Chương 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca... Ách ha~! Tử cung, tử cung là ca ca~... Tưởng như thế nào chơi đều có thể! Ngô!"

Tần Viễn nhìn Tạp Tạp bộ dáng bị thao choáng váng này không khỏi có chút lo lắng lên, "Bảo bảo ngốc rồi?"

Nhưng là Tạp Tạp không có đáp lại hắn, cậu đã bị kích thích ra ảo giác, đột nhiên người đàn ông trước mắt một hồi biến thành bộ dáng cái người đã thương tổn cậu rồi một hồi lại biến thành bộ dáng của Tần Viễn, Tạp Tạp biểu tình cũng không ngừng biến hóa.

Chính là đột nhiên liền hình ảnh dừng lại bộ dáng của kẻ đáng chết kia.

"Ách! Không... Không cần... Tử cung phải để lại cho ca ca! Không cần cắm ta... Không cần..." Tạp Tạp như điên rồi muốn lùi lại phía sau, Tần Viễn mắt thấy cậu lập tức sắp đụng vào đầu giường, chạy nhanh kéo eo của cậu, còn không có kịp suy xét tại sao Tạp Tạp vì cái gì đột nhiên muốn chạy, liền nghe thấy âm thanh hỏng mất của Tạp Tạp.

"Nói tốt chỉ dùng đạo cụ... Vì cái gì... Tần Viễn ca ca... Cứu em..." Tạp Tạp ánh mắt tan rã ngã xuống trên giường, "Không... Không cần lại đâm vào... Mặt sau cho ngươi lộng... Buông tha ta đi..."

Tần Viễn cau mày dừng động tác lại, "Tạp Tạp, nhìn anh này."

"Không cần... Tần Viễn..." Tạp Tạp ở vô số ngày bị xâm hại đều niệm Tần Viễn tên này, điều này làm cho gã đàn ông kia càng thêm tức giận, cho nên mỗi lần gã ta đều sẽ đem cậu chơi đến mất đi thần chí.

"Tạp Tạp!" Tần Viễn nhìn Tạp Tạp tựa hồ đã lâm vào bóng đè.

"Không thể... Không thể, tử cung... Không thể hoài thượng bảo bảo của người khác... Cầu xin ngươi không cần lại cắm đi vào..." Tạp Tạp nói xong liền hôn mê bất tỉnh.

Tần Viễn trong lòng đã loạn thành một nồi cháo, hiện tại có phải hay không hắn hẳn là đưa Tạp Tạp đến bệnh viện? Hay là nên chờ cậu tỉnh lại?

Đang lúc Tần Viễn còn không có nghĩ ra được đối sách thì Tạp Tạp lại mở mắt.

"Tần Viễn... Ô ô ô thật là anh! Làm em sợ muốn chết... Làm em sợ muốn chết...!" Tạp Tạp không màng Tần Viễn còn cắm ở bên trong cậu liền phải muốn ôm lấy hắn, dương vật hung hăng mà đâm vào vách tử cung, "Ách ngô!"

Tần Viễn chạy nhanh rút ra rồi tiếp được thân thể Tạp Tạp ngã về sau, "Bảo bảo, là anh, em đừng sợ."

Tạp Tạp ở trong ngực Tần Viễn lại gần một hồi, "Ca ca..."

"Ân?"

"Em... Em đi không ra..."

Tần Viễn vỗ vỗ lưng Tạp Tạp, "Không quan hệ, anh luôn bồi em đâu, anh đi đâu đều mang theo em, đem em buộc lên trên lưng quần, em thấy như vậy được chưa?"

*bồi=ở cạnh bên chăm sóc, che chở, âu yếm (editor nghĩ đại khái chắc vậy ^_^)

"Hảo." Tạp Tạp cao hứng gật đầu, chỉ cần là cùng Tần Viễn ở một chỗ, nơi nào đều thực an toàn.

Sau đó Tạp Tạp lập tức phát hiện Tần Viễn gắng gượng hạ thân chọc ở trên người cậu.

"Ngô... Ca ca muốn hay không dùng mặt sau?"

"Vẫn là chờ đến khôi phục một chút... Em!" Tần Viễn nhìn Tạp Tạp đem ngón tay liếm ướt rồi cắm vào hậu huyệt của mình, còn căng ra cho hắn thấy "Đã tốt rồi nha ca ca."

"..." Tần Viễn nhịn rồi lại nhịn, "Bảo bảo ngoan."

Tạp Tạp lại không đồng ý, "Liền phải cắm mặt sau! Ngứa đâu ca ca."

Editor: Ô ô ô ... edit tới khúc này phải nói là tui muốn khóc luôn, Tạp Tạp quá đáng thương, đúng là tác giả vết H ngọt thật nhưng trong đường ngọt này có trộn lẫn vụn thủy tinh (༎ ຶ ۝ ༎ ຶ) (༎ ຶ ۝ ༎ ຶ)

"..." Tần Viễn tự chủ đã hoàn toàn biến mất.

Hơi mang một chút thô bạo lấy ngón tay Tạp Tạp ra, rồi lập tức thay dương vật to của hắn vào.

"Ngô... Ca ca ở đỉnh nga, ân~!" Tạp Tạp cảm giác mỗi một tấc mà Tần Viễn cắm vào tràng đạo, mang lại cho cậu một tâm tình hoàn toàn bất đồng khi cùng tên nhân tra kia tiến vào.

Hiện tại Tạp Tạp chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy, đôi mắt cũng có chút lên men, thích Tần Viễn thích đến không được.

"Ha... Ngô~!" Tạp Tạp đột nhiên cất cao rên rỉ, Tần Viễn thập phần thức thời ma điểm kia một chút.

"Không cần... Không cần! Ca ca đừng ma chỗ đó~... Cầu xin anh đừng ma kia!" Tạp Tạp nước mắt nháy mắt lại chảy xuống dưới, quá kích thích.

"Anh rất xấu, thích khi dễ Tạp Tạp, chỉ khi dễ một mình Tạp Tạp."

Tần Viễn hoàn toàn không nói đạo lý, tiếp tục ma lấy điểm đó làm Tạp Tạp sắp hỏng mất, "Ca ca cắm vào bên trong đi, ngô~... Bên trong bao sâu đều có thể, không cần lại ma nơi đó~..."

"Thật sự?" Tần Viễn cười, bị tử cung cuối chặn chính mình đều còn dư lại một đoạn, Tạp Tạp sợ là không biết đi.

Tạp Tạp cảm thụ được dương vật trong thân thể đã tới rồi một cái đáng sợ chiều sâu, chính là Tần Viễn vẫn còn tiếp tục hướng bên trong.

"Không... Không! Ca ca! Sắp đụng đến ruột..." Tạp Tạp lập tức sợ hãi lên, nỗ lực đi xem chỗ giao hợp.

"Tạp Tạp ngoan một chút, là có thể nhẹ nhàng một chút." Tần Viễn nắm tay Tạp Tạp.

"Không... Ân~! Ha... Đỉnh mở ra..." Tạp Tạp mở to hai mắt, cậu rốt cuộc thấy rõ, dương vật đã đâm xuyên cửa kết tràng, chính là vẫn còn có một đoạn ở bên ngoài.

Tạp Tạp kinh hoảng nhìn Tần Viễn, trong mắt đều là ủy khuất, "Ca ca không thể... Không thể như vậy~..."

Tần Viễn phân tích một chút Tạp Tạp có phải hay không thật sự ủy khuất, cuối cùng hắn ra được kết luận là không phải.

"Bảo bảo ngoan, ca ca không bắn vào đi được không?" Tần Viễn cũng cảm thấy bắn vào đi nói là quá sâu, không hảo làm ra tới, nếu ở lại bên trong cậu sẽ phải sinh bệnh.

"Hảo..." Tạp Tạp bĩu môi, "Kia một hồi anh phải bắn vào tử cung... Thích bị ca ca..." Tạp Tạp ngượng ngùng nói tiếp.

Nhưng là Tần Viễn không tha, "Thích bị anh thế nào?"

"Anh rõ ràng biết mà!" Tạp tạp tức đến không được, người này như thế nào liền thích khi dễ cậu như vậy đâu.

"Anh biết, nhưng là anh muốn được nghe Tạp Tạp nói ra."

"Thích bị ca ca... Bị ca ca..." Tạp Tạp có chút nói không nên lời, chính là Tần Viễn ánh mắt quá nóng cháy, "Bắn... Bên trong..."

Tần Viễn cười đến cao hứng, hôn hôn mặt của cậu, "Nói lại lần nữa."

Tạp Tạp dứt khoát cũng không biết xấu hổ, "Thích bị lão công nội bắn a."

*nội bắn= bắn vào bên trong

Tần Viễn hừ cười một tiếng, "Hảo."

"Ngô! Ha a~... Cửa kết tràng... Bị ca ca đâm mở ra ách... Lại... Ngô~! Không ngừng đỉnh khai... Thật thoải mái a... A~!" Tạp Tạp đã bị khoái cảm bắt cóc, nói cái gì đều nói ra bên ngoài, cũng mặc kệ là nói ra lúc sau cậu có thể hay không khó mà có thể xong việc.

"Ân a~, ca ca thao thật thoải mái nha~..." Tạp Tạp cười đến mị hoặc, giống như một tiểu yêu tinh câu người hồn phách.

Tần Viễn tức không được, tiểu gia hỏa này cũng quá không biết sống chết, hạ thân cứng lại nữa rồi nhưng lại không dám làm mạnh quá, hắn chỉ có thể thong thả cắm thật sâu.

"Ca ca vẫn là không được, có phải hay không?" Tạp Tạp biết rõ Tần Viễn vì cái gì không đâm nhanh như vậy, những vẫn muốn chọc giận hắn.

Tần Viễn không nghĩ để ý đến cậu, so với chứng minh chính mình là một người đàn ông thật sự thì hắn càng sợ Tạp Tạp khó chịu.

"Như vậy thao bảo bảo có thích hay không?" Tần Viễn ở bên trong lại đảo chuyển một vòng ma sát, hơi có chút lấy ơn báo oán ý tứ.

"Ân... Thích~... Muốn... Muốn đi ngô~..." Tạp Tạp bị như vậy ôn nhu đỉnh lộng cắm đi một lần, tràng dịch liền xối lên quy đầu của Tần Viễn.

Cuối cùng Tần Viễn cắm vào huyệt trước, lại đâm thọc hơn một trăm cái liền lại bắn cho Tạp Tạp.

"Ha~... Ca ca, nóng quá nha~..." Tạp Tạp phủng bụng cười ngớ ngẩn, "Thích~... Hảo đầy~..."

Thẳng đến sau lại Tần Viễn cảm thấy Tạp Tạp hậu huyệt cũng đã khôi phục tốt, liền ôm cậu thao đến trời đất tối sầm.

"Ha a~... Ca ca! Không được... Sưng lên ô ô ô thật sự sưng lên!"

"Muốn giúp bảo bảo rửa sạch sẽ nha~." Tần Viễn cười thao càng ác hơn.

"Ách! Không... Em sai rồi, không cần!" Tạp Tạp đã không biết bị cao trào bao nhiêu lần.

"Muốn bắn cho bảo bảo." Tần Viễn ở tràng đạo bắn sâu đậm, "Một hồi mang bảo bảo đi cửa hàng thú cưng, cho Lục Ly ca ca cũng nhìn xem ca ca có hay không đem bảo bảo rửa sạch sẽ? Ân?"

"Không... Không cần... Ngô! Hảo sâu~... Bắn tới rồi bên trong,..."

Chính là phía sau vẫn còn tiếp tục thọc vào rút ra, "Bảo bảo không phải muốn anh rửa cho em sạch sẽ sao?"

Tạp Tạp bị thật sâu mà mê hoặc, "Muốn... Ca ca thao em... Bắn, bắn nhiều một chút cấp Tạp Tạp..."

Rót đến không biết bao nhiêu lần, Tạp Tạp che lại bụng phồng lên xin tha, "Sạch sẽ, thật sự... Không cần lại rót ca ca... Thật sự không được..." Bên trong nóng rát sưng rồi.

"Thật sự? Nếu không lại rót vài lần đi, ca ca làm em nhìn xem anh có xài được không."

Tạp Tạp ngã vào trên giường ôm bụng nhỏ của mình ủy khuất, "Ô... Tần Viễn ca ca tốt lắm... Dùng tốt nhất được rồi ô ô ô..."

Rốt cuộc hắn buông tha cho Tạp Tạp, cũng từ đó về sau Tạp Tạp không còn có nhớ tới những cái hồi ức trước đó nữa, trong lòng tràn đầy đều là hôm nay như thế nào làm Tần Viễn nhiều đau lòng chính mình sau đó thiếu thao hai lần.

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Tạp tạp quá thảm, Tần Viễn quả thực chính là nhất đáng giận sói đuôi to!

‎═══ ๖ۣۜTruyện được convert bởi ═══

‎꧁༺𝐨𝟎𝐨𝐤𝐚𝐧𝐚𝐤𝐚𝐨𝟎𝐨 & 𝐂𝐚𝐜𝐭𝐲 𝐂𝐚𝐭༻꧂

‎ ═════ ︻╦╤── ҉ ➻❥ ═════

Khúc này thì quá ngọt nào, thật nhiều cẩu lương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro