của mình, con đường phía trước có tươi sáng hay không, dù có thất vọng cũng không được tuyệt vọng."

"Với bản tính quật cường, kiêu ngạo của mình, tôi sẽ hát thật to trong gió lớn, lần này sẽ vì bản thân mà điên cuồng, chỉ một lần này thôi, vì mình và vì bản tính quật cường của mình."

Miệng Ngụy Anh cũng ngâm nga hát theo, trong mũi chua xót, tầm mắt dần mơ hồ, trong lời ca của bọn họ, từng hình ảnh như thước phim quay chậm chen nhau mà tới.

Đã từng có lúc.....

Kim Tử Hiên một thân một mình đi phía sau bốn người đồng đội cười đùa phía trước.

Kim Lăng ôm chặt cái chân bị thương của mình ngồi ở khán đài xem một trận đấu bóng rổ, tuyệt vọng mà gào khóc.

Lam Cảnh Nghi vì bị ghẻ lạnh mà miến cưỡng vui vẻ ngồi dự bị cho đồng đội thi đấu.

Giang Phong Miên lại thất bại cho buổi tuyển chọn vị trí đánh chính cho chiến đội chuyên nghiệp, mệt mỏi thất vọng che mặt.

Lam Trạm trước cả ngàn người chửi rủa kéo va ly rời khỏi VNG.

........

Lượng người xem livestream tăng cao vùn vụt, đứng top thịnh hành, màn hình không ngừng dày đặc bình luận.

"AAAAAAAA! Tôi khóc rồi!"

"Năm người các cậu cố lên aaaa!"

"Đội trưởng Lam! Tất cả mọi người nợ cậu một lời xin lỗi!"
Phượng Hoàng cháy thành tàn tro mới có thể tái sinh! We are team Phoenix!"

Trong tay nắm chặt một giấc mơ cháy bỏng, vậy thì ra sức mà đuổi theo, ngã gục thì bò dậy từ đáy vực, rũ bụi ở áo quần, tiếp tục chạy về phía trước. Trên thế giới này chỉ có vài người xuất chúng, bọn họ chưa từng sợ hãi cái rét cắt da của mùa đông ngoài kia, ngọn lửa giữa lồng ngực bọn họ chưa từng dập tắt, bọn họ đứng sững giữa lời phủ định cùng dấu chấm hỏi của người đời, quật cường không ngã gục.

Bọn họ chính là những người kiên cường nhất.

Không sợ mười triệu người ngăn cản, chỉ sợ chính mình bỏ cuộc mà thôi.

Tháng bảy, Ngụy Anh lần thứ hai trở thành đoàn đại biểu đại diện cho Iconquer Trung Quốc, leo lên chiếc máy bay, hướng về Seattle, Mỹ. Năm nay, cậu không còn là bình luận viên ngồi dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ chói mắt, mà là một huấn luyện viên bận rộn chăm chỉ dưới hậu trưởng, cùng sống cùng chết với các chiến đội.

Từ trước đến nay, Phoenix chưa từng tham gia bất kỳ giải đấu quốc tế nào, truyền thông nước ngoài căn bản không coi trọng tân binh này lắm, cho rằng Phoenix chỉ là mới mẻ tạm thời, tướng tủ cũng không hung hăng lắm, loại đội hình tùy cơ ứng biến này cực kỳ không ổn định.

Lần thứ hai tham gia vòng chung kết thế giới, thiên tài thiếu niên đội Titan - JefferyChen đăng một dòng trạng thái trên Twitter nói, Phoenix có thể ra nước ngoài thi đấu chứng tỏ Iconquer của Trung Quốc đã quá kém rồi, chỉ còn là món gà hấp thôi."

Đoạn văn này lập tức được dịch và đăng tải trên diễn đàn của các trang web lớn trong nước, người chơi quốc nội cực kỳ kích động.

Trong phòng tập của chiến đội ở khách sạn, Lam Cảnh Nghi vừa bước vào đã lắc đầu: "Cái tên này bao nhiêu năm ăn nói vẫn ngông cuồng như thế?"

"Năm ngoái hắn còn công khai ngang nhiên chửi mắng Trạm ca, lúc thi đấu không thể buông tha, dù cho chỉ có 50% cơ hội thắng, tôi cũng nhất định phanh thây hắn ra." Kim Lăng nhìn video thi đấu của Titan, nắn tay, cười với Lam Trạm, "Không phục thì đánh, coi nhẹ sống chết."

Lam Cảnh Nghi liếc mắt nhìn sang: "Sau đó cậu sẽ bị người ta giết, Lam Trạm nhất định sẽ đem đầu của cậu ấn vào màn hình, hoàn mỹ."

Kim Lăng nhếch đôi lông mày: "Anh chờ mà xem."

Mọi người đùa giỡn, có người đẩy cửa bước vào, Ngụy Anh quay đầu lại, nhìn thấy "Số một Iconquer Trung Quốc một thời."

"Nhân lúc thời gian rảnh rỗi, tôi đến tư vấn cho các cậu một chút."

Ngoại trừ Giang Phong Miên tiến đến ôm anh, những người còn lại đều đồng loạt đứng lên.

Lam Hoán lần này vẫn là bình luận viên của giải đấu, nhưng anh quyết định tham gia với thân phận là ông chủ chiến đội đội Phoenix, được mười triệu người ngưỡng mộ, nhưng trong lòng anh vẫn còn chút tiếc nuối, mà chiến đội chính là hy vọng cuối cùng mà anh có thể trông đợi được.

Hai ngày sau, mười sáu chiến đội IConquer khắp thế giới tập trung hướng về một mục tiêu, tiến công giải đấu quan trọng nhất trong năm. Là danh dự, là đại diện cho giải đấu trình độ cao nhất, là giấc mơ của mọi tuyển thủ Iconquer chuyên nghiệp, tất cả đang hướng về vòng chung kết thế giới, vòng chung kết Seattle!

Phoenix được nghênh đón trên đấu trường quốc tế, thực lực mạnh mẽ, thực lực mười phần, khai chiến thắng lợi, mở màn bằng máu tươi.

Kim Tử Hiên và Lam Cảnh Nghi phối hợp "Dã phụ song du" truyệt diệu, trong màn ảnh, không một lời nói, chỉ đánh thao thao bất tuyệt, đúng là phối hợp đỉnh cao.

Biểu hiện của Kim Lăng cũng thỉnh thoảng trở thành tiêu điểm, rất nhiều người nằm ở những vị trí cao trên bảng xếp hạng, nhưng đến khi thi đấu trong sân vận động hàng vạn người, đối mặt với khán giả và máy ghi hình, thường thường căng thẳng đến mức chuột cũng cầm không chắc, nhưng cậu ấy lại xuất thân từ vận động viên, từng thi đấu toàn quốc, tâm lý hoàn toàn vượt xa bạn bè đồng trang lứa.

Đúng là Giang Phong Miên, dù sao cũng đã lớn tuổi, mấy trận tay đã đầy mồ hôi.

Giải đấu chia theo từng bảng, khí thế hừng hực mà trang đấu, khán giả toàn thế giới đã nhận ra thực lực của tân binh Phoenix mạnh mẽ đến mức nào.

Carry của bọn họ, Giang Phong Miên, kiếm tiền nhanh như người điên, đi đứng cực kỳ cảnh giác, dường như là trụ cột của chiến đội, ở thế thắng thì trở thành hậu thuẫn cực kỳ cứng rắn, ở thế yếu thì đứng ra ngăn cơn sóng giữ.

Support của bọn họ, Lam Cảnh Nghi, có thể mang toàn bộ tài nguyên cống hiến cho đồng đội của mình, ở trong khu vực trọng yếu cung cấp tầm nhìn cho đồng đội; có lúc lại có thể hóa thân trở thành thích khách cực kỳ sắc bén, bước qua nơi nguy hiểm mà không có một manh giáp, vẫn khiến kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật.

MID của bọn họ, Kim Lăng, chiếm ít tài nguyên hơn so với đồng đội, kéo tiết tấu ở đường giữa lên cao, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng chính là ánh sáng của chiến đội.

Đi rừng của bọn họ, Kim Tử Hiên, mới chính là điểm mấu chốt trong chiến đội của bọn họ.

Kim Tử Hiên có thể phối hợp cùng Kim Lăng trong "MID rừng di động", có thể phối hợp cùng Lam Cảnh Nghi trong "Dã phụ song du", có thể đi đường dưới tạo thành bộ ba săn người, có thể đột phá trở thành Carry, là hạt nhân đánh tốt Top, thậm chí có thể đổi vị trí với Kim Lăng trong "Chiến thuật Ảnh tử."

Mà tất cả những điều này, công sức đều dành cho đội trưởng của bọn họ, Lam Trạm.
So với đấu pháp một màu "Bốn bảo vệ một" nuôi lớn Kim Tử Hiên trước đây, Lam Trạm có thể nói đã mang sát khí của Kim Tử Hiên phát huy đến tận cùng rồi.

Thân là đội trưởng, chỉ huy, người BP, anh nắm giữ một trái tim mạnh mẽ không hề dao động, có can đảm nhận vị trí đi đầu, cùng với một khả năng khống chế thế trận cực chính xác.

Điều kinh khủng hơn chính là, sau khi combat với đối thủ, anh lập tức phá giải được chiến thuật của họ.

Vài tuần tham gia vòng chung kết thế giới, tất cả các chiến đội đều trong quá trình phá giải và học hỏi, am hiểu nhiều chiến thuật, lượng tướng tủ lớn mới có thể đi được xa, nếu như gặp một lần đã tìm ra cách phá giải chiến thuật, lực sát thương tuyệt đối hủy diệt.

Có Lam Trạm, lúc theo dõi Phoenix thi đấu, sẽ cảm nhận được một loại thông minh nghiền nát vui vẻ.

Chính Kim Tử Hiên đã từng nói: "Tôi có một cây súng, anh ấy nói cho tôi biết, bắn hướng nào là đúng."

Một thực lực cá nhân xuất sắc nhất đoàn đội cùng với bộ não mạnh nhất giải đấu, sẽ phát sinh cái gì?

Trải qua hai tuần lễ thi đấu, Phoenix lấy vị trí đầu bảng tiến đánh bảng thắng, Newland theo sát phía sau, ngày hôm sau lập tức thăng cấp, mà Dragon lại thất thế vài trận, bị ép rơi vào vòng loại sống còn.

Chỉ việc lấy thành tích thi đấu ra so sánh với năm ngoái đã thấy tiến bộ rất nhiều, nhưng mọi người cũng nhìn ra, ngoại trừ Phoenix, hai chiến đội khác của Trung Quốc đều đánh vô cùng vất vả. Nhớ lại năm đó bộ ba Legend, Dragon, VNG với thế kiềng ba chân vững vàng mang về chiến tích bất bại, thực lực của IConquer Trung Quốc khiến toàn bộ thế giới trầm trộ, vô số người chơi thổn thức không ngớt.

Chủ nhật không có lịch thi đấu, Ngụy Anh nhân dịp thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong phòng Lam Trạm xoa bóp vai và eo giúp anh. Lúc cậu định rời đi, Lam Trạm chặn ở cửa, dùng ngón tay chỉ chỉ lên môi mình.

Ngụy Anh đang vội về phòng tập, nhón chân lên hôn vội lên môi anh.

Lam Trạm kéo câun vào lồng ngực mình: "Không nhắm chuẩn rồi."

Ngụy Anh hôn lại một cái.

"Không trúng đích rồi."

Hôn lại một cái.

"Quá cao rồi."

Cậu ôm cổ anh, cẩn thận từng ly từng chút hôn anh.

"Lần này vào má đi."

Ngụy Anh không chịu được đánh vào lồng ngực anh: "Anh xong chưa thế hả....."

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Lam Trạm nắm cằm, cúi đầu dùng sức mà hôn, một lúc lâu sau mới tách ra, ánh mắt sáng như ánh trăng: "Chưa đã."

Ngụy Anh bị anh ôm thật chặt, đem gò má kề sát ở lồng ngực anh, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

"Em biết không? Anh chưa từng có cảm giác muốn thắng như thế này, trước đây anh không sợ bị người ta chửi bới, nhưng bây giờ anh nghĩ để bảo vệ những người bên cạnh mình khỏi chịu tổn thương, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn."

Ngụy Anh rung động, anh cúi đầu thấp xuống bên cổ cậu nói chuyện.

"Từ giây phút thành lập Phoenix, anh đã muốn nói với em, anh sẽ dẫn em đến Seatlle, anh sẽ cùng em đi đến đỉnh vinh quang."

Anh kéo bàn tay đang đặt trên lưng mình của cậu, kéo đến miệng hôn một cái, bên trong con mắt đen nhánh, mang theo hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh làm người ta sợ hãi.

"Con người của anh, chưa bao giờ nói những điều không chắc chắn."

Mấy ngày sau, giải đấu có đột biến kịch liệt, buổi sáng, Dragon chính thức bị mất quyền thi đấu ở vòng loại, Newland bị đội hạt giống số một hạ gục, phải vào bảng thua!

Buổi chiều, Phoenix 1:2 với đương kim vô địch Titan.

Titan, chiến đội từng nghiền ép Legend với 3:0, đại ma vương lấy đi giấc mơ vô địch thế giới của Lam Hoán, năm nay lần thứ hai đem chiến đội của Trung Quốc đẩy đến vách núi!

Trong phần phóng vấn sau trận đấu, JefferyChen thờ ơ nhún nhún vai: "As I said, It is easy." (Tôi đã nói rồi, quá đơn giản)

Giống y hệt kịch bản thân quen của Iconquer Trung Quốc trước khi lâm vào khủng hoảng, mọi người bắt đầu hỏi nghi, có thể lúc trước Phoenix thành công là vì đội ngũ của bọn họ chưa kịp bị người khác nghiên cứu đầy đủ, không đủ để coi trọng, mà bây giờ bọn họ đã bị nhìn thấy, trở thành cung giương hết đà.

Nhưng mà, không có chiến thuật Phoenix, chỗ đột phá là ở đâu?

"Vấn đề chính của Phoenix là quá lạc quan, dám chơi dám đánh, bị đánh bại bởi Titan, là do Void chọn tướng tỷ lệ thắng là 0%."

"Cách thi đấu của họ có nhiều điểm, bắt đầu với đội hình mới làm khán giả tràn ngập chờ mong, nhưng đổi mới đến mức không còn ổn định nữa, mỗi lần nhìn tôi đều đổ mồ hôi."

Sau màn phân tích trên sân khấu của Trung Quốc, bình luận viên cùng khách mời đặc biệt tiến hành so sánh tiến độ cuộc thi, ở trong căn phòng dày đặc mây đen sầu lo, chỉ có Lam Hoán vẫn giữ thái độ lạc quan, anh tin Lam Trạm, Lam Trạm nhất định có thể trong lúc nguy nan nhất đứng ra, điều chỉnh trạng thái của mình, đồng thời an ủi đồng đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro