Chương 22: Bị mèo cào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- --

Kỳ Duyên chạy một mạch ra tận phòng khách mới dám thở phào, sau ðó nàng nằm rạp xuống sofa.

Hiện tại ðầu óc của nàng rất lộn xộn.

Nàng nhớ rõ Kỳ Châu ðã dẫn theo một cô gái ðến ðây tìm nàng uống rýợu. Nàng càng uống càng say, ðến nỗi nàng còn không nhớ nổi mình ðã về phòng nhý thế nào.

Kỳ Duyên xoa xoa ðầu rồi lại thở dài.

Không có gì ðáng sợ hõn việc vừa thức dậy ðã thấy một con mèo ngồi xổm trên ngực mình. Nhýng vấn ðề là làm sao nó lại vào ðýợc phòng nàng?

... Từ từ, hình nhý cái phòng ðó không giống phòng của nàng lắm!

Trong lòng Kỳ Duyên nhý vỡ vụn.

Những ðoạn ký ức kia tràn về, cãn phòng cùng những vật dụng ðó không giống trong phòng nàng, vậy nên lúc chạy ra lại ðυ.ng hết thứ này ðến thứ kia.

Nói nhý vậy, sau khi nàng uống say nàng ðã xông vào phòng của nữ thần!?

Kỳ Duyên mở to hai mắt, sắc mặt chợt ửng hồng. Không biết nàng có làm cái gì kỳ quái trýớc mặt nữ thần không?

Kỳ Duyên bối rối một hồi lâu, khóe miệng lại không nhịn ðýợc mà cong cong, nàng do dự một hồi lâu sau ðó ðến trýớc cửa phòng Minh Triệu.

Cửa không khóa mà vẫn khép hờ nhý lúc nàng rời ði.

Kỳ Duyên cố gắng ðè nén trái tim ðang ðập thình thịch, nàng hít một hõi thật sâu rồi mới gõ cửa, "Chị Triệu õi, ban nãy em uống say nên nếu em có làm cái gì không tốt thì mong chị ðừng ðể trong lòng, em không cố ý..."

Càng về cuối giọng của Kỳ Duyên càng nhỏ, mang theo cảm giác có lỗi.

Trong phòng không có ai trả lời mà chỉ có tiếng mèo kêu vang lên.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Kỳ Duyên, nàng vừa cúi ðầu ðã thấy một cái ðầu tròn vo.

"Tái kiến, quấy rầy." Sự ngýợng ngùng ban nãy trên mặt Kỳ Duyên ðã mất hút, nàng nhanh chóng bỏ của chạy lấy ngýời.

Dáng vẻ này của Kỳ Duyên khiến Minh Triệu che miệng cýời rộ lên, nýớc mắt trên mặt cô vẫn chýa khô nên cýời nhý thế này trông có chút thê lýõng.

"Lại ðây nào Coca." Minh Triệu nhẹ giọng gọi, sau ðó ðến bên cửa ôm mèo lên, nó cũng ngoan ngoãn rúc vào lòng Minh Triệu, thi thoảng lại lè lýỡi liếʍ móng vuốt của mình.

Minh Triệu ðứng ở cửa một hồi sau ðó quay vào phòng, chậm rãi ðóng cửa lại.

Kỳ Duyên trở lại phòng, nàng ảo não ôm ðầu. Ban nãy không khí giữa hai ngýời thật ra không tệ lắm, chỉ tại cái con mèo kia không biết chọn lúc xuất hiện tẹo nào. Nếu không có nó thì không chừng nữ thần ðã nói một hai câu gì với nàng.

Kỳ Duyên càng nghĩ càng ấm ức.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng ðột nhiên cảm thấy toàn thân ðều ðau nhức. Ðặc biệt là chân, giống nhý vừa ðá vào ván sắt vậy.

Kỳ Duyên vội vàng cong chân lên, cái chân của nàng ðang sýng một khối to ðùng.

Chẳng lẽ nàng bị dị ứng cồn nên bị sýng chân hả?

Kỳ Duyên nghi hoặc nhíu mày, nàng ðứng dậy tìm thuốc, nhýng tìm mãi lại không có gì cả.

Kỳ Duyên suy tý một hồi rồi lại tập tễnh tới trýớc cửa phòng Minh Triệu, gõ gõ vài cái rồi mới ðáng thýõng nói: "Chị Triệu õi, chị có thuốc giảm ðau không. Chẳng biết sao cả ngýời em ðều ðau nhức ấy."

Tiếng ðập cửa khiến trái tim Minh Triệu run lên, nhýng sau khi nghe xong lời Kỳ Duyên thì bỗng dýng cô lại nghĩ ðến cảnh nàng bị mèo dọa sợ ðến mức chật vật chạy trốn.

Ðột nhiên không thấy sợ nữa.

Minh Triệu mím môi lấy thuốc mình thýờng dùng từ trên tủ ðầu giýờng ra, sau ðó ôm con mèo tai cụp rồi mở cửa.

Cửa vừa hé ra thì ðập vào mắt Kỳ Duyên là ðôi mắt mèo lấp lánh khiến nàng sợ ðến mức lui ra sau.

"Chị Triệu, có chuyện gì thì từ từ nói ðýợc không, chị buông con mèo xuống..." Kỳ Duyên co rúm thân mình, nàng quên luôn cả mục ðích mình ðến ðây làm gì.

Minh Triệu thấy thế có chút buồn cýời nhýng vẫn cố gắng nhịn xuống, cô cúi ðầu suy tý một chút rồi ðýa tay ra, "Ðây là thuốc mỡ, em dùng trýớc ði."

Nghĩ ðến việc phải duỗi tay mới có thể lấy thuốc mỡ Kỳ Duyên có hõi do dự.

Nếu Kỳ Duyên nhìn kỹ thì có thể thấy tay Minh Triệu ðang run lên. Nhýng giờ phút này nàng chỉ chú ý ðến con mèo tai cụp trên tay cô.

"Tự dýng em không thấy ðau nữa, thôi thì em về phòng trýớc..." Kỳ Duyên gýợng cýời, không quên trừng mắt với con mèo tai cụp.

Ðôi mắt Minh Triệu chợt lóe lên, mặc cho ðầu ngón tay run rẩy nhýng cô vẫn kiên trì ðýa tay ra, "Nguyễn tiểu thý mau cầm ði, em cần dùng nó mà."

Mặt Kỳ Duyên lộ rõ sự khó xử. Nàng sợ con mèo tai cụp kia sẽ ðột nhiên nhảy ra, nhýng nàng cũng không muốn phụ sự mong chờ của nữ thần.

Kỳ Duyên rối rắm một lúc mới ðýa tay ra, khi gần ðυ.ng ðến thuốc mỡ thì lại nhanh chóng rụt lại.

Trong lòng Minh Triệu run lên, hô hấp nhý ngừng lại.

"Chị Triệu, vừa rồi em...... Run tay, ha ha......" Kỳ Duyên xấu hổ cýời, lại duỗi tay lần nữa, nhýng nàng không quên dùng cánh tay trái nắm lấy tay phải của mình ðể tránh cho việc lát nữa lại theo phản xạ mà rút tay. Giờ chỉ cần con mèo tai cụp kia ngoan ngoãn ở trong lòng nữ thần thì chắc hẳn sẽ lấy ðýợc thuốc thôi.

Kỳ Duyên hồi hộp nuốt nýớc bọn, khi chạm phải ðầu ngón tay Minh Triệu, một cảm giác lạnh lẽo truyền sang nàng.

"Chị Triệu, sao tay chị... A---" Từ "lạnh" còn chýa ra khỏi miệng thì mu bàn tay Kỳ Duyên ðã bị con mèo kia tặng cho ba vệt cào.

"Coca......" Minh Triệu kinh hoảng gọi.

Cô không nghĩ ðến việc con mèo này sẽ giành thuốc mỡ với Kỳ Duyên, lại còn cào nàng nữa.

"Meo---" Con mèo thấy lọ thuốc mỡ rõi xuống thì cũng nhảy xuống sàn, býớc từng býớc ýu nhã, bỏ lại Minh Triệu hoảng loạn ðến ngây ngýời cùng vẻ mặt vô cảm của Kỳ Duyên.

"Biết ngay là sẽ thế này mà..." Kỳ Duyên nhìn chằm chằm vào mu bàn tay ðang chảy máu, ra vẻ buông xuôi nói.

Nhýng mà mèo cào cũng không ðau nhý trong ký ức của nàng.

"Nguyễn tiểu thý, tôi ðýa em ði bệnh viện." Minh Triệu phục hồi tinh thần lại, sốt ruột nói.

Tuy rằng con mèo tai cụp ðã ðýợc tiêm các loại vaccine phòng bệnh, nhýng ðể an toàn thì vẫn nên ði bệnh viện.

"Ðýợc." Kỳ Duyên bình tĩnh ðứng lên, cũng không ðể ý vết máu trên tay.

Ngýợc lại, Minh Triệu hốt hoảng lấy thuốc, sau ðó thuần thục phun Povidone-iodine rồi bãng bó cho Kỳ Duyên.

"Nguyễn tiểu thý, chúng ta ði thôi." Minh Triệu xếp thuốc vào tủ lại rồi cầm chìa khóa ra cửa.

Kỳ Duyên không chút hoang mang theo ở phía sau.

Ban nãy ðộng tác sõ cứu của nữ thần rất thuần thục, thậm chí có thể nói là chuyên nghiệp. Nhýng trong ấn týợng của nàng thì nữ thần cũng chýa diễn qua vai bác sĩ, vậy sao nữ thần lại am hiểu việc này ðến thế?

"Nhà Chị Triệu có ai học y sao?" Kỳ Duyên nghi hoặc hỏi.

Minh Triệu ðang lái xe thì nghe ðýợc câu hỏi của nàng, cô nắm tay lái một hồi rồi nhẹ nhàng lắc ðầu.

Kỳ Duyên nhìn vẻ mặt không muốn nói của cô thì cũng không hỏi nữa mà quay ðầu ngắm cảnh ðêm.

Ở cạnh tiểu khu có một bệnh viện, vậy nên lái xe một chút ðã tới. Lúc này bệnh viện không có bao nhiêu ngýời, Minh Triệu nhanh chóng mang Kỳ Duyên ði tìm bác sĩ.

"Chỉ trầy da thôi, cũng không có vấn ðề gì lớn, mấy ngày nay nhớ chú ý ðừng ðể miệng vết thýõng ðυ.ng nýớc." Bác sĩ vừa viết vừa dặn dò, sau ðó lại nghi hoặc nhìn toàn thân ðầy vết xanh tím của Kỳ Duyên rồi liếc mắt qua Minh Triệu, "Nguyễn tiểu thý, sao ngýời của cô lại bị thýõng nhiều thế?"

Kỳ Duyên nghe vậy có chút ngýợng ngùng ðỏ mặt, nhỏ giọng ðáp, "Bị mèo ðuổi......"

"Ra là thế, tôi cứ týởng là do ngýời gây nên chữ." Vẻ mặt bác sĩ buông lỏng, trêu ghẹo nói.

Kỳ Duyên vội vàng lắc ðầu giải thích, "Không phải nhý ngài nghĩ ðâu."

"Ðýợc, tôi biết rồi." Bác sĩ bày ra vẻ mặt ðã hiểu, sau ðó ðýa cho hai ngýời một ðõn thuốc, "Các cô ði mua những loại này ði, sau ðó tách hai loại ra mà dùng."

"Cảm õn bác sĩ." Kỳ Duyên nhận lấy ðõn thuốc rồi ðứng lên.

Bác sĩ nhìn hai ngýời ra cửa, lại nhận thấy chân của Kỳ Duyên có chút vấn ðề, lập tức nói, "Nguyễn tiểu thý, hình nhý chân của cô cũng bị thýõng, ðể tôi xem một chút."

Kỳ Duyên lại tập tễnh quay lại.

Thật ra lúc vừa ra ngoài nàng ðã thấy hõi ðau, nhýng bây giờ nó lại càng ðau ðớn nên nàng không ði ðứng bình thýờng ðýợc.

Bác sĩ nhìn một hồi, sau ðó chụp CT cho Kỳ Duyên.

"Chân của cô sao lại bị trật khớp thế?" Bác sĩ nhìn hai ngýời hỏi.

Kỳ Duyên thành thật lắc ðầu không biết.

Minh Triệu mím môi, nhỏ giọng nói, "Do ðá cửa ðấy ạ."

"Ðá cửa?" Kỳ Duyên và bác sĩ ðồng thời hỏi.

"Em ðá cửa làm cái gì?" Kỳ Duyên nghi hoặc nhìn Minh Triệu, cố gắng hồi týởng lại sự việc xảy ra sau khi say.

"Em uống say, không mở ðýợc cửa nên ðá ra." Minh Triệu cúi ðầu, lúc nói chuyện còn hõi run rẩy.

"Vậy sao......" Kỳ Duyên có chút ngýợng ngùng nói.

Nàng luyện Tae Kwon Do nên thýờng xuyên luyện tập các ðòn ðá, không nghĩ ðến lúc uống say nàng sẽ ðá cửa.

"Công phu của Nguyễn tiểu thý ðúng là không tồi, ðến cửa còn có thể ðá vãng, nhýng việc này rất nguy hiểm nên lần sau cô ðừng làm vậy nữa." Bác sĩ dặn dò nói.

Kỳ Duyên vội vàng gật ðầu.

Thực ra nếu là cõ thể của nàng thì việc ðá vãng cửa là không khó, tuyệt ðối sẽ không làm chân bị thýõng.

Lúc hai ngýời ra khỏi bệnh viện ðã ba giờ sáng.

Kỳ Duyên lúc ði vào thì nhẹ nhàng, lúc ra cửa thì ngýời toàn bãng gạc, ðặc biệt là chân phải còn bị bó lại nhý cái bánh chýng, trong tay còn phải chóng nạng.

"Nguyễn tiểu thý, cẩn thận cầu thang." Minh Triệu ðỡ Kỳ Duyên, nhỏ giọng nhắc nhở.

Kỳ Duyên có chút buồn bực.

Nàng thấy vết thýõng này không ðáng kể lắm, nhýng bác sĩ lại nói nhý thể nó rất nghiêm trọng, còn bắt nàng ðừng ði ðứng lộn xộn, nếu nhý ảnh hýởng ðến xýõng khớp thì có khi còn bị tàn tật.

"Chị Triệu õi, em cảm thấy mình giống xác ýớp ấy." Kỳ Duyên tựa lýng vào ghế, nàng ðong ðýa chân, bất ðắc dĩ nói.

Minh Triệu thấy thế, vội vàng khuyên nhủ, "Bác sĩ nói không ðýợc lộn xộn."

"Vậy ðýợc rồi......" Kỳ Duyên bĩu môi, không tình nguyện ngồi yên, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Minh Triệu nhẹ nhàng cýời rộ rồi lái xe trở về.

Cô cứ nghĩ lần này mình sẽ bị thýõng, ai ngờ Kỳ Duyên mới là ngýời thýõng tích ðầy mình. Ban nãy bác sĩ còn týởng Kỳ Duyên bị cô bạo hành nên mới bị thýõng.

Thật ra ngýợc lại mới ðúng. Trýớc ðó cô bị ngýời này ðánh ðập lần này ðến lần khác. Nhýng giờ Kỳ Duyên bị thýõng ở chân nên cô cũng có thể an tâm một chút.

Mà hình nhý cô cũng không còn sợ ngýời này nhý trýớc nữa.

Bên ngoài trời ðã tối om, nhýng bàn tay ðang nằm trên vô lãng của cô lại không hề run rẩy.

- --

Povidone-iodine: còn ðýợc gọi là cồn ðỏ, thýờng ðýợc dùng ðể sát trùng ngoài da trýớc khi phẫu thuật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro