41. Nằm gai nếm mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sức khỏe của ông nội dạo gần đây đã hoàn toàn hồi phục, chính vì vậy cũng thường xuyên lui tới hội cờ tướng lúc trước cùng mấy vị lão bằng hữu, ngoài ra vẫn duy trì việc cuối tuần sẽ đi thưởng trà cùng cháu dâu. Chính vì có nghe Kỳ Duyên nói đến việc Minh Triệu muốn sinh con, ông nội cảm thấy đúng là song hỉ lâm môn, hết chọn ngày cho bọn họ kết hôn, lại đem sách của Nguyễn Gia ra chọn cho đứa cháu nhỏ còn chưa hình thành một cái tên ý nghĩa.

" Con còn chưa gấp bằng ông " - nhìn thấy nội cứ một chút lại đẩy cặp kính lão dày cộm của mình, sau đó lại chau mày suy nghĩ khiến Minh Triệu bất giác cười thành tiếng.

" Ta mong cháu mong đến sắp già thêm chục tuổi rồi, ai mượn trước đây con làm vợ người ta không chịu sinh con, nếu không bây giờ đã ba năm hai đứa rồi "

Còn nhớ lúc trước khi Minh Triệu cùng với Vĩnh Khoa kết hôn ba năm vẫn chưa có tin vui, ông nội còn tưởng cháu đích tôn của mình có vấn đề nên thường xuyên khuyên cậu ấy đi chữa bệnh. Ai lại biết thì ra cháu dâu tốt không chịu gần gũi chồng, bây giờ nói muốn có con, tức là ta sắp có cháu, còn không gấp chứ bao giờ mới gấp đây.

" Nội, sau này nếu như nội còn nhắc đến chuyện trước đây, con sẽ không thèm đi chung với ông nữa " - dù sao người ta bị mang tiếng một đời chồng cũng không hãnh diện gì lắm, hết Kỳ Duyên đến ông cứ vài ba hôm lại nhắc đến.

" Xấu tính vậy sao? Sau này nếu như mang thai rồi không được như vậy, sẽ làm cho em bé bị di truyền tính nết cau có khó chịu đó của con " - mặc dù rất muốn dạy dỗ cháu dâu ngang bướng đó một chút, nhưng nghĩ đến việc có cháu bé nhỏ ẳm bồng với người ta, nên hiện tại cũng tha cho tội bất kính của Minh Triệu.

Thời tiết hôm nay quả thật vô cùng mát mẻ, có điều lắm lúc vào buổi tối sẽ có vài cơn mưa lớn bất chợt đổ đến. Ông nội ngồi ở quán trà đạo được một lúc thì gặp lại người quen cũ trước đây của mình, Minh Triệu nhìn thấy hai người họ trò chuyện vui vẻ vô cùng, ông nội còn giới thiệu người bạn đó đến câu lạc bộ cờ tướng, Minh Triệu cháu dâu gì gì đó chính thức bị bỏ sang một bên, nói nàng cứ lái xe về trước không cần phải đưa ông đến đó.

" Ông nội đúng là không có nghĩa khí, thấy bằng hữu liền xua đuổi mình. Có khi nào Kỳ Duyên cũng mang gen này không nhỉ? " - Minh Triệu vừa đi đến bãi đậu xe vừa suy nghĩ, hiện tại cũng chỉ có thể về nhà thôi, Kỳ Duyên hôm nay đã cùng mọi người trong Nguyễn Thị tổ chức tiệc liên hoan trước khi đi công tác.

" Chị Triệu, chị Triệu "

Nghe thấy có người gọi mình, nàng nhìn một lượt xung quanh bãi đổ xe cuối cùng cũng nhìn thấy người đó chính là Khương Tiểu Bảo. Cậu ấy không phải giờ này nên ăn tiệc liên hoan cùng mọi người sao? Lý nào lại có mặt ở đây nhỉ?

" Tiệc liên hoan kết thúc rồi à? " - thông thường Minh Triệu đều rất yên tâm khi có Tiểu Bảo bên cạnh Kỳ Duyên, đứa nhỏ của nàng không biết từ chối rượu mời, vì thế nếu như Tiểu Bảo không ở bên cạnh nhắc nhở sẽ rất dễ bị người ta chuốc đến không biết đường về.

" Tiệc còn chưa bắt đầu mà, chẳng qua em hôm nay có chút việc bận nên không đến được thôi. Nhưng chị yên tâm, em có nhờ một đồng nghiệp giúp em ở bên cạnh nhắc nhở chị Duyên rồi " - Tiểu Bảo không nghĩ đến lại gặp được nàng ở đây, chẳng qua xe có một chút vấn đề nên phải dừng lại xem thử.

" Xe của em gặp trục trặc sao? Em muốn đi đâu, chị có thể cho em đi nhờ " - nhìn thấy xe của Tiểu Bảo có vẻ như không ổn, hiện tại nàng cũng không có gì làm, nếu giúp được thì cứ giúp thôi.

" Em chẳng qua có hẹn đến viện dưỡng lão thôi, nơi đó cách đây rất xa, em tự đón taxi đi là được rồi không nên phiền chị " - nhắc đến viện dưỡng lão này Tiểu Bảo lại nhìn về Minh Triệu, giống như đang nhớ đến chuyện gì đó.

" Tiểu Bảo, em quả thật là chàng trai rất tốt nha, còn biết làm công tác xã hội nữa. Chị cũng muốn đến đó, mời em dẫn đường có được không? " - ngày trước Minh Triệu cũng hay làm công tác xã hội, nhưng kể từ khi một tay tiếp quản Phạm Thị cũng dần dần ít lui đến những nơi đó một chút.

Sau khi gọi cho bên hỗ trợ đến nhận xe, Tiểu Bảo cũng không tiện từ chối Minh Triệu nữa nên đã leo lên xe của nàng. Chiếc xe này chỉ mua cách đây một tuần, sau khi chiếc xe cũ của nàng bị nổ tung trong vụ việc của Ngọc Hân. So với việc tự mình cầm lái, Minh Triệu vẫn thích cảm giác ngồi bên cạnh ghế lái hơn, chính là có thời gian rảnh rỗi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, từ từ cảm nhận không cần tập trung nhìn vào những chiếc xe phía trước.

" Đoạn đường này dường như có một chút ấn tượng " - Tiểu Bảo càng lái xe ra khỏi ngoại ô, đi vào một vùng đất đỏ, Minh Triệu lại có một chút hình ảnh gợi nhớ trong đầu.

" Chị đã từng công tác đến đây sao? " - đoạn đường này vẫn chưa quy hoạch toàn bộ, sau một trận mưa lớn tối qua nên hiện tại có chút khó đi, Tiểu Bảo vẫn đang rất cẩn thận để bánh xe không bị trượt một đường dài.

" Không phải công tác, nhưng dường như chị đã từng đến đây rồi. Là dịp gì nhỉ? " - chẳng những đến, còn đến rất nhiều lần. Nhưng nhất thời Minh Triệu quả thật nghĩ không ra, khiến cho nàng có chút không hài lòng với trí nhớ rất tệ dạo gần đây của mình.

Mãi cho đến khi Tiểu Bảo dừng xe lại hẳn ở cổng chính viện dưỡng lão, cuối cùng Minh Triệu cũng nhớ ra được đây chính là viện dưỡng lão nàng rất hay đến vào nhiều năm trước. Nói đúng hơn khi đó khi chưa tiếp quản Phạm Thị, nàng thường cùng mẹ của mình đến đây thăm các cụ già neo đơn, năm đó dường như chỉ tầm 14,15 tuổi gì đấy thôi. Trước đây đi cùng với mẹ có tài xế đưa đi, thông thường khi lên xe nàng hay ngủ mất, có đôi lúc mở mắt ra thấy con đường đất đỏ nên có chút ấn tượng. Sau này khi mẹ định cư ở nước ngoài, nàng một tay tiếp quản Phạm Thị liền không có thời gian đến nữa. Kể từ đó về sau cũng không tài nào nhớ được đường đến đây, dần dần chìm vào quên lãng.

Quả nhiên khi nàng đến đó viện trưởng vẫn còn nhớ như in về vị đại tiểu thư Phạm Thị này, Tiểu Bảo nhìn thấy Minh Triệu vui vẻ trò chuyện với viện trưởng liền không làm phiền. Một mình cậu ấy đem hoa và trái cây đến cho từng phòng một, đến cuối cùng trên tay cầm theo một bó huệ trắng một mình đi ra phía sau hậu viện của viện dưỡng lão, có một chút rơi vào trầm tư giữa tiết trời bắt đầu có chút mây đen kéo đến.

" Con còn nhớ trước đây con rất hay tìm đến Mạch bà bà, hiện tại dì ấy sức khỏe vẫn ổn chứ? " - nhớ lại chút chuyện trước đây, nàng mỗi lần đến nơi này đều tìm đến Mạch bà bà đầu tiên.

Nghe đến tên người này, viện trưởng chỉ có thể thở dài một tiếng kèm theo nét mặt không còn điểm vui vẻ như vừa rồi. Thì ra Mạch bà bà mà nàng nhắc đến từ mấy năm trước đã mất rồi, viện trưởng khi đó cũng cho người gọi điện vào một dãy số được cho là của Phạm Gia, nhưng người quản gia khi đó chỉ nói sẽ nhắn lại với đại tiểu thư. Nhưng có vẻ như người này đã quên mất chuyện đó, nên đến bây giờ Minh Triệu vẫn không hay biết tin người đã mất.

" Chẳng phải năm đó đã có tiền phẫu thuật rồi sao? Dì ấy mất vì nguyên do nào khác à? " - nàng còn nhớ rất rõ dì ấy bị bệnh tim cần tiền phẫu thuật, năm đó tuy chỉ mới 14 tuổi nhưng Minh Triệu đã có một khoản tiết kiệm, nàng đã dùng số tiền này dùng để cho Mạch bà bà làm phẫu thuật, tại sao còn mất đi chứ?

" Không liên quan đến phẫu thuật lần đó, chẳng qua chị Mạch trong một lần không cẩn thận bị ngã cầu thang dẫn đến xuất huyết não mới mất thôi " - đúng là người đến số ra đi cũng không giữ lại lâu thêm được, ca phẫu thuật lần đó rất thành công, không ngờ chỉ sống được vài năm liền xảy ra tai nạn thương tâm.

Tuy không phải người thân, nhưng dù sao ấn tượng của nàng về Mạch bà bà rất tốt đẹp, cũng từng có khoảng thời gian thân thiết nên nghe đến cái chết của bà thật sự không tiếp thụ nổi nhất thời. Sau đó nàng được viện trưởng dẫn ra hậu viên thăm mộ, nhìn thấy Tiểu Bảo vẫn đang thắp cho Mạch bà bà vài nén nhang, quả thật có chút chua xót.

" Em cũng biết Mạch bà bà sao? " - Minh Triệu đón nhận ba nén nhang từ trong tay của Tiểu Bảo, cắm vào ngay bên cạnh những nén nhang vừa rồi của cậu ấy.

" Người sống có quà, người chết rồi cũng nên có một ít hoa chứ? " - bó huệ trắng đó chính là vừa rồi cố tình mua đến đây, tháng nào cậu ấy cũng đến đặt một bó vào mộ phần của người này.

" Cậu Khương Tiểu Bảo tháng nào cũng đến đây, chẳng những mua rất nhiều nhu yếu phẩm quà bánh cho mọi người, còn duy trì mỗi tháng một bó huệ trắng cho chị Mạch " - viện trưởng cảm thấy lớp thanh niên ngày nay cũng không quá tệ, điển hình như nam thanh nữ tú đang đứng bên cạnh người, đều là những người có lòng nhân hậu.

Đoạn đường trở về lại trầm ngâm hơn so với lúc đi, dù sao nhìn thấy mộ phần của Mạch bà bà quả thật Minh Triệu tâm trạng đã rất tệ. Đúng là trên đời này sống chết quả thật rất vô thường, thấy đó rồi mất đó. Càng nghĩ đến bản thân phải biết trân trọng cuộc sống sau này nhiều hơn một chút, bởi vì không biết những chuyện gì sẽ đến với mình vào một ngày nào đó.

" Người mất cũng mất rồi, chị đừng buồn nữa chị Triệu. Nếu như để chị Duyên biết em đưa chị đến đây, còn làm cho chị buồn như vậy sẽ trách em mất " - kể từ sau khi ra hậu viện cho đến lúc về, chị ấy quả thật không thể lấy lại thần sắc khi trước.

" Được rồi, à mà Tiểu Bảo, sau này mỗi tháng em đến đây có thể cho chị đi nhờ xe không? " - Minh Triệu đưa ra một lời đề nghị, dù sao hiện tại công việc ở Phạm Thị cũng không còn khiến nàng tối tăm mặt mũi như mấy năm trước vừa tiếp nhận.

" chị Triệu, chị Duyên thật sự không nhìn lầm chị " - Tiểu Bảo chỉ gật đầu kèm một nụ cười hiền lành trên gương mặt phúc hậu của cậu ấy, tiếp theo đó chỉ nhìn vào mặt đường trơn trượt cẩn thận lái xe.

----------------

Sau khi từ viện dưỡng lão trở về, đưa Minh Triệu đến trước nhà của nàng, Tiểu Bảo lập tức bắt một chiếc taxi đến Nguyễn Thị cùng mọi người tham gia tiệc liên hoan đã diễn ra một nữa. Minh Triệu sau một ngày mệt mỏi ở bên ngoài vừa về đến nhà đã ngay lập tức vào phòng tắm thư giãn một chút, sau đó nàng xuống bếp chuẩn bị một ít món cho Kỳ Duyên. Đứa nhỏ đó mỗi khi ra ngoài dự tiệc đều rất kén ăn, dự là đến tối về sẽ có một chút đói bụng cho xem. Ngoài ra còn phải lo cho Tiểu Hộ Vệ nữa, nàng đi cả một ngày nó vừa nhìn thấy nàng đã lập tức quấn quít dưới chân.

Hiện tại bất quá chỉ khoảng 7h tối thôi, Minh Triệu sau khi làm xong mọi chuyện cũng đặc biệt rảnh rỗi nên sử dụng laptop lướt xem một ít hình của những đứa bé dạo trước lưu về máy. Lại bắt đầu nghĩ đến bộ dạng của ông nội vào lúc chiều mà cười thầm, quả thật nếu như sinh ra một tiểu bảo bối có khi lại tranh không lại với ông mất.

Bất chợt lúc này nghe thấy Tiểu Hộ Vệ vốn dĩ chơi bên ngoài sân đột nhiên sủa lớn tiếng, Minh Triệu tạm thời bỏ laptop mở cửa kính ra bên ngoài xem thử có chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tiểu Hộ Vệ nằm bất động bên cạnh chiếc xích đu ngoài vườn, nhất thời hốt hoảng đến đó xem thử có chuyện gì xảy ra. Trong lúc nàng lay lấy Tiểu Hộ Vệ liền bị người khác từ phía sau đánh vào vai gáy, mặc nhiên ở trong trạng thái bất tỉnh bị kẻ đó bế vào trong nhà, đóng kín cửa chậm rãi leo lên từng bậc thang bước vào căn phòng quen thuộc.

Có thứ gì đó liên tục chạm vào cơ thể nàng, lúc Minh Triệu tỉnh lại đã là khi bản thân bị người khác ném thẳng lên giường. Kẻ đó còn dùng điện thoại quay lại vị trí nàng đang nằm, tên đó không cần quay mặt lại, Minh Triệu cũng dễ dàng nhìn ra được đó chính là kẻ lâu nay tưởng chừng như đã hoàn toàn mất dạng sau sự việc của ba ruột anh ta.

" Vĩnh Khoa, anh muốn làm cái gì đây? " - Minh Triệu nhất thời cảm thấy có linh tính không tốt, ngay tức khắc từ trên giường hướng về phía cửa phòng hòng thoát thân, nhưng rất nhanh đã bị Vĩnh Khoa phát hiện ném nàng trở lại trên giường giữ chặt hai tay.

" Làm chuyện mà em đã nợ tôi 3 năm nay, tôi còn quay lại làm kỷ niệm nữa có được không? Bởi vì tôi biết ngày hôm nay tôi có được em, chính là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng " - một ánh mắt vô hồn nhìn lấy người dưới thân mình, có chút gì đó căm phẫn lại có thứ gì đó vô cùng mất mát.

" Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cũng không hề nợ anh " - người đang áp chặt lấy nàng hoàn toàn khác hẳn với một đại thiếu gia Nguyễn Thị trước đây, trong đáy mắt của anh ấy tràn đây căm phẫn, chẳng khác nào một người điên.

" Minh Triệu, là em nợ tôi, em nợ tôi "

Đến thời điểm hiện tại Minh Triệu hoàn toàn có thể hiểu được, thì ra anh ta trong nhiều tháng nay im hơi lặng tiếng không phải đã thấu hiểu mọi chuyện, chẳng qua chỉ là nằm gai nếm mật chờ đến một ngày đòi hết một lần mà thôi. Mẹ của anh ta suốt ngày mưu tính, ba ruột của anh ta lại giết người không gớm tay. Vĩnh Khoa mang loại gen này của họ cũng không hề phát triển tính cách như một người bình thường, chẳng qua là chưa đến thời cơ bộc phát mà thôi.

Về phần của Vĩnh Khoa, anh ta từng có một khoảng thời gian thật sự muốn bỏ hết tất cả làm lại từ đầu. Muốn thử chấp nhận Nghê Thường, cố gắng nuôi dạy đứa con của họ. Muốn gầy dựng lại công ty hội họa, muốn ở trước mặt mọi người trong Nguyễn Gia lấy lại một chút gì đó ánh nhìn bớt phần khinh khi hơn.

Nhưng trời đúng là trêu người, thì ra anh ta không phải là con cháu của Nguyễn Gia. Mẹ Nguyễn bị bắt vào tù, Nghê Thường một xác hai mạng, anh ta không còn cách nào có thể đứng lên được nữa, tất cả những gì tốt đẹp nhất, thậm chí là bình thường nhất cũng đã bị người khác tước mất. Không phục với sự bất công như vậy, không cam tâm trở thành nạn nhân trò đùa của số phận.

Khi bản thân mất đi tất cả, lại nhìn thấy tất cả mọi thứ đều trở về tay Kỳ Duyên. Minh Triệu, Nguyễn Thị, Nguyễn Gia tất cả đều thuộc về người em cùng mẹ khác cha đó. Đỉnh điểm tức giận là khi nghe mẹ Nguyễn nhắc đến chuyện hôn sự của Kỳ Duyên, phải...vợ cũ của anh ta cùng em gái của anh ta kết hôn. Khi anh ta mất đi đứa con duy nhất của mình, Kỳ Duyên và Minh Triệu lại muốn sinh ra một đứa con đích thị thuộc về họ.

Hôm đó khi Kỳ Duyên bước vào nhà vệ sinh, túi xách vẫn còn để trên bàn. Vĩnh Khoa dùng một chút thủ thuật có được mã thẻ vào cổng căn biệt thự của họ, cũng biết được chính xác địa điểm căn biệt thự đó. Mấy hôm trước người để lại dấu giày sau hậu viện chính là anh ta, anh ta chính mắt nhìn thấy hai người họ ân ái ở ngay trên chiếc sofa đó, chuyện mà trước đây Minh Triệu chưa từng muốn làm cùng với chồng của mình. Nhìn thấy bọn họ vui vẻ nói về chuyện có con, lửa hận trong người anh ta càng đốt lên không dứt.

Mất nhiều ngày theo dõi, cuối cùng biết được hôm nay Kỳ Duyên phải đến Nguyễn Thị làm tiệc liên hoan. Hiện tại cũng chỉ còn một mình Minh Triệu ở nhà, đầu tiên dùng mật mã thẻ vào cổng tiếp đến dùng một cây gậy lớn nhắm vào Tiểu Hộ Vệ đánh nó bất tỉnh. Những chuyện tiếp sau đó, vốn dĩ không cần nhắc lại...

" Tất cả những gì ngày hôm nay anh gánh chịu, là nhân quả do ba mẹ của anh gây ra " - người đàn ông này như thể phát điên, hai tay của nàng bị giữ chặt trên đỉnh đầu vô cùng đau nhói, có vẻ như hắn hiện tại đã không nghĩ đến chuyện dừng lại nữa.

" Tất cả đều là do cô mà ra, Minh Triệu...kiếp trước tôi đã nợ gì cô, kể từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời của tôi, tôi chưa bao giờ được yên ổn đúng nghĩa " - hắn càng lúc càng trở nên không thể kiểm soát, đánh mạnh vào một bên mặt của nàng, hắn không muốn nghe nàng nhắc đến ba mẹ của hắn nữa.

" Buông ra, Vĩnh Khoa anh buông tôi ra "

Người đàn ông vẫn đang áp chặt trên người nàng đã bắt đầu hành động, hắn thật sự muốn đêm nay ở chính trên chiếc giường của nàng và Kỳ Duyên chiếm đoạt nàng. Vốn dĩ với sức lực của nàng không thể kháng cự lại hắn, chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng. Vĩnh Khoa muốn chiếm hữu đôi môi hắn chưa một lần được chạm vào, nhưng đã bị Minh Triệu cắn đến bật máu. Liên tục những cái tát tay giáng vào hai bên mặt của nàng, tiếp sau đó hắn như một tên dã thú mất hết nhân tính nhắm vào một bên hõm cổ của nàng chiếm đoạt, còn cố tình cắn mạnh vào đến gớm máu, khi nghe thấy âm thanh đau đớn của Minh Triệu chỉ lạnh lẽo buông ra một câu khinh bỉ.

" Phải rồi, rên rỉ lớn hơn nữa đi. Cô vốn dĩ cũng chỉ như vậy thôi, chẳng phải khi ở dưới người Kỳ Duyên cô còn rên rỉ đến vô cùng dâm đãng hay sao? Lớn hơn nữa đi, mau lên..." - hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật muốn thoát khỏi của nàng liền cười vô cùng sảng khoái, một tay vẫn giữ chặt tay của Minh Triệu, tay còn lại đã kéo xuống khóa quần chiếc âu phục đó, thật sự muốn chiếm đoạt nàng.

Liên tục vùng vẫy, váy ngủ trên người nàng cũng bị hắn kéo xuống một góc. Khi Vĩnh Khoa cuối đầu xuống, Minh Triệu trong nhất thời nắm trúng thắt lưng vừa rồi của hắn, hướng vào đầu hắn mà đánh mạnh vào. Vĩnh Khoa bị đánh bất ngờ đầu có chút choáng váng ngã ra giường, Minh Triệu lợi dụng lúc này bỏ chạy thật nhanh ra khỏi phòng, trong lúc rời khỏi đã nắm kịp con dao rọc giấy trên bàn làm việc của mình, đề phòng trường hợp Vĩnh Khoa đuổi theo vẫn có thể phòng vệ được.

Quả nhiên không lâu sau đó hắn đã đuổi được đến chân cầu thang nơi Minh Triệu vừa chạy đến đó, lập tức ấn mạnh nàng vào bức tường bên cạnh hòng tiếp tục loại chuyện mất nhân tính đó. Minh Triệu đành phải lấy con dao rọc giấy đâm vào người hắn ta theo phản xạ tự nhiên, vết dao đó bất quá chỉ đâm trúng tay của Vĩnh Khoa không thể lấy mạng anh ta được, nhưng lại khiến hắn càng phát điên.

" Đâm đi, có giỏi thì đâm chết tôi đi "

Hắn càng lúc càng phát điên xé nát một góc áo của nàng, liên tục rải xuống những nụ hôn. Đem một chân của Minh Triệu đặt ngang hông của mình, muốn dùng vật nam tính của hắn xâm chiếm nàng. Minh Triệu không còn cách nào khác một lần nữa dùng con dao đó đâm liên tục vào vai của hắn ta, Vĩnh Khoa bị đâm nhiều nhát có chút thất thủ, Minh Triệu cố gắng chạy đến cầu thang muốn bỏ trốn. Cũng trong lúc này hắn dùng con dao nàng dùng để đâm mình đâm một nhát lên vai của nàng, sau đó điên tiết lên đẩy nàng ngã xuống từ bậc thang cao nhất. Một thân ảnh nữ nhân lăn trên từng bậc thang hiểm hóc, cho đến khi có thể dừng lại ở bậc cuối cùng, nơi tiếp giáp giữa đầu và góc nhọn chân cầu thang từ từ đọng lại một vũng máu tươi.

" Chạy đi, coi cô còn chạy được nữa không? Chạy đi..."

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro