Chương 5.1: Tạp Tạp là bị "Rửa" sạch sẽ bằng phương pháp nào (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp Tạp được Tần Viễn mang về nhà, dọc theo đường đi, cậu đều gắt gao lôi kéo tay Tần Viễn.

"Gần nhất anh bận quá, cho nên Tạp Tạp ở nhà đợi anh được không?" Tần Viễn ôm eo nhỏ của Tạp Tạp, đặt cằm gác trên đỉnh đầu cậu cọ xát, bị trên lỗ tai lông tơ kích thích đánh cái hắt xì.

"Em muốn cùng đi với anh..."

"Không được, anh sợ em lúc đi đường động vết thương sẽ đau đau." Tần Viễn cau mày, không thể làm Tạp Tạp không thoải mái như vậy, phải mau lành một ít.

"Anh có thể ôm em nha."

Tần Viễn ánh mắt tối sầm lại ám, "Hảo."

Cứ như vậy qua đi hơn hai tháng, mỗi ngày Tần Viễn đều ôm Tạp Tạp không cho chính cậu đi đường.

"Tứ chi của em đều phải nằm thoái hóa!"

Tần Viễn vẫn là không đồng ý, "Vậy mua xe lăn."

Tạp Tạp chán nản, không nghĩ nói chuyện với hắn.

Lại đi cửa hàng thú cưng làm phúc tra lần nữa, Lục Ly trộm ám chỉ Tần Viễn, tỏ vẻ Tạp Tạp đã hoàn toàn tốt.

"Thật sự? Mày xác định?"

"Đương nhiên."

Mặt Tạp Tạp có chút đỏ lên, rốt cuộc đạt được quyền lợi tự mình có thể đi lại.

"Tần Viễn!" Mới vừa đóng lại cửa nhà, Tạp Tạp liền ôm lấy cổ của Tần Viễn, "Chúng ta có thể làm!"

Tần Viễn thiếu chút nữa một hơi không nuốt xuống sặc lên, "Không được, còn lại phải chờ khôi phục một đoạn thời gian."

"Chính là Lục Ly ca ca đều nói có thể làm!"

Tần Viễn vẫn là không yên tâm nhiều, đem Tạp Tạp đặt lên trên giường, liền quan sát cửa hậu huyệt của cậu.

Nhan sắc có chút hồng, nhưng là hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị tra tấn ngày xưa, sờ sờ đi vào Tạp Tạp cũng chỉ sẽ phát ra một ít hừ kêu, hoàn toàn không phải bộ dáng bị đau.

"Không được."

Tạp Tạp ủy khuất, "Anh ghét bỏ em." Lại nghe ra không phải ý tứ thương tâm, hai tháng này Tần Viễn đã đem cậu chiều hư.

"Không có." Lại đi sờ âm đế của Tạp Tạp, "Trước làm mặt trước, mặt sau chờ một đoạn thời gian lại tính."

"Kia cũng được!" Tạp Tạp nhưng thật ra không chọn, đem chân mở lớn lên ra hai bên càng rộng, còn vỗ vỗ bụng của chính cậu, "Đến đây đi!"

Tần Viễn cười lên tiếng, đối với bộ dáng mời gọi này của cậu, hắn thật sự chống cự không được.

"Ân." Hắn tiếp tục xoa nắn âm đế nổi lên của Tạp Tạp, còn dùng móng tay moi moi.

"A... Không cần dùng móng tay... Không thoải mái!" Tạp Tạp duỗi duỗi chân, biểu đạt chính mình bất mãn.

"Hảo." Vì thế hắn lại sửa dùng lòng bàn tay đánh vòng, quả nhiên là nghe được mèo con thoải mái tiếng kêu, "Ân a~..."

Tần Viễn nghĩ rồi lại nghĩ, luyến tiếc, nhưng là Tạp Tạp lại bức cho thật chặt.

Này hai tháng hắn nghẹn lâu lắm, liền quay tay cũng chưa dùng quá, cả thể xác và tinh thần đều nhào vào trên người của Tạp Tạp, hắn tùy tiện loát hai cái, dương vật lập tức đứng dậy tinh thần.

"Tần Viễn! Tiến vào!" Tạp Tạp tự mình bẻ ra cửa huyệt, làm hắn có thể thấy rõ bên trong mềm thịt mấp máy.

"... Em... Đừng câu dẫn anh." Tần Viễn thật sự bất đắc dĩ muốn mệnh, vật nhỏ này có hay không một chút tự giác? Một chút liền có thể, thật sự.

"Thích Anh."

Cho dù khôn khéo như Tần Viễn thì giờ phút này đầu óc cũng không xoay chuyển gì được.

Dứt khoát hắn dùng hành động nói chuyện, động thân đem dương vật tho to của mình cắm vào âm đạo của bảo bối.

"Ngô... Thật lớn... So với tên kia to." Tạp Tạp cắn môi cười xem hắn, nhưng là Tần Viễn lại yên tâm rồi, Tạp Tạp nguyện ý nhắc đến tức là thật sự buông xuống.

"A, khẳng định so với tên đó đại."

Chậm rãi đưa đẩy lên, vẫn là sợ cậu đau.

"Ân... Anh có phải hay không không ăn cơm? Ô ô ô xem ra Tần Viễn không được... Nếu không chúng ta đi bệnh viện cho anh khám bệnh thử đi..." Tạp Tạp ra vẻ bi thương, một bộ dáng vẻ lo lắng.

"..." Tần Viễn bị chọc tức cười, hạ thân đột nhiên cọ qua một chỗ thịt mềm dị thường bóng loáng.

"Ha a! Ngô..." Là bên trong âm đạo của tạp Tạp một điểm mẫn cảm.

Tần Viễn cảm giác âm đạo của Tạp Tạp trên mềm thịt thượng có thật nhiều tiểu điểm nhỏ nổi lên, tễ hắn thoải mái không được.

"Ân... Đừng cọ chỗ đó!" Là Tần Viễn cọ vào chỗ kia một chút mà ma sát tới ma sát đi.

"A... Hảo." Sau đó Tần Viễn liền đâm vào tới tận cửa tử cung.

Nhìn dưới thân mèo nhỏ mở to hai mắt nhìn, Tần Viễn trong lòng bật cười, chậm rãi ma sát cái miệng nhỏ kia, "Ân, Anh không được."

"Anh được! Anh tốt... Đừng ma..." Tạp Tạp nước mắt đều bị làm ra tới, nơi đó như thế nào có thể bị khi dễ như vậy đâu...

"Không được xin tha, dù có xin tha anh cũng sẽ không bỏ qua cho em."

Tạp Tạp kéo lại cánh tay Tần Viễn, nỗ lực dùng khuỷu tay khởi động nửa người trên, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Thích lão công, lão công nhẹ một chút thao em."

Tần Viễn đầu óc lại không xoay chuyển được nữa.

"... Không được."

"Ách! Không... Anh như thế nào, ha a~!" Tử cung hoàn toàn đã mở miệng, nhiệt tình nghênh đón Tần Viễn đến.

Tạp Tạp cũng chịu đựng không nổi mà quăng ngã ra phía sau giường, này một động tác lại động tới rồi chỗ hạ thân, "Ngô~..."

Tần Viễn dưới thân động tác thọc vào rút ra bất cận nhân tình tới rồi cực điểm, hắn đỉnh một chút Tạp Tạp sẽ kêu một tiếng, đi theo hắn động tác nước chảy bèo trôi, thoạt nhìn phảng phất không có xương.

"Ân! A... Chậm, ha~... Lão công chậm một chút.~..!" Tạp Tạp nước mắt ngăn không được chảy ra, "Cầu xin anh... Không cần... Ách~!" Thẳng eo liền cao trào một lần.

Tử cung của cậu run rẩy mà phun nước, toàn tưới lên dương vật của Tần Viễn, bị chắn ở tử cung nho nhỏ mà vô pháp phun ra ngoài.

"Gọi ca ca." Tần Viễn kỳ thật trên người có chút ác thú vị.

"Ca ca, ha~....Tần Viễn ca ca!" Tạp Tạp còn không có từ trong cao trào thoát ly ra ngoài liền thanh âm lại bị đâm phá thành mảnh nhỏ.

"Gọi ba ba." Cúi người cưỡng bách Tạp Tạp nhìn chính mình, "Mau gọi."

Tạp Tạp gắt gao cắn môi, chính là không gọi, trong lòng tức điên.

"Không gọi nói anh liền... Anh liền ma nga." Thấy Tạp Tạp vẫn là một bộ thề sống chết không từ bộ dáng, hắn liền ở tử cung ma sát đánh vòng, "Ân... Tạp tạp của chúng ta là đứa trẻ giỏi như vậy còn có thể kiên trì tới lúc nào đâu?"

"Ách... Ha~... Ân ngô... Ô... Không, ma ân~..." Tạp Tạp lời nói cũng nói không nhanh nhẹn, hai mắt đẫm lệ mông lung mà dùng sức thở phì phò, "Không..."

Tần Viễn cuối cùng vẫn là có chút đau lòng, "Tạp Tạp chỉ cần gọi thì anh sẽ không khi dễ em."

"Không..."

Tần Viễn xem Tạp Tạp thật sự là không muốn kêu, trong lòng không ngừng suy tư nguyên nhân.

"... Ngô!" Tạp Tạp nỗ lực lắc đầu, "Không, không muốn..."

Tần Viễn đột nhiên nghĩ tới, dừng động tác, cúi người ôm lấy cậu, "Bảo bảo, nói cho lão công, vì cái gì không nghĩ? Anh liền ở chỗ này, em đừng sợ, rốt cuộc không ai có thể khi dễ em."

Tạp Tạp không khóc, cậu chỉ là có chút ủy khuất, "Gã ta buộc em gọi gã... Ba ba, em, em không muốn như vậy gọi anh...Anh cùng gã không giống nhau..."

"Hảo, hảo, là anh sai, anh là hỗn đản, bảo bảo không cần khổ sở, kêu lão công liền rất hảo." Tần Viễn che chở Tạp Tạp đầu, lại ở cậu trên môi hôn hôn, là tràn đầy tình yêu trân trọng.

"Hoài bảo bảo cho lão công? Ca ca có nghĩ muốn?" Bị hôn môi một lúc, Tạp Tạp chọc chọc cơ bụng Tần Viễn.

*hoài bảo bảo = có mang thai em bé

"Muốn, nhưng vẫn thích nhất là Tạp Tạp."

Hạ thân động tác lại đưa đẩy lên, "Nếu muốn hoài bảo bảo, vậy Tạp Tạp liền không thể lười biếng nga."

"A! Ngô... Tử cung không được~..." Tạp Tạp ở trên cánh tay Tần Viễn cọ cọ nước mắt,

"Ca ca cầu xin anh... Bắn cho em đi mà, ngô~..."

"Bây giờ còn chưa được nga, lão công của em đặc biệt xài được."

"Em không được ô ô... Anh là tốt nhất rồi, đừng giày vò em!" Tạp Tạp kẹp trong tử cung nước sắp phải bị Tần Viễn cắm không còn, khô khốc phát trướng, khó chịu vô cùng.

Tần Viễn đành phải nỗ lực cắm gần một trăm nhiều cái, bắn trước đi vào.

"Ngô~... Cảm ơn ca ca~... Bảo bối sẽ nỗ lực giữ lại hoài bảo bảo, ngô~!" Tạp tạp không nghĩ tới Tần Viễn bắn xong rồi cư nhiên còn không có mềm đi xuống.

"Tốt a, vậy phiền toái bảo bối hảo hảo nỗ lực."

Tạp Tạp giờ phút này tựa như là chiếc thuyền nhỏ gặp phải mưa gió lớn, ánh mắt mông lung chỉ có thể thấy rõ người đàn ông trên người này, như là vị thần cứu vớt cậu thoát ly biển khổ, không khỏi lộ ra cười ngớ ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro